Cướp Đi!! Cho Cướp Đấy! - Chương 18

Tác giả: L.Phiêu

Vân Yên lúc này bình tĩnh nói nhỏ với Triệu Vũ, ngay lập tức Triệu Vũ xông đến ôm chặt Linh Hy kéo cô ra đằng sau mặc dù cô vẫn giãy nảy:
“Thả tôi ra, mau thả tôi ra, tôi phải cứu Bộ Bộ!!!”
“Cạch!!!”
Vân Yên mò mẫn với nắm đấm cửa trong 1 khắc rồi ngay lập tức cái cửa được mở ra, Linh Hy và Triệu Vũ vội vàng xông vào.
“BỘ BỘ!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Nhìn thấy Bộ Bộ bị trói vào ghế, mặt đầy máu, Linh Hy xót xa chạy đến ôm chầm lấy Bộ Bộ, vuốt ve, cô khóc đến điên loạn, Linh Hy vội vàng cởi trói cho Bộ Bộ, ôm chặt lấy cậu bé bé nhỏ đã ngất đi vì sợ hãi.
“Là cô à? Vậy mà tôi tưởng là Chiêu Tài đến cơ đấy!!!”
“ÔNG IM MỒM!!! ÔNG ĐÃ LÀM GI VỚI BỘ BỘ????”
Linh Hy cáu giận, cô nổi điên lên cầm ngay thanh sắt bên cạnh phi 1 cái vào trúng đầu của Triệu Dân, ông ta vẫn ngồi im, mặt lạnh tanh, mặc dù trán đã chảy máu:
“Làm gì ư??? Cô không đến nhanh thì tôi đã chặt tay của nó rồi đấy!!!”
“Ông…ông đã….ông đã cho Bộ Bộ nhìn thấy Dao ư?????????”
“Đúng vậy!!!” Triệu dân bình tĩnh trả lời, nhưng có chút ngạc nhiên vì câu hỏi của Linh Hy, nhìn thấy dao thì có liên quan gì đến chuyện này cơ chứ!!!
“Bộ Bộ, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi!!! Là chị…là chị Hy Hy đây, chị đây, mau mở mắt ra đi em!!!!”
Linh Hy khóc lóc, cô vuốt mái tóc của Bộ Bộ, miệng lẩm nhẩm như kẻ tâm thần, những giọt nước mắt của cô rơi xuống rửa đi những vết máu khô trên mặt Bộ Bộ. Máy mắt Bộ Bộ có động đậy, cậu bé chớp chớp mắt, mờ nhạt hỏi:
“Là chị Hy Hy đấy ư???”
“Bộ Bộ!!!!!” Linh Hy mừng rỡ reo lên!!! “ Là e…em tỉnh lại rồi đấy ư???”
Linh Hy ôm chặt Bộ Bộ vào lòng, vuốt ve từng lọn tóc của Bộ Bộ.
“Chị Hy, Bộ Bộ đau lắm!!! Bộ Bộ sợ lắm! Ông ấy cầm dao đặt vào cổ Bộ Bộ, còn đánh Bộ Bộ nữa!!!”
“Bộ Bộ, Bộ Bộ ngoan nào, đã có chị Hy Hy đây rồi!!!!!!”
Bộ Bộ gật đầu rồi gục vào người Linh Hy, Linh Hy khẽ quệt nước mắt, cô vẫy Yên Yên:
“Yên Yên, phiền cô bế Bộ Bộ ra ngoài xe trước, tôi có chuyện muốn nói với ông ta!!!”
Linh Hy căm hờn đưa ánh mắt đầy thù hận nhìn Triệu Dân, Vân Yên gật đầu rồi bế Bộ Bộ ra ngoài. Trong căn phòng bây giờ chỉ còn không khí đáng sợ giữa Linh Hy, Triệu Vũ và Triệu Dân.
“Tại sao ông lại bắt cóc Bộ Bộ???”
“Không cho ta gặp con trai ta, thì ông ta đừng hòng gặp con trai ông ta!!!”
“Ông có biết mình đã làm gì BỘ BỘ KHÔNG???? Năm nó 4 tuổi, nó thấy mẹ tôi ở trong bếp cầm dao cắt hoa quả, mẹ tôi bị đứt tay rất sâu, và Bộ Bộ đã sợ ngất đi!!! Nó sợ vì thấy mẹ tôi chảy máu, sợ vì thấy mẹ tôi đau đớn, sợ thấy con dao, thứ đã làm mẹ tôi đau đớn đấy!!! ÔNG BIẾT KHÔNG????”
“Cô nói chuyện đấy cho tôi làm gì???”
“Chẳng phải ông muốn gặp con trai ông hay sao????” Linh Hy đau đớn cầm chiếc đồng hồ Bộ Bộ vừa làm rơi lên,lạnh lùng nhìn Triệu Dân.
Ông Triệu Dân thấy Linh Hy nói như vậy vô cùng ngạc nhiên, ông ta run rẩy…
“Chẳng lẽ…chẳng lẽ….!!!”
“Đúng!!! Bộ bộ chính là đứa con trai ông tìm kiếm 10 năm qua, đứa con trai mà ông vừa làm hại!!!”
Câu nói của Linh Hy như tiếng sét giáng mạnh vào tai của Triệu Dân và Triệu Vũ, Triệu Dân mất đà ngã từ trên xe lăn xuống, Triệu Vũ thấy chú như vậy vội vàng đến đỡ lấy, nhưng ánh mắt vẫn không khỏi bàng hoàng.
“Sao, bất ngờ sao? Hối hận sao? Nếu đã biết trước hậu quả thì đừng làm. Năm đó ông thừa hiểu nếu làm thế với mẹ tôi thì sẽ có kết cục như thế nào mà! Giờ thì sao? Ngay cả đứa con cũng chính tay ђàภђ ђạ, chính miệng sỉ nhục. HAHA!!! Ông còn không có tư cách làm cha, thử hỏi ba tôi đã chấp nhận và yêu thương nó 10 năm qua vì sao chứ???? VÌ ÔNG ẤY YÊU, YÊU MẸ TÔI!!!!!!”
Linh Hy đau đớn gào thét, cô mang hết uất ức 10 năm qua đổ lên đầu của Triệu Dân, rồi lạnh lùng rời đi, trong căn phòng tối chỉ còn tiếng khóc ủy khuất của Triệu Dân và gương mặt xót xa của Triệu Vũ.
“Chú, mau nói cho Vũ nhi biết, đã xảy ra chuyện gì???”
Triệu Vũ không khỏi đau lòng đỡ ông Dân đứng dậy ngồi lên xe lăn, ánh mắt hoang mang cực độ nhìn chú của mình, thật ra 10 năm trước chuyện gì xảy ra Triệu Vũ không hề biết, hắn chỉ đọng lại kí ức về cô Hân Hân ân cần dịu dàng chăm sóc hắn.
“Triệu Vũ….là ta…là ta có lỗi với Chiêu gia, là ta, là ta, CHÍNH TA LÀ NGƯỜI GÂY ĐAU KHỔ CHO CÔ ẤY!!!” Triệu Dân bất lực thét lên vô vọng, giọt nước mắt mà nam nhi vốn kiêng kị kia lại chảy ra vô thức, đau khổ như cơ thể đang bị trúng độc vậy.
“10 năm qua, ta….ta vẫn luôn nghĩ là do ông ta, Chiêu Tài và con gái ông ta Chiêu Linh Hy làm Hân Hân buồn đến bị bệnh, hóa ra nguyên nhân là ta, chứ không phải là Hy Hy, không phải là Tài, là tại ta, tại ta không tốt!!! HÂN HÂN!!!!!!!!!!!!!!!” Triệu Dân tiếp tục đau đớn gào lên, rồi lẩm bẩm liên tục “ tại ta, tại ta” làm Triệu Vũ ngồi cạnh chỉ có thể đau xót nhìn chú mình 1 cách bất lực.
Sau khi rời khỏi căn phòng đó, Linh Hy gạt đi nước mắt rồi vờ bình thản bước lên xe, ra hiệu cho tài xế lái đi, trên xe Vân Yên vẫn nhẹ nhàng bế Bộ Bộ, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé đó, làm Bộ Bộ đang bất tỉnh mà vẫn cảm thấy thoải mái, thần thái vô tư dễ chịu. Nhận thấy dáng vẻ hiền từ cùng nét mặt chăm chút của Vân Yên, Linh Hy không khỏi động lòng, gạt bỏ ngạo khí khi xưa, khẽ thốt ra 1 câu:
“Cảm….Cảm ơn cô, Yên Yên!!!”
Thấy Linh Hychỉ có 2 từ “cảm ơn” thôi mà cũng nói 1 cách ấp úng, Vân Yên khẽ cười, nụ cười thật hiền từ khiến người ta liên tưởng đến Đức mẹ Maria.
“Mình không có ý định tò mò về chuyện gì xảy ra, nhưng Linh Hy, cậu nên giữ bí mật với Bộ Bộ, nó chỉ mới 10 tuổi, tâm trạng thật sự không đủ để đón nhận mọi chuyện!!!”
Thấy Vân Yên lo lắng cho Bộ Bộ như vậy. Trong chốc lát Linh Hy cảm thấy ghen tị, cô thật sự chưa bao giờ nói ra được 1 lời quan tâm Bộ Bộ tử tế, nay để người lần đầu tiên gặp, vô cùng rắc rối, lại là Les lo lắng thay cho Bộ Bộ, Hy Hy cảm thấy không can tâm.
“Tôi tự biết! Không cần cô dạy!!!” Linh Hy lạnh lùng cất lời.
“Aizz, xem dáng vẻ của cậu kìa!!” Vân Yên thấy bộ dạng lạnh lùng của Hy Hy, không hiểu sao lại thấy cô vô cùng đáng yêu.
“Bây giờ chúng ta đi về nhà cậu ư?”
“Không, đến bệnh viện, tôi đã nhắn tin ba, nói rằng Bộ Bộ bị bắt cóc nên ngay lập tức ông ấy sẽ đến ngay!”
“Cậu…cậu nói vậy thật sự là muốn gây rắc rối cho Triệu Vũ và chú Triệu Dân???”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay