Thích Ứng Với Cuộc Sống “Mới”“Không phải anh nói sống còn tốt hơn ૮ɦếƭ sao! Tôi không muốn lưu lại hơi sức đi đối phó với người đàn ông ác ma kia, tôi còn muốn sống để nhìn thấy cha mẹ! Bọn họ chắc chắn rất lo lắng cho tôi...” Hoắc Nhĩ Phi càng nói càng nhỏ tiếng, ngay cả trong âm thanh cũng mang theo nghẹn ngào.
“Ặc, cô có thể nghĩ như vậy là được rồi, làm người phải học được cách thay đổi.” Đoạn Tử Lang cười đến phơi phới.
“Ý của anh là muốn tôi chấp nhận sao? Để cho tôi vui vẻ làm công cụ ấm giường sao? Xin thứ cho tôi không làm được!” Giọng Hoắc Nhĩ Phi rất cứng rắn.
“Cô chưa từng nghe một câu nói sao? Gọi là thích giả sinh tồn *, răng nhọn móng sắc của cô dưới cái nhìn của Yến, chỉ là chút mới mẻ mà thôi, dần dà, cậu ấy nhất định sẽ chán nản, sau đó... Gi*t ૮ɦếƭ cô.” Đoạn Tử Lang khẽ híp mắt, nói từng câu từng chữ.
(*) thích giả sinh tồn: kẻ thích ứng được sẽ tồn tại.
“Tôi ghét anh ta có hứng thú như vậy với tôi.” Giọng Hoắc Nhĩ Phi rất ấm ức.
“Chính vì bản tính tự nhiên ngây thơ của kiểu người như cô, mới dẫn tới hứng thú của cậu ấy. Với Yến mà nói, cô là một thể nghiệm hoàn toàn mới...” Lời còn chưa dứt, đã bị tức giận trách móc rồi.
“Thể nghiệm hoàn toàn mới? Thì ra tôi chính là một món hàng!” Hoắc Nhĩ Phi cười lạnh.
Đoạn Tử Lang đầy vạch đen, “Sự thật thì cô quả thật khơi lên hứng thú của Yến, để cho cậu ấy có ham muốn chinh phục cô, tính tình của Yến vốn luôn rất khát máu bá đạo, chỉ cần người cậu ấy nhìn trúng, ngay cả tư cách ૮ɦếƭ cũng không có, hơn nữa cho dù cô chạy trốn tới đâu, cậu ấy cũng không tiếc giá nào đoạt cô lại. Cho nên mèo nhỏ, cô nhất định phải kiên cường sống tiếp, chỉ có sống mới có hy vọng.”
“Chẳng lẽ Hongkong không sử dụng luật pháp sao? Không ai kiện anh ta?” Hoắc Nhĩ Phi rất thắc mắc.
“Luật pháp? Mèo nhỏ, nó không phải không gì làm được.” Đoạn Tử Lang cười đến rất câu người.
“Cho nên tôi nên tự nhận xui xẻo, sau đó chấp nhận làm công cụ ấm giường cho ác ma kia?”
Đoạn Tử Lang nhún nhún vai, “Nghĩ như vậy cũng được, có đôi khi cần chấp nhận, sống như thế nào có lợi cho mình thì sống, xã hội này chính là như vậy.”
“Mời anh ra ngoài, tôi muốn một mình yên lặng một chút.” Hoắc Nhĩ Phi cúi mắt xuống.
“Mèo nhỏ, nghỉ ngơi cho khỏe.” Đoạn Tử Lang cười híp mắt đóng cửa đi ra ngoài.
Hoắc Nhĩ Phi nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều, Đoạn Tử Lang nói những điều này thật ra đều vì tốt cho cô, đến nơi này, nhất định không trốn thoát được, cũng không có biện pháp liên lạc với bên ngoài. Biện pháp duy nhất chính là lấy lòng chủ nhân ở đây, sau đó tùy thời tìm cách liên lạc với Tuyết Nghê, lấy quan hệ nhà cô ấy cứu cô ra ngoài, nhưng vừa nghĩ tới lấy lòng ác ma kia, cô đã cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Cô hơi phiền muộn đấm đấm giường, lăn qua lăn lại cũng không có chủ ý gì, tâm tình càng ngày càng phiền não, không khỏi định đứng dậy ra ngoài đi dạo.
Vặn cửa, lại không khóa, trên mặt cô kinh ngạc, chẳng lẽ người đàn ông ác ma kia cho phép cô tự do đi lại, sẽ có lòng tốt như vậy sao? Nhưng khi thấy hai người đàn ông đứng ở cửa thì không khỏi chán ghét, đàn ông thúi! Đại ác ma! Lại phái người giám thị cô, cô là phạm nhân sao? Tức ૮ɦếƭ cô!
Nhấc chân đi ra ngoài, cũng không biết đi đâu, nên đi loạn lung tung, trên đường đi ngược lại không nhìn thấy ai, chỉ có mấy nữ giúp việc dọn dẹp vệ sinh, cô đi dọc theo hành lang, trong lòng cảm thán: Nhà người có tiền chính là lớn, giống như mê cung.
Ghét nhất là hai người phía sau theo cô như hình với bóng, phiền ૮ɦếƭ được!
“Các anh có thể không đi theo tôi không, tôi không chạy được!” Hoắc Nhĩ Phi rất tức giận, cảm giác bị người giám thị thật khó chịu.
Hai người này giả câm không nói lời nào, vẫn đi theo cô.