Tiếng hơi thở gấp gáp của Hải phả vào tai tôi, hai bàn tay anh cởi phăng chiếc áo con sót lại trên người rồi thì thầm:
– Quý, nghe lời anh, chỉ cần em nghe lời anh muốn gì anh cũng chiều em tất.
Tôi nhìn gương mặt đẹp trai đang nhễ nhại mồ hôi hỏi lại:
– Có thật em muốn gì anh cũng nghe lời em không?
– Thật mà…
– Trước khi đưa ra yêu cầu, em hỏi anh một câu được không?
– Được!
– Anh có yêu em không?
– Có, anh yêu em.
– So với Nguyệt thì sao? Anh yêu em, hay yêu nó hơn?
Hải hơi dừng lại, tôi đưa bàn tay vuốt ve tấm thân vạm vỡ của anh rồi chạm xuống nơi bí ẩn nhất. Anh bị tôi kíƈɦ ŧɦíƈɦ thở mạnh hơn đáp lại:
– Anh yêu em hơn.
Tôi nghe xong nhắm nghiền mắt, cuối cùng anh cũng nói anh yêu tôi hơn. Bên ngoài đột nhiên có tiếng cạch rất lớn. Hải nhìn tôi, rồi nhìn ra ngoài toàn thân sững lại. Phía cửa gỗ, Nguyệt đứng như trời trồng chằm chằm nhìn hai chúng tôi. Rồi bất chợt nó như điên như dại lao về phía tôi gào lên:
– Quý, tại sao mày lại làm thế với tao? Tại sao mày lại làm thế với tao hả Quý? Tao đối xử với mày thế nào, bạc đãi mày cái gì mà mày lại đi ngủ với chồng tao?
Tôi bặm môi, lùi lại run rẩy đứng nép vào người Hải van xin:
– Nguyệt, tao…tao xin lỗi…tao…
– Mày xin lỗi là xong à? Xin lỗi à xong à? Tại sao? Tại sao? Cả anh nữa…tại sao anh đối xử thế với tôi hả? Anh có biết đây là bạn thân tôi không, hai người…hai người…
– Mày bình tĩnh đã
– Bình tĩnh? Tại sao mày có thể làm thế với tao được cơ chứ? Tại sao hả?
– Từ từ nghe tao nói.
– Mày còn muốn nói gì?
Nó còn chưa nói hết câu đã ngồi sụp xuống khóc nức nở. Nhìn nó khóc tôi cũng có chút xót xa, nhưng lúc này thì tôi cũng chẳng bận tâm lắm đến nỗi đau ấy bởi Hải đang quỳ xuống cầm tay nó van xin:
– Nguyệt, anh xin lỗi. Là lỗi của anh. Em đánh anh đi, anh sai rồi.
Nguyệt đưa đôi mắt căm phẫn nhìn Hải đột nhiên thẳng tay tát bốp một phát vào mặt anh ta rít lên:
– Đồ khốn nạn.
Nó nói xong thì đứng dậy chạy vụt ra ngoài, lúc này trong căn phòng khách chỉ còn lại hai người. Hải nhìn tôi, đôi mắt đen xoáy thẳng vào mắt tôi bàng hoàng, lắp bắp nói:
– Quý, chuyện này…
– Chuyện này sao anh?
– Quý… là cô, cô gọi Nguyệt đến đúng không? Cô đúng là một con cáo già. Không ngờ tôi lại mắc bẫy của cô.
Nghe Hải nói, tim tôi bất chợt như có ai Ϧóþ nghẹn. Nhưng rồi tôi cố gắng để bản thân mình tĩnh nhất rồi đáp lại:
– Mắc bẫy? Chuyện này chẳng phải do anh tự nguyện sao? Em ép anh ngủ với em sao?
Hải không đáp, anh ta mặc vội bộ quần áo rồi ném mạnh chiếc cốc thuỷ tinh xuống mặt đất vỡ tan tành. Tôi chạy theo níu kéo:
– Hải, anh đi đâu thế? Chẳng phải anh nói anh yêu em hơn nó sao? Anh phải yêu em, phải đến với em
Hải hất văng tay tôi khiến tôi loạng choạng rồi gào lên:
– Đến với cô? Cô điên rồi.
Tôi nhắm nghiền mắt, Hải không quay lại lấy một lần cất bước đi thẳng. Lảo đảo mãi mới vào đến trong nhà nằm vật ra giường. Mấy tiếng sau tôi mới có thể đứng dậy đi dọn dẹp lại căn nhà. Vừa dọn xong thì có tiếng chuông điện thoại cất lên. Đầu dây bên kia là giọng của Nguyệt:
– Nói cho tao biết vì sao mày lại làm thế? Nói đi.
Dù nó có cố nói giọng điềm tĩnh nhất tôi vẫn nhận ra nó đang đau lắm, từng câu từng chữ nói ra nghẹn ngào đến đáng thương. Nguyệt, đứa bạn thân duy nhất của tôi, Nguyệt cô gái có lòng tự trọng cao hơn núi đến mức này vẫn cố giữ cho mình chút sĩ diện cuối cùng sao? Tôi đáp lại với thái độ bình tĩnh nhất có thể:
– Mày nghĩ là vì sao?
Nghe đến câu này đột nhiên nó lại như phát điên rít lên:
– Rốt cuộc là vì gì? Tao đã làm gì có lỗi với mày?
– Là vì tao với Hải yêu nhau, là tao yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tao, chúng tao xứng đáng được ở với nhau.
– Yêu?
– Đúng vậy.
– Quý, tao thực sự kinh tởm con người mày. Mày còn đáng kinh tởm hơn mấy con đĩ điếm ngoài đường.
Đầu dây bên kia nói xong thì nấc lên nghẹn ngào rồi tắt phụt máy, tôi ngồi xuống đất cố ngăn cơn tức giận nhưng chẳng ngăn nổi liền vung tay ném chiếc điện thoại xuống đất vỡ tan tành. Phải mất một lúc sau tôi mới bình tĩnh trở lại liền đứng dậy vào nhà tắm dội nước lạnh từ trên xuống dưới. Nguyệt Anh! Lần này mày thua tao rồi. Xinh đẹp ư, thông minh ư, gia đình hạnh phúc ư? Nực cười!
***
Tôi tên Quý, đầy đủ cả họ và tên thì là Nguyễn Thị Kim Quý. Thực lòng tôi không thích cái tên này, nhưng mẹ tôi thì lại rất thích. Mẹ tôi tên Nguyễn Thị Kim, đặt thêm mỗi chữ Quý là thành tên tôi.
Thế nhưng biết làm sao? Gia cảnh và cái tên là hai thứ tôi muốn thay đổi nhất tôi lại chẳng thể thay đổi được. Từ nhỏ tôi sống với mẹ, theo họ mẹ và cũng chẳng biết bố mình là ai. Đến mẹ còn chả biết huống hồ là tôi.
Ừ thì thực ra mẹ tôi làm gái, nói thô thiển hơn, chính xác hơn là làm đĩ! Mà làm đĩ thì ngủ với cả trăm ngàn người, tôi được tạo thành bởi gã đàn ông nào chính bà cũng chả nhớ nổi. Mẹ tôi làm đĩ cả làng cả xóm biết, từ cái hồi còn bé xíu bé xiu tôi đã gặp cảnh mẹ bị vợ người ta đến đánh ghen. Mẹ tôi ban đầu còn giấu giếm tôi, nhưng sau này khi bắt gặp mẹ đưa khách về nhà thì bà chẳng còn giấu nữa. Cái buổi đêm đó bà ôm tôi vào lòng khóc rưng rức nói:
– Mẹ xin lỗi, nhưng mẹ không thể làm gì khác được. Vì kiếm tiền lo cho con, mẹ phải làm cái nghề này. Mẹ xin lỗi, mẹ có lỗi với con, mẹ xin lỗi vì không cho con được một gia cảnh như người ta.
Mẹ khóc, tôi cũng khóc, từ tấm bé tý tin hin tôi đã bị người ta chửi rủa, chỉ trích chỉ vì bà. Bà làm đĩ, bị cả xã hội coi thường rẻ rúng, nhưng suy cho cùng bà vẫn là mẹ tôi, vẫn là người mang nặng đẻ đau sinh ra tôi nên tôi cũng không thể quay lưng với bà.
Mẹ tôi đẹp, thực sự rất đẹp. Mái tóc đen láy, làn da trắng bóc, và vóc dáng thì nóng bỏng chẳng khác gì mấy cô gái tơ. Thế nên bà chẳng cần tranh giành khách với đám cave khác cũng có người tự động tìm đến.
Từ hồi biết mẹ làm đĩ, tôi đã từng tự hứa với bản thân sẽ cố gắng học thật giỏi, sau này kiếm nhiều tiền cho mẹ để mẹ không làm cái nghề dơ dáy ấy nữa. Thế nhưng khi tôi chưa lớn, mẹ tôi đã chẳng làm đĩ nữa. Ấy là vào cái năm tôi vừa tròn mười lăm tuổi một buổi sáng mẹ tôi thu dọn quần áo rồi nói với tôi:
– Quý, con có thích có ba không?
Tôi cũng chẳng biết tự dưng vì sao bà hỏi tôi như vậy, bản thân cũng không biết cảm giác có ba là thế nào nên gật đầu đại. Bà thấy vậy thì cười mãn nguyện:
– Từ nay con sẽ có một gia đình, có đầy đủ ba và mẹ. Từ nay mẹ cũng không làm nghề mạt hạng đó nữa, mẹ sẽ ở nhà nấu cho con những bữa ăn thật ngon.
Mười lăm tuổi cũng đã đủ lớn, tất nhiên tôi hiểu ý tứ trong lời bà nói. Tôi không hỏi nhiều, chỉ lầm lì đi theo bà ra đường. Ở đó có một chiếc xe ô tô đen đã chờ sẵn, bà đẩy mấy valy quần áo lên mở cửa cho tôi rồi nói:
– Con vào đi, ba đang chờ sẵn trên xe, nhớ chào ba nha con.
Ở vô lăng một người đàn ông trên bốn mươi tuổi đang ngồi. Ông ta có nét đẹp phong trần, từng trải. Ban đầu chưa gặp tôi cứ ngỡ là gã đàn ông béo ụch ịch, nhưng không, ông ta không giống những tên “đại gia bao gái” trong suy nghĩ của tôi. Tôi hơi cụp đôi mắt xuống nói nhỏ nhẹ:
– Con chào ba!
Chính bản thân tôi nói ra câu đấy cũng thấy sặc một mùi giả tạo. Chỉ có mẹ tôi là cười hạnh phúc. Ông ta hơi nghiêng đầu đáp lại:
– Chào con. Từ nay ta sẽ là ba của con.
Nói xong ông ta khẽ mỉm cười đầy thân thiện. Ừ thì ba thì ba, đằng nào cũng đang khuyết vị trí đó, có cũng vui mà. Ba dượng không hỏi tôi nhiều, chỉ nói bấy nhiêu rồi quay sang trò chuyện cùng mẹ.