Văn Khanh quay đầu, mỉm cười nói với những người đứng ở đằng sau mặt kính: "Không sai, tôi đúng là đang giữ gìn trật tự giao thông."
Mọi người: "..."
Văn Khanh vừa dọn đường, vừa nói: "Không phải Ninh Thành đang xin chứng chỉ đô thị văn minh hay sao? Là một công dân tốt của Ninh Thành, chúng ta muốn giành vị trí thành phố xinh đẹp nhất nước thì phải nỗ lực xây dựng từ chính nơi chúng ta sống, thành phố là nhà của chúng ta, nếp sống văn minh cũng phải dựa vào đại gia đình chúng ta."
Mọi người: "..." Chắc chắn là đầu óc có vấn đề.
Vừa thấy vẻ mặt của bọn họ, Văn Khanh liền biết bọn họ nghĩ gì. Cô dừng động tác lại, ngửa mặt 45° nhìn lên trời, từ từ thở dài: "Vô luận thế giới này biến thành bộ dáng gì, chúng ta nhất định phải luôn hi vọng một điều rằng tai nạn sẽ qua đi, những khổ sở sẽ dần biến mất, một ngày mai tươi sáng nhất định sẽ đến. Tôi thật sự tin tưởng, diện mạo của Ninh Thành nhất định sẽ khôi phục, mọi người cũng sẽ trở về cuộc sống an ổn vốn có."
Những lời nói như rót vào lòng người một bát canh gà nóng hổi, nghe những lời nói về cuộc sống tươi đẹp khi xưa khiến hốc mắt con người ta không khỏi nóng lên. Tang thi, mạt thế bất ngờ xảy ra làm đảo lộn sự bình yên vốn có, không phải ai cũng chấp nhận được sự thật tàn khốc này, cũng không phải ai đều có thể trong tích tắc thích ứng được sự hỗn loạn của mạt thế. Sợ hãi, lo âu, mê mang, lo lắng cũng là cảm giác của mỗi người ở hiện tại, lúc này đây thứ bọn họ cần không phải đồ ăn mà là niềm hi vọng khiến họ an ổn trở lại, nói cho bọn họ biết, không phải sợ, này hết thảy đều sẽ là quá khứ.
Đều sẽ là quá khứ...
Hóa ra đầu óc của cô không phải là có vấn đề mà là đang nuôi dưỡng niềm hi vọng cho bản thân, cũng đang chờ đợi một tương lai tươi sáng ở phía trước.
"Vì vậy mọi người đừng vội nản lòng, cũng đừng gục ngã. Trung Hoa của chúng ta qua năm ngàn năm lịch sử đã biết bao lần bị ngoại xâm dòm ngó xâm lược, bao nhiêu lần gặp cảnh nước mất nhà tan, nhưng dù cho đao của kẻ địch kề cổ chúng ta, bom oanh tạc thân xác chúng ta đều không thể làm cho chúng ta khuất phục, càng không thể khiến chúng ta khom lưng cúi đầu. Lần này cũng thế, không ai có thể khiến ta gục ngã, trừ chính chúng ta."
Lời này quá khó tiếp nhận, chính Văn Khanh cũng phải đỏ mặt, nhưng những người khác nghe được lại trở nên phấn chấn. Đúng vậy, dân tộc Trung Hoa hùng dũng hiên ngang ngàn năm, nguy hiểm nào chưa từng vượt qua chứ? Kháng chiến tám năm cuối cùng đều thắng lợi, tang thi không có tư duy đáng sợ bằng quân Nhật năm ấy sao? Đất nước Nhật Bản thả bom khí độc, chế tạo súng trường, súng ngắn, nhận dạng chiến lược, phối hợp chiến thuật, tang thi có thể làm được sao?"
"Nói rất đúng, không có trở ngại nào có thể ngăn ta, chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, tang thi gì đó nhất định sẽ bị tiêu diệt."
"Tin tưởng chính phủ và quân đội sẽ không bỏ mặc chúng ta, trước mắt đồng tâm hiệp lực cùng vượt qua cửa ải khó khăn này đã, chờ cứu viện đến thì ổn thôi."
"Tang thi tuy đáng sợ nhưng thứ đáng sợ hơn chính là bản thân ta đánh mất ý chí chiến đấu."
- ---------------
Lòng nhiệt huyết chiến đấu của quần chúng được khơi dậy, biểu tình kích động nêu lên ý kiến cá nhân. Văn Khanh cảm thán, con người sao.... Là một loại sinh vật rất kiên cường, chỉ cần một chút hy vọng là có thể kiên trì sống sót. Cô bằng lòng tin tưởng bản tính của con người vốn đã thiện lương, thời đại mạt thế ghê tởm đều là do bất đắc dĩ. Thế giới này vẫn có nhiều người tốt, thịnh thế thái bình, hăng hái làm việc thiện, tình người vẫn còn đó, chỉ là do mạt thế, đến việc sống sót cũng trở nên khó khăn thì còn nhớ tới đạo đức gì nữa chứ?
Cô nhận được sự tin tưởng từ những người xa lạ, cũng nguyện ý đem hơi ấm truyền lại. Vì vậy, cô cũng không keo kiệt truyền ít cảm hứng, biết đâu có người nhận thì sao?
Hiệu quả vô cùng rõ ràng, mặc kệ về sau như thế nào, ít nhất tại thời khắc này trong lòng bọn họ còn có hy vọng. Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều tiếp nhận, có không ít người đối với lời nói của cô khịt mũi coi thường, thậm chí cảm thấy ý tưởng đó thật quá ngây thơ buồn cười.
"Quá ngây thơ rồi! Mạt thế đã đã đến, chỉ có tích cực chủ động thích ứng thế giới, nắm chắc đường đi nước bước mới có thể đoạt được một vị trí ở mạt thế này. Cứ đắm chìm trong ổn định của quá khứ, sớm muộn gì cũng có một ngày ngã xuống do thất bại."
Một nam thanh niên đeo mắt kính nói: "Tự thân Chính phủ còn khó bảo toàn, hơi đâu lo lắng cho chúng ta? Hiện tại đã là mạt thế ngày thứ ba, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của chính phủ và quân đội đâu, còn chưa đủ rõ nói lên vấn đề sao?"
Lời vừa nói ra, mọi người lại đều trầm mặc. Đúng vậy, đây là mạt thế, không phải tai nạn bình thường, ai có thể bảo đảm nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này? Nếu không có nhân tố tác động bên ngoài là Văn Khanh, ý kiến này chắc chắn vô cùng chính xác. Đôi ba câu lời nói của cô đúng thật là có thể cổ động người khác. Vốn dĩ chỉ là những con người ăn no mặc ấm, không có chủ kiến cho nên dễ dàng phấn chấn tinh thần với câu nói của Văn Khanh, cũng dễ dàng vì một câu nói của người khác mà ủ rũ mất hết tinh thần. Văn Khanh vốn dĩ cũng không trông cậy vào việc nói mấy câu là có thể làm cho bọn họ khăng khăng một mực đi theo cô, thành lập một đô thị văn minh tốt đẹp, nhưng cũng không nghĩ nhanh như vậy đã bị người ta phá đám.
Cô nhìn lướt qua anh chàng đeo mắt kính đang nói kia, ngoài ý muốn phát hiện anh ta lại là một trong hai cố vấn của Lâm Văn Khanh trong nguyên tác, khó trách có thể dễ dàng phá vỡ viễn cảnh tốt đẹp mà cô đang diễn tả. Cô biết rõ với thực lực của mình hiện tại không đủ sức khiến người khác tin phục, trên trời đâu tự dưng rơi xuống bánh có nhân, Hạ Bích không tin cũng là chuyện bình thường, cô không bắt buộc anh ta phải đồng ý với quan điểm của cô, chẳng qua đối với một số người khác lời nói của cô như đang tiếp thêm cho họ một chút hy vọng, có lẽ sẽ mang lại một số năng lượng hữu ích.
Nghĩ về điều đó, Văn Khanh hơi mỉm cười, nói với Hạ Bích: "Sao anh lại nghĩ không thực hiện được? Không bằng chúng ta đánh cược, đánh cược xem tôi có thể khôi phục được Ninh Thành hay không."
Hạ Bích cau mày, vẻ mặt không ủng hộ: "Không cần lấy loại chuyện này ra để đánh cược, nếu thất bại, hậu quả tôi với cô đều gánh vác không nổi." Mặc dù là đang trong tình cảnh trốn chui trốn lủi, Hạ Bích vẫn duy trì thần sắc phong độ như cũ, quần áo sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, bộ dáng nhanh nhẹn. Trừ bỏ khuôn mặt lộ chút mệt mỏi thì quả thật nhìn không ra chút chật vật nào, chẳng khác gì hạc giữa bầy gà với đám người xung quanh.
"Ninh Thành có số lượng dân cư dày đặc, số lượng tang thi cũng không phải ít. Theo như tôi quan sát, có từ một phần tư đến một phần ba người đã thi hóa, mà con số này còn đang tăng, khả năng Ninh Thành sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Thế nên cách tốt nhất chính là rời đi." Hạ Bích đẩy đẩy mắt kính, vô cùng bình tĩnh phân tích.
"Có lẽ cô rất mạnh, dị năng cũng có chỗ khác lạ, nhưng siêu anh hùng cứu cả thế giới loài người không tồn tại. Tôi không ủng hộ quan điểm của cô, nhưng vô cùng cảm kích cô đã dọn sạch con đường. Vốn dĩ tôi chuẩn bị lái xe ra khỏi thành phố để đến quân khu, chỉ là đường ra khỏi thành phố bị tắc nghẽn nên mới bất đắc dĩ trốn ở chỗ này. Hiện tại cô đã khai thông đường, tôi sẽ tiếp tục đi theo hướng nam. Tôi làm không được hành động chí công vô tư như vậy, nhưng đối với hành động của cô tôi rất là cảm kích, cảm ơn cô. Cuối cùng tôi xin khuyên cô một câu, nên rời đi càng sớm càng tốt."
Sau đó, anh ta lại quay đầu nói với những người khác bên trong siêu thị: "Đồ vật ở nơi này, tôi chỉ lấy một thùng mì ăn liền, một thùng nước, mọi người không có ý kiến gì chứ?"
Bấy nhiêu đồ vật so với cả siêu thị này quả thật không tính là cái gì, do đó không ai có ý kiến gì. Vì thế Hạ Bích liền mang theo hai thùng lương thực nhanh chóng chạy ra ngoài, lái xe rời đi trước khi tang thi kịp phản ứng.
Văn Khanh không nói gì, bất động thanh sắc nhìn anh ta rời đi. Cô thích lối tư duy của anh ta, nhưng có đôi khi quá lý trí cũng chưa chắc là chuyện tốt. Sau đó cô quay đầu nhìn về phía những người còn lại trong siêu thị: " Mọi người muốn đi đâu? Cũng muốn đi quân khu giống anh ta, hay ở lại cùng nhau xây dựng Ninh Thành? Hoặc cũng có thể lựa chọn khác?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tiện đà thấp giọng thảo luận.
Văn Khanh đứng ở bên ngoài siêu thị, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn người bên trong, mấy tên tang thi đi qua đi lại ngang qua cô, nhưng hoàn toàn không tiếp cận được thân thể cô.
Không bao lâu, trong phòng đã thảo luận ra kết quả, chia làm hai đám, một bên khá đông, một bên chỉ ba người ít ỏi. Phần lớn mọi người lựa chọn rời đi, đi theo Hạ Bích đến quân khu, rốt cuộc mọi người vẫn có lòng tin rất lớn với quân đội. Nhưng bọn họ lại càng hy vọng Văn Khanh có thể xử lý sạch tang thi ở ngoài cửa, thuận tiện cho bọn họ ra ngoài.
Văn Khanh không có ý kiến, quay đầu nhìn nhóm người ít ỏi ấy hỏi: "Mọi người thì sao?"
Một người khoảng chừng hai mươi tuổi, trên mặt đầy mụn có chút thấp thỏm nói: "Chúng tôi ở lại, đi theo cô..."
Văn Khanh vừa lòng cười, anh bạn, thật tinh mắt!
"Có thể đi theo tôi, vậy ra ngoài xử lý sạch tang thi, giúp người khác thuận lợi rời đi."
Nhóm người mập mạp không thể tưởng tượng nổi, một số người khác trên mặt lại biểu lộ sự vui mừng, bọn họ không nghĩ tới cô thực sự nguyện ý giúp bọn họ xử lý sạch tang thi.
Văn Khanh không có ý kiến gì cả, có hại chưa chắc không tốt, nhất thời chiếm tiện nghi chưa chắc đã chiếm được tiện nghi. Bây giờ là lúc tang thi có năng lực yếu nhất, lúc này còn không dám đối mặt vậy thì sau này tang thi tiến hoá, bọn họ còn đường sống à? Huống hồ có cô ở bên cạnh, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không bị thương. Tích lũy dần kinh nghiệm Gi*t tang thi, sau này tất nhiên có lợi rất nhiều. Cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ rồi sao tìm lại được? Văn Khanh giận không nói ra, nhưng cũng không đi khuyên.
Cô chỉ nhìn chằm chằm bốn người mập mạp, xem bọn họ sẽ lựa chọn làm gì.
Kết quả, bọn họ không làm cô thất vọng, do dự trong phút chốc cuối cùng vẫn đồng ý yêu cầu của cô, tìm được một cây gậy xong liền bước ra ngoài siêu thị.
Bọn họ không giống Văn Khanh có linh khí hộ thể, cho nên vừa đi ra đã bị tang thi phát hiện. Tang thi xung quanh trở nên vô cùng hưng phấn chạy tới phía của bốn người, mấy người khẩn trương lưng tựa lưng dựa vào nhau, Văn Khanh đứng ở một bên chỉ điểm: "Nhược điểm của bọn chúng là đầu, dùng gậy đánh thật mạnh, không cần sợ, tốc độ bọn chúng rất chậm, phản ứng trì độn..."
Vân Khanh một bên chú ý không để bọn họ bị thương, một bên lên tiếng chỉ điểm bọn họ kỹ xảo chiến đấu, người trong siêu thị bất an nhìn người bên ngoài chiến đấu, rốt cuộc bây giờ bọn họ vẫn có chút cảm thấy hổ thẹn, không có cách nào thờ ơ nhìn người khác vì bọn họ mà liều mạng.
Mọi người đang xem phát sóng trực tiếp cũng xôn xao bàn tán:
"Suy nghĩ thật kỳ lạ, cô ấy muốn khôi phục bộ dáng mạt thế lúc trước, đây không phải chuyện không thể nghịch chuyển sao?"
"Lợi hại, tôi lúc học cấp hai cũng từng mơ ước làm một người hùng cứu vớt thế giới"
"Hay đấy. Đã lâu chưa thấy người nào thoát tục lại tươi mát như vậy!"
"Đột nhiên thật chờ mong nhìn thấy cảnh cô ấy xây dựng lại thành phố như thế nào?"
"Nếu cô ấy có thể vực lại Ninh Thành, tôi sẽ livestream ăn phân của Hi Trùng cho mấy người xem."