Thư Yến Tả đưa tay giữ chặt tay lộn xộn của Hoắc Nhĩ Phi, hai chân cố định cô trước mặt mình, nhếch miệng lên cười xấu xa.
Dĩ nhiên hơi sức của Hoắc Nhĩ Phi không lớn như của anh, bị kẹp chặt hai chân không thể động đậy, tay còn bị giữ chặt, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Thư Yến Tả, “Biến thái! Buông tôi ra!”
“Xem ra cô còn rất có sức sống đó!” Giọng Thư Yến Tả quái lạ.
Bởi vì hai người đều không mảnh vải che thân, Hoắc Nhĩ Phi đương nhiên cảm thấy vật nào đó dưới thân người đàn ông này chống lên mình, không khỏi sinh lòng chán ghét, sáng sớm đã như vậy, không trách được mỗi đêm muốn nhiều phụ nữ như thế, thật ghê tởm!
“Biến thái! Lợn giống! Ma quỷ! Buông tôi ra, anh đã XXX tôi, còn muốn như thế nào?” Hoắc Nhĩ Phi cắn răng nghiến lợi kêu.
“Vãi! Tôi còn tưởng rằng cô rất hưởng thụ, không ngờ cô còn chưa hưởng thụ đủ, tôi không ngại thêm một lần nữa.” Mắt phượng của Thư Yến Tả nheo lại, chợt hiện tín hiệu nguy hiểm.
“Hưởng thụ cái rắm! Anh đồ biến thái này!” Hoắc Nhĩ Phi phẫn nộ bùng phát chửi tục liên tiếp.
“Nếu cô đã có sức sống như vậy, tôi không ngại luyện công buổi sáng.” Nói xong đè lên người Hoắc Nhĩ Phi, đẩy hai chân cô, không có bất kỳ dạo đầu nào đi thẳng vào, hai người cùng phát ra tiếng kêu rên.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy nơi đó sắp rách ra, ác ma này, sao lại có thể như vậy với cô!
Thư Yến Tả bị khít khao kẹp chặt của cô làm cho khó chịu khác thường, ngón tay không chút lưu tình giày xéo trên người cô, ᴆụng chạm lấy người phụ nữ phía dưới từng phát một, ngọn lửa vô danh trong lòng tăng lên kịch liệt, chỉ có thể dựa vào phát tiết Dụς ∀ọηg để giải quyết tức giận trong lòng.
Hoắc Nhĩ Phi cắn chặt hàm răng, không để cho mình phát ra âm thanh làm người ta xấu hổ, nước mắt không ngừng chảy theo khóe mắt, trong lòng tràn đầy căm hận với người đàn ông này.
Sau khi Thư Yến Tả phát tiết xong, mặc áo ngủ không chút lưu tình rời đi, nếu nói tối hôm qua anh còn có chút dịu dàng với người phụ nữ này, vậy thì sáng sớm nay đã bị thái độ của cô làm dâng lên tức giận tràn đầy, thật sự không biết điều!
Hoắc Nhĩ Phi như 乃úp bê vải nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng, nước mắt không ngừng chảy theo khóe mắt.
Nữ giúp việc thấy nhị thiếu đóng cửa phòng nhốt Hoắc Nhĩ Phi ra ngoài, trong lòng kinh ngạc khác thường, phải biết rằng dieendaanleequuydonn mỗi đêm cho dù nhị thiếu không thiếu được phụ nữ, nhưng chưa bao giờ lưu lại người ta qua đêm, cho tới giờ chưa có ai phá lệ, lại bị người phụ nữ tên Hoắc Nhĩ Phi kia phá lệ, thật sự làm cho người ta mở rộng tầm mắt!
Nhưng khi mọi người nhìn thấy dáng vẻ đùng đùng tức giận của nhị thiếu lúc sáng sớm, từng người bị sợ đến không dám thở mạnh, lặng lẽ phục vụ anh tắm rửa thay quần áo, mặc xong ngay cả bữa sáng nhị thiếu cũng không ăn mà đi công ty ngay.
Lúc An Tình Hủy đi ngang qua sảnh chính, vừa đúng lúc nghe mấy người nữ giúp việc đang ở đó bàn luận xôn xao.
“Tối hôm qua nhị thiếu thật sự qua đêm trong phòng người phụ nữ bị nhốt sao?” Một nữ giúp việc nhỏ giọng hỏi.
“Còn không phải sao? Tôi tận mắt thấy.” Một nữ giúp việc khác nói.
“Đây thật sự là chuyện lạ, nhị thiếu chưa bao giờ lưu phụ nữ qua đêm, hơn nữa không phải tối hôm qua gọi người phụ nữ An Tình Hủy kia đi ấm giường sao? Chính tôi ở bên ngoài nghe thấy bọn họ giằng co hơn nửa đêm.” Lại một giọng nữ giúp việc khác vang lên.
“Đúng vậy, bằng không cũng sẽ không để cô ta rời đi!” Sau đó nhẹ giọng nói: “Hơn nữa coi như không thỏa mãn, cũng sẽ để người mang người phụ nữ kia tới, tại sao đi phòng của cô ta chứ?”
“Chính là thế! Hơn nữa, các cô thấy không, buổi sáng vẻ mặt nhị thiếu tức giận, dáng vẻ giống như muốn ૮ɦếƭ người, hù ૮ɦếƭ tôi.” Nữ giúp việc thứ hai lại nói.
“Khụ khụ...” Nữ giúp việc thứ nhất hắng giọng nháy mắt, bởi vì cô vừa nhìn thấy An Tình Hủy.
Hai nữ giúp khác lập tức câm miệng không nói, dù sao người có thể sống ở nhà họ Thư, bản lĩnh nhìn sắc mắt vẫn phải có. Hơn nữa mọi người đều có dự cảm xấu với người phụ nữ An Tình Hủy này, cứ có cảm giác dường như cô ta rất có tâm kế, cho nên vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.