Chẳng Lẽ Mình Thật Sự Yêu Anh Sao?Hoắc Nhĩ Phi liếc mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ trước mắt, trong lòng phỉ báng: Quả nhiên không chịu được tịch mịch! Người phụ nữ này đúng là rất xinh đẹp!
Vào giờ phút này, trong một góc sảnh chính, có một người cầm điện thoại di động lên, chụp lại hình ảnh bốn người mặt đối mặt, lưu, gập điện thoại di động lại, như không có việc gì nói chuyện tiếp với một người nào đó.
“Xin chào, tôi tên là Hoắc Nhĩ Phi.” Hoắc Nhĩ Phi cũng không muốn trò chuyện nhiều với cô ta.
Trong mắt Camilla lóe lên vẻ kinh ngạc, Hoắc Nhĩ Phi? Xem ra “Phi Phi” trong miệng Thư tiểu thư và “Tiểu Miêu” trong miệng Đoạn thiếu gia đều là cô ta! Quả nhiên.
“Thì ra là Hoắc tiểu thư, hân hạnh hân hạnh! Nghe nói người lập kế hoạch chính của bữa tiệc hôm nay là Hoắc tiểu thư, quả nhiên rất không bình thường.”
“Cám ơn.” Hoắc Nhĩ Phi hình như không muốn nói nhiều với cô ta.
“Thư nhị thiếu, không phải bạn gái của anh coi trọng Phi Phi chứ, tôi đây một đại soái ca đứng ở chỗ này làm như không thấy, tôi thật sự đã đánh giá cao sức quyến rũ của mình rồi!” Âu Dã Sâm đương nhiên nhìn thấu Camilla người đó đến không có ý tốt, nên giở trò cười giỡn không ảnh hưởng đến toàn cục.
Camilla hoảng hốt trong lòng, dinendian.lơqid]on hình như hôm nay mình hơi vượt khuôn rồi, chỉ có thể giảng hòa vì mình, “Âu tổng quả nhiên rất bảo vệ cho Hoắc tiểu thư rồi, tôi cũng chỉ thưởng thức tài hoa của Hoắc tiểu thư, rất muốn kết giao bạn bè với cô ấy mà thôi.”
Lại quay đầu nhìn Thư Yến Tả, nửa làm nũng nửa trêu đùa nói: “Nhị thiếu, anh nhất định phải tin tưởng em.”
Thư Yến Tả liếc nhìn cô ta, tầm mắt lại đặt trên người một cặp nam nữ, lần đầu tiên đưa tay ôm eo Camilla, “Bạn đồng hành của tôi, tôi đương nhiên tin tưởng.” Giọng nói vô cùng quyến rũ vang lên.
Không chỉ có bản thân Camilla sững sờ, ngay cả Hoắc Nhĩ Phi và Âu Dã Sâm cũng không rõ trong hồ lô của anh bán cái gì?
Camilla bị hoảng sợ xong ngay lập tức vui mừng trở lại, ban đầu cô cũng không ngờ tới mình có thể thuận lợi trở thành bạn đồng hành của tổng giám đốc, bởi vì biết Á Ninh và Thư Á là một nhà, cho nên cô đoán chừng tổng giám đốc sẽ đi, nên giả bộ cảm thấy rất hứng thú với lễ kỷ niệm mừng Á Ninh tròn ba mươi năm, tỏ vẻ muốn vé mời, Thư Yến Tả vẫn rất thưởng thức năng lực làm việc của cô, không phải là vé mời nho nhỏ sao? Nhưng ai ngờ không chỉ có vậy, anh lại có thể có thể mang bạn đồng hành vào, vì vậy có một màn này.
(*) Bạn đồng hành (người đi cùng) trong tiếng Trung 女伴 (男伴). 女伴 có thể hiểu là bạn gái hoặc bạn đi cùng giới tính nữ. Trong các bữa tiệc có thể dẫn theo bạn gái hoặc thư ký, người đi cùng là bạn gái hay bạn đồng hành giới tính nữ thì người trong cuộc hoặc người hiểu rõ chuyện biết. 男伴 Bạn đồng hành giới tính nam cũng mang nghĩa tương tự.
“Không phải em muốn khiêu vũ sao? Đi thôi.” Phong cách quyến rũ của Thư Yến Tả quả thật là bẩm sinh, khiến cho không một ai có thể ngăn cản.
Camilla gần như sắp đắm chìm trong tình cảm dịu dàng ngọt như mật của anh, trên mặt phối hợp tràn đầy hạnh phúc.
“Em nhìn em đi, ăn bánh ngọt cũng dính đầy quanh miệng.” Thư Yến Tả vừa dịu dàng lau khóe miệng vốn không dính mảnh vụn bánh ngọt cho Camilla.
Không biết vì sao, Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy lòng đau ê ẩm, thì ra anh dịu dàng không chỉ với mình.
Nhìn bọn họ càng lúc càng xa, cùng đi vào sàn nhảy, tâm tình Hoắc Nhĩ Phi đột nhiên không ổn.
“Phi Phi, em không sao chứ.” Âu Dã Sâm cũng rất biết nhìn mặt mà nói chuyện.
“Không có việc gì, Âu đại ca anh không cần phải để ý đến em, em muốn đi phòng nghỉ ngơi ngồi một chút, chân quá tê dại.” Hoắc Nhĩ Phi cười cười, tỏ vẻ bản thân mình không có việc gì.
“Phi Phi, em quyết định là được rồi.” Âu Dã Sâm làm sao mà không nhìn ra mờ ám ở trong này, chỉ có điều nếu Phi Phi quyết định ở cùng một chỗ với tiểu Luân, như vậy cũng rất tốt.
“Vâng, anh đi nhanh đi, em sợ những người phụ nữ ái mộ anh sẽ dùng ánh mắt lăng trì em.” Hoắc Nhĩ Phi không quên nhạo báng anh một phen.
“Vậy cũng được, ai bảo dáng dấp của anh phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong! Haizzz...” Âu Dã Sâm có phong cách trước sau như một.
Hoắc Nhĩ Phi cũng không nhịn được bị anh chọc cười rồi, Âu đại ca quả nhiên là một kẻ dở hơi.
Sau khi Âu Dã Sâm đi, nét mặt Hoắc Nhĩ Phi lập tức bình tĩnh trở lại, liếc mắt nhìn hai người bay múa trong sân khiêu vũ, thì ra anh còn có thể khiêu vũ.
Buồn buồn uống ly rượu đỏ, ra khỏi sảnh chính, tìm một chỗ không có ai, ngồi ngẩn người.
Mấy ngày nay cô một mực nghĩ có nên đi xem Lucus một chút không, đã ba tháng không thấy thằng bé rồi, cũng không nghe thấy giọng nói của con, chẳng lẽ thằng bé không thích mẹ của bé sao?
Mà lúc này trong sân khiêu vũ, mặc dù Thư Yến Tả vẫn đang khiêu vũ cùng Camilla, nhưng ánh mắt vẫn chưa rời khỏi mèo nhỏ, cho đến khi nhìn thấy một mình cô rời khỏi sảnh chính, mới buông eo Camilla ra, đi ra khỏi sàn nhảy.
Camilla nhất thời mất mát trong lòng, quả nhiên nhị thiếu cố tình diễn trò cho người phụ nữ kia nhìn.
Khi Hoắc Nhĩ Phi nghĩ đến mất hồn thì một người đàn ông uống say đến ngất ngư đi từ toilet đến, thấy một mình diee ndda fnleeq uysd doon Hoắc Nhĩ Phi cô đơn đứng đó, lảo đảo đi đến.
“Hi, tiểu thư xinh đẹp, sao bạn trai em lại cam lòng để một mình em ở đây vậy, không bằng đi hàn huyên một chút với anh đây.” Người đàn ông say rượu vừa nấc rượu vừa tỏ vẻ bỉ ổi nói.Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi ghét bỏ, sao không thể để cho một mình cô tỉnh táo một chút chứ?
Người đàn ông say rượu bình thường rất khó dây dưa, do đó, đã bắt đầu động tay động chân.
“Tiên sinh, xin tự trọng một chút.” Hoắc Nhĩ Phi rất không vui nói, nếu không phải hôm nay cô mặc bộ đồ này không tiện, cô đã sớm dùng cầm nã thủ * đánh hắn ta ngã xuống đất rồi.
(*) Cầm nã thủ là phép đánh bằng mười ngón tay. Khác với chỉ công khi đánh phải giương thẳng ngón tay ra, trong phép đánh cầm nã thủ, ngón tay phải khum lại. Yếu chỉ của cầm nã thủ thu gọn trong tám chữ: câu, giật, buông, bắt, chộp, điểm, khóa, đẩy. Ba chữ cầm nã thủ có nghĩa đơn giản là thủ pháp sử dụng mười ngón tay để bắt giữ, vô hiệu hóa một người đang đánh với mình. (Theo Vũ Đức Sao Biển)
“Tự trọng? Mấy minh tinh các em ai không phải kiểu như vậy, giả bộ cái gì chứ? Cô em biết anh là ai không? Anh chính là chủ tịch tập đoàn Dương Minh, đi theo anh bảo đảm em được hưởng vinh hoa phú quý vô tận, anh còn có thể giúp em kéo thêm mấy bước tiếp theo.” Người đàn ông say rượu rất tự cho là đúng nói.
Hoắc Nhĩ Phi muốn đi qua tát hắn ta hai cái, chủ tịch tập đoàn Dương Minh thì rất giỏi hả! Hắn ta nói ra tiếng người à! Cái gì mà minh tinh đều kiểu như vậy! Quả thật là miệng chó không mọc được ngà voi!
“Cút ngay, tao không cần!” Hoắc Nhĩ Phi từ trước đến giờ đều không có ấn tượng tốt với hạng người như thế.
“Cô em còn giả bộ thanh cao cái gì!” Người đàn ông say rượu đưa tay sờ soạng mặt Hoắc Nhĩ Phi.
Một cái tát của Hoắc Nhĩ Phi lập tức vung tới, “Bốp” một tiếng vang lên trên hành lang không có một ai.
“Gái điếm thúi! Mày lại dám đánh ông đây!” Người đàn ông say rượu đưa tay kéo cánh tay Hoắc Nhĩ Phi, muốn đánh cô.
“Tao thấy mày không muốn sống!” Thư Yến Tả vừa ra tới đã thấy một màn như vậy, trực tiếp phát tiết toàn bộ tức giận lên trên người đàn ông không biết sống ૮ɦếƭ.
“Ui da! Đau ૮ɦếƭ tao! Tụi mày đừng để cho tao tra ra được tên họ, nếu không tụi mày sẽ đẹp mắt!” Người đàn ông say rượu vẫn còn tiếp tục nấc rượu điên khùng.
Một quyền của Thư Yến Tả quất tới mặt hắn ta, người đàn ông kia “Rầm” một tiếng té xuống đất, hồi lâu không bò dậy nổi. Nằm trên mặt đất đau kêu ՐêՈ Րỉ.
“Con mẹ nó! Dám đánh ông đây! Không muốn sống! Ui da! Đau ૮ɦếƭ mất!” Người đàn ông tự xưng là chủ tịch tập đoàn Dương Minh nằm trên mặt đất căm phẫn mắng.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy thật đáng đánh, loại đàn ông này, thật sự không biết làm thế nào leo lên được chức chủ tịch, quá không có tư cách!
Thư Yến Tả kêu hai nhân viên phục vụ đứng đằng xa đến kéo người đàn ông nằm dưới đất đi.
“Mày nhớ, tao chính là Thư nhị thiếu.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on Thư Yến Tả lạnh lùng ném lại một câu.
“Thư nhị thiếu, Thư nhị thiếu?” Người đàn ông kia không biết là say hay vẫn bị đánh cho ngất xỉu, trong đầu còn đang suy nghĩ Thư nhị thiếu là ai?
Cho đến khi bị túm choáng váng, trong đầu mới tỉnh táo lại, Thư nhị thiếu? Chẳng lẽ là Thư nhị thiếu ma vương khát máu tung hoành hai nhà hắc bạch? Trời ạ! Mình lại đắc tội một nhân vật lớn, nhất thời khiến cho hắn sợ đến cả người giật thột!
Chờ sau khi giải quyết xong người đàn ông la lối om sòm đó, trên hành lang không người chỉ còn lại hai người Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi.
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy tình hình như thế hơi lúng túng, rõ ràng đã nói không gặp mặt lại nữa, không ngờ mới qua ba tháng lại gặp được, hơn nữa vừa rồi cũng coi như anh giúp mình giải quyết một phiền phức.
Về tình về lý cũng phải nói một câu, “Cám ơn.”
Thư Yến Tả lạnh lùng liếc nhìn cô, quan sát từ trên xuống dưới một lần, “Cô cố ý ăn mặc lộ liễu như vậy sao?”
Hoắc Nhĩ Phi không thể tin nhìn anh chằm chằm, cái gì gọi là cố ý ăn mặc lộ liễu như vậy?
“Tôi không cảm thấy quần áo của tôi có lỗi gì.”
Tròng mắt Thư Yến Tả khẽ híp lại, lóe ra tín hiệu nguy hiểm, “Vậy ý của cô là dung mạo của cô quá đẹp? Khiến những người đàn ông kia không kiềm chế được?”
“Tôi không có.” Hoắc Nhĩ Phi cắn môi, người đàn ông này cố ý sao?
“Ba tháng không gặp, Hoắc tiểu thư ngược lại càng ngày càng biết cách ăn mặc, trang điểm tinh xảo như vậy, hợp với bộ lễ phục khêu gợi như thế, chẳng lẽ cô không phải cố ý tới dụ dỗ đàn ông sao?” Trong lòng Thư Yến Tả tràn đầy khó chịu, nói ra những câu cũng có gai.
“Anh không nên nói lời khó nghe như vậy? Tôi biết rõ tôi không nên xuất hiện ở đây, nhưng nghĩ tới quan hệ hợp tác giữa Á Ninh và Âu Kỳ, tôi tới đây cũng bởi vì việc công, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không đặt chân tới nơi đây nửa bước.” Hoắc Nhĩ Phi cho rằng Thư Yến Tả nói cô không nên tới Hương Cảng, càng không nên không tuân thủ cam kết.
Nhưng lời này của cô vào trong tai Thư Yến Tả, lại có thể vô cùng chói tai, tiến tới gần Hoắc Nhĩ Phi, “Việc công? Có người ép buộc cô nhất định phải đón lấy kế hoạch này sao? Hay căn bản chính là tự cô muốn đến?”
Hoắc Nhĩ Phi nhất thời bị chặn họng không thể nói ra lời, quả thật, nếu như cô nói, Âu đại ca cũng sẽ không ép cô, Nhiễm Nhiễm cũng sẽ không trách cô, chẳng lẽ thật sự đúng như Thư Yến Tả nói, trong lòng mình muốn tới, không thể nào! Cô không thể ích kỷ như vậy, trong lòng cô biết rõ Âu đại ca coi trọng kế hoạch lần này như thế nào.
“Kế hoạch lần này rất quan trọng với Âu Kỳ, tôi không thể vì tình riêng mà hỏng việc công.”
“Hay cho một cái vì tình riêng mà hỏng việc công, xem ra Hoắc tiểu thư thật đúng là hiên ngang lẫm liệt! Suy nghĩ thay Âu tổng của cô như vậy!”
Hoắc Nhĩ Phi tức giận nhìn anh, tại sao từ trong miệng anh nói ra lại khó nghe như vậy! Cô quyết định không tiếp tục tranh luận đề tài này cùng anh nữa, mặc dù trên bữa tiệc không có phóng viên bát quái, nhưng truyền thông vẫn phải có, cô không muốn nổi danh một lần nữa.
Nói sang chuyện khác hỏi, “Anh đồng ý tôi có thể gọi điện thoại với Lucus, tại sao điện thoại của thằng bé luôn không gọi được, có phải anh không cho phép Lucus nhận điện thoại của tôi không.”
“Tôi đưa nó đi học tiểu học hệ nội trú ở nước Anh rồi, không cho phép gọi điện thoại.” Thư Yến Tả nhàn nhạt trả lời.
“Tiểu học hệ nội trú? Lucus còn nhỏ như vậy, sao anh có thể đưa con đi ký túc xá!” Hoắc Nhĩ Phi thương con trai.
“Thì ra cô cũng sẽ đau lòng con trai? di1enda4nle3qu21ydo0n Chỉ có điều Lucus đã đến tuổi lên đại học, ở Hương Cảng không có trường học thích hợp cho nó, hơn nữa nó phải bồi dưỡng tính độc lập của bản thân, dù sao nó cũng là con trai tôi.” Thư Yến Tả hơi cường điệu câu nói sau cùng.
“Cái gì? Anh đã hỏi ý kiến của Lucus chưa? Anh không thể xằng bậy tự quyết định cuộc đời của thằng bé.” Hoắc Nhĩ Phi hơi kích động.
Phải biết rằng đưa con đi học trường kiểu nội trú cũng là vạn bất đắc dĩ, nếu không như vậy, con trai nhất định sẽ hỏi tại sao mẹ không đến thăm con? Con muốn mẹ, v.v... Các loại, để cho anh không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể đưa con trai bảo bối đi để anh có thể trốn tránh vấn đề này, nhưng thái độ của mèo nhỏ thật sự kích động đến anh, để cho anh nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Quyết định như thế nào là việc của tôi, không có bất kỳ liên quan gì đến cô! Tôi chỉ có một đứa con trai là Lucus, không thể nghi ngờ tương lai nó nhất định phải kế thừa gia nghiệp của tôi, bây giờ bắt đầu bồi dưỡng chỉ tốt cho nó!”
“Tôi vốn cho rằng anh là một người cha tốt, sẽ không áp đặt tất cả trách nhiệm lên người Lucus, thì ra tôi sai lầm rồi, anh chưa từng nghĩ tới Lucus vốn không thích những thứ này sao? Anh không thể không ép con đi tiếp nhận những thứ này sao?” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy đau lòng, Lucus không nên thừa nhận những thứ này.
Hai mắt Thư Yến Tả như ngậm đuốc nhìn chằm chằm vào cô, từng câu ép sát, “Cô không có tư cách nói tôi! Càng không có tư cách tới yêu cầu tôi! Tôi và con trai tôi không có bất cứ quan hệ gì với cô, chẳng lẽ cô quên sao?”
Lòng của Hoắc Nhĩ Phi lại thắt vào đau đớn, cắn chặt lấy môi dưới nhìn Thư Yến Tả sắp nổi giận, từng câu từng chữ anh nói ra gõ vào trái tim cô, để cho cô không có cách nào tự kiềm chế.
“Thì ra Hoắc tiểu thư còn không rõ tình hình như vậy! Còn tự cho là đúng như vậy! Mặc dù tôi đồng ý cô có thể gọi điện thoại cho con trai, nhưng cũng không nói có thể gọi mấy lần, thời gian nào! Còn cô lần này tới Hương Cảng, có tính không tuân theo trong hiệp nghị không, cô biết rõ tôi sẽ tham gia bữa tiệc, không chỉ nhận lấy case kế hoạch tổ chức, còn ăn mặc khêu gợi và đến gần đàn ông như vậy, là muốn đưa tới sự chú ý của tôi sao? Cũng là cô lại muốn một lần nữa quay lại trong иgự¢ của tôi sao?” Tròng mắt đen của Thư Yến Tả dính vào một tầng tia đỏ, thoạt nhìn vô cùng khát máu xấu xa.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm giác nơi nào đó trong lòng mình càng rách lớn hơn, đau đớn trong mắt vô tận, vẫn như cũ cắn chặt môi quật cường nhìn Thư Yến Tả.
“Sáu năm trước cô chính là vẻ mặt này, sáu năm sau cô vẫn còn vẻ mặt như vậy, cô không cảm thấy đã quá hạn rồi sao? Nếu muốn một lần nữa khơi gợi hứng thú của tôi, cô phải có chút ý mới mới được, cứ như vậy sẽ khiến người ta chán nản.” Môi Thư Yến Tả từ từ nhếch ra một nụ cười gian ác mê hoặc.
Không biết vì sao, Hoắc Nhĩ Phi có một uất ức oan uổng và khổ sở, cô che lên trái tim mình, chỉ cảm thấy nơi đó thật đau, có một đau đớn chưa bao giờ có gây mê đầu óc cô, để cho cô không nghĩ ra bất kỳ lời nói nào vì mình cãi lại.
Chỉ rất máy móc nhìn người đàn ông ngôn ngữ bén nhọn trước mắt, cố nén không để cho mình rơi lệ, thì ra mình ở trong lòng anh, chính là như vậy. Nếu anh không có hứng thú với mình, cô phải nên cảm thấy vui mừng mới đúng chứ? Tại sao cô ngược lại cảm thấy trong lòng rất đau đây? Giống như bị người móc rỗng, trống rỗng, không có chỗ dựa.
“Cô tỏ vẻ đáng thương nhìn tôi như vậy, sẽ làm cho tôi hiểu lầm cô yêu tôi! Không khỏi cũng quá buồn cười!” Dieễn ddàn lee quiy đôn Thư Yến Tả lạnh lùng vứt lại một câu, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.
Yêu anh! Không thể nào! Mình sao lại yêu thương anh! Hoắc Nhĩ Phi ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng sức lắc lắc đầu, không thể nào, là bởi vì anh oan uổng mình, cho nên cảm thấy trong lòng rất đau, chứ không phải như vậy.
Lúc Thư Tử Nhiễm đi ra đã nhìn thấy chị Phi Phi ngồi chồm hổm trên mặt đất, vệt nước mắt giàn giụa, không khỏi móc khăn giấy ra lau giúp, “Chị Phi Phi, chị làm sao vậy? Mới vừa rồi có nhân viên phục vụ nói với em hình như chị rất không thoải mái, chị không sao chứ.”
Phục vụ? Chẳng lẽ Thư Yến Tả kêu phục vụ đi gọi Nhiễm Nhiễm sao? Không thể nào, người kia ghét mình như vậy, sao có thể sẽ có lòng tốt như thế.
“Nhiễm Nhiễm, chị muốn đi chỗ nào ngồi nghỉ ngơi một chút.”
“Được, em đi cùng chị, chị khó chịu chỗ nào nhất định phải nói với em đó.” Thư Tử Nhiễm lo âu hỏi.
Giờ phút này Hoắc Nhĩ Phi cần gấp một đối tượng để bày tỏ, mà Nhiễm Nhiễm vừa lúc là thí sinh thỏa đáng, nên nói chuyện giữa mình và Thư Yến Tả cho cô ấy.
Sau khi nghe xong, Thư Tử Nhiễm trầm mặc một hồi lâu, “Chị Phi Phi, đứng dưới góc độ của em nhìn vào, chị và nhị ca đúng là yêu nhau, chỉ có điều chị cứ không dám thừa nhận, cũng sợ sẽ là kết quả này, đúng không?”
Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi gợi lên một làn sóng, hoàn toàn bị khi*p sợ, cô yêu Thư Yến Tả, không thể nào, cô sao có thể yêu anh đây? Tối đa cũng chỉ là không ghét, hơi thích mà thôi, làm sao lại yêu anh!
Thư Tử Nhiễm nhìn dáng vẻ rất khi*p sợ của Hoắc Nhĩ Phi, không khỏi nói: “Chị Phi Phi, người đứng xem sáng suốt, ngay cả Lucus cũng biết, cha bé rất yêu mẹ bé, chỉ có điều từ đầu đến cuối chị đều ấn định ấn tượng về nhị ca ở sáu năm trước, thật ra thì anh ấy đã dần dần tiến vào trong lòng chị, chỉ có điều chị chưa từng phát hiện ra mà thôi.”
“Nhiễm Nhiễm, cho dù là như vậy, cũng không cứu vãn được gì, nhị ca của em bây giờ anh ấy rất ghét chị, ngay cả Lucus cũng đưa đi, tụi chị hoàn toàn kết thúc, hơn nữa giữa chị và anh ấy vốn không có khả năng, anh ấy nói những lời đó trước mặt truyền thông, đã rất rõ ràng.”
“Trước mặt truyền thông? Chị nói ở sân bay lần trước sao? Chị Phi Phi, sao chị ngốc như vậy, nhị ca làm việc nói chuyện luôn luôn đều có lý do của mình, nếu như anh ấy nói ra khỏi miệng, thế nào cũng muốn tự mình thanh toán thôi. Cho dù nói lui một vạn bước, đây chẳng qua là nhị ca tùy cơ ứng biến, với thực lực của nhị ca, có thể rất thoải mái ngăn chặn tất cả tin tức bất lợi cho hai người, những thứ kia vốn không quan trọng.” Thư Tử Nhiễm rất xem thường nói.
Hoắc Nhĩ Phi giật mình lần nữa, thì ra chuyện cô cho là khó giải quyết, theo bọn họ nghĩ sao mà dễ dàng, quả nhiên là mình quá buồn lo vô cớ rồi, có lẽ cô nói lý do này chỉ là lấy cớ, nhưng những thứ kia cũng không quan trọng, giữa cô và Thư Yến Tả đã hoàn toàn kết thúc, bọn họ đúng là không thích hợp, không có tin tưởng cơ bản nhất, còn luôn gây gổ, một khi cãi vã giống như núi lửa phun trào không có cách nào thu dọn.
“Chị Phi Phi, nếu như chị bởi vì chút do dự không xác định này mà đi giận dỗi với nhị ca, chị có thể giải thích với anh ấy, nhị ca nhất định sẽ hiểu nỗi khổ tâm riêng của chị, tin tức bát quái quả thật có thể khiến một người hỏng mất, em hiểu tâm tình của chị, chỉ có điều chị nên tin tưởng nhị ca anh ấy có khả năng giải quyết những vấn đề này.” Thư Tử Nhiễm an ủi.
“Nhiễm Nhiễm, cám ơn em, chị cũng cần suy nghĩ thật kỹ, trong đầu chị bây giờ rối nùi.” Hoắc Nhĩ Phi nhức đầu nói, mặc kệ trước kia những hành động mình mượn làm cớ hay là lý do để trốn tránh Thư Yến Tả, cũng đã không quan trọng.
“Chị Phi Phi, em đưa chị về phòng trước đi, bên chỗ nhị ca em sẽ giúp chị, trừ chị ra, ai làm chị dâu hai của em die nd da nl e q uu ydo n cũng không được.” Thư Tử Nhiễm rất khí phách hùng hồn nói.
Hoắc Nhĩ Phi nhếch miệng lên cười khổ, quả nhiên không nên đến Hương Cảng.
Sau khi trở lại phòng, cô lập tức tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút về chung ᴆụng giữa mình và Thư Yến Tả trong hơn nửa năm này, từ lúc bắt đầu giương cung bạt kiếm, bình tĩnh ôn hòa đến mập mờ bộc phát... Hình như tất cả đều đang nói lên một vấn đề rõ ràng: Đây chính là mình thật sự có thể yêu anh rồi.
Chỉ có điều cái giá này cũng quá lớn, để cho cô khó tiếp nhận được, hơn nữa phần yêu này yếu ớt như thế, không chịu nổi một kích, vốn đi không xa, quả nhiên vẫn nên kết thúc thì tốt hơn.
Nhắm mắt lại, nằm trên giường, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống...
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Cùng dưới một bầu trời, cùng một ban đêm, có người mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp tham gia bữa tiệc, cũng có người chôn mình trong quán bar uống rượu mạnh thổ lộ tiếng lòng.
Quầy bar “Mê thất” ở thành phố L là nơi buôn bán tốt nhất, náo nhiệt nhất, là nơi nhiều danh nhân quan to đi nhất, bởi vì nơi đó có thể thỏa mãn nhu cầu và tinh thần Dụς ∀ọηg của đủ tầng lớp người, mấy người Chử Tuyết Luân cũng không ngoại lệ, mỗi khi tâm tình bị đè nén đều sẽ đi “Mê thất” ngồi một chút, buông lỏng một chút tâm tình.
Mấy ngày Phi Phi đi Hương Cảng, Chử Tuyết Luân luôn cảm thấy trong lòng mình rất lo lắng, mặc dù biết Phi Phi rất bận, loay hoay vốn không có thời gian đi gặp Thư Yến Tả đó, nhưng dù sao đó cũng là địa bàn của anh ta, luôn không yên lòng.
Lời tác giả: Có lẽ Hoắc Nhĩ Phi không ngờ Thư Yến Tả đi vào trong lòng cô nhanh như vậy, chuyện này đối với cô ấy mà nói, là sao mà không thể tưởng tượng nổi, không thể tin! Người mình đã từng hận khắc cốt ghi tâm như vậy, làm sao có thể yêu? Cho nên trong lòng cô vẫn không muốn đi tin tưởng, chỉ có điều sau khi đã trải qua nhiều như vậy, hơn nữa có Nhiễm Nhiễm chỉ điểm, hình như cô đã thấy rõ tim mình, chỉ có điều Thư Yến Tả và cô có thể hòa hảo giống như ban đầu sao? Cô phải làm như thế nào để đi bảo vệ tình yêu của mình đây.