Thế rồi đến gần Tết, từ cái ngày bị Phong lôi từ trên tầng ba xuống tôi ít gặp anh ta hơn. Nghe nói qua Tết sẽ thi Quốc gia, nếu được giải sẽ được tuyển thẳng vào một số trường đại học không thì cũng sẽ được điểm ưu tiên. Tôi cũng không biết như vậy có gì ghê gớm mà từ ba dượng, mẹ tôi, lẫn các thầy cô và học sinh trong trường ngưỡng mộ anh ta hết sức. Phong được thể càng kênh kiệu ngạo mạn suốt ngày chê bai coi thường tôi.
Có một ngày do hôm trước đến kì kinh nên tôi quên mất không làm bài tập. Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ chểnh mảng việc học hành, đến lúc cô giáo nhắc tôi mới sực nhớ ra thì đã muộn. Lúc kiểm tra vở, cô giáo khẽ nhíu mày nhìn tôi rồi hỏi:
– Tại sao em không làm bài tập.
– Dạ, thưa cô em quên ạ.
– Quên? Em đừng có lý do lý trấu, ăn cơm có quên không mà bài tập lại không làm?
Tôi cúi gằm mặt, cô liền nói lớn:
– Quý, cô nghe nói em là em gái của Phong. Em có biết em có một người anh trai xuất sắc thế nào không? Cậu ấy từ trước tới nay dù ốm đau bệnh tật thế nào cũng chưa bao giờ quên làm bài tập. Mà rõ ràng phần bài tập về nhà cô nhắc rất kỹ rồi, tại sao em có thể nói là quên được?
Cô nói xong chẳng đợi tôi đáp đi lên kiểm tra mấy bài khác, đến bàn của Nguyệt cô lại dừng lại cất tiếng:
– Quý không cần học đâu xa, học tập tấm gương của anh trai và bạn thân đây này.
Tôi nhìn Nguyệt, nó không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Có lẽ nó đang áy náy. Lúc này tôi cũng hiểu ra, nếu tôi không phải em gái Phong, nếu tôi không phải bạn thân của Nguyệt thì cô g iáo có lẽ đã không đến mức khó chịu như vậy. Hình như cô giáo không hề biết việc tối kỵ nhất là đi so sánh giữa người này và người kia thì phải! Từ đầu năm tới giờ tôi lúc nào cũng cố gắng nỗ lực chăm chỉ, vậy mà chỉ vì quên một lần có cần thiết phải gay gắt đến mức này không? Cả buổi hôm đó dù có cố xua đi mọi chuyện nhưng tôi vẫn cảm thấy bất bình trong lòng. Đến lúc ra về, tôi gặp ngay Phong ở cổng trường. Anh ta nhìn tôi mỉa mai:
– Nghe nói hôm nay đi học không làm bài tập bị ghi vào sổ đầu bài hả?
Tâm trạng tôi không tốt cũng không muốn cãi nhau nên đi thẳng, anh ta lại càng được đà trêu.
– Để tôi về kể với mẹ cô nhé. Mà có cần tôi dạy cho học, nếu muốn thì quỳ xuống cầu xin đi tôi sẽ dạy cho.
– …
– Chẳng hiểu sao ai cũng nghĩ cô là em tôi. Tôi nào có đứa em lười biếng ngốc nghếch như cô.
– …
– Sao vậy? Hay không muốn đi học, muốn đứng đường hả?
Không hiểu sao nghe đến câu đấy tôi không kìm được nữa. Nhìn cái vẻ mặt câng câng của Phong tôi chỉ muốn lao vào mà đánh chửi. Anh ta đang nói ý đến mẹ tôi sao? Tôi cố kìm chế, cổ họng nghẹn ứ, nhưng rồi tôi không hề đáp trả chỉ cúi đầu im lặng. Lúc này hai mắt tôi đỏ hoe, nước mắt cũng ầng ậc tuôn ra.
Phong nhìn tôi, ánh mắt hơi ngơ ngác. Tôi cũng không nói thêm gì, bắt một chiếc taxi. Vừa lên xe, tôi đưa tay quệt nước mắt rồi khẽ nhếch mép. Nỗi căm ghét gã đàn ông cùng nhà càng lúc càng nhiều.
Một buổi sáng chủ nhật được nghỉ nhưng ba dượng với mẹ tôi phải về quê có việc dặn tôi chiều mới lên. Phong thì đi học thêm, tôi ở nhà nằm buồn chẳng có việc gì làm tự dưng tôi liền nghĩ ra một kế hoạch trả thù.
Nghĩ xong, tôi lấy máy gọi cho Nguyệt rồi nói:
– Có tiền không, cho tao vay một triệu.
– Một triệu?
– Ừ, yên tâm, qua Tết được tiền mừng tuổi tao sẽ trả.
– Nhưng mày làm gì thế?
– Vay mua ít đồ sinh nhật cho anh trai tao.
– Thế qua lấy nhé.
Tôi ừ rồi tắt phụt máy sau đó bắt taxi qua nhà Nguyệt, vừa bấm chuông vừa suy nghĩ miên man. Nguyệt đưa tiền cho tôi, rủ tôi lại ăn cơm nhưng tôi từ chối. Nhận tiền xong tôi chạy vội ra hiệu thuốc mua ít thuốc sau đó trở về nhà. Lúc này Phong vẫn chưa về, tôi nhìn đồng hồ cũng gần mười giờ, khoảng mười một giờ ba mươi anh ta từ lớp học thêm về. Tôi vội vào facebook, lập một nick facebook ảo rồi bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Hôm nay Phong về muộn, anh ta chắc cũng biết tôi sẽ không nấu cơm nên đã ăn ngoài. Mười hai giờ hơn anh ta mới mở cửa bước vào, nhìn thấy cốc nước ép dứa trên bàn liền uống ực một hơi lên phòng. Lúc đi qua nhìn thấy tôi đột nhiên anh ta dựa lưng vào tường rồi nói:
– Nguyệt Anh là bạn thân của cô đúng không?
– Đúng vậy thì sao?
– Cô có số không? Đưa cho tôi.
– Sao tôi phải đưa? Anh nghĩ anh là ai?
Tôi nói xong, cũng thấy Phong lờ đờ mắt, có lẽ thuốc giờ này đã ngấm. Anh ta cứ ngỡ mình buồn ngủ đơn thuần nên đi vội về phòng, tôi cũng đi theo, vừa đến cửa phòng Phong đã nằm vật ra đất. Tôi liền cầm điện thoại của Phong, đặt ngón tay cái vào, đúng như tôi dự đoán mật khẩu vân tay mở luôn được chiếc điện thoại xịn xò. Tôi bấm số điện thoại vừa chat trên facebook rồi nói nhỏ:
– Chị đến đi, theo kế hoạch làm, em sẽ trả đầy đủ cho chị một triệu.
– Được, tôi đến ngay.
Tôi tắt máy, nhắn tin vào số vừa gọi với nội dung “Em yêu, đến đi, hôm nay không có ai ở nhà cả.”
Đúng năm phút sau chị gái xinh đẹp tên Phương tôi tìm trong hội gái gọi đã có mặt. Nhà Phong giàu nhưng không lắp camera, điều này càng khiến cho kế hoạch của tôi thêm trót lọt. Tôi cùng chị Phương nâng Phong dậy đưa lên giường, sau đó tôi xuống rửa cốc nước dứa ban nãy rồi đi sang nhà Nguyệt. Chị Phương cập nhật tình hình liên tục qua nick facebook ảo.
Đến hơn một giờ mẹ tôi gọi điện cho tôi rằng mẹ và ba dượng sắp về tới nơi. Tôi vui vẻ đáp lại “Con ở nhà bạn tý con về sau”.
Thế nhưng ngay lúc đó tôi liền bắt xe về cái ngõ cách cổng nhà tôi hơn chục mét rồi đứng đó quan sát. Đến khi xe của ba dượng vào đến cổng một lúc tôi cũng chạy đến rồi nói:
– Ba mẹ vừa về ạ?
Mẹ tôi nhìn tôi hỏi lại:
– Ăn gì chưa?
– Con ăn cơm bên nhà bạn rồi.
– Anh Phong về chưa?
– Con cũng không biết.
Ba anh đỗ xe xong thì cùng tôi đi vào, tôi lén nhắn cho chị Phương một tin không quên dặn chị xoá hết tin nhắn với tôi. Khi cả ba người vừa vào đến chân cầu thang có tiếng chị Phương the thé cất lên:
– Sao vậy? Như thế này vẫn chưa đủ sướng sao anh?
Ba dượng tôi nghe xong, hơi khựng lại. Hình như có tiếng Phong cất lên nhưng tôi không nghe được bởi tiếng chị Phương đã át đi.
Ba dượng nhanh như cắt chạy lên tầng hai, tôi cũng chạy vụt theo sau. Trong căn phòng của anh trai yêu dấu, đôi nam nữ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên đó. Ba dượng tức giận, từng đoạn gân trên mặt giật giật lao đến tát vào mặt Phong rồi rít lên:
– Chúng mày…chúng mày làm cái trò gì vậy?
Phong hình như lúc này mới tỉnh, lắc đầu đáp:
– Con…con…
– Con, mày có là con tao nữa không? Mới lớp mười hai mà dẫn gái về nhà làm cái trò này à? Mày…mày…mày muốn làm mất mặt mất mày tao hả Phong?
Tôi đứng ngoài cửa, đột nhiên thấy Phong nhíu mày nhìn tôi. Chị Phương thì khóc thút thít, tôi còn ngỡ Phong sẽ cãi, sẽ nói anh ta bị gài, nếu như vậy thì cũng đã có tin nhắn trong máy của anh ta gửi cho chị Phương. Tôi cóc sợ, thế nhưng không! Phong để im cho ba đánh, chị Phương thì mặc quần áo vừa khóc vừa chạy ra ngoài. Tôi để tiền ngay ở dưới đôi boot của chị ta, chị ta hiểu ý, đeo xong thì đi thẳng.
Trên phòng ba dượng vẫn chưa hết tức giận, ông đánh Phong đỏ cả mặt. Phải rồi, trong mắt ông Phong luôn là chàng trai xuất sắc, tự dưng dẫn gái về nhà ngủ, lại còn là một chị gái ăn mặc hở hang, rách trên rách dưới, xăm trổ hết bả vai thì người ba nào có thể chịu được?
Thấy anh ta bị đánh, tôi đắc ý lắm, mẹ tôi thì khác, bà lao vào giữ tay ba dượng rồi nói:
– Anh đừng đánh con như vậy. Nó tuổi mới lớn, đây có lẽ chỉ là sự nông nổi bồng bột thôi. Anh từ từ nghe con nói đã.
Ba dượng bất lực dựa vào tường hỏi lại:
– Mày nói đi, tao cho mày cơ hội để giải thích. Tại sao mày lại làm cái trò này ở nhà này?
Phong nhìn ba nhếch mép đáp:
– Chẳng phải ngày xưa ba cũng đem gái về nhà ngủ sao, chẳng phải vì thế mà dẫn đến cái ૮ɦếƭ của mẹ con sao?
Tôi nghe xong, không tin nổi vào tai mình. Tôi còn nghĩ anh ta sẽ giải thích, sẽ van xin nhưng không, anh ta không có một chút nào sợ sệt. Mẹ và ba dượng cũng kinh ngạc nhìn Phong. Anh ta đứng dậy mặc bộ quần áo rồi đi thẳng ra ngoài. Lúc đi qua chỗ tôi anh ta dừng lại một chút rồi liếc đôi mắt sắc như dao lam sau đó bỏ đi.