Khi An Tình Hủy được gọi vào làm ấm giường phòng nhị thiếu thì đã là buổi tối cách một ngày, ngày trước đó cô đã khiêm tốn học ✓ú Thư giống như quản gia, như thế nào mới có thể lấy lòng nhị thiếu tốt hơn.
Vú Thư thấy An Tình Hủy là một người phụ nữ rất thức thời, hơn nữa không bị nhị thiếu ném ra ngoài, tiếp tục lưu lại nhà họ Thư, nói không chừng có thể trở thành nhân tình của nhị thiếu, như vậy mình không cần phải gây khó dễ với cô ta.
Vú Thư luôn là người biết nhìn sắc mặt nghe lời người khác, rất khéo đưa đẩy, biết nên nịnh bợ ai lấy lòng người nào, bằng không cũng không trụ lại đến bây giờ, ngay cả nhị thiếu cũng gọi bà một tiếng ✓ú Thư. Cho nên bà chỉ hơi chỉ điểm cho An Tình Hủy mấy câu, cũng cảnh cáo cô ta nên biết thức thời, không cần si tâm vọng tưởng, giữ bổn phận là tốt nhất.
An Tình Hủy đương nhiên biết ý bà ta, nhưng sao cô có thể không si tâm vọng tưởng, nếu đã đến đây ai không muốn trở thành người phụ nữ của nhị thiếu.
Buổi tối, Thư Yến Tả phát tiết tất cả tức giận với Lôi Nhất Hằng vào ban ngày lên thân thể người phụ nữ dưới người, ở trên người cô ta không chút lưu tình gặm nuốt, vuốt ve, ᴆụng chạm, mang theo tức giận điên cuồng.
An Tình Hủy cũng cảm thấy nhị thiếu phát tiết tức giận lên người mình, chỉ có thể yên lặng thừa nhận, bởi vì cô biết mình chỉ là công cụ ấm giường mà thôi, không có tư cách nói không.
Khi tự mình không thể làm gì thì chỉ có thể nhịn, chờ đợi thời cơ, đây là nguyên tắc làm người của cô.
Sau khi Thư Yến Tả phát tiết xong, cũng cảm thấy biến hóa của người phụ nữ này, hình như lần trước của cô ta là lần đầu tiên, đặc biệt trẻ trung. Mà đêm nay, thay đổi hoàn toàn, quyến rũ rất nhiều, cũng rất lấy lòng anh, để cho anh thoải mái.
Anh luôn luôn thích người thông minh, phụ nữ cũng không ngoại lệ.
“Cô rất thông minh.” Khoảnh khắc khi Thư Yến Tả rời giường, từ trên cao nhìn xuống nói.
“Cám ơn nhị thiếu khích lệ, làm công cụ ấm giường, tôi hiểu rõ nên làm như thế nào mới là bổn phận của tôi trong chuyện này.” An Tình Hủy vội nằm trên giường nhún nhường trả lời.
Thư Yến Tả có thâm ý khác nhìn cô ta, hình như tương đối hài lòng, “Cô có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, tôi luôn thích người thông minh, cho nên, đừng làm chuyện ngu xuẩn!” Nói xong, vào phòng tắm bên cạnh.
Nằm ở trên giường, An Tình Hủy run rẩy, иgự¢ phập phồng.
Đừng làm chuyện ngu xuẩn! Đừng làm chuyện ngu xuẩn! Cô sẽ không ngu như vậy, cô luôn có thể đợi đến dieendaanleequuydonn ngày đó, nghĩ tới đây, vẻ mặt của cô tốt hơn chút, nhặt khăn tắm trên đất, quấn kỹ thân thể đi ra ngoài.
Thư Yến Tả từ phòng tắm ra ngoài, thấy phòng ngủ không một bóng người, ánh mắt bình tĩnh, quả nhiên là người phụ nữ thông minh!
Nằm ở trên giường, anh đột nhiên nghĩ đến con mèo nhỏ kia, hai ngày không nhìn thấy cô, cũng không biết có thu liễm lại chút nào không, nghĩ tới đây, hứng thú của anh lại tới, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Hoắc Nhĩ Phi thấy hai ngày nay người đàn ông ác ma kia không tới tìm mình, trái lại rất vui mừng, yên tâm tối thiểu hai ngày. Hơn nữa một ngày ba bữa đều có người đưa cơm tới cho cô, nhưng mà không để cho cô ra ngoài, sắp buồn ૮ɦếƭ cô! Thuốc của bác sỹ tên Đoạn Tử Lang đó cũng thật có tác dụng, ít nhất khóe miệng, mặt của cô tốt hơn nhiều, mặc dù còn hơi đau, nhưng không sưng lên như lúc đầu.
Tối nay, theo thường lệ cô ăn cơm tắm rửa sớm hơn một chút rồi đi ngủ, không ngủ được cũng không có chuyện gì làm, còn không bằng bổ sung giấc ngủ, bồi dưỡng thêm sức lực.
Lúc Thư Yến Tả đi vào chính là thấy một bức tranh như vậy: Đầu tóc người phụ nữ kia rối bời, mặc váy ngủ hai dây bằng tơ tằm, bả vai hơi lộ ra, bởi vì nghiêng người, làn váy vén lên đến bắp đùi, ҨЦầЛ ŁóŤ màu trắng bên trong như ẩn như hiện.
Anh chỉ cảm thấy một trận khí huyết dâng trào, em trai vừa rồi đã được thỏa mãn lại đang ầm ĩ, nhỏ giọng mắng một tiếng: Đáng ૮ɦếƭ! Rồi đi về phía giường.
Hoắc Nhĩ Phi cảm giác Đường Bảo nhà cô lại đang liếm cô, thật nhột! Đường Bảo biết cắn người khi nào, hơn nữa còn cắn cổ cô, ngứa ૮ɦếƭ!
“Đường Bảo, tránh ra đi, thật nhột.” Hoắc Nhĩ Phi nhắm mắt quơ quả đấm, định đuổi Đường Bảo đang cắn liếm loạn trên người cô, khóe môi nhếch lên nụ cười nhẹ hạnh phúc.
Thư Yến Tả đã gặp vẻ mặt này của cô, còn gọi ra “Đường Bảo”, tức giận lập tức tới, gần như quát: “Đường Bảo là ai?”