Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng - Chương 105

Tác giả: Nam Quan Yêu Yêu

Hai Người Bị Lửa Giận Làm Choáng Váng Đầu Óc
“Tiểu Đạt, anh muốn tìm đánh phải không, ngược lại em có không ít bạn gái nước ngoài xinh đẹp, từng người đều nhiệt tình như lửa! Có muốn em giới thiệu mấy người cho anh không, bảo đảm khiến cho anh tính phúc đến ૮ɦếƭ!” Thẩm Lệ cười đến run rẩy cả người.
“Phải! Phải! Phải! Đại tiểu thư em cũng đừng quan tâm bậy bạ, còn tính phúc đến ૮ɦếƭ! Anh đây chịu đựng không nổi!” Vạn Đạt vội vàng xua tay.
Mà bên Chử Tuyết Luân thì còn đang đi ra toilet tìm Phi Phi, tính tình Phi Phi vô cùng bướng bỉnh, anh thật sự lo lắng cô sẽ không vui.
Thẩm Lệ nhìn theo bóng lưng Chử Tuyết Nghê, lộ ra ánh mắt nhất định phải có được, chớp mắt một cái rồi biến mất, tiếp tục cười đùa với Vạn Đạt.
“Phi Phi, em không sao chứ.” Chử Tuyết Luân kéo Phi Phi mới đi từ toilet ra.
Hoắc Nhĩ Phi buồn buồn bị anh kéo, “Không có việc gì, anh cứ trở về sảnh chính đi, em đi chỗ hàng lang hóng mát một chút.”
“Phi Phi, em không thích trường hợp này đúng không? Tính tình của Lệ Chi hơi được nuông chiều, nhưng tính cách không xấu, hai người nhất định có gì hiểu lầm rồi, anh...”
Lời còn chưa nói hết đã bị Hoắc Nhĩ Phi cắt đứt, “Em nói không có hiểu lầm, tiểu thư Lệ Chi gì kia không có bất cứ liên quan gì đến em, em cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì đến cô ta.”
Chử Tuyết Luân rất khó khăn liếc nhìn Phi Phi, “Phi Phi, em không thể nể mặt anh sao? Lệ Chi là bạn tốt của anh, anh hy vọng hai người có thể tốt đẹp, giống như em và Tuyết Nghê vậy.”
Hoắc Nhĩ Phi giật mình nhìn anh, giống như Tuyết Nghê vậy? Bạn bè cố ý như vậy sao?
“Không thể nào, bạn bè không cố ý biết, từ vừa mới bắt đầu hai chúng em cũng đã không có nguyện vọng trở thành bạn bè, chắc hẳn vị tiểu thư Lệ Chi kia càng không bằng lòng trở thành bạn với em.” Cô không phải người ngu, ánh mắt người tên là Lệ Chi nhìn Tuyết Luân và hành động của cô ta sao cô có thể không hiểu, chỉ có Tuyết Luân vẫn coi cô ta là bạn bè, chuyện như vậy cô không thể nói rõ, chuyện như thế nào thì như thế đó đi.
“Không thử một chút làm sao biết?” Chử Tuyết Luân giống như chưa từ bỏ ý định.
(Bạn học Tuyết Luân: Sao anh lại di3n~d@n`l3q21y"d0n không hiểu vậy? Tia lửa giữa phụ nữ là hết sức căng thẳng, lần đầu tiên gặp mặt rất quan trọng, nếu như bị mất ấn tượng tốt về nhau, muốn tiến một bước cũng rất khó khăn, huống chi là bởi vì liên quan đến anh!)
Hoắc Nhĩ Phi rất bất đắc dĩ nhìn anh, không nói thêm câu gì.
Hai người cứ giằng co như vậy một lúc, ai cũng không nói gì, ai cũng không chịu thua.
Cuối cùng vẫn là Chử Tuyết Luân lên tiếng, “Phi Phi, em đang ghen hay tức giận vậy?”
Hoắc Nhĩ Phi biết phần ghen mình chiếm một nửa, chuyện về Lệ Chi trước kia Tuyết Luân chưa từng nói với cô một lần, vui mừng ngoài ý muốn này thật sự lớn!
Một tay Chử Tuyết Luân che trước mặt cô, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cô, hai người ngồi gần nhau, từ xa nhìn lại, giống như tình nhân đang nói lời tâm tình hoặc hôn môi.
Một phóng viên giải trí bát quái tiện tay chụp cảnh này lại, trong lòng vui vẻ một trận, tít trang đầu ngày mai nhất định sẽ thu hút được sự chú ý của rất nhiều người: Tổng giám đốc bất động sản Sở viên Chử Tuyết Luân và giám đốc kế hoạch giải trí Âu Kỳ Hoắc tiểu thư một lần nữa quay về tốt đẹp, đồng thời tiến tới party của nhân vật nổi tiếng, lại thêm trốn ở bên cạnh toilet hôn môi, tình cảm càng ngày càng chuyển biến tốt, xem ra ngày cưới của hai người đã đến gần.
Buổi tối, khi Chử Tuyết Luân đưa Hoắc Nhĩ Phi về, hai người suốt một đường không nói gì, tất cả đều có suy nghĩ riêng.
Quả nhiên đúng như dự đoán, tin tức này đưa tới rất nhiều vang động, nhanh chóng truyền ra ở thành phố L, mọi người lại bắt đầu bàn luận ầm ĩ về Hoắc Nhĩ Phi.
Sáng ngày hôm sau khi Hoắc Nhĩ Phi nhìn thấy trang đầu tạp chí giải trí thì hoàn toàn bị kinh sợ đến khựng lại, bọn phóng viên bát quái này! Thật đúng là không yên mà!
Ngược lại với Hoắc Nhĩ Phi tức giận, Chử Tuyết Luân lại bình tĩnh rất nhiều, anh ngược lại thích tin tức này, ngày cưới đã gần đến, chuyện này thật sự là một ý tưởng vô cùng tốt! Mặc dù do phóng viên nói bừa, nhưng thể hiện đầy đủ tâm nguyện của chính anh.
Khi Thẩm Lệ nhìn thấy bài báo này thì trong lòng khó chịu, ngày cưới đã gần đến? Cô phải nghĩ biện pháp không để cho bọn họ kết hôn được, anh Luân hoàn toàn bị che mờ hai mắt, trong lòng anh không phải vẫn có gai sao? Cô sẽ phải lợi dụng thật tốt cái gai kia!
Thư Yến Tả tại Hương Cảng phía xa thì hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ, gần đây mèo nhỏ lạnh nhạt với anh rất nhiều, còn luôn ở chung một chỗ với Chử Tuyết Luân, đồng thời tiến tới đủ loại nhà hàng, party, nghiễm nhiên có dáng vẻ tình nhân ngọt ngào.
Chẳng lẽ trong khi ở Thụy Sĩ, Nhật Bản, đủ loại giữa anh và mèo nhỏ đều là giả dối sao? Sao khi cô quay lại làm việc thì thay đổi hoàn toàn, mặc dù anh biết cô sợ giải trí bát quái, nhưng anh nói những lời đó là có thể có đường xoay xở, hơn nữa anh là người nói chuyện không có trách nhiệm sao?Không được, nhất định phải tìm mèo nhỏ nói chuyện một chút, nếu không trong lòng anh có một ngọn lửa đang thiêu đốt không diệt hết được.
Buổi tối, Chử Tuyết Luân vốn định để cho Phi Phi cùng mình đi dự tiệc đón gió cho Lệ Chi, nhưng nói gì Phi Phi cũng không chịu đi, anh đành phải đưa cô trở về trước, trong lòng lại nghĩ tới tốt nhất có thể tìm một cơ hội để cho hai cô tốt đẹp lên, nếu không sau này số lần gặp mặt còn nhiều nữa, cứ luôn ¢ươиg ¢ứиg cũng không được!
Xe dừng lại trong sân chung cư, Chử Tuyết Luân nhẹ giọng hỏi: “Phi Phi, em ghen sao?”
“Không có.” Hoắc Nhĩ Phi không hề nghĩ ngợi đã phủ nhận.
“Anh rất vui vì em có thể ghen.” Chử Tuyết Luân thật cao hứng nói, anh cảm thấy Phi Phi càng nói không có thật ra dieendaanleequuydonn chính là biểu hiện của ghen.
Hoắc Nhĩ Phi xoay mặt không muốn cãi cọ vấn đề này với anh, cô chỉ rất ghét người phụ nữ kia thôi, tuyệt đối không có chút dính dáng gì đến ghen, nhưng mà Tuyết Luân muốn cho là như thế, cô cũng không có cách nào.
“Em xuống xe, bye bye.” Nói xong cô mở chốt cửa xe đi ra ngoài.
“Ừ, em nghỉ ngơi sớm một chút, anh sẽ không chơi quá khuya.”
Mặc kệ mấy người chơi đến mấy giờ, đối với người phụ nữ tên Lệ Chi đó, cô thật sự không có bất kỳ ấn tượng tốt gì, khẽ than thở, cũng không quay đầu đi về trong hành lang.
Chử Tuyết Luân nhìn theo bóng lưng cô biến mất trong hành lang rồi mới chậm rãi lái xe rời đi.
Hoắc Nhĩ Phi vừa định vào thang máy, cũng không đề phòng bị một người kéo ra ngoài, bị sợ đến thiếu chút nữa cô thét chói tai lên, nhưng khi nhìn rõ người tới thì cô kinh ngạc trợn to đôi mắt.
Người này dĩ nhiên là Thư Yến Tả chờ cô đã lâu, đã sớm như lòng bàn tay với đủ loại phản ứng của cô, lanh tay lẹ mắt che miệng cô lại, lôi cô ra cầu thang thoát hiểm khẩn cấp, đóng cửa lại.
“Anh làm gì thế! Luôn đột nhiên tập kích, muốn hù ૮ɦếƭ em à!” Hoắc Nhĩ Phi bất mãn oán trách.
“Em nên rất quen thuộc với tập kích của anh! Cũng do em quá đắm chìm trong dịu dàng không cách nào kiềm chế của Chử Tuyết Luân, cả ngày đi với anh ta thành một đôi vô cùng hạnh phúc đúng không? Trốn bên ngoài toilet hôn môi? Ngày kết hôn sắp đến? Thật sự chúc mừng em!” Lạnh lùng trong mắt Thư Yến Tả khiến Hoắc Nhĩ Phi không tự chủ rùng mình một cái, Thư Yến Tả như vậy khiến cho cô không quen, hơn nữa lời của anh để cho cô đau buồn rất nặng, sự thật vốn không phải như vậy có được không!
“Tại sao anh lại tới chất vấn em? Em muốn sinh hoạt như thế nào đó và việc của em, có liên quan gì đến anh sao?” Hoắc Nhĩ Phi cũng tức giận, cô chưa bao giờ là người sợ hãi kẻ mạnh, nhưng mà đã hiểu lầm thì cô không muốn giải thích gì thêm, tại sao lại không tin cô, nghĩ đến đây, cô lại bướng bỉnh.
Mà đêm nay Thư Yến Tả hoàn toàn bị ghen tức tràn đầy, mất đi lý trí, lời con mèo nhỏ nói không thể nghi ngờ đã khơi dậy lòng tự ái mãnh liệt của người đàn ông trong thân thể anh, “Tại sao? Bằng vào em và anh là vợ chồng trên luật pháp! Dĩ nhiên có liên quan đến anh rồi.”
Vừa nhắc tới chuyện này, Hoắc Nhĩ Phi cũng tức giận, giấy đăng ký kết hôn đó không phải do cô tự nguyện, tại sao người đàn ông này luôn lấy nó để nói chuyện! Anh có quyền thế thì ngon à! Tại sao luôn uy Hi*p cô! Cô thật sự không thể để cho mình bị xoay vòng vòng!
Đột nhiên nhớ tới chuyện năm ngoái hai người ký kết hiệp nghị kia, vốn cô cũng quên, ai bảo anh nhắc tới chuyện xưa! Vậy cũng đừng trách cô lôi chuyện xưa ra!
“Anh đừng quên hiệp nghị lúc trước chúng ta đã nói xong, trong thời gian nửa năm nếu em không yêu anh, die~nd a4nle^q u21ydo^n anh sẽ không thể xuất hiện trước mặt em, hơn nữa cũng phải hủy bỏ giấy đăng ký kết hôn đó!” Hoắc Nhĩ Phi nổi giận, ai sợ ai!
Thư Yến Tả híp nửa tròng mắt nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mặt, đột nhiên nhắc tới chuyện hiệp nghị, cô có ý tứ gì?
“Tính cho tới hôm nay, thời hạn nửa năm đã hơn một tháng, mà em, cũng không yêu anh, bây giờ không có, tương lai lại càng không có!” Hoắc Nhĩ Phi rất tức giận bổ sung thêm một câu, giờ phút này cô cũng hoàn toàn bị tức giận làm hôn mê đầu óc.
Tròng mắt Thư Yến Tả lạnh lẽo trong nháy mắt, hình như phủ lên một tầng sương lạnh, quả thật không thể tin nổi lời này thốt ra từ trong miệng của cô, hiệp nghị nửa năm, xem ra anh thật sự đánh giá cao mình! Anh vốn cho rằng hiệp nghị đã có hiệu lực, xem ra chỉ là anh đơn phương mà thôi.
“Chuyến đi Thụy Sĩ, Nhật Bản là cái gì? Anh thấy em rất thích thú! Chẳng lẽ những thứ kia đều là giả?”
“Em không phủ nhận, trong lúc du lịch anh khiến cho em vui mừng, khiến cho em cảm động, nếu như ý anh chỉ chuyện anh và em lên giường là rất thích thú, đây chẳng qua là trò chơi giữa người trưởng thành mà thôi, em chơi được, vậy thì Thư nhị thiếu càng có khả năng chơi được, anh cần gì phải luôn nói đến chuyện đã qua chứ, không cảm thấy biểu hiện của anh bây giờ rất không giống với người đàn ông thành thục sao?” Hoắc Nhĩ Phi mạnh miệng cố chấp nói.
“Trò chơi giữa người trưởng thành? Đây là ý tưởng của em? Thật sự không nghĩ tới Hoắc tiểu thư là người cởi mở như vậy, vừa đúng lúc tối nay tôi cũng rất muốn chơi trò chơi của người trưởng thành này, Hoắc tiểu thư sẽ không phải không chơi nổi chứ!” Trong mắt Thư Yến Tả bắn ra vẻ khát máu xấu xa, nụ cười nơi khóe miệng làm cho người ta không rét mà run.
Hoắc Nhĩ Phi hoảng sợ nhìn anh, anh định làm gì? Tại sao cách xưng hô Hoắc tiểu thư này vào trong tai cô lại không được tự nhiên như vậy!
“Đây cũng không phải là Hương Cảng, anh không thể làm loạn!”
“Anh có làm loạn sao? Mới vừa rồi chính miệng em nói: Em, chơi, trò, của, người, trưởng thành! Sao lại nhanh như vậy đã không dám, vậy thì em vốn chính là trốn tránh thực tế!”
“Em nói là trước kia, mà trò chơi giữa hai chúng ta đã sớm kết thúc, không cần thiết phải bắt đầu trò chơi một lần nữa! Hoắc Nhĩ Phi cũng không phải người lương thiện gì.
“Nếu như anh nói, tối nay em chơi với anh một lần nữa, anh sẽ tiêu hủy giấy hôn thú, nếu không...” Thư Yến Tả cười xấu xa.
“Anh lại định nói chuyện không tính toán gì hết, mỗi lần đều đùa bỡn người ta như vậy, chơi rất vui sao?” Hoắc Nhĩ Phi tức giận chỉ trích.
“Lời của anh nói không tính toán gì hết? Em chắc chắn chứ? Là anh đồng ý thả em đi không làm tròn hay là như thế nào? Em chỉ trích có căn cứ sao?” Trong lòng Thư Yến Tả lai bị tổn thương một phần.
Hoắc Nhĩ Phi cắn cắn môi, đúng vậy! Mặc dù lúc ấy anh không đồng ý mình, nhưng sau đó vẫn để cho mình đi, không thể giữ lời, cũng chỉ có lần này.
“Hiệp nghị lần trước mà chúng ta thỏa thuận xong không có điều này.”
“Hoắc tiểu thư sẽ không hẹp hòi như vậy chứ, nếu trong nửa năm nay chúng ta chơi được vui vẻ như vậy, sao không kết thúc cho tới cùng trò chơi cuối cùng đây? Chúng ta có thể chơi được diee ndda fnleeq uysd doon kích thích hơn một chút, cũng lưu lại một ký ức tốt đẹp cho nhau, không phải sao? Thư Yến Tả xấu xa đến gần Hoắc Nhĩ Phi, phả khí bên tai cô.
“Hơn nữa anh bảo đảm, nếu như tối nay em để cho anh hài lòng, ngày mai anh sẽ gửi bằng chứng tiêu hủy giấy đăng ký kết hôn chính xác tới đây cho em, hơn nữa sau này sẽ không bao giờ đặt chân lên mảnh đất thành phố L nữa, ngay cả ‘Nguyên Tân’ anh cũng sẽ để nó đóng cửa, về phần Lucus, anh nghĩ em cũng không bằng lòng gặp mặt lại nó, em có thể coi nửa năm này của chúng ta chỉ là giấc mộng, qua tối nay, sẽ tỉnh mộng.”
Không biết vì sao, Hoắc Nhĩ Phi cảm giác trong lòng mình có một chỗ đau đớn, nhất là khi sẽ không còn được gặp lại Lucus nữa, trong lòng cô hung hăng co lại đau đớn.
“Được, tôi đồng ý anh, nhưng anh cũng phải đồng ý tôi có thể gọi điện thoại cho Lucus, hàng năm ít nhất gặp... Ba lần.” Có lẽ năm đó lúc sinh hạ Lucus cô có thể độc ác rời đi, nhưng bây giờ để cho cô cả đời không được gặp lại con trai, cô không chịu nổi.
Thư Yến Tả lạnh lùng nhìn cô, “Nếu như biểu hiện tối nay của em khiến cho tôi hài lòng, tôi sẽ suy tính.”
Hoắc Nhĩ Phi quật cường nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, đáng ra không nên như vậy, tại sao phải diễn biến thành tình huống như bây giờ? Hay là giữa bọn họ quá thiếu hụt tin tưởng, quan hệ như đi trên băng mỏng quả nhiên không duy trì được bao lâu, vừa ᴆụng lập tức bể...
Coi như tự tát tai cũng tốt, cho dù bất cứ giá nào cũng được, Hoắc Nhĩ Phi như quỷ thần xui khiến đồng ý, nếu như là mộng, vậy cứ để cho mộng tỉnh càng tàn khốc một chút.
Thư Yến Tả giống như không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy, ngay sau đó cũng đã nghĩ thông suốt, thì ra em thật sự muốn thoát khỏi tôi nhanh như vậy, thế mà không tiếc đồng ý yêu cầu không hợp lý của tôi, tôi có đáng để bị em ghét như vậy không?
(Than thở: Hai người vốn có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế, nhưng bởi vì cá tính không hề chịu thua chút nào, vạch trần vết sẹo của nhau, khiến bức tường phòng hộ chỉ còn một tầng mỏng manh đã sụp đổ trong nháy mắt, hai người này đều không phải đèn đã cạn dầu, nếu như có một phía có thể giữ vững đầu óc tỉnh táo, cũng sẽ không diễn biến thành cuối cùng tổn thương lẫn nhau...)
Hai người tìm một khách sạn ở gần đó, khi nhận phòng, nữ nhân viên phục vụ còn rất mập mờ liếc nhìn hai người, lại bị ánh sáng lạnh trong mắt hai người Gi*t đến, nói thầm trong lòng: Không phải ra ngoài thuê phòng sao! Cố ý giả dạng làm thành như vậy!
Tiến vào phòng, Hoắc Nhĩ Phi lập tức chủ động ૮ởเ φµầɳ áo nằm xuống, nằm ở trên giường, dáng vẻ tùy anh chém Gi*t.
Trong mắt Thư Yến Tả phát ra từng tầng tức giận, “Vẻ mặt này của em khiến cho tôi mất đi tình thú.”
Hoắc Nhĩ Phi “Cọ” một cái ngồi dậy, cặp mắt hung hăng nhìn anh một lúc, từ từ bò dậy, ôm cánh tay Thư Yến Tả, cả người treo trên người anh, học dáng vẻ trước kia anh hôn mình, đầu lưỡi tinh tế miêu tả cánh môi của anh.
Cô trẻ trung lập tức khơi gợi lên Dụς ∀ọηg của Thư Yến Tả, nhưng mà anh vẫn đứng bất động, rất muốn xem xem người phụ nữ này có thể làm được đến mức nào.
Hoắc Nhĩ Phi thấy anh còn không phản ứng, trong lòng hơi cáu, nhưng trong miệng cũng không nhàn rỗi, đầu lưỡi di ien n#dang# yuklle e#q quiq on rất nhạy bén chạy vào trong miệng anh, tay cũng không nhàn rỗi, sờ vào bên trong áo sơ mi của anh, bắp đùi càng thêm ma sát Dụς ∀ọηg của anh, cả người xinh đẹp tới cực điểm, giống như một con mèo lười biếng liếm món ăn ngon của mình.
Trong lòng Thư Yến Tả giống như có một đốm lửa đang thiêu đốt, người phụ nữ này! Học được từ đâu, là một người đàn ông sẽ không thể giữ được.
Thô lỗ vứt mèo nhỏ đang bám trên người anh xuống giường, ra tay cởi sạch quần áo của mình, nút áo sơ mi cũng bị anh cởi ra ném xuống đất, vài giây sau đã lột sạch, đè lên con mèo nhỏ hấp dẫn ở trên giường.
Hai người gần như không chút lưu tình mà hô hấp gặm cắn đói phương, hấp thu mật ngọt trên người nhau, liều ૮ɦếƭ triền miên.
...
Nhiệt độ trong phòng trong nháy mắt nóng lên, nóng đến người ta mặt đỏ tai đỏ, nam nữ dây dưa trên giường càng thêm phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ và tiếng thở dốc làm cho tim người ta đập rộn lên.“Ừ... A... Ừ... A...”
...
Thư Yến Tả không chút lưu tình muốn cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi cô thật sự mệt mỏi không xong.
Lúc đó trên người hai người đều là vết thương chồng chất, vết cào, vết cắn, trải rộng toàn thân, đỏ đến người ta nhìn thấy mà ghê.
“Xem ra hai tháng qua, kỹ thuật của em có tiến triển không ít nhì! Ở trên giường Chử Tuyết Luân cũng sẽ dịu dàng như vậy sao? Còn mạnh hơn tôi, chẳng lẽ anh ta vốn không thể thỏa mãn Dụς ∀ọηg của em, nhìn dáng vẻ thỏa mãn đêm nay của em, thật sự sẽ khiến cho người ta hiểu lầm đó” Thư Yến Tả khẽ híp tròng mắt, lòng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má của Hoắc Nhĩ Phi, ghé vào bên tai cô, châm chọc mang thương mang gậy.
“Anh khốn kiếp! Anh cút cho tôi!” Hoắc Nhĩ Phi giận đến cả người run rẩy, một cái tát quăng tới, không nghiêng lệch vừa đúng đánh lên gò má Thư Yến Tả, đánh cho anh nghiêng mặt đi.
“Em cái này thẹn quá thành giận sao? Tôi sẽ nhớ một cái tát này.” Tròng mắt Thư Yến Tả phóng hỏa, đứng dậy, lớn như vậy, cũng chỉ có người phụ nữ này dám động tay động chân với anh.
Mặc quần áo bằng tốc độ nhanh nhất, trước khi đi cũng chưa từng liếc nhìn Hoắc Nhĩ Phi nằm trên giường một lần, sập cửa rời đi.
Nghe được tiếng cửa phòng “Rầm” một tiếng, Hoắc Nhĩ Phi rốt cuộc không nhịn được thất thanh khóc, hu hu hu hu...
Tại sao lại là dáng vẻ này? Tại sao phải biến thành như vậy? Thì ra mỗi lần hai người gây gổ đều làm tổn thương khắp người nhau! Lòng của cô thật đau, có một đau đớn không nói rõ ra được, từ từ lan tràn khắp người...
Sỉ nhục cô, cứ vui như vậy sao? Từ đầu đến cuối cô đều chưa từng xảy ra bất kỳ hành động thân mật nào với Tuyết Luân di1enda4nle3qu21ydo0n, trừ thỉnh thoảng hôn môi, vốn chưa từng lên giường, tại sao anh lại sỉ nhục cô như vậy? Tại sao...
Cô trùm chăn nức nức nở nở khóc thút thít, vang vọng thật lâu trong căn phòng trống rỗng...
Sau khi khóc, Hoắc Nhĩ Phi đi tới toilet cọ rửa dơ bẩn trên người mình một lần, nước mắt theo dòng nước chảy xuống, kết thúc cũng tốt...
Sau khi từ toilet đi ra, mặc xong quần áo của mình, đã hơn một giờ rồi, cha mẹ đều ngủ rồi, cô bắt chiếc taxi về nhà.
May mà gần đây cha mẹ đều biết cô thường xuyên hẹn họ với Tuyết Luân, thường sẽ trở về rất trễ, cho nên cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Nằm ở trên giường, Hoắc Nhĩ Phi suy nghĩ rất nhiều, giữa cô và Thư Yến Tả phải hoàn toàn kết thúc, tại sao trong lòng cô lại cảm thấy rất đau! Nhất định mới vừa rồi anh làm tổn thương mình, cho nên rất đau...
Buổi chiều ngày hôm sau, Hoắc Nhĩ Phi quả nhiên nhận được chứng minh giấy đăng ký kết hôn không có hiệu lực, trong nháy mắt đó, cô lại không có bất kỳ tâm tình vui sướng gì, hình như những thứ này đều không liên quan đến mình.
Liên tục mấy ngày, Hoắc Nhĩ Phi đều cảm thấy mình hoảng hoảng hốt hốt, ngay cả Chử Tuyết Luân cũng cảm giác được lòng cô không yên, quan tâm hỏi, “Phi Phi, em không sao chứ?”
“Không có việc gì, có thể do công việc quá mệt mỏi thôi.” Hoắc Nhĩ Phi miễn cưỡng cười cười.
“Phi Phi, nếu không thoải mái em nhất định phải nói ra.”
“Vâng, em biết rõ.”
Liên tiếp hai tháng, Hoắc Nhĩ Phi cũng không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào của Lucus, gọi qua cũng không được, việc này khiến cho cô hết sức tức giận, Thư Yến Tả đã đồng ý cô có thể gọi điện thoại cho Lucus, nhưng cô lai không muốn gọi điện thoại cho Thư Yến Tả, trong lòng đau khổ đến không xong.
Cố tình cha mẹ cô còn thỉnh thoảng nói thầm về Lucus bên tai cô, nói nhớ nhung cháu ngoại của mình rồi, khiến cho cô rất khó xử, không biết mở miệng với cha mẹ như thế nào.
“Phi Phi à, sao hai tháng nay không nhận được điện thoại của Lucus vậy, gọi qua cũng không có ai nhận, có chuyện gì xảy ra à?” Mẹ Hoắc thật sự nhớ cháu ngoại rồi.
Hoắc Nhĩ Phi buồn buồn bới miếng cơm, “Con cũng không biết, có lẽ đổi số điện thoại thôi.”
“Đứa bé Lucus kia hiểu chuyện như vậy, cho dù đổi số điện thoại cũng nhất định sẽ nói cho chúng ta biết, không thể nào âm thầm biến mất, sẽ không phải do con chứ.” Mẹ Hoắc bừng tỉnh hiểu ra.
“Mẹ, con cũng rất nhớ Lucus.” Hoắc Nhĩ Phi ngược lại nói thật.
“Phi Phi, con là Thư Yến Tả cãi nhau? Là nó không cho phép chúng ta nói điện thoại với thằng bé?” Cha Hoắc thật sự nói trúng tim đen.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc