Linh Hy tức giận cúp máy, cái tên Triệu Vũ kia suốt ngày làm cô cáu, nhưng cô cũng biết hắn làm vậy là để kích cô chăm chú học tập.
Triệu Vũ mỉm cười nghe giọng điệu tức giận của Linh Hy, Vân Yên đang ngồi bên cạnh quay sang tò mò hỏi:
“2 người thi gì vậy??”
“Không có gì!! Yên Yên, có phải chú Dân bảo cậu ra nói chuyện với mình không??”
“Đúng vậy!!! Mình đã nghe chuyện của cậu và Linh Hy rồi!!”
“Vân Yên, cậu không trách mình chứ??? Mình xin lỗi, 3 năm qua, chúng ta, tất cả chỉ là ảo tưởng!!!”
“Mình không hề trách cậu, mà kể cũng lạ, từ khi Linh Hy xuất hiện, cô ấy giành ngay lại được cái vị trí vốn có của mình, làm mình và cậu từ xưng hô anh em giờ thành cậu và mình, cậu không nghĩ rằng cô ấy có thể giành luôn được cái 1st mà bấy lâu nay cậu vẫn tự hào ư??”
“Không đâu!!! Vân Yên, dù gì mình cũng rất xin lỗi cậu, thật sự thì mình cũng không thể kiểm soát cảm giác của mình nữa!!!”
“Chiêu Tài, ông ta đã đoán ra được quan hệ của 2 người chưa??”
“Mình nghĩ là rồi!!” Triệu Vũ thở dài trả lời.
“Triệu Vũ, mình khuyên cậu nên từ bỏ cô ấy, để tránh tổn thương cả hai!!”
“Vân Yên….cậu….”
Vân Yên nói ra lời đó, cô quả thực thấy trong lòng có chút áy náy, đây là điều cô quả thực không muốn nói ra. Cô không muốn thấy Linh Hy vui vẻ bên Triệu Vũ, mỗi lần nhìn thấy thái độ thân mật của 2 người đó, Vân Yên cảm thấy khó chịu. Cô muốn nụ cười của Linh Hy chỉ dành cho cô, Triệu Vũ quả thực lại không dễ làm cho hắn từ bỏ, cô chỉ có thể lợi dụng chuyện cũ để đẩy 2 người này ra khỏi nhau.
Triệu Vũ quay mặt đi, tránh ánh mắt hy vọng của Vân Yên, hắn nghĩ rằng lời của Vân Yên là đúng, nhưng hắn không thể từ bỏ Linh Hy được, từ bỏ cô như là hắn từ bỏ cuộc sống vậy.
Vân Yên ngồi cạnh chăm chú quan sát biểu cảm của hắn, cô biết hắn đang suy nghĩ, chính cô cũng cảm thấy rằng bản thân thật ích kỉ khi ngăn cản tình cảm của 2 người này, họ chỉ mới quen nhau, nhưng xét về cảm xúc, tình cảm của họ còn vượt qua cả những tình yêu 10 năm, 20 năm, so sánh với tình yêu của Ngưu Lang, Chức nữ, quả thật chỉ có thể hơn hoặc bằng, mà không thể kém!!
Nhưng quá khứ lãng mạn bao nhiêu, hiện tại lại khốc liệt bấy nhiêu. Triệu Vũ suy nghĩ 1 lúc, đắn đo đứng dậy, lạnh lùng nói:
“Sẽ suy nghĩ!!”
Vân Yên nhìn theo bóng của triệu Vũ đang đi về phía cổng, tâm tư thấm đượm nỗi buồn.
Sáng hôm sau, Linh Hy cố gắng ra dậy thật sớm rồi ra ngoài để tránh ba cô, đến Bộ Bộ cũng không đủ thời gian để gọi dậy nữa, cô là người ngang ngược, tuyệt đối cô sẽ không để tình cảm hận thù của đời trước, làm khổ đời sau. ( Tỉ cứ chờ xem a!!)
Dù là sáng sớm nhưng nắng vẫn rất to, không hại cho da nhưng cũng đủ làm người ta thấy chói mắt. Linh Hy vốn dĩ rất ghét bị tia nắng chiếu thẳng vào mặt, nên cứ cúi gằm mặt xuống đất mà đi tiếp.
Bỗng có 1 bóng râm tròn tròn phủ kín cái bóng của đầu cô trên đất, Linh Hy ngạc nhiên quay lại, Triệu Vũ đang cầm 1 cái ô che trên đầu cô. Thấy ánh mắt ngạc nhiên “đáng yêu” của Linh Hy, Triệu Vũ ngay lập tức dúi cái ô vào tay cô, vội vàng đi lên trước.
“Này, anh đưa ô cho tôi làm gì??”
“Vì trời sắp mưa, đưa trước để cô che!!”
“Đâu có, hôm qua dự báo thời tiết nói rằng hôm nay nắng mà!!”
“Không phải cái thái độ của cô còn super hơn cả dự báo thời tiết hay sao?? Được ngày đi học sớm, tí kiểu gì trời cũng mưa!! Haha!!!”
Triệu Vũ đoán được phản ứng của Linh Hy, vừa nói xong đã co chân chạy biến đi mất, để lại cô đằng sau đang tức giận gào lên:
“Triệu Vũ, anh là kẻ thù đáng ghét nhất đời tôi!!!! AAAAAAA”
Triệu Vũ nhanh chân chạy vào trường trước, vốn là hôm nay hắn định đi học sớm để xem kết quả thi, tuy rằng là học sinh top 1, chưa bao giờ Triệu Vũ đặt chân ra bảng tin để xem, vì trong đầu đã có sẵn kết quả, nhưng bây giờ không hiểu sao lại có cảm giác nóng lòng muốn biết kết quả như vậy cơ chứ!!
Bảng tin đang ở trước mặt Triệu Vũ, nhưng….không có 1 tờ giấy báo điểm nào trên đấy!!
Đúng lúc đó Linh Hy cũng vừa đi đến chỗ bảng tin, cô chạy đến, thái độ cũng ngạc nhiên không kém gì triệu vũ:
“Anh xé giấy kết quả xuống rồi à??”
“Còn không có để mà xé!!”
“Tại sao lại như vậy? Chẳng phải hôm qua nói rằng hôm nay sẽ có kết quả hay sao??”
“2 người đến sớm vậy!!”
1 bàn tay đập vào 2 vai của Linh Hy và Triệu Vũ, Hy Hy giật mình quay ra đằng sau, là Quất Khang, cậu ta làm cô thót hết cả tim, cứ tưởng là bóng ma nào đấy, dù gì Linh Hy thứ sợ trên cả sợ là ma và quỉ. Triệu Vũ khoác vai Quất Khang, vẻ mặt thắc mắc, nhanh chóng hỏi:
“Quất Khang, tại sao không có bảng thông báo!!”
“Thông báo gì?” Quất Khang quay lại hỏi tRiệu Vũ, chợt nhận ra vấn đề, cậu ta cười xòa : “kì thi lần này trường mình không xếp hạng, các cậu không biết à? À có xếp hạng nhưng chỉ trong cán bộ giáo viên biết thôi, học sinh không đủ tiêu chuẩn của lớp ta, sẽ tự động bị chuyển sang lớp khác!!”
Linh Hy đang lo lắng vì hôm nay nếu mà cô không đủ trên 60 điểm trở đi, lại còn kém tên Triệu Vũ kia, chắc cô sẽ không sống nổi mất, Triệu Vũ là tên đại gian, hắn mà có 1 chuyện được phép yêu cầu cô làm, chắc cô sẽ ૮ɦếƭ mất!!
“Woa!!! Thật là đại tốt trong năm, chưa bao giờ tôi nghe được 1 câu nói tuyệt như vậy từcậu đó Quất Khang. Triệu Vũ, lần này thật đáng tiếc, nhẽ ra tôi được yêu cầu cậu thực hiện yêu cầu của tôi, ầy, nhưng trời thương cậu, tôi cũng không biết phải làm sao, đành rộng lòng tha cho cậu vậy!!”
“Chiêu tiểu thư, chẳng phải cô là người vừa nhảy cẫng lên khi biết không có kết quả hay sao??”
“Là…là…là tôi vui cho cậu!!”
Linh Hy lắp bắp, mặt đỏ ửng, vội vàng đánh bài chuồn, Triệu Vũ mỉm cười, cô đúng là làm hắn ૮ɦếƭ không được mà sống cũng không xong mà.
“Đợi tôi!!” Triệu Vũ vỗ vai Quất Khang rồi đuổi theo Linh Hy vào trong lớp, để lại Quất Khang 1 mình đứng trước bảng tin.
Trong 1 quán café tĩnh lặng, tiếng chuông gió leng keng không giai điệu, nhưng lại phát ra thứ tiếng gì đó làm lòng ta trĩu lại cùng những giọt café đang chảy xuống, 1 người đoàn ông lịch lãm bước vào, tuy rằng đã quá 50 nhưng vẫn mang đậm vẻ phong lưu khoáng đãng.
“Cạch!!”
Ông ta nhẹ nhàng kéo chiếc ghế ra, ngồi đối diện trước mặt 1 cô gái mang nét đẹp phương Tây, da trắng, sống mũi cao, mái tóc nhuộm nâu thả dài ngang vai. Cô gái đó thấy động, vội ngẩng đầu lên. Thấy người đàn ông đó, cô gái vội vàng đứng dậy, cúi đầu chào lễ phép:
“Cháu là Vân Yên, chào bác!!”
Người đàn ông ngồi trước mặt gật đầu, phục vụ quán café đi ra, đặt menu lên bàn, nhưng người đàn ông đó đã lạnh lùng cất giọng:
“Cho 1 trà sữa và 1 nâu đá!!”
Vân Yên mím môi, không nói gì ngồi xuống, người đàn ông đó vẫn im lặng, đến khi phục vụ đưa nước ra, ông mới nói:
“Đồ uống có rồi!!”
“À vâng!! Bác…bác không thắc mắc chuyện cháu muốn gặp bác hay sao?” Vân Yên rụt rè hỏi, vốn là không giống bản tính thường ngày của cô, nhưng ngồi đối diện cô là 1 người lạnh lùng như tảng băng, khiến cô là lửa mà cũng không dám lại gần, Vân Yên tiếp tục nói: “Cháu là bạn của Linh Hy!!”
“Ta biết!!
“Bác Chiêu, thật ra cháu là họ hàng xa của cô Hân Hân!! Thật ra, cháu muốn nói chuyện về Linh Hy và Tr….Tr…Triệu Vũ!!”