Mèo Nhỏ Răng Sói Dài
Thư Yến Tả đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, lại cắn răng không phát ra tiếng nào, từ nhỏ anh chính là một đứa bé vô cùng mạnh mẽ, cha biết đại ca không có lòng với sự nghiệp gia tộc, từ nhỏ huấn luyện anh nghiêm khắc, anh ăn đủ loại khổ sở rồi, khi còn bé anh rất hận đại ca, tại sao lại đẩy hết lên người anh, tại sao không hỏi ý kiến của anh.
Đại ca dẫu có ૮ɦếƭ cũng không chịu thừa kế sự nghiệp gia tộc, thậm chí không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với cha, kiên trì sống cuộc sống anh ấy muốn. Em gái bị dì nhỏ mang tới nước Anh, trải qua cuộc sống công chúa hoàn toàn không lo lắng gì. Cũng chỉ có anh, phải thừa nhận tất cả, không ai hỏi anh có nguyện ý hay không, thậm chí ngay cả phản kháng anh cũng không có, năm ba tuổi đã bị ép nhận huấn luyện nghiêm khắc, anh không biết mình nên hận ai, hoặc nói bao nhiêu năm qua, anh đã quên đi.
Năm anh năm tuổi mẹ bị bệnh qua đời, cho nên từ nhỏ anh đã vô cùng thiếu hụt tình thương yêu của cha mẹ, là người không được chào đón trong nhà. Đại khái bởi vì dung mạo ba anh em anh cực kỳ giống mẹ, vì vậy cha càng không muốn gặp anh, càng tay đổi biện pháp huấn luyện anh, thường để cho anh thừa nhận gánh nặng huấn luyện hoàn toàn không đúng độ tuổi. Cũng bắt đầu từ đó, ngay trong tâm hồn còn thơ ấu, anh đã có ý hận cha. Cho đến năm mười tám tuổi cha anh bị hại qua đời, anh tiếp quản công ty và bang Viêm Ưng dưới cờ nhà họ Thư, mới biết cha khổ tâm, muốn làm bá chủ hai nhà hắc bạch, không đủ hung ác tàn nhẫn, không đủ cường đại tuyệt đối không được. Cũng chính từ lúc đó, cá tính khát máu của anh càng trở nên lợi hại! Còn hung dữ gấp mấy lần cha mình!
Bao nhiêu năm như vậy, ở bên cạnh anh cùng anh tiếp nhận huấn luyện chỉ có Lang, Lang là trẻ mồ côi cha nhặt về, từ nhỏ ở cùng với anh, là bạn tốt hiếm có của anh, bạn tốt, anh em tốt.
“Yến, thật ra có lúc cũng có thể kêu đau.” Đoạn Tử Lang cười đến ngây thơ, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười ấm áp.
“Cậu cho rằng tôi là cậu? Cả ngày huyên náo!” Thư Yến Tả ngồi trên ghế mây, một tia ranh mãnh thoáng qua trong mắt.
“Cũng chỉ cậu hiểu rõ tôi nhất, ôi! Kẻ sĩ ૮ɦếƭ vì người tri kỷ!” Đoạn Tử Lang thở dài, chuyển ra sau lưng bạn, giúp cậu ấy xử lý những vết cào sau lưng, trong miệng càng không ngừng lảm nhảm, “Chà! Móng vuốt con mèo nhỏ này thật sắc bén, có răng sói, có vuốt mèo, xem ra bắt lại không dễ, cũng không biết người nào đó có sút vào gôn không...”
Thư Yến Tả ném cái ly lên bàn trà, ánh mắt phóng hỏa, “Cậu vẫn còn chưa xong!”
Đoạn Tử Lang vẫn cười hì hì như cũ, không hề bị cơn giận của anh dọa sợ, chỉ có điều rất nhanh chóng thu dọn hòm thuốc, chuẩn bị lách người dù sao bây giờ anh cũng không muốn đánh nhau, hơn nữa lấy thân thể yếu đuối nho nhã của anh đánh sao lại Yến! Cho nên, vẫn chạy là hơn, ừm! Tiện thể đi nhìn xem con mèo nhỏ có răng sói.
Kể từ sau khi Hoắc Nhĩ Phi bị đưa vào gian phòng ngủ này giam lại, đã không nhịn được, ngồi dưới đất ôm chân khóc hu hu.
Mặc dù cô phải con gái nhà có tiền, nhưng cha mẹ rất thương cô, cô muốn gì được nấy, săn sóc che chở đủ điều, sao chịu được cư xử như vậy, quả thật còn không bằng đầy tớ cổ đại. Nếu như cha mẹ biết, còn không biết sẽ cuống lên thành dạng gì! Mà điện thoại di động lại không thấy, người đàn ông thúi đáng ghét, nguyền rủa anh ta! Nguyền rủa anh ta!
“Hu hu hu hu...” Cô càng nghĩ càng uất ức, càng khóc lớn tiếng, chỉ cảm thấy không ai xui xẻo hơn cô, sao lại có thể gặp hạn như vậy, sớm biết không nên ham du lịch miễn phí này, đánh ૮ɦếƭ cô về sau cũng không đón bánh bao nhân thịt miễn phí từ trên trời rớt xuống nữa, quả nhiên không phải đồ gì tốt, lại đập ra hố to, để cho cô rớt vào.
Vuốt gò má trái sưng, đôi môi cũng bị người đàn ông ác ma kia cắn rách, máu tươi đọng lại khóe miệng, nước mắt cứ theo khóe mắt chảy xuống, dáng vẻ hết sức đáng thương.
Cái ௱ôЛƓ cũng rất đau, hơi sức người đàn ông ác ma kia quá lớn, cô cảm giác cái ௱ôЛƓ mình cũng sắp té thành hai rồi.
Đột nhiên, khóa cửa vang lên, cô cảnh giác rúc ở trong góc, không phải người đàn ông ác ma kia phái người Gi*t cô chứ.
Một người đàn ông chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi ló đầu vào, lộ ra khuôn mặt tuấn tú nho nhã mê người, tròng mắt đen giấu dưới gọng kính viền vàng cười híp mắt nhìn cô, khóe miệng cong lên, rất giống như đang quan sát động vật nào đó.
Cảm giác này khiến Hoắc Nhĩ Phi vô cùng căm tức!
Không khỏi trợn tròn cặp mắt, tức giận theo dõi anh, ánh mắt kia giống như con mèo nhỏ tức giận.
Khóe miệng Đoạn Tử Lang càng mở rộng, trong ánh mắt cũng lấp lóe ánh sáng khác thường, hình như càng ngày càng thú vị.
“Mèo nhỏ, đừng nhìn anh như vậy, anh là bác sỹ, tới xem vết thương giúp em.” Đoạn Tử Lang có cảm giác mình giống như tới lừa con nít.
Ánh mắt Hoắc Nhĩ Phi nhìn anh rất quái lạ, người đàn ông ác ma kia sẽ tốt bụng phái người tới kiểm tra vết thương cho cô như vậy.
Đoạn Tử Lang thấy hình như cô không tin, lập tức mở hòm thuốc của mình ra, để cho cô nhìn, cũng lấy rượu thuốc, bông băng và thuốc mỡ ra, đi về phía cô.
Hoắc Nhĩ Phi thấy hình như anh ta không nói láo, hơn nữa anh ta cũng không cần thiết lừa mình, nên ngoan ngoãn mặc cho anh ta bôi cồn i-ốt sát trùng trên mặt mình, đau đến cô vẫn hít hà, lại cắn răng không lên tiếng.
“Mèo nhỏ, không nhìn ra em rất kiên cường! Hơi tương tự Yến, không trách được cậu ấy lại xuống tay lưu tình với em, chẳng qua anh vẫn khuyên em đừng đi khiêu chiến cực hạn của Yến, nếu không...” Đoạn Tử Lang lại gần bên tai cô nhỏ giọng nói, “Kết quả nếu mà biết thì rất thê thảm.”
Hoắc Nhĩ Phi không vui nói: “Tôi không phải mèo nhỏ, tôi có tên! Tôi tên là Hoắc Nhĩ Phi. Còn nữa, tại sao anh phải nhắc nhở tôi, chẳng lẽ anh không theo chân họ đều hy vọng tôi bị ném đi cho sói ăn sao?”
Mặt cô tràn đầy nghi ngờ nhìn Đoạn Tử Lang.
“Bởi vì em rất thú vị! Cho nên không hy vọng em bị ném cho sói ăn! Mùi vị đó không dễ chịu, bé gái đáng yêu như mèo nhỏ vậy vẫn không nên thì tốt hơn. Ặc, Hoắc Nhĩ Phi đúng không, anh nhớ kỹ rồi.” Đoạn Tử Lang cười đến như ma quỷ, làm cho người ta không phân biệt được nụ cười của anh là thật hay giả.
“Cám ơn anh.” Hoắc Nhĩ Phi nói rất chân thành, mặc dù người đàn ông này nói chuyện không đứng đắn, nhưng cô cảm thấy anh ta thật sự vì tốt cho cô, mà không giống như những người khác, nhìn cô như trò cười.
“Cũng đừng cám ơn anh, anh không giúp gì được cho em, chỉ nhắc nhở em, Yến không phải người dễ chọc, em phải thích hợp chịu thua, ký lai chi tắc an chi, phải học được thay đổi, nói không chừng sẽ có kỳ tích xảy ra.” Đoạn Tử Lang nói rất uyển chuyển tinh tế.
Hoắc Nhĩ Phi nghe thấy rất kỳ quái, nhíu mày, không hiểu nhìn anh. Dẩu môi hồng hơi sưng, giọng điệu vẫn rất cứng rắn, “Tại sao tôi phải chịu thua, tôi tuyệt đối không chịu thua người đàn ông ác ma kia.”
“Có đôi khi giữ được mạng quan trọng hơn bất kỳ cái gì, em cần gì phải gây khó dễ cho bản thân, tự biến mình thành một thân thương tích, rất dễ chịu sao? Mèo nhỏ, anh cảm thấy em có thể suy nghĩ một chút lời đề nghị của anh. Anh đi trước, những thuốc này để lại cho em, em phải bảo vệ tốt cho mình.” Đoạn Tử Lang lưu lại chút thuốc, cầm hòm thuốc của anh rồi rời đi.
Hoắc Nhĩ Phi nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, ôm chân, kinh ngạc mà ngây ngốc.
Chẳng lẽ bên cạnh ác ma vẫn có người tốt sao? Hay chỉ cố ý đến dò xét cô? Còn có mục đích khác?