Hiệu trưởng Tống khá là lúng túng trước sự trêu chọc của Linh Hy, bèn hắng giọng ho khụ khụ ra ý cả lớp dừng lại, đúng là 2 tiểu quỉ, đến hiệu trưởng lạnh lùng như ông ta còn không chịu được, huống gì Hạ Hạ bảo bối của ông. ( hạ hạ em yêu ý ~)
“Hy Hy, ăn nói khéo vậy, chắc hẳn rất giỏi văn tự hán học??” ( môn ngữ văn của chúng ta ý ạ :”>~)
Hiệu trưởng Tống lên tiếng, tuy giọng lạnh lùng nhưng 1 người sắc xảo như Linh Hy rất dễ nhận ra ông ta có bạc phần lo lắng trong ngữ điệu.
“Vậy thì sao? Thưa thầy!!”
“Nếu các em cứ tiếp tục trêu đùa cô giáo Hạ Hạ, ngay cả tôi cũng không chịu được, các em cần nghiêm chỉnh xem xét lại hành vi của mình, tiếp tục hành vi này, sẽ hại ૮ɦếƭ cô giáo Hạ Hạ vì buồn bực!!!”
“Cô Hạ Hạ, đừng nên buồn, buồn rồi sẽ không ngủ được, không ngủ được thì sẽ thức khuya, thức khuya thì sẽ mọc mụn, mà mọc mụn thì sẽ xấu….và xấu thì sẽ…………Ế!!!!!!!!!!!!!!!”
Triệu Vũ có chút khó chịu về Linh Hy, nhưng vẫn còn tức giận về chuyện bị 80 điểm môn Toán, nên nói giọng điệu pha chút châm trọc.
Thái độ của 2 học sinh kia làm hiệu trưởng Tống tức giận nhưng lại không làm gì được, 1 người là thiên kim của Bộ trưởng bộ giáo dục, hiệu trưởng nhỏ nhoi như ông ta làm sao dám đắc tội, 1 người lại là quí tử của ông trùm hiệu trưởng, nhát ૮ɦếƭ như ông ta, càng không dám động chạm, 1 yêu 1 quỉ, tồn tại trong lớp học phá rối Hạ Hạ bảo bối của ông làm ông hết sức bận tâm nhưng không thể làm gì được, cuối cùng Tống hiệu trưởng cũng phải nhượng bộ, tìm ra biện pháp tạm thời cho bảo bối của ông:
“Tôi không đồng ý thái độ học tập của lớp 11K, tôi sẽ đình chỉ môn Toán của cả lớp 1 tháng để cả lớp suy nghĩ về hành động!!!”
Ngay lập tức sau câu nói đó, hiệu trưởng Tống mồ hôi chảy ròng ròng, vội vã kéo bà cô Hạ Hạ đi, vừa hay đúng lúc tiếng trống hết tiết!!!
Cả lớp nhôn nháo cả lên, đình chỉ 1 tháng Toán học, bọn họ thật sự rất vui mừng, vì căn bản bọn họ thấy môn Toán bọn họ đã đủ kiến thức.
Cánh cửa lớp lại được mở ra, 1 nữ sinh khá xinh xắn bước vào, trên tay cầm 1 hộp bánh, tiến về con người đang ngồi đằng sau Linh Hy:
“Anh Vũ, đây là…đây là bánh do tiết nấu ăn bọn em vừa học, em làm mời anh ăn thử…xem…xem có ngon không!!!”
Cô nàng đó lúng túng đưa hộp bánh trước mặt Triệu Vũ, Linh Hy ngán ngẩm cái trò tặng bánh tán tỉnh nhau lắm rồi, trường cô vụ này nhiều vô số, trường nữ sinh nên rất ít được nhìn mặt con trai, thỉnh thoảng đi chơi với người yêu, toàn làm bánh, đúng là lũ rảnh việc.
Không gian ngưỡng mộ của đám nam sinh tràn ngập cả lớp, Linh Hy đưa ánh mắt đang nháy nháy tán tỉnh kia của cô ả, chán nản đứng dậy bỏ ra ngoài, ngay lập tức Triệu Vũ ngồi im từ lúc nãy đến giờmới cất tiếng:
“Mắt cô bị tật à? Sao cứ nháy nháy thế!!! Bỏ đi, tôi không ăn!!!”
Thấy Linh Hy bước ra ngoài, Triệu Vũ đối phó đáp lại cô nàng kia rồi vội vã đuổi theo:
“Hy Hy, cô đứng lại cho tôi!!!”
Linh Hy đã đi ra khuôn viên đằng sau trường, thấy Triệu Vũ đuổi theo có chút ngạc nhiên, cô quay lại hướng ánh mắt về phía hắn, vừa lúc nãy hắn đuổi theo cô rất vội, những giọt mồ hôi trên mặt hắn chảy dài, bị ánh mắt chiếu vào, bỗng chốc trông hắn long lanh đến lạ thường.
Linh Hy bất giác đưa tay lên dụi dụi mắt, cố gắng mở to con ngươi đen láy, trong suốt kia nhìn nam nhân trước mặt, quả thật hắn nhìn như vị thần ánh sáng Apolo trong thần thoại Hy Lạp vậy.
Triệu Vũ ngẩn người vì cái hành động dụi mắt, tròn xoe con ngươi nhìn hắn. ૮ɦếƭ tiệt, cái bệnh tim kia lại tái phát, hắn đấm mạnh vào иgự¢ để nhịp tim hắn đi vào quĩ đạo, nhưng không được, ánh mắt hắn đang dán chặt vào khuôn mặt cô, cái bệnh tim kia càng ngày càng hoành hành!!!
“Cô…mau…mau trả điện thoại cho tôi!!” Triệu Vũ ấp úng nói.
Thấy triệu Vũ mở miệng, Linh Hy giật mình vội quay trở lại thực tại.
“Không trả!!!” Cô kiên quyết nhìn hắn, ngang ngạnh trả lời.
“Này!!! Cô…cô….chẳng lẽ…cô thích tôi????”
“ANH ĐIÊN À??”
“Điên? Sao chứ!!! Cô không việc gì phải ngại cả, 1 người đẹp trai, nam tính và quyết đoán như tôi, dĩ nhiên là tuyp người của bọn cô rồi, hơn nữa, chẳng phải lần đầu tiên cô ςướק giật tôi, giữa bao nhiêu người, cô đã hét ầm lên rằng nhất định sẽ gì gì đó tôi mà, còn theo tôi đến tận Đông Yên, vờ làm vỡ điện thoại của tôi để tôi không thể liên lạc với người yêu phải không? Vừa nãy thấy có người tặng quà tôi, chẳng phải cô ghen nên chạy ra đây sao???”
Triệu Vũ ngẩn ngơ “tự sướng!!!” trước ánh mắt ngạc nhiên và thái độ há hốc ra của Linh Hy. Trời ơi!!! Anh ta mắc bệnh hoàng tử thật rồi!!!
“CÁI ĐỒ MIỆNG ĂN CÁM KIA!!! ANH KHÔNG BIẾT NÓI GÌ HỢP LÍ HƠN À??? Lần đầu tiên ςướק giật, chẳng qua thấy anh đẹp trai, nhưng sau khi biết tính anh, tôi đã bỏ ý định đó rồi. Tôi chạy theo anh đến Đông Yên hay là anh kéo tôi đi??? Tôi giả vờ làm vỡ điện thoại của anh, ngu gì chứ!!! Làm vỡ điện thoại của anh để đền điện thoại của tôi, tôi ngốc vậy sao? Vừa nãy là do ghét cái ánh mắt điên điên của con mụ tặng quà anh, tôi mới ra ngoài!!! Gì chứ!!! Chạy theo anh, ghen??? Trời ạ, sao tôi dám thích loại côn đồ như anh chứ!!!”
Linh Hy cáu giận biện minh, hùng hổ lên như con nhím dựng gai, Triệu Vũ có vẻ thích thú cái vẻ cáu giận xù lông của cô, nhưng bất chợt nghe thấy câu “sao tôi dám thích loại côn đồ như anh!!!” thì hắn ta sa sầm cả mặt lại, ánh mắt trở nên điên dại đến lạ thường làm Linh Hy đang hung hăng kia giật mình, có chút run sợ!!! Triệu Vũ lạnh lùng quay bước bỏ đi, trước khi đi còn lẩm bẩm 1 câu: “Đồ đàn bà thối tha!!!”
Linh Hy giật mình vì câu nói của Triệu Vũ, cô cho rằng hắn đã xúc phạm cô 1 mức quá thể đáng, đang định gào ầm lên thì bóng lưng của Triệu Vũ bỗng quay lại, Linh Hy bắt gặp ánh mắt căm thù giận dữ của hắn, hắn nhìn thằng vào mặt cô rồi ném chiếc điện thoại trên tay xuống, Triệu Vũ mang theo nhứng ánh sáng lấp lánh của mặt trời bỏ đi.
Hy Hy ngẩn người suy nghĩ, chuyện thật là lạ, tự dưng đang bình thượng, hắn quay 360 độ mắng cô, chuyện này là sao???
Trống trường K vang lên như đập vào cô, Linh Hy định thần lại rồi quay trở về lớp, cô ngó xuống cái bàn đằng sau, Triệu Vũ đã trốn học. Thật là….
Linh Hy buồn thiu nhìn Bộ Bộ đang đứng ở cổng trường đợi mình, Bộ Bộ thấy sắc thái của chị gái không bình thường, lên tiếng tò mò:
“Chị già, chị sao vậy??”
“Đừng gọi chị già nữa, Bộ Bộ, em phải biết phép tắc chứ!!!”
“Chị dạy đời em à? Chị xem lại mình đi rồi hãy nói người khác chứ!!! Tính cách sáng nắng chiều mưa trưa ẩm ướt, lại thêm cái vẻ chanh chua đành hanh, ăn nói lỗ mãng, hừ, đòi dạy em à?”
“Cốc!!!”
Ngay lập tức Bộ Bộ bị Linh Hy cốc cho 1 cái rõ đau vào đầu, dù không hiểu sao cô lại để tâm câu nói của Triệu Vũ vậy chứ? Trước đây cô là 1 người luôn vui vẻ, không bao giờ bận tâm đến lời ai nói, nói thẳng ra câu nói của Triệu Vũ cũng chẳng là gì, đám nữ sinh ở trường Phương Nam còn thậm tệ hơn nhiều.
“Mà Bộ Bộ, sao hôm nay trêu ít vậy?”
“Đang suy nghĩ!!!”
“HẢ????” Linh Hy giật mình, trợn tròn mắt cúi xuống nhìn Bộ bộ, 1 đứa trẻ con 10 tuổi lại nói câu “đang suy nghĩ” với 1 người lớn hơn nó tận 7 tuổi chưa từng bao giờ phải “suy nghĩ!!!”.
“Suy nghĩ chuyện gì????”
Linh Hy thắc mắc hỏi, Bộ Bộ hừ 1 tiếng rồi ra dáng ông cụ non giơ tay lên trước mặt hươ hươ:
“Là bài tập đó, muốn giỏi thì phải chăm làm bài tập, mà bài tập khó thì cần phải động não, suy nghĩ!!”
“Bài tập gì mà làm khó Bộ Bộ thần đồng vậy??” Linh Hy chu mỏ, hỏi đểu Bộ Bộ, nói thật hoàn cảnh bây giờ mọi người sẽ nghĩ là Bộ bộ là anh của Linh Hy. Haizzz.
“Bài tập Văn!!!”