Ở phương xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói làm hai bên đang tranh chấp và quần chúng vây xem đều ngừng lại, không hẹn mà cùng nhìn qua hướng vừa phát ra âm thanh kia.
Bụi đất bay mịt mù, chiến mã kêu vang trời, một đội quan binh đang giục ngựa chạy về đây. Bọn họ đều thống nhất mặc một bộ quan phục màu đen, trên người khoác áo choàng màu đỏ, eo đeo bảo kiếm, chân mang ủng cao, vô cùng chỉnh tề mà không kém phần sang trọng. Người đi đầu mi thanh mục tú, trên khuôn mặt non nớt đã rút đi vẻ ngây ngô trở nên vô cùng thành thục.
Lâm Tri Hành ngẩng cao đầu cưỡi ngựa lớn, phong cảnh vô hạn không khác gì Trạng Nguyên đi dạo phố trong các vở kịch. Mãi đến khi tới gần mọi người hắn mới nhảy xuống ngựa, khuôn mặt kích động đến đỏ bừng đi tới chỗ Lâm Kiều thị: "Nương! Nhi tử bất hiếu của người đã về!"
Lúc này Lâm Kiều thị mới phục hồi lại tinh thần, hai hàng nước mắt chảy dài xuống: "Con của ta! Con cuối cùng cũng về rồi! Nương biết con còn sống mà!"
"Nương! Nhi tử đã để người lo lắng rồi!"
Mẹ con hai người ôm nhau khóc ngất lên, bên trong trộn lẫn nỗi bi thương và niềm vui mừng khi được gặp lại nhau sau khi xa cách cửu biệt. Lâm Cẩm Như thấy ca ca của mình, nước mắt chảy xuống không dừng lại được, khóc rồi lại cười, không biết nên làm gì mới tốt. Trường hợp này khiến những người đang nhìn cũng chua xót theo.
Nửa ngày sau, mẹ con ba người mới bình phục lại cảm xúc, lúc này Lâm Tri Hành mới gặng hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Vì sao nương với muội muội lại tức giận như vậy?"
Lâm Kiều thị vốn không muốn nói đến, con trai bà vừa trở về, còn phong trần mệt mỏi nên đi nghỉ ngơi. Bà không muốn nói những chuyện làm người khác bực tức của mấy người nhà họ Vương với hắn. Nhưng Lâm Cẩm Như không nhịn được, vừa nhìn thấy ca ca đã nói toạc ra mọi chuyện.
"... Nhà bọn họ khinh người quá đáng, nếu không phải ca ca trở về đúng lúc thì e là bây giờ đến nhà chúng ta cũng không giữ nổi." Lâm Cẩm Như vừa nói vừa khóc.
Lâm Tri Hành nghe xong, tay nắm chặt lại, gân xanh nổi lên mu bàn tay, sắc mặt âm trầm quay đầu nhìn mấy người nhà họ Vương: "Mấy người tới đây để đòi tiền?"
Thật ra lúc này ở trong lòng của mấy người họ Vương cũng đã có suy nghĩ bỏ cuộc. Bỗng nhiên con trai Lâm gia không biết trở về từ đâu, trên người còn mặc quan phục, đã là người bọn họ không thể trêu chọc vào. Vì vậy bọn họ chỉ cười châm chọc: "Ngài hiểu lầm rồi, chúng ta không phải tới đây để đòi tiền, chẳng qua tiểu tử nhà ta sống ૮ɦếƭ thích muội muội nhà ngài. Tiểu tử nhà ta nói không phải muội muội ngài thì không cưới nên chúng ta mới đến đây để hòa giải, nhìn xem có thể tác hợp cho bọn nó hay không. Tục ngữ nói thà hủy đi mười tòa miếu chứ không nên hủy một cọc hôn sự..."
"Nói bậy! Lúc nãy mấy người không hề nói như vậy!" Thấy da mặt đối phương dày như thế, mặt Lâm Cẩm Như đỏ bừng lên, tức giận trả lời lại một câu.
Lâm Tri Hành tiến lên một bước, dùng ánh mắt ám chỉ nàng tạm thời đừng nóng nảy. Sau đó cười khẽ một tiếng, khuôn mặt lạnh nhạt nói: "Muốn cưới muội muội ta?"
Thấy thái độ và vẻ mặt dịu dàng ấm ấp của hắn, người nhà họ Vương thở phào nhẹ nhõm. Cũng đúng thôi, chuyện bị từ hôn đối với thanh danh của nữ tử rất bất lợi, Lâm Tri Hành có làm quan lớn thì như thế nào? Còn không phải vội vàng muốn gả muội muội cho bọn hắn sao? Nghĩ như vậy, mấy người họ Vương lập tức cảm thấy yên lòng, nhẹ nhõm, khuôn mặt tươi cười nói: "Đúng đúng, mỗi ngày tiểu tử nhà ta đều nhắc đến Cẩm Như cô nương, không phải nàng thì không cưới..."
"Mấy người cũng xứng sao?"
Lâm Tri Hành không mặn không nhạt ném xuống một câu. Vẻ mặt châm chọc nhìn mấy người nhà họ Vương, sâu trong đôi mắt đang ấp ủ sự phẫn nộ.
Khuôn mặt của mấy người họ Vương cứng đờ, trông vô cùng buồn cười. Sau khi bọn họ phản ứng lại, thẹn quá thành giận bộc phát nói: "Đừng nghĩ rằng ngươi mặc quan phục thì có thể hù dọa chúng ta, nhà chúng ta cần muội muội ngươi gả qua chắc! Nhà họ Vương ta từ hôn nàng, thanh danh cũng hỏng rồi! Đời này đừng mong gả ra ngoài nữa!"
Lâm Tri Hành còn chưa mở miệng, một thuộc hạ của hắn đã nhịn không được nói toẹt ra: "Hừ, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, lần đầu tiên ta thấy có người lớn mật như vậy! Nói cho mấy người biết, đại nhân của chúng ta là Tể tướng đương triều! Là quan nhất phẩm của Triều đình đó!"
"Tể tướng?!"
Người trong thôn lập tức lắp bắp sợ hãi, đôi mắt trợn to không dám tin tưởng. Bọn họ muốn tìm thấy vẻ đùa cợt trên khuôn mặt hắn nhưng lại không phát hiện ra điều gì. Mấy người họ nhà Vương lại càng không thể tin được. Cho dù là một bá tánh bình thường cũng không thể không biết đến Tể tướng - đó là quan nhất phẩm, có thể nói là dưới một người trên vạn người!
"Đường đường là muội muội của quan nhất phẩm, làm sao lại không gả được? Chỉ cần thả chút tin tức ra ngoài, người muốn cưới tiểu thư nhà chúng ta có thể trải dài từ kinh thành đến thôn của mấy người! Một tên nông dân quê mùa mà dám đòi trèo cao tiểu thư nhà chúng ta, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không biết tự lượng sức mình!"
Khuôn mặt mấy người họ Vương đỏ bừng lên, không biết là vì tức giận hay là quá xấu hổ. Bọn họ vốn cho rằng Lâm Tri Hành cũng chỉ là một chức quan nho nhỏ, không nghĩ tới rằng người ta lại là Tể tướng!
Từ xưa đã có câu nói bá tánh không đánh với quan, mấy người họ Vương tất nhiên cũng biết đạo lý này. Nhưng bây giờ bọn họ đã đắc tội với người ta rồi...
Mấy người họ Vương vô cùng hối hận, vội vàng quỳ xuống xin tha. Nhưng Lâm Tri Hành vẫn không dao động gì, hắn không muốn tha tội dễ dàng cho mấy người hổn đản đã bắt nạt mẫu thân và muội muội hắn. Vì vậy để công bằng, tất cả đám người này được một chuyến đi dạo ở quan phủ, bọn họ bị phán phạm vào một số tội như: tự tiện xông vào nhà bá tánh bình dân, trộm cắp, lừa đảo... chỉ lấy một trong số các tội trên cũng đủ để bọn họ than trời trách đất.
Trò khôi hài này lấy chuyện Lâm Tri Hành ra tay sấm rền gió cuốn kết thúc. Chờ khi mấy người nhà họ Vương hùng hổ đi khỏi, lúc này người trong thôn mới chạy tới hỏi: "Tri Hành, ngươi được làm quan lớn à?" Giọng điệu có chút lấy lòng.
Gần lợi tránh hại là bản năng của con người. Bây giờ Lâm Tri Hành lại là Tể tướng, khí thế trên người tất nhiên vô cùng tôn quý, khiến người khác không dám bất kính.
Lâm Tri Hành cười nói: "Đều là người quen với nhau, mọi người cứ gọi ta một tiếng Tri Hành là được."
Mọi người nghe vậy cũng hơi thả lỏng, nhưng vẫn là Lý Chính hiểu biết nhiều hơn - thấy quan nhất phẩm là phải quỳ xuống bái kiến. Vì vậy, khi ông đang chuẩn bị quỳ xuống hành lễ, Lâm Tri Hành nhanh chân đi lên phía trước, nâng người ông lên: "Luận bối phận, ta phải gọi ngài một tiếng tam thúc, tại sao ngài lại phải hành lễ với ta? Mấy năm nay ta không ở nhà, ít nhiều gì mọi người trong thôn cũng đến hỗ trợ chăm sóc mẫu thân và muội muội. Gia đình ta đã làm phiền mọi người nhiều, Tri Hành nhất định sẽ khắc sâu ân đức này."
"Đều là người quen với nhau cả thôi, giúp đỡ nhau là chuyện thường tình, không đáng ghi nhớ gì đâu."
"Đúng vậy đúng vậy, dù gì cũng hơn ngươi mấy bối phận, chúng ta đều chung một tổ tiên, sao có thể không giúp người nhà được. "
......
Lâm Tri Hành áo gấm về làng, được mọi người trong thôn vô cùng nhiệt liệt vui mừng hỏi thăm. Thôn Lâm gia sinh ra được một vị Tể tướng! Đây chính là chuyện làm rạng rỡ tổ tông! Có thể ghi vào thôn ký để con cháu sau này chiêm ngưỡng đại sự này!
Vì vậy ai nhìn thấy Lâm Tri Hành cũng vô cùng cung kính. Hắn cũng không vì thế mà phách lối, vẫn bình dị gần gũi như lúc trước. Lâm Tri Hành ở lại trong thôn mười ngày, đi quét mồ tế tổ, sửa sang lại phòng tổ, rồi bái phỏng các tộc lão đức cao vọng trọng trong thôn, sau đó mới mang theo mẫu thân và muội muội khởi hành hồi kinh.