Phong bỏ đi tối cũng không về, ban đầu tôi cũng có chút áy náy nhưng rồi sau đó thì nhanh chóng có cảm giác hả hê. Anh ta bỏ nhà nhưng không bỏ học, mấy ngày tôi vẫn gặp anh ta ở trường, có điều thấy tôi thì chỉ lướt qua như người dưng. Thế rồi mẹ tôi đến tìm anh ta, dù cho ba dượng ngăn nhưng bà vẫn tìm và khuyên Phong quay về. Tôi cũng không hiểu nổi mẹ, nhưng tôi biết máu mủ vẫn là máu mủ. Dù cho ba dượng có đuổi Phong đi thì Phong vẫn là con của ông. Chuyện anh ta quay về chỉ là một sớm một chiều. Thế rồi một tuần sau đó Phong quay về. Tuy vậy bầu không khí trong nhà không còn được như trước kia. Anh ta trở nên lầm lì, đến bữa ăn ăn xong là đi thẳng lên phòng. Trước kia anh ta đã ít nói, giờ lại càng ít. Anh ta vẫn nói chuyện với mẹ tôi, nhưng không mở lời với ba một câu nào, với tôi tất nhiên cũng vậy. Mãi đến hôm Tết, anh ta với ba dượng mới trở lại bình thường. Nghe nói hai người nhờ mẹ tôi mà nói chuyện với nhau cả một ngày như hai người đàn ông nhưng đâu đó tôi vẫn nhận ra khoảng cách giữa họ. Thế là nghiễm nhiên trong nhà này tôi lại được cưng chiều hơn cả.
Buổi tối đêm giao thừa ba dượng rủ cả nhà ra công viên xem bắn pháo hoa. Từ trước tới nay tôi ít khi thích tụ tập đám đông nên mau chóng lấy lý do mệt để trốn tránh rồi lên phòng nằm.
Tôi cứ ngỡ Phong sẽ đi, nhưng không ngờ khi tiếng xe ô tô đi khuất cửa phòng tôi bị đập rầm rầm. Vừa thò mặt ra đã thấy Phong khoanh hai tay trước иgự¢ nói với giọng hết sức mỉa mai:
– Tưởng phải đi theo để tranh thủ lấy lòng ba tôi chứ?
– Việc gì tôi phải lấy lòng ai?
– Chứ chẳng lẽ cô gài bẫy tôi cho vui thôi sao?
– Gài bẫy? Anh nói gì tôi không hiểu?
– Cô không hiểu hay là cố tình không hiểu? Cô nghĩ có khuôn mặt ngây thơ lúc nào cũng mỉm cười, sẽ che đi được bản chất mưu mô xảo quyệt của cô à? Trên đời này ai cũng tin cô trừ tôi.
Tôi chẳng lạ gì việc Phong biết chuyện, ánh mắt anh ta hôm đó cũng đủ để tôi hiểu. Nhưng tất nhiên tôi chẳng việc gì phải thừa nhận. Phong thấy vậy thì đẩy tôi mạnh vào tường gằn từng chữ:
– Đến giờ tôi vẫn không ngờ lại bị gài bẫy bởi một con nhãi ranh như cô.
Tôi nghe xong, đưa đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Phong rồi ho sù sụ mấy tiếng sau đó cất giọng yếu ớt:
– Anh Phong, buông em ra, em đau.
Đúng là nhờ sự đáng thương của tôi Phong cũng buông ra, anh ta lắc đầu vẻ mặt lộ rõ sự bất lực nói:
– Thực sự, tôi không dám tin một đứa con gái có vẻ ngoài như cô lại có một tâm hồn vấy bẩn đến như vậy. Tỏ ra yếu đuối, ngoan hiền nhịn nhục làm gì? Sống như vậy cô không thấy mệt à? Cô ghen tỵ với tôi, tức giận với tôi vì tôi giỏi hơn cô, được nuông chiều hơn cô, xuất phát điểm hay mọi thứ cô đều không bằng được đúng không? Chỉ có điều tôi không dám nghĩ cô lại có thể trả thù một cách bẩn tưởi, mất dạy như vậy. Quý! Cô thật đáng sợ.
Nói xong không đợi tôi đáp Phong bỏ về phòng rồi đóng của rầm một cái. Tôi đáng sợ? Không, là do anh ta đáng bị như vậy. Tôi nhìn Phong, tự dưng lại càng thấy hả hê.
Thế mà đêm ấy tôi lại ngủ chẳng ngon, bên ngoài trời nổ pháo giòn tan, giao thừa rồi. Năm nay tôi cũng mười sáu tuổi rồi, người ta thường hay bảo tuổi mười sáu là tuổi trăng tròn, tuổi ngây thơ hồn nhiên. Ngây thơ? Hồn nhiên? Tôi khẽ bật cười…
Qua Tết, tôi với Phong vẫn vậy, không ai nói chuyện với nhau. Phong đi học suốt, lại chuẩn bị cho kỳ thi Quốc gia nên rất bận. Nhưng rồi không hề như tôi mong muốn, anh ta được giải nhì, và tất nhiên với ưu thế như vậy việc chọn bất cứ trường đại học nào cũng sẽ đều dễ dàng hơn.
Và tất nhiên cả đám con gái trong trường lại được một phen ngưỡng mộ. Cuối kỳ học năm ấy, Phong đỗ đại học Ngoại Thương, Nguyệt thì có một đề tài nghiên cứu được giải ba. Còn tôi! Vẫn thế, dù tôi đã rất cố gắng, rất nỗ lực nhưng cũng chỉ là học sinh giỏi thứ sáu của lớp, đề tài nghiên cứu thậm chí còn không vượt qua nổi vòng loại. Suốt thời gian đó tôi tự cảm thấy bản thân rất kém cỏi, dù cho tôi thức đêm thức khuya miệt mài cũng vẫn không thể nào bằng được Nguyệt. Khi đó tôi đã nghĩ, liệu rằng những giải thưởng kia của Nguyệt có phải dùng tiền để mua không? Nhưng những ý nghĩ đó mau chóng biên mất. Tôi không muốn làm kẻ xấu tính nghĩ oan cho bạn mình.
Phong đỗ đại học thế nhưng lần này nhà tôi không tổ chức một bữa tiệc nào. Lý do: hình ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Phong và chị Phương không biết lý do gì mà bị phát tán trên mạng. Ba dượng tôi vì vụ đó đau đầu phát ốm. Tất nhiên tôi biết lý do!
Đám con gái trong trường tôi phần đông đa số đều bị thất vọng, thế nhưng sau đó có một nick facebook ảo đứng lên bảo vệ Phong. Cô ta nói rằng tuổi trẻ ai chẳng có đôi ba phần bồng bột, vả lại, Phong mười tám tuổi rồi. Anh ta đã trưởng thành, hơn nữa mấy tấm ảnh kia không nói lên được bất cứ điều gì, bởi trong đó là hình ảnh Phong đang ngủ biết đâu Phong bị gài thì sao? Tôi cũng không biết nick ảo đó là ai, nhưng nhờ bài viết đó mà Phong lại dần lấy lại được hình ảnh. Tuy không còn như ban đầu cũng cũng được tám chín mươi phần trăm. Dưới sự dàn xếp của ba dượng, đống ảnh kia đã được thu hồi lại hết, còn chị Phương thì đi đâu không ai hay biết. Tôi ban đầu có chút run sợ, tôi sợ bị phát hiện mình đứng sau mọi việc. Thế nhưng may thay đến tận cái ngày Phong đi học vẫn không ai biết. Đại học Ngoại thương cách nhà ba dượng tôi không quá xa, chỉ khoảng mười ba mười bốn cây số nhưng Phong xin ba cho ra ngoài ở hẳn. Ba dượng không từ chối, Phong cũng không đòi hỏi ông thuê nhà hay thuê chung cư cho như những cậu ấm nhà giàu. Ngày anh ta đi chỉ cầm một số tiền ít ỏi và đống quần áo. Ba dượng tôi không tiễn, hình như ông vẫn còn giận anh ta, chỉ có mẹ tôi dúi cho anh ta ít tiền rồi gọi taxi đến đón. Nhiều khi tôi cũng không biết tại sao mẹ tôi cứ phải lấy lòng Phong làm gì? Thay vì lấy lòng anh ta, để thời gian đó mà lấy lòng dượng chẳng phải hơn sao?
Phong đi học, tôi lên lớp mười một, nhà cũng chỉ còn ba người. Tôi nghiễm nhiên trở thành đứa con yêu quý của ba mẹ. Chỉ có điều tôi vẫn cảm thấy có gì đó trống trải không lấp đầy được.
Từ ngày Phong đi học thì ở trường Nguyệt lại càng thêm nổi bật. Giờ đây chẳng những đám con trai mà cả đám con gái cũng thích nó. Nhà Nguyệt có quán chè rất nổi tiếng, mỗi lần cuối tuần nghỉ học đến thứ hai nó đều mang đủ bốn mươi cốc chè lên cho mọi người thưởng thức. Nhà giàu quả thực là một lợi thế, bốn mươi cốc hè miễn phí rất nhanh chóng lấy lòng được tất cả mọi người. Nhiều lúc tôi cũng không hiểu vì sao Nguyệt phải làm vậy. Có đôi lần tôi thử dò hỏi nó chỉ vô tư đáp:
– Ơ tao có lấy lòng gì đâu sao mày nghĩ vậy? Quán chè mẹ tao kinh doanh lớn còn bỏ sỉ nên mẹ bảo tao mang lên cho mọi người cùng ăn thôi. Coi như hình thức quảng cáo nữa.
Tôi là bạn thân nó, tất nhiên không muốn bóc mẽ. Nhà nó giàu như vậy, cần gì phải quảng cáo mấy cốc chè rẻ rách chứ. Cuối kỳ học năm lớp mười một trường tôi tổ chức cuộc thi nữ sinh thanh lịch. Ban đầu lớp tôi chọn tôi và Nguyệt đi thi, đây là cuộc thi cá nhân, nhưng nếu cá nhân thắng thì vẫn mang vinh quang về cho lớp. Một buổi chiều khi tôi đi vệ sinh sau khi tập dượt cho cuộc thi, vừa vào đến cửa bất chợt nghe được tiếng mấy đứa con gái cất lên:
– Nguyệt, tớ đảm bảo chắc chắn giải nhất thuộc về cậu.
– Phải đấy, ở trường này còn ai hơn được cậu nữa.
– Chứ còn gì, giờ chỉ xem giải nhì, giải ba và khuyến khích thuộc về ai thôi. Nhưng mà cũng chẳng quan trọng lắm, quan trọng cậu giải nhất là được.
Tôi nghe xong, không hiểu sao toàn thân lại nóng bừng. Tất cả mọi người đều cho rằng Nguyệt sẽ đạt giải nhất. Mọi hy vọng mọi người đều dành cho nó. Bỗng dưng tôi lại thấy mình giống như chỉ là kẻ lót đường cho Nguyệt. Công sức luyện tập, cố gắng nỗ lực của tôi cũng không được ai công nhận. Nguyệt đứng dựa lưng vào tường đáp:
– Còn chị Trinh, chị Ngọc, chị Hà, rồi ở khối mười một, khối mười cũng có rất nhiều nhân tố nổi bật để đoạt giải nhất chứ. Lớp mình thì có Quý, cậu ấy vừa xinh vừa múa đẹp, các cậu đừng đề cao tớ quá.
Nguyệt vừa dứt lời liền có tiếng phản bác:
– Nói thật, Quý làm sao so được với cậu…
Tôi không muốn nghe tiếp liền đầy cửa bước vào. Đám con gái bỗng dưng im bặt. Tôi mỉm cười nói:
– Muộn rồi mai tập tiếp nhé.
Có lẽ chúng nó vẫn nghĩ tôi không nghe được liền vui vẻ xách đồ đứng dậy. Tôi ra ngoài, Nguyệt cũng đi theo sau. Nó im lặng một lúc rất lâu rồi mới cất tiếng:
– Quý, ban nãy…
– Tao nghe thấy hết rồi.
Nguyệt hơi khựng lại rồi thở dài nói:
– Mày đừng để ý những lời người ta nói.
Tôi nhìn Nguyệt vui vẻ đáp:
– Yên tâm đi. Tao không nghĩ gì đâu. Với lại người ta nói đúng mà. Mày là hot girl ở trường, tao cũng làm sao so được.
– Không, mày đừng nói vậy, mày xem mày vừa xinh vừa giỏi, thực sự đấy.
Nguyệt luôn như vậy, trong mắt tôi, trong mắt bạn bè nó đúng là một cô gái tốt thấu đáo. Nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy hơi khó chịu trước lời quan tâm ấy. Hơn một năm nay chơi với nó, tôi luôn biết vị trí của mình ở đâu. Không có Nguyệt tôi được người ta để ý, nhưng chỉ cần có sự xuất hiện của nó tôi lại bị che khuất. Cảm giác này đối với tôi thực sự không dễ chấp nhận chút nào. Nhưng rồi tôi gạt đi, dẫu sao thì tôi với Nguyệt cũng là bạn thân. Chắc chắn rồi…tôi không nên đố kỵ với nó.
Suốt thời gian đó tôi nỗ lực rất nhiều cho cuộc thi. Ngoài việc cố gắng học cho thật giỏi, tôi còn phải cố gắng tập luyện phần thi tài năng cho mình.
Ngày đi thi, đột nhiên Nguyệt mất tích, lại mất tích trước giờ thi chỉ vài phút. Cả trường nháo nhác tìm nó, gọi điện thì thuê bao. Một lúc sau đột nhiên có người tự nhận là chị gái Nguyệt đến thông báo nhà nó có việc đột xuất không thể thi được. Nghe xong ai ai cũng tiếc, nhất là cô giáo chủ nhiệm và đám con trai lớp tôi. Thế nhưng do đã đến giờ thi nên mọi người cũng không còn cách nào khác. Cuộc thi vẫn tiếp diễn như thường! Nguyệt không thi, dưới sự cố gắng nỗ lực của tôi, sau ba phần thi tôi nghiễm nhiên được giải nhất. Lúc tôi lên sân khấu nhận giải bên dưới có tiếng bàn tán của đám con trai trong trường:
– Xinh nhỉ, giờ tao mới biết ngoài Nguyệt Anh còn có đứa con gái trường mình đẹp như vậy.
– Công nhận, hình như bé này hay đi với Nguyệt Anh. Trước nay không để ý, giờ mới thấy cũng xuất sắc không kém nhỉ.
– Tên là Kim Quý hả bọn mày? Xinh quá đi.
Rất rất nhiều những lời lẽ khen tôi, tuy vậy bên cạnh đó vẫn còn một số người cảm thấy tiếc nuối cho Nguyệt. Thế nhưng tôi không còn quan tâm nữa, bởi ánh đèn hào quang đang chiếu sáng lên tôi, bởi dẫu sao đi nữa ngày hôm nay tôi vẫn được giải nhất không phải đứng sau cái bóng của bất cứ ai. Đây là phần thưởng xứng đáng cho nỗ lực cố gắng của tôi. Tôi được giải nhất không phải do Nguyệt không thi. Tôi được giải nhất là bởi vì tôi thực sự xuất sắc. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được chú ý đến vậy, không phải dưới danh nghĩa em gái của Phong hay bạn thân của Nguyệt. Mà đường đường chính chính là tôi, là hoa khôi thanh lịch của trường.
Đêm muộn hôm ấy sau khi nhận giải và đi ăn uống một chút với các thầy cô tôi liền bắt xe về nhà. Lúc ngồi trên xe, có rất nhiều số điện thoại lạ nhắn tin làm quen. Tôi hơi nhếch mép không trả lời bất cứ tin nhắn nào. Cuối cùng thì tôi cũng có ngày hôm nay, cái ngày mà mọi sự chú ý đều dồn vào tôi. Khi vừa đến cổng còn chưa kịp vào nhà đột nhiên tôi thấy Nguyệt từ đầu xồng xộc chạy tới rồi nói:
– Quý… chúc mừng mày nhé.
Nói rồi nó đưa bó hoa được bó vội ra trước mặt tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Sao thấy bảo nhà mày có việc đột xuất, tao tưởng mày về nhà luôn chứ? Mày không thi cả trường ai cũng tiếc, nhất là tao.
Nó dẩu môi đáp:
– Chả hiểu luôn mày ạ. Tự dưng ban nãy đang đứng ở dưới định lên thi thì có một bà từ đâu đến bảo với tao là mẹ tao bị tai nạn đang nằm trong viện. Bà ấy còn bảo mọi người liên lạc với tao không được, thế là bà ấy phải chạy đến trường tìm tao. Mà đúng là điện thoại của tao khi ấy hết pin thật. Thế là tao chẳng nghĩ được gì theo bà ấy ra xe, đi xe ô tô luôn nhá. Bà ấy chở tao đi xuống tận tỉnh tao, bảo mẹ tao nằm viện tỉnh, mà từ đây xuống đấy mất hai tiếng mấy. Đến lúc vào viện tìm người thì bác sĩ bảo không có. Lúc đấy tao đã nghi rồi, xong tao xuống cổng mượn điện thoại của chú bảo vệ gọi thử cho mẹ tao. Mẹ tao có sao đâu, vẫn ở quê bình thường thì chả thấy bà đấy đâu nữa. Tao chạy ra bắt xe về trường thì đã thi xong rồi.
– Trời, sao mày dễ tin người thế? Nhỡ người ta bắt cóc mày thì sao.
– Nhưng bà ta đọc đúng tên mẹ tao luôn. Bà ấy bảo bà ấy là họ hàng với nhà bà ✓ú, biết tên cả bà ✓ú luôn. Chắc có ai chơi đểu tao rồi. Chắc muốn tao không thi cuộc thi này nên như vậy.
Tôi nghe nó nói thì hơi chột dạ, nhưng rồi nó xua xua tay nói tiếp;
– Mà thôi, cũng chẳng sao cả. Tao cũng không ham hố lắm cuộc thi này lắm.
– Thế mày có biết trong trường ai ghét mày không? Người ta ghét người ta mới bày trò để mày không đi thi thì sao?
– Tao cũng chẳng rõ nữa, thấy bảo mấy chị khối mười hai không thích tao lắm thì phải.
Tôi nghiến chặt răng tức giận đáp:
– Quá đáng thật. Hay chuyện này tao với mày báo thầy cô đi.
– Thôi mày, xong lại to chuyện ra. Với lại, thấy mày được giải nhất tao cũng vui rồi. Tao không thi cũng không sao.
– Nhưng lẽ ra giải thưởng này phải là của mày.
Nguyệt lắc đầu vỗ vỗ vài vai tôi:
– Quý, mày phải tự tin lên. Mày phải biết là mày rất giỏi, lại xinh gái. Tao có thi chắc gì đã được giải. Tao chả có tài năng gì sất. Nói thực cuộc thi này ngay từ đầu tao đã không muốn thi rồi, chẳng qua cô cứ ép mãi thôi. Tao thấy mày xứng đáng nhất thật đấy. Hôm nay tao bị lừa nên chẳng chuẩn bị được món quà gì từ tế. Chỉ mua vội được bó hoa này, thôi tao về đây không bà ✓ú lại mong. Mày cũng về nghỉ ngơi đi.
– Thế để tao gọi taxi cho, đợi mày lên xe rồi tao mới vào.
Nguyệt nhìn tôi, ánh mắt đầy cảm kích. Đợi nó đi khuất tôi liền ném luôn bó hoa vào sọt rác rồi mở cổng. Thế nhưng còn chưa kịp đi vào trong một bóng đen đã lao đến kéo tay tôi lôi xềnh xệch đi