Linh Hy hét đến nỗi ầm cả phòng giáo viên lên, cô vội vàng chạy ra ngoài sang bên cấp 3.
“Linh Hy, chạy đi đâu vậy???”- Quất Khang từ xa thấy Linh Hy vội vã, bèn vẫy tay kéo cô lại, ân cần hỏi, chẳng phải Linh Hy đang ở nhà nghỉ ốm hay sao??? Soa lại đến đây cơ chứ!!
“Quất…Quất Khang…Triệu….Triệu Vũ đâu???” Linh Hy thở không ra hơi, nhưng vẫn khẩn trương, cô sợ với tính khí nóng nảy của Triệu gia, họ sẽ làm hại Bộ Bộ mất.
“Triệu Vũ đang nói chuyện với 1 cô gái ở đằng kia!!!”
Linh Hy nhìn theo hướng Quất Khang chỉ, là Triệu Vũ đang nói chuyện với Vân Yên, gấp lắm rồi, Triệu gia đểu cáng kia, sau khi cứu được Bộ Bộ, cô thề sẽ làm nhục Triệu Gia để trả thù.
“Triệu Vũ!!!”
Triệu Vũ đang đứng nói chuyện cùng Vân Yên thì thấy bộ dạng hớt hải, vội vã chạy khỏi chỗ Vân Yên đến chỗ Linh Hy, lo lắng hỏi:
“Chẳng phải cô đang ốm sao?? Đến đây làm…..”
“CHÁT!!!”
Linh Hy chẳng thèm nghe lời Triệu Vũ nói gì, ngay lập tức cô tát vào mặt Triệu Vũ 1 cái cùng với tất cả nỗi căm tức của cô. Cô ghét hắn, cô hận hắn, hận gia đình hắn.
“CÔ LÀM TRÒ GÌ VẬY???” Triệu Vũ thấy Linh Hy mất kiểm soát như vậy, bèn nắm chặt lấy bờ vai cô lắc mạnh, nhưng ánh mắt Linh Hy căm thù nhìn hắn làm hắn giật mình. Lúc đó Vân Yên cũng chạy đến, thấy Linh Hy bèn lo lắng hỏi:
“Hy Hy, cậu làm sao vậy???”
“BỘ BỘ?? BỘ BỘ ĐÂU???”
Linh Hy tóm lại cổ áo Triệu Vũ, điên cuồng gọi tên Bộ Bộ, thấy thái độ của Linh Hy càng ngày càng lạ, Triệu Vũ bèn hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Bộ Bộ là ai??”
“Chú anh…Ông ta…ông ta đã bắt Bộ Bộ của tôi rồi!!! Anh còn giả vờ hay sao???”
“Bắt có Bộ Bộ???”
“Đó là em trai tôi, mau trả nó đây, trả nó lại đây cho tôi, tôi không cho phép các người mang nó đi, nó là em trai tôi, là con trai của ba tôi, các người không có quyền….”
Linh Hy đấm thùm thụp vào иgự¢ của Triệu Vũ, nước mắt cô chảy dài, trông thấy bộ dạng thương tâm của Linh Hy, Triệu Vũ trong lòng cảm thấy đau xót. Hắn vội vàng rút điện thoại ra, giao Linh Hy cho Vân Yên, hắn vội vã gọi điện:
“Tẩu, là tao!! Hôm nay chú Dân có dẫn đứa trẻ nào về không?...Có à?? Tốt rồi, đó là ở đâu??? HẢ??? Không Được NÓI!!! Mày dám trái lời tao à??? Yên tâm tao sẽ không nói ai đã nói ra đâu, mau cho tao địa chỉ!!!”.
“Mau đi thôi, tôi biết em trai cô ở đâu rồi!!!”
Triệu Vũ vội vàng kéo Linh Hy đi, còn Yên Yên thấy vậy trong lòng có chút ghen tức, không phải ghen với Linh Hy, mà ghen với Triệu Vũ….Triệu Vũ kéo Linh Hy của Vân Yên đi!!! ( của Yên tỷ bao giờ vậy??)
Tại 1 cabin ngoại ô Bắc Kinh, gần Đông Yên Club:
“Chú à? Tại sao chú tại ngồi xe lăn vậy???”
Bộ Bộ được đưa đến 1 căn phòng 4 phía là tường, chỉ để đúng 1 chiếc ghế sofa giữa phòng và 1 chiếc Tivi với vô số băng đĩa hoạt hình trẻ con, ông Triệu Dân ngồi đó xem cùng làm Bộ Bộ không có chút nghi ngờ gì về việc này!!!
“Vì ta không đi được!!”
“Chú có chân mà? Chẳng phải có chân thì đi được hay sao? Chú thử đứng dậy xem!!!”
“IM MỒM!!!”
Ông Triệu Dân bực tức tát Bộ Bộ 1 cái thật mạnh làm Bộ Bộ đau đến lặng người, máu từ khóe môi cậu bé chảy ra, Bộ Bộ khóc ầm ĩ lên, ông Dân hầm hầm cầm chiếc dây thừng trói Bộ Bộ lại.
“Chú à?? HuHu…sao lại trói cháu??? Chị Hy Hy, Ba….Con không muốn chơi nữa, con muốn về nhà!!!”
Tiếng kêu gào thảm thiết của Bộ Bộ vang lên trong không gian vắng lặng, nhưng chẳng ai nghe thấy cả.
Cùng lúc đó trên xe taxi lòng của Linh Hy như có lửa đốt, cô ngồi không yên, liên tục nhắc nhở tài xế lái nhanh lên, rồi hỏi Triệu Vũ xem còn xa nữa không.
“Triệu Vũ…Bộ Bộ…Bộ Bộ của tôi sẽ không sao chứ???!!??”
“Tôi không dám chắc!!!”
“TẤT CẢ LÀ TẠI CÁC NGƯỜI!!! TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO CÁC NGƯỜI!!”
Linh Hy không kiểm soát nổi bản thân, cô hét lên tuyệt vọng, Vân Yên thấy vậy bèn vỗ vai an ủi cô, có vẻ như Vân Yên khá thành thục trong việc này, Hy Hy có vẻ ngoan ngoãn khi được cô vỗ vai.
“Tài xế, nhanh lên, chậm là ông ૮ɦếƭ đấy!!!”
Triệu Vũ lạnh lùng đe dọa ông tài xế làm ông ta sợ toát mồ hôi, run rẩy tăng ga lên. Triệu Vũ cũng rất lo lắng, chú Triệu Dân của hắn là người thế nào hắn biết, tuy là người hiền lành nhưng chuyện “giận cá chém thớt” của Triệu Dân thì thường xuyên xảy ra, không thể ỷ Bộ Bộ là trẻ con để yên tâm được, con trai của Chiêu Tài và Hân Hân, điều này thật đáng lo ngại.
“Đến rồi!!!”
Ông tài xế vừa nói thì cả 2 đã vội vàng xông ra, làm cho ông ta ngẩn người mếu máo:
“Tiền taxi của tôi!!!!”
“Đây!!!Ông chờ ở đây, không đượcđi đâu!!!”
Vẫn còn Vân Yên ở trong xe, cô rút tiền ra trả cho ông ta rồi chạy vội vào theo Linh Hy và Triệu Vũ.
“Cửa khóa rồi!!!”
Triệu Vũ bất lực nhìn cánh cửa gỗ bị khóa trong, nhưng hình như Linh Hy không kiểm soát nổi nữa, cô dùng hết sức đấm mạnh vào cửa.
“RẦM!!!” Cánh cửa gỗ kia có lung lay nhưng vẫn không được mở ra, ngay sau đó Linh Hy đấm liên tiếp như điên cuồng đến nỗi bàn tay cô đã chảy máu khắp cửa, nhưng Linh Hy vẫn đấm.
“Hy Hy, mau dừng lại, nếu làm vậy cô sẽ bị thương đấy!!!”
Triệu Vũ xót xa xông vào cản Linh Hy, nhưng gay lập tức cô đẩy hắn ra, tiếp tục đấm mà không để ý bàn tay mình đã chảy máu nhiều như thế nào.
“Vũ, anh mau lôi cô ấy ra, em có thể mở được cửa!!!”