Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng - Chương 116

Tác giả: Nam Quan Yêu Yêu

Không Có Việc Gì, Hôn Một Cái Là Tốt Rồi (Đại Kết Cục Đếm Ngược Thời Gian 4)
“Cũng không hoàn toàn là vậy, ngày hôm đó em đi tìm anh ấy ra ngoài, chính là muốn nói chuyện chia tay với anh ấy, kết quả anh ấy nói trước, cho nên coi như tụi em vứt bỏ lẫn nhau, anh tin tưởng em không?” Cặp mắt Hoắc Nhĩ Phi mong đợi nhìn Thư Yến Tả.
“Tin tưởng.” Thư Yến Tả không biết vì sao chỉ tin tưởng thôi, có lẽ chân thành tha thiết trong mắt mèo nhỏ xúc động anh, hoặc có thể do tình ý cực nóng trong mắt mèo nhỏ xúc động anh, hoặc có thể không có bất kỳ lý do gì.
Miệng Hoắc Nhĩ Phi bẹt bẹt, ôm cổ Thư Yến Tả, cả người nhào vào trong иgự¢ anh, “Yến, em không bao giờ muốn rời khỏi anh, cả đời em xác định dựa vào anh.”
Thân thể Thư Yến Tả run rẩy, mèo nhỏ nhiệt tình thật sự cho anh vui mừng rất lớn, khiến cho anh ngây người trong nháy mắt.
“Không phải anh thích em gọi anh là Yến sao? Nếu không, gọi tiểu Tả cũng được.” Trên mặt Hoắc Nhĩ Phi mang theo nụ cười ngọt ngào, ngọt đến Thư Yến Tả cũng sắp không thể nào chịu đựng rồi.
Vừa nghe đến cái tên “Tiểu Tả” này, anh lập tức mím môi, “Anh thích em gọi là Yến.”
“Yến, em đói rồi, người ta ngồi máy bay một đêm, ra khỏi sảnh chính sân bay đã đến tìm anh, vừa mệt vừa đói, còn như kẻ điên.” Hoắc Nhĩ Phi ảo não cào cào đầu tóc rối bời của mình.
“Ở trong mắt anh, em vĩnh viễn đẹp nhất.” Thư Yến Tả nói lời tâm tình, mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Trên hai gò má Hoắc Nhĩ Phi nhanh chóng bay lên hai mảnh đỏ ửng, đôi môi hơi chu ra càng thêm nõn nà quyến rũ người khác, Yến nói lời tâm tình thật sự rất thẹn thùng đó!
Khi đôi môi hai người dán vào một chỗ thì trong nháy mắt hô hấp dồn dập rất nhiều, hai người giống như die nda nle equ ydo nn đang khát khô tìm được nguồn nước, hấp thu ngọt ngào trong miệng đối phương với nhau, đầu lưỡi dây dưa, không biết bao nhiêu lần, hình như thế nào cũng không đủ.
Hai cánh tay Hoắc Nhĩ Phi câu lấy cổ Thư Yến Tả, hoàn toàn xụi lơ trong иgự¢ anh, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng “Ư ư” làm tim người ta đập rộn.
Thư Yến Tả buông mèo nhỏ sắp hít thở không thông ra, thở hổn hển chế nhạo nói: “Không đi ăn cơm nữa, anh sợ mình sẽ không nhịn được mà ăn em.”
Hoắc Nhĩ Phi thẹn thùng đứng lên, “Đi ăn cơm thôi.”
Hai người tay nắm tay đi ra tòa nhà Thư Á, Thư Yến Tả trực tiếp lái xe đi “Nguyên Tân”, mèo nhỏ vẫn thích đồ ăn đầu bếp ở đó làm, nhớ lại đồ ăn mèo nhỏ tự mình làm, Tuyết Nghê nói quả thật rất đúng, về sau mình thật sự có lộc ăn.
“Yến, nếu không kêu Đoạn lưu manh và Coral, rất lâu không nhìn thấy hai người bọn họ rồi.” Hoắc Nhĩ Phi nghĩ đến mình nên cám ơn nhất chính là Đoạn lưu manh, cho tới nay, mặc dù anh lưu manh, nhưng là người tốt, cũng giúp mình không ít.
“Ừ, em gọi điện thoại cho Lang, vừa lúc cậu ấy ở Hương Cảng.”
“Đúng rồi, hai người bọn họ tốt đẹp như thế nào vậy?” Sau khi gọi điện thoại, Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy rất hứng thú hỏi.
“Có thể không cần hiếu kỳ chuyện của người khác như vậy không, cảm thấy hứng thú với anh là được rồi.” Thư Yến Tả cười đến quyến rũ mờ ám.
Hoắc Nhĩ Phi bị nụ cười quyến rũ mờ ám nhộn nhạo đó của anh làm cho trái tim nhỏ run rẩy, lầu bầu nói: “Mỹ nam đều gieo họa!” Ngay sau đó cười ha hả nói, “Em cảm thấy được sau khi con trai lớn lên khẳng định sẽ đẹp trai hơn anh! Bởi vì bé tổng hợp ưu điểm của hai chúng ta, đến lúc đó khẳng định sẽ mê hoặc một nhóm nữ sinh lớn, ha ha...”
“Chính là vì tổng hợp của hai chúng ta, cho nên mới không thể đẹp trai hơn anh.” Thư Yến Tả rất quả quyết cắt đứt hoa si của cô, quả nhiên cả giấm của con trai cũng muốn ăn!
“Làm sao lại như vậy?” Hoắc Nhĩ Phi nói xong câu đó lập tức phản ứng kịp, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh, “Anh đây là đang nói dáng dấp em khó coi?”
“Anh không nói, nào, đến rồi.” Thư Yến Tả rất thức thời nói sang chuyện khác, đỗ xe yên ổn, xuống xe.
Mãi cho đến khi xuống xe, Hoắc Nhĩ Phi vẫn còn chưa vui lòng, “Dáng dấp của em rõ ràng cũng tạm mà!”
Nụ cười khẽ trên môi Thư Yến Tả từ từ lan ra, “Cho dù em dễ nhìn hay khó coi, anh đều thích.”
Mặc dù những lời này ngọt đến đáy lòng Hoắc Nhĩ Phi, nhưng vẫn không nói ra trọng điểm!
Đoạn Tử Lang và Coral chạy đến rất nhanh, nhìn thấy hai người ngọt ngào như thế, không khỏi trêu ghẹo nói: “Quả nhiên ba ngày không thấy, nhìn với cặp mắt khác hẳn! Lại ngọt ngào như vậy rồi, nhìn thấy mà khiến tôi buồn nôn!”
“Anh không nói chuyện không ai nói anh bị câm.” Hoắc Nhĩ Phi trừng mắt lườm anh ta.
“Haizzz.... Người nào đó đối xử với ân nhân như vậy đó!” Đoạn Tử Lang tiếp tục buồn bã.
Thư Yến Tả rất nhanh bắt được từ “Ân nhân” này, chẳng lẽ Lang nói gì với mèo nhỏ sao? Nhưng đề tài rất nhanh bị mèo nhỏ chuyển đi, để cho anh còn không kịp ngẫm nghĩ.
“Coral, chị nhanh chóng quản miệng chồng chị đi, ăn cơm cũng không đóng được hàm răng của anh ấy.” Hoắc Nhĩ Phi d1en d4nl 3q21y d0n vội vàng kéo Coral giúp một tay.
Coral cười cười, “Không phải anh ấy thật đáng yêu sao.”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt ba người đang ngồi đều được một chữ 囧!
Quả nhiên vẫn là Coral ra tay, mã đáo thành công!
“Khụ... Khụ...” Tròng mắt đen của Đoạn Tử Lang khẽ híp, cặp mắt giấu dưới gọng kính viền vàng lóe ra tín hiệu nguy hiểm.
“Nhìn em chằm chằm làm gì, thịt kho này là món anh thích ăn nhất nè!” Coral gắp miếng thịt kho tươi ngon ướƭ áƭ nhét vào trong miệng Đoạn Tử Lang, đắm đuối đưa tình nhìn anh.
“Yến, em muốn ăn thịt viên đó...” Hoắc Nhĩ Phi kéo dài âm cuối làm nũng nói.
Thư Yến Tả cảm thấy Lang khẳng định bị ăn đến sít sao, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Vội đưa tay gắp một miếng thịt viên, đúт νàσ тяσиg miệng mèo nhỏ, kết quả không chú ý tới thịt viên vừa gắp trong súp nóng lên rất nóng.
Có thể nghĩ, Hoắc Nhĩ Phi vừa cắn một cái đã bị bỏng đến phun ra ngoài, gặp họa chính là Đoạn Tử Lang ngồi đối diện cô, miếng thịt viên bị cắn thành mấy miếng phân thành bọt thịt, tiếp xúc thân mật với Đoạn Tử Lang...
Ba người kia đều nhìn đến ngây người! Quả nhiên rất dũng mãnh...
“Phụt...” Thư Yến Tả không nhịn được thẳng bả vai lên, cố nén nụ cười, nếu như cười đến quá lớn tiếng, anh sợ Lang âm thầm trả thù mình, nói ví dụ như lần đó khi anh bị thương, cố ý để cho mình nằm trên giường thêm mấy ngày...
“Đoạn lưu manh, xin lỗi, em không phải cố ý... Cái đó, thịt viên quá nóng, em thật sự thân bất do kỷ...” Hoắc Nhĩ Phi vội xé rất nhiều khăn giấy, muốn lau giúp Đoạn lưu manh.
Coral rất bình tĩnh nhận lấy khăn giấy, dịu dàng tỉ mỉ giúp bạn trai lau từng chút một, an ủi Phi Phi nói: “Không có việc gì, Lang sẽ không dễ giận như vậy.”
Mặc dù Coral nói không có việc gì, nhưng nhìn lửa mạnh hừng hực phun ra từ trong mắt Đoạn lưu manh, Hoắc Nhĩ Phi không nhịn được rụt vai lại, ai oán nhìn người nào đó đang cười như rút gân ở bên cạnh, tay nhỏ bé khẽ véo đùi anh.
Đau đến Thư Yến Tả nhe răng nhếch miệng, vội vàng túm lấy tay nhỏ bé làm việc ác của cô, “Nếu không gọi đầu bếp tới đây, thay thức ăn nguội, như vậy em sẽ không phun.”
“Còn nói... Đều do anh không tốt, nóng như vậy cũng đút vào miệng em, anh xem, làm miệng bị bỏng rồi...” Hoắc Nhĩ Phi chu cái miệng bị bỏng oán giận nói.
“Không có việc gì, hôn một cái là tốt rồi.” Thư Yến Tả sờ cánh môi của cô, nói rất tự nhiên.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ thiếu không tìm một cái lỗ để chui vào, cái gì gọi là hôn một cái là tốt rồi! Quả nhiên tư tưởng rất không lành mạnh!
Vừa quay đầu, phát hiện Đoạn lưu manh dùng ánh mắt giống như Gi*t người nhìn mình, không khỏi rùng mình một cái, nhỏ giọng đề nghị, “Ặc... Đoạn lưu manh, nếu không anh để Coral phun lên mặt anh ấy.” Ánh mắt Hoắc Nhĩ Phi liếc về phía Thư Yến Tả.
“Khụ... Khụ...” Toàn thân Đoạn Tử Lang dinendian.lơqid]on cũng không kiềm chế được mà run rẩy, quả nhiên nhanh chóng bị xóa cơn tức!
Coral rất thân thiết vỗ vỗ lưng bạn trai, “Chậm một chút.”
Thư Yến Tả tỏ vẻ rất bình tĩnh, thua thiệt mèo nhỏ nghĩ ra chủ ý cùi bắp này! Đây là chuyện có thể chuyển đổi lẫn nhau sao!
Hoắc Nhĩ Phi rất vô tội nhìn Thư Yến Tả, hôm nay Đoạn lưu manh dường như rất xui xẻo! Nhưng mà không hoàn toàn liên quan trực tiếp đến mình...
Mãi cho đến khi bữa ăn này bình yên ăn xong, Hoắc Nhĩ Phi cũng cố gắng hết sức nhịn không nói lời nào, tránh cho rước lấy ánh mắt giống như dao găm của Đoạn lưu manh, làm hại mình cũng rất áy náy đó!
“Phi Phi, em thật sự từ chức ở Âu Kỳ?” Coral đột nhiên hỏi, vì vậy hai người đàn ông này đều rất mong đợi nhận được đáp án từ trong miệng mèo nhỏ.
“Ừm, từ chức.” Hoắc Nhĩ Phi rất bình tĩnh cười khẽ.
“Không tiếc nuối sao? Khó khăn lắm mới gây dựng được giang sơn, cứ từ bỏ như thế.”
“Đều nói cá và tay gấu không thể kiêm được, cho nên em vì tay gấu mà bỏ qua cá.” Nói xong ánh mắt hếch về phía người nào đó.
Thư Yến Tả ở bên cạnh hung hăng co rút khóe miệng hai cái, tay gấu? Tay gấu có thể so sánh với anh sao?
Đoạn Tử Lang ở chếch đối diện cũng thế, không chỉ co quắp khóe miệng, ngay cả bả vai cũng rụt lại, ví dụ Yến thành tay gấu, quả thật là một ví dụ rất tốt, hình tượng quá sống động!
Hoắc Nhĩ Phi và Coral tiếp tục bình tĩnh nói chuyện, “Thật ra thì cũng không tính là giang sơn! Chỉ nán lại mấy năm mà thôi, nơi đó tương đương như sự nghiệp vỡ lòng của em, giúp đỡ em rất nhiều, cũng cho em học được rất nhiều thứ, nhưng cuộc sống chính là như vậy mà! Có bỏ mới có được, rời đi Âu Kỳ cũng không giống như buông tha, có thể nhìn thành bắt đầu lại một lần nữa mà! Nếu không, Á Ninh các anh thu em đi!” Nói càng về sau, Hoắc Nhĩ Phi lại đổi thành vẻ cợt nhả rồi.
“Nếu như Nhiễm Nhiễm nghe được những lời này của em, sẽ lập tức ký với em.” Coral che miệng cười.
Coral nói quả thật không sai, sau khi Nhiễm Nhiễm biết cô từ chức ở Âu Kỳ, đã ám hiệu cô nhiều lần, nhưng mà cô không thể như vậy được, tin tưởng Nhiễm Nhiễm cũng sẽ hiểu cô.
“Mèo nhỏ, hôm nay tôi một lần nữa nhận thức em, quả nhiên thành thục không ít.” Đoạn Tử Lang trầm mặc bên cạnh mở miệng nói.
“Anh mới phát hiện sao, em luôn luôn tích cực hướng lên.” Hoắc Nhĩ Phi nhếch môi, nụ cười tràn trề.
“Da trâu không thể thổi phồng! Phải biết được tiết chế, tiết chế.” Đoạn Tử Lang lập tức đánh trả.
“Hừ! Đồ mặt dày gì đâu, em nói là sự thật.” Hoắc Nhĩ Phi hừ hừ lỗ mũi, xem thường.
Thư Yến Tả nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý của mèo nhỏ, chỉ cảm thấy trong lòng có một luồng ấm áp từ từ tan ra.
“Từ chức đồng nghĩa với thất nghiệp, sẽ không có nguồn kinh tế!” Đoạn Tử Lang gắp một miếng thịt viên, thở dài nói.
“Anh nuôi dưỡng em cả đời.” Thư Yến Tả đột nhiên thâm tình nhìn mèo nhỏ nói.
Lập tức cảm động đến khiến Hoắc Nhĩ Phi lệ nóng dâng trào rồi, ôm cánh tay Thư Yến Tả, đầu nghiêng lên vai Thư Yến Tả, dáng vẻ thẹn thùng, “Yến, anh tốt nhất rồi.”
“Khụ khụ... Khụ khụ... Chú ý một chút, đây chính là ở ngoài công cộng, muốn buồn nôn về nhà buồn nôn đi.” Đoạn Tử Lang cười đến vô hại.
Coral cũng khoác cánh tay Đoạn Tử lang, “Càng ở nơi công cộng, càng nên buồn nôn, chính là muốn khiến cho diee ndda fnleeq uysd doon tất cả đều biết, chúng ta yêu nhau.”
“Wow...” Hoắc Nhĩ Phi kêu lên, mắt còn nháy một cái, dáng vẻ dí dỏm đáng yêu.
Dù Đoạn Tử Lang đã trải qua “Chiến trường” cũng không nhịn được đỏ mặt, đặc biệt là bị mèo nhỏ nhìn như vậy, rõ ràng nhạo báng anh mà! Lời nói buồn nôn như vậy, nên về nhà nói, sau đó...
“Lại nói em rất ngạc nhiên đó, Đoạn lưu manh bị chị kiềm chế đến ngoan ngoãn nghe lời như vậy như thế nào, Coral, chị quá làm em sùng bái!” Cặp mắt Hoắc Nhĩ Phi bốc lên trái tim nhìn Coral ở chếch đối diện.
Coral mím môi cười, “Chiêu này không dùng được với vị kia nhà em, chị cảm thấy hai người như bây giờ rất tốt.”
Thư Yến Tả rất đúng lúc gắp một miếng thịt viên lên, thổi thổi, nhét vào trong miệng mèo nhỏ, chặn lại cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của cô.
“Ưmh... Vị quả nhiên rất ngon!” Hoắc Nhĩ Phi vừa nhai viên thịt vừa cảm khái nói.
“Em làm ăn càng ngon.” Thư Yến Tả lại gần bên tai cô nhỏ giọng nói ra.
“Đó là đương nhiên rồi.” Kết quả mỗi lần được khen, người nào đó lại lộ ra nguyên hình, cười đến ngọt ngào.
“Mèo nhỏ, em biết nấu ăn?” Đoạn Tử Lang không tin.
“Đó là tất nhiên.” Hoắc Nhĩ Phi rất kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
“Tài nấu nướng của mèo nhỏ vô cùng tốt.” Thư Yến Tả luôn lên tiếng vào thời điểm mấu chốt.
“Xem ra biết em một lần nữa là đúng, vì hôm nay chúng ta nhận biết một lần nữa cạn một ly!” Đoạn Tử Lang khí phách ngút trời nâng ly rượu lên.
Bốn người nâng ly rượu của mình lên chạm một cái, bữa cơm này, ăn được hết sức vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Thư Yến Tả phải về công ty làm việc, mà Coral thân là nghệ sĩ đương nhiên không dễ dàng đi dạo phố gì đó với Hoắc Nhĩ Phi, nếu như bị đám chó săn gặp phải, vậy coi như chỉ có thể dùng chạy trốn mất dạng để hình dung, còn không bằng không đi.
Cho nên hai đôi tình nhân đều trở về cương vị công việc của mình, Hoắc Nhĩ Phi không muốn một mình về nhà cũ họ Thư, nên đi theo Thư Yến Tả về phòng làm việc, dù thế nào đi nữa chỗ anh có giường, mình đi ngủ cũng có thể, cũng sẽ không quấy rầy công việc của anh, thật sự mệt mỏi.
Khi nhân viên tập đoàn Thư Á nhìn thấy boss mang theo người phụ nữ đầu tóc rối tung buổi sáng kia trở về lần nữa, không khỏi cảm thán trong lòng: Người phụ nữ này quả nhiên không tầm thường, lại có thể chiếm được cưng chiều của Thư nhị thiếu.
Hoắc Nhĩ Phi hơi dính giường lập tức ngủ thi*p đi, Thư Yến Tả sờ khuôn mặt khi ngủ của cô, khóe mắt có một vệt ấm áp nhà nhạt tràn ra, tiếng lòng say lòng người.
Bởi vì mèo nhỏ đến, khiến cho tâm tình của anh tự dưng tốt hơn nhiều, công việc cũng tập trung.
Buôn bán bên các tiểu Vương quốc Ả Rập thống nhất cũng chầm chậm lên quỹ đạo, không cần anh đích thân làm mọi chuyện, anh chuẩn bị qua một thời gian ngắn nữa sẽ giao toàn bộ di ien n#dang# yuklle e#q quiq on công việc bên đó cho chú Đinh phụ trách, bang Viêm Ưng tạm thời giao cho chú Diêm, hai người kia đều là trợ thủ đắc lực nhất của anh, mà Lang cũng có thể giúp anh xử lý chút chuyện.
Thư Á có Frank trấn giữ, thật sự rất yên tâm, chờ con trai nghỉ, anh chuẩn bị mang theo mèo nhỏ và con trai cùng nhau đi chơi các nơi trên thế giới một vòng.
Buổi tối, chờ sau khi Thư Yến Tả hết bận, hai người lần đầu tiên tay nắm tay đi trên đường, Thư Yến Tả cảm thấy rất kỳ cục, nhưng mèo nhỏ kiên trì, nói tất cả tình nhân đều hẹn hò giống như vậy.
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy đây mới là nói yêu đương! Cô hy vọng cho dù cô đã làm mẹ, vẫn muốn trải nghiệm một chút cảm giác nói yêu đương với Yến, rất tốt đẹp rất hạnh phúc.
“Đúng rồi, tại sao Lang nói cậu ta là ân nhân của em?” Thư Yến Tả đột nhiên nhớ ra câu lúc ăn cơm Lang nói, “Haizzz... Người nào đó chính là đối xử với ân nhân như vậy.”
“Cái đó áo... Thật ra thì chính là em ép Đoạn lưu manh nói chuyện lúc trước của anh cho em nghe, sau đó em cảm thấy anh thật ngốc...” Hoắc Nhĩ Phi nói xong lời cuối cùng, lúc nói một chữ “Ngốc” thì hơi chu cánh môi.
Trong tròng mắt đen của Thư Yến Tả lộ ra ánh sáng nóng bỏng, chuyện này anh vốn không muốn để cho mèo nhỏ biết, nhưng Lang cái miệng rộng này, lại nói hết sau lưng.
Có lẽ là một cảm giác, cảm giác đầu quả tim mọc hoa, cảm giác đáy lòng nhộn nhạo hạnh phúc giờ phút này tràn đầy toàn thân Thư Yến Tả, anh cảm nhận được mèo nhỏ thật lòng, hình như giờ khắc này đợi đã quá lâu, anh không biết mình nên may mắn vì trước đó Lang nói chuyện với mèo nhỏ hay trách cứ cậu ấy không nên, tất cả đều trở nên không quan trọng, chỉ có giờ khắc này mới chân thật nhất.
Chính là nhè nhẹ mà ấm áp nhếch môi cười như vậy, khiến cặp mắt Hoắc Nhĩ Phi mơ màng, mím đôi môi đỏ mọng oán hận trừng mắt nhìn người đàn ông cô yêu trước mắt.
Đột nhiên bên cạnh đi đến một đôi tình nhân bón kem cho nhau, Hoắc Nhĩ Phi vội vàng cắt đứt suy nghĩ của mình, lôi kéo Thư Yến Tả đi về phía tiệm nhỏ bán kem bên cạnh, chỉ vào một hộp kem trong tủ lạnh hỏi: “Ông chủ, cái này bán như thế nào?”
“Mười đồng.”
Hoắc Nhĩ Phi vội lấy mười đồng từ trong Ϧóþ ra đưa tới, “Ừm.”
Ông chủ cũng lấy kem ra đưa cho cô.
Xé mở nắp hộp, Hoắc Nhĩ Phi múc một muỗng cho vào trong miệng mình, sau đó lại múc một muống đút cho Thư Yến Tả.
Thư Yến Tả mím môi, tỏ ý không ăn.
Hoắc Nhĩ Phi lập tức phồng quai hàm lên, nhìn anh chằm chằm, dụ dỗ nói: “Ăn ngon lắm, anh nếm thử một chút đi!”
Thư Yến Tả lão đại không tình nguyện há mồm, anh chưa bao giờ ăn kem thứ đồ này, chỉ có điều anh không muốn từ chối tình ý của mèo nhỏ, không thể làm gì khác hơn là phá lệ.
Nhìn anh ăn đến ngoan ngoãn, cặp mắt Hoắc Nhĩ Phi cong thành hai hình trăng non, trong lòng cực kỳ ngọt ngào.
Hai người cứ vừa đi vừa ăn như vậy, gió đêm từ từ thổi qua, nhẹ nhàng khoan khoái vui vẻ không nói ra được, có một ngọt ngấy không tan được bao phủ giữa hai người.
“Yến, anh xem, trên quảng trường di1enda4nle3qu21ydo0n thật nhiều người đó, chúng ta cũng đi chơi một chút.” Hoắc Nhĩ Phi ngẩng đầu hỏi.
“Được.”
Một góc quảng trường, có người đốt pháo hoa, lửa khói nhiều màu rực rỡ nở rộ trong đêm đen, đẹp đến khiến người rung động, có một vẻ đẹp như phù dung sáng nở tối tàn và lãng mạn.
Hoắc Nhĩ Phi kéo cánh tay Thư Yến Tả, tựa vào trên vai anh, đầu hơi ngẩng lên, nhìn lửa khói nở rộ rực rỡ trên không trung, chỉ cảm thấy giờ phút này trong lòng thỏa mãn không nói ra được.
“Yến, có phải rất đẹp không?” Cô ngây ngốc hỏi.
“Có một vẻ đẹp hoa lệ.” Thư Yến Tả cảm thấy hoa mắt rực rỡ đến chói mắt, cũng biến mất nhanh hơn.
“Chúng ta đi thôi, nhìn pháo hoa sẽ khiến người ta có cảm giác đau đớn, cảm giác tốt đẹp chỉ trong nháy mắt, không thích hợp với chúng ta.” Hoắc Nhĩ Phi hít mũi một cái.
“Ừ, không thích hợp với chúng ta.”
“Chúng ta về nhà đi.”
“Được, về nhà.” Giọng Thư Yến Tả dịu dàng không nói ra được.
Tối nay hình như hai người cũng cực kỳ nhiệt tình như lửa, sau khi tiến vào trong phòng bắt đầu liều ૮ɦếƭ triền miên, kịch liệt đến khiến người ta liếc xéo...
Có lẽ, sau khi trải qua tối nay, có thứ gì đó không giống trước, đã không chỉ là tin tưởng, hơn nữa là tình yêu không thể thay đổi.
Hôn, giống như mưa to gió lớn tới mãnh liệt âm trầm; chỗ bàn tay sờ đến, nóng bỏng như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
“Yến, em yêu anh.” Đôi môi Hoắc Nhĩ Phi khẽ nhếch, khoảnh khắc khi Thư Yến Tả tiến vào trong thân thể cô, cực kỳ hấp dẫn thổ lộ.
Mặt Thư Yến Tả chấn động, tia sáng kỳ dị lưu chuyển trong mắt, giống như than thở lặp đi lặp lại kêu tên mèo nhỏ, da thịt và da thịt cọ sát lẫn nhau, hơi thở và hơi thở giao hòa dây dưa, anh nằm trên thân thể thon dài của mèo nhỏ điên cuồng vận động, mỗi một lần kết hợp thật sâu đều khiến mèo nhỏ uyển chuyển ՐêՈ Րỉ.
Hai người cùng nhau lấy được buông thả viên mãn trên đỉnh Dụς ∀ọηg, giống như đặt mình trong dải ngân hà rực rỡ ánh sao.
...
Sau khi xong chuyện, Hoắc Nhĩ Phi mềm nhũn nằm trên người Thư Yến Tả, ngón tay vô ý thức chạy dọc theo đường cong bắp thịt trước иgự¢ anh, vẽ nên các vòng tròn, đây không thể nghi ngờ là trêu đùa trắng trợn!
Thư Yến Tả một phát túm được tay nhỏ bé đang chơi xấu của cô, đặt ở trong miệng khẽ cắn, đôi mắt đen thui lóng lánh tình dục rực rỡ, “Mới vừa rồi người nào khóc cầu xin tha thứ? Bây giờ lại tới trêu đùa anh.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc