Sở dĩ Khúc Thiên Ca vội vàng xuất quan ngay lúc này, nguyên nhân là bởi vì Tu Chân giới sắp sửa phát sinh một sự việc trọng đại.
Kiếp trước cũng vào lúc này, bí cảnh Tu Di đột nhiên xuất thế làm xôn xao toàn bộ Tu Chân giới. Dù sao Thương Lan giới đã mấy vạn năm không xuất hiện bí cảnh mới, mà mỗi một lần bí cảnh xuất thế có nghĩa là sẽ có không biết bao nhiêu tài nguyên và cơ hội, tuy rằng theo đó là nguy hiểm không thể lường trước được nhưng vẫn hấp dẫn vô số người tới đây.
Kiếp trước, Khúc Thiên Ca không thể đi vào, bởi vì bí cảnh Tu Di hạn chế tu vi, chỉ cho phép tu sĩ từ Kim Đan đến Nguyên Anh tiến vào, mà tu vi của nàng lại không đủ.
Mặc dù không được tiến vào nhưng nàng đã nghe được không ít chuyện về nó, không kể đến các loại thiên tài địa bảo chưa từng nhìn thấy, mà còn có đủ các loại truyền thừa từ thời thượng cổ - cũng vì thế làm cho Thương Lan giới chấn động một thời. Mà bất cứ ai đạt được cơ duyên trong đó cũng khiến người khác ghen tị đến đỏ mắt.
Và Hà Văn Khanh lại chính là người lấy được nhiều cơ duyên nhất, mặc dù không ai biết nàng ta đạt được gì, nhưng kể từ khi ra khỏi bí cảnh, tu vi của nàng tăng vọt, vượt qua cả hai cảnh giới Nguyên Anh và Hóa Thần, nhảy lên trở thành tu sĩ Phân Thần.
Khúc Thiên Ca bây giờ nhớ tới vẫn không kiềm được sự ghen tị trong lòng. Có điều, kiếp trước nàng chỉ có thể đỏ mắt nhìn người khác, nhưng kiếp này tu vi của nàng đúng lúc vừa vặn, lại nắm giữ tiên cơ, nàng không tin mình không chiếm được cơ duyên!
Nghĩ đến đây, Khúc Thiên Ca bắt đầu chuẩn bị những đồ có thể dùng trong bí cảnh.
Khúc Thiên Ca biết chuyện này, Văn Khanh tất nhiên cũng sẽ biết, theo nguyên tác bí cảnhTu Di này là một phó bản quan trọng, cũng là bước ngoặt của cốt truyện. Bắt đầu từ đây, Hà Văn Khanh rơi xuống thế hạ phong, bị Khúc Thiên Ca chèn ép đến ૮ɦếƭ. Mà Khúc Thiên Ca cuối cùng cũng thoát khỏi chấp niệm tâm ma của kiếp trước, củng cố đạo tâm của mình.
Cho nên, nàng cũng phải chú trọng hơn ở điểm này.
Nửa tháng sau, nơi cực bắc truyền đến một tiếng vang "ầm ầm" cực lớn, trên bầu trời bỗng xuất hiện một cửa đá khổng lồ uy nghiêm túc mục, tràn đầy oai phong đứng im ở giữa không trung.
Tin tức này thật sự quá lớn làm chấn kinh toàn bộ Thương Lan đại lục. Có người thông minh đã đoán đây là bí cảnh chuẩn bị xuất thế - vì thế toàn bộ tu sĩ của Tu Chân giới từ bốn phương tám hướng chạy tới cực bắc, mưu tính kiếm chác được chút đỉnh.
Khúc Thiên Ca đã chờ ở cực bắc từ rất sớm. Một khắc ngay khi bí cảnh vừa xuất hiện, nàng đã phi thân tiến vào, cửa đá khổng lồ không nhúc nhích một chút nào, nàng ta liền xuyên qua cánh cửa đi vào bên trong.
Những người khác vừa thấy thế, nhao nhao bắt chước, nhưng từng người lại từng người đâm đến vỡ đầu chảy máu. Văn Khanh ẩn trong đám người truyền âm ra xung quanh: "Từ Kim Đan trở lên nhưng phải dưới Nguyên Anh mới có thể tiến vào."
Những tu sĩ Kim Đan vừa nghe thấy thế, vội vàng phi thân đi vào, quả nhiên không bị cản lại. Những tu sĩ khác lại không tin, vẫn muốn thử, nhưng ngay lập tức bị đại môn của bí cảnh đánh văng ra ngoài.
Văn Khanh đếm số người đi vào gần đủ rồi, mới phi thân vào trong. Súng bắn chim đầu đàn (*), đi vào sớm chưa chắc đã là chuyện tốt.
(*) Súng bắn chim đầu đàn: kẻ nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét.
Bí cảnh này sở dĩ gọi là Tu Di bởi vì ở bên trong nó có một huyễn cảnh rất lớn, mọi thứ ngươi thấy thật sự không đáng tin, ngươi nghĩ nó là thật nhưng nó lại là giả; ngươi tưởng giả, có khả năng nó lại là thật. Thật thật giả giả, hư hư ảo ảo, hoàn toàn chẳng thể nhìn thấu được.
Chẳng qua đối với Khúc Thiên Ca mà nói, huyễn cảnh này căn bản không có chút tác dụng, bởi vì nàng mang theo thiên địa chí bảo Phá Vọng Châu. Chỉ cần có Phá Vọng Châu có thể phá bỏ hết tất cả mộng cảnh. Đây là món đồ Khúc Thiên Ca tìm thấy trong không gian của mình, mà cũng chỉ có không gian trong thần khí mới có bảo vật thần kì cỡ này.
Vì thế, Khúc Thiên Ca ở bên trong bí cảnh như vào chỗ không người, bất kể thứ bảo vật gì cũng phơi bày không chút che đậy. Nào là mã não vạn năm, thạch nhũ quý hiếm, hồ nước linh dịch, chỉ cần gặp được là sẽ bị nàng thu hết vào không gian. Về phần những nơi nguy hiểm, nàng chỉ cần tránh thật xa, tuyệt đối không lãng phí thời gian.
Nàng vừa thu gom bảo vật, vừa đi đến chỗ trung tâm bí cảnh là truyền thừa Thần Điện, ở đây có vô số truyền thừa thời thượng cổ.
Ở Thương Lan giới, tu sĩ Kim Đan đông như kiến, Nguyên Anh có ở khắp nơi, bởi vậy tuy rằng bí cảnh chỉ cho Kim Đan tu sĩ tiến vào được nhưng chẳng mấy chốc đã đầy ắp người. Qua nửa canh giờ, thông đạo của bí cảnh đóng lại, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng không thể vào được nữa.
Từng xem qua nguyên tác, Văn Khanh biết rõ, Gi*t chóc thực sự bây giờ mới bắt đầu. Ở trong bí cảnh nửa năm, mười người đi vào nhưng lúc ra chỉ có một!
Chẳng qua, tu chân vốn dĩ là chuyện nghịch thiên, số phận của người khác không liên quan gì đến nàng, nàng muốn quản cũng chẳng được, việc cấp bách là giải quyết chuyện của mình trước.
Văn Khanh nhắm mắt lại, cảm nhận vị trí của vòng Dương, rồi mới lững thững bước đến chỗ Khúc Thiên Ca.
Ánh mắt của Khúc Thiên Ca nóng rực nhìn chăm chú một gốc cây linh thực trong Hàn Đàm (*). Kim liên cửu phẩm! Trong truyền thuyết ăn nó có thể lập tức trở thành tiên! Cực kỳ đáng tiếc chính là, cây kim liên này chưa nở, chỉ khi nở rộ mới phát huy hết giá trị của nó.
(*) Hàn đàm: đầm nước lạnh.
Hơn nữa, kim liên chỉ có thể sinh tồn ở hàn đàm nơi linh khí hoá lỏng, chỗ khác nó không sống được, cho nên chỉ có cách di chuyển hàn đàm này vào trong không gian.
Nhưng vấn đề là, thần thức của nàng không thể bao phủ toàn bộ hàn đàm, không có cách nào dịch chuyển ngay. Khúc Thiên Ca nghĩ nghĩ, chỉ có thể nhảy vào trong nước, đào từ chính giữa.
Vừa nhảy vào, hàn khí trong nước đâm vào cốt tủy, giống như muốn đông cứng linh hồn của nàng lại. Khúc Thiên Ca vội vàng lấy một viên noãn ngọc(*) từ trong không gian, nắm trong lòng bàn tay mới thấy đỡ hơn một chút. Nàng tiếp tục bơi về phía trung tâm, vận hết sức bình sinh mới đem hết hàn đàm cho vào trong không gian.
(*) Noãn ngọc: ngọc sưởi ấm.
Còn chưa kịp lấy lại sức, nàng đột nhiên nghe được một giọng nói tràn đầy ác ý từ đỉnh đầu truyền đến: "Chà chà, cho cái này vào không gian tốn không ít công sức ha? Phải đa tạ ngươi rồi, mau đem vòng tay trả lại cho ta."
Đồng tử của Khúc Thiên Ca co lại, thình lình ngẩng đầu nhìn: "Là ngươi!"
Văn Khanh cười tủm tỉm ngồi xổm bên cạnh bờ: "Không phải ta thì là ai? Hai chung ta thật có duyên nhỉ, ta lấy Phượng Hoàng đi, ngươi lại thay ta cõng nồi. Ta tới bí cảnh ngươi lại giúp ta đưa áo cưới (*), ngươi đối với ta tốt như vậy, không phải là ngươi yêu ta đó chứ?"
(*) Ý bảo Khúc Thiên Ca giúp Văn Khanh thu thập đồ vật.
Khúc Thiên Ca nghe vậy liền giận dữ: "Quả nhiên là ngươi! Ở bí cảnh Tiểu Hoàng Sơn, Phượng Hoàng là bị ngươi bắt, Cảnh Châu cũng bị ngươi cầm đi! Nhưng ngươi lại làm cho ta thay ngươi cõng nồi!"
Văn Khanh mặt không đổi sắc, cười nói: "Đúng vậy, ta không phủ nhận!"
Khúc Thiên Ca thầm hận, nhưng nàng liếc mắt một cái đã nhìn ra tu vi của Văn Khanh, cao hơn nàng hai cảnh giới, nàng không dám chắc bản thân có thắng được nàng ta hay không, nên chỉ có thể lên tiếng hòa giải: "Ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại muốn hại ta như vậy?"
"Không thù không oán?"
Ý cười của Văn Khanh vụt tắt, đứng dậy, nhìn nàng ta từ trên xuống dưới: "Không phải là ngươi trọng sinh sao? Không phải ngươi muốn tới tìm ta báo thù sao? Sao, không muốn báo thù nữa?"
Khúc Thiên Ca kinh hãi: "Ngươi nói cái gì? Trọng sinh cái gì? Ta nghe không hiểu!"
Bí mật lớn nhất của mình bị một câu của nàng ta nói toạc ra, trong lòng Khúc Thiên Ca kinh hãi, theo bản năng lập tức phủ nhận.
Sao lại như vậy? Sao nàng ta lại biết mình trọng sinh? Chẳng lẽ nàng ta cũng trọng sinh? Không, sẽ không đâu, người mà trời cao yêu thương tha thiết chỉ có một mình nàng, duy nhất chính nàng, Hà Văn Khanh tuyệt đối không thể trọng sinh!
Văn Khanh liếc mắt một cái đã nhìn ra nàng ta đang nghĩ gì, cười nhạo một tiếng: "Được rồi, giữa chúng ta nên làm rõ ràng một chút!"
Làm rõ ràng? Làm gì?
Một khắc sau Khúc Thiên Ca thấy vòng tay tuột ra khỏi người mình, rơi xuống tay Hà Văn Khanh.
Văn Khanh vuốt vuốt vòng tay, thuận miệng nói: "Đa tạ ngươi, trong không gian có nhiều đồ tốt thật."
Khúc Thiên Ca vừa giận vừa sợ, "ọe" một tiếng, nàng phun ra một ngụm máu làm đỏ rực cả một khoảng đất, ngón tay run rẩy chỉ vào Văn Khanh: "Ngươi, ngươi..."
"Ta rất tốt, hẹn gặp lại."
Nói xong, Văn Khanh xoay người rời đi, chỉ để lại cho nàng ta một cái bóng lưng đầy tiêu sái.