Không Có Lệnh Của Tôi, Em Tuyệt Đối Không Thể ૮ɦếƭThư Yến Tả đã có một ngày không đi xem con mèo quật cường kia rồi, mặc dù buổi tối nằm dưới người anh là người phụ nữ khác, nhưng anh đều nghĩ đến cô, nghĩ đến cảm giác mình ở bên trong cô.
Vừa nghĩ đến cảm giác đó, rung động của anh càng mãnh liệt, người phụ nữ dưới thân phát ra tiếng thét yêu kiều chói tai, để cho anh cảm thấy càng thêm kích thích, mạnh mẽ co rút, chọc đến người phụ nữ dưới thân run rẩy một trận.
Sau khi Thư Yến Tả tắm xong, nằm trên giường chỉ cảm thấy phiền muộn, cảm xúc phiền muộn đó để cho chính anh cũng không giải thích được, nghĩ tới buổi tối nay ✓ú Thư nói với anh người phụ nữ đã một ngày không ăn cơm rồi, anh lại cảm thấy đáng hận!
“Người phụ nữ đáng ૮ɦếƭ! Muốn ૮ɦếƭ, không dễ dàng như vậy!”
Nghĩ tới đây, lập tức mặc áo ngủ đi ra ngoài, mở cửa phòng mèo nhỏ đang đóng, không nhìn thấy người, anh không khỏi kỳ quái, nhíu mày hơi không dám tin: chẳng lẽ chạy?
Tròng mắt đen lập tức nhuốm một tầng tức giận, đi nhanh ra cửa sổ, không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu chạy trốn, trong căn phòng không có bất kỳ chỗ nào có thể giấu người.
Đột nhiên, liếc mắt vào phòng tắm, sải bước đi tới, quả nhiên ở chỗ này.
Mèo nhỏ trong phòng tắm, đầu tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, môi thâm mà ngồi dưới đất, không nhúc nhích, gần như là con 乃úp bê gỗ không còn sinh khí.
Tức giận tràn ngập trong mắt Thư Yến Tả, đi tới nhéo cổ cô, cắn răng nghiến lợi nói: “Không có lệnh của tôi, em tuyệt đối không thể ૮ɦếƭ! Nghe không, đáng ૮ɦếƭ! Em tỉnh lại cho tôi, em càng muốn ૮ɦếƭ, tôi càng phải để cho em còn sống.”
Nhưng mặc kệ anh lắc như thế nào, vỗ như thế nào, Hoắc Nhĩ Phi vẫn như 乃úp bê gỗ không cảm giác, ánh mắt trống rỗng, giống như ngây ngốc.
Thư Yến Tả ôm lấy cô, đặt trên giường lớn trong phòng, gào lớn một tiếng, “Người đâu.”
Ngoài cửa lập tức có người giúp việc đi vào, “Nhị thiếu.”
“Đi gọi Lang tới cho tôi, mặc kệ là trên giường của ai đều kéo tới đây cho tôi.” Thư Yến Tả tức giận nói.
Người giúp việc lập tức nhận lệnh đi ra ngoài, Đoạn Tử Lang đáng thương đang trong dịu dàng triền miên khó rời, lại bị Yến ép buộc kêu đến, lên xe bắt đầu oán thán dậy đất, quá bá đạo, thật ác độc!
“Yến, cậu cũng quá không phúc hậu! Hôm nay người phụ nữ kia, chà... Tư vị đó, thật sự mất hồn rã rời! Tôi còn chưa thỏa thuê!” Còn chưa kịp đến cửa, giọng nói oang oang của Đoạn Tử Lang đã truyền đến.
“Mau để cho cô ấy sống lại cho tôi, cậu muốn người phụ nữ nào tôi đều đi tìm cho cậu, nếu không sống được, cậu cũng đừng nghĩ có đàn bà!” Thư Yến Tả rất tức giận.
“Yến, cậu... Uy Hi*p tôi!” Đoạn Tử Lang giả bộ khóc thút thít.
Thư Yến Tả nhìn ánh mắt cậu ta, sát khí bắn ra bốn phía.
Khi Đoạn Tử Lang đi tới mép giường, đã đổi thành vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn kỹ bệnh tình Hoắc Nhĩ Phi, vẻ mặt nghiêm túc.
“Chậc chậc chậc, Yến, cậu thật sự xuống tay à!” Đoạn Tử Lang khoa trương kêu lên.
Trên mặt Thư Yến Tả không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lùng.
“Cậu nhìn dáng vẻ mèo nhỏ không muốn sống này, nhất định đã bị kích thích rất lớn! Nếu muốn cứu cô ấy, trừ phi...” Đoạn Tử Lang cố ý dừng lại một chút.
“Trừ phi cái gì?” Thư Yến Tả vội kêu lên.
“Cậu có thể bảo đảm sau khi tôi nói ra sẽ không đánh tôi không?” Đoạn Tử Lang hỏi cẩn thận.
“Nếu cậu không nói, tôi không dám bảo đảm.” Thư Yến Tả lạnh lùng nói.
“Nếu cậu có thể rời khỏi căn phòng này, giao cô ấy cho tôi, đoán chừng hiệu quả sẽ tốt hơn nhanh hơn.” Đoạn Tử Lang lưu manh cười nói.
“Không được.” Thư Yến Tả không chút do dự cự tuyệt.
“Cô ấy chính là vì có sợ hãi với cậu, cho nên mới tiêu cực như vậy, cậu còn tiếp tục ở đây, không phải càng thêm kích thích cô ấy sao, trong tiềm thức của cô ấy cũng sẽ không nguyện ý tỉnh táo lại.”
Thư Yến Tả liếc mắt nhìn Hoắc Nhĩ Phi nằm trên giường, biết Lang nói rất có đạo lý, trong lòng phiền muộn, sải bước đi ra ngoài, trước khi ra cửa giọng kiên định nói: “Cho cậu một ngày, tôi muốn cô ấy hoạt bính loạn khiêu *.”
(*) hoạt bính loạn khiêu: vui vẻ, tràn đầy sinh lực, nhảy nhót tưng bừng
Đoạn Tử Lang nhìn bóng dáng Yến rời đi, vẻ mặt rất bất đắc dĩ, một ngày! Tỉnh lại không thành vấn đề, chỉ có điều có hoạt bính loạn khiêu không, anh thật sự không dám bảo đảm, dù sao nếu người ta không muốn nhảy (bính) không muốn nhót (khiêu), anh cũng không thể ép buộc!