“Em... em hại ૮ɦếƭ... con của chúng ta rồi... Hạo Nam...”
Tống Hạo Nam bàng hoàng, trong phút chốc như ૮ɦếƭ lặng. Hắn còn chưa kịp bù đắp cho Anna mà... con bé vẫn chưa từng thực sự vui vẻ, cho dù đã thoát khỏi người mẹ ác độc của mình. Lúc này, đến cả một người như Tống Hạo Nam cũng gục ngã, muốn khóc.
“Em không cố ý... Hạo Nam... “
Tống Tư Hạ không biết tại sao lại biến thành thế này. Khi đó, cơ thể cô như bị kẻ khác điều khiển vậy. Mặc cho nội tâm gào thét van xin, tay cô vẫn không ngừng dùng dao đâm từng nhát vào người Anna. Cho đến khi con bé đã ngừng thở, cô có thể dừng lại.
Cô vẫn còn nhớ, lúc đó, dù cho có biết mình sẽ ૮ɦếƭ trong tay cô, Anna vẫn xin lỗi cô. Con bé nói... nó xin lỗi vì đã xuất hiện trong cuộc đời cô. Nếu như không có nó, gia đình của cô cũng sẽ không tan vỡ. Cho nên... nó ૮ɦếƭ cũng là đáng đời thôi.
Đến giờ, Tống Hạo Nam mới hiểu ra, đây chính là cái giá mà hắn phải trả. Hắn chỉ muốn ςướק lấy được tình yêu của Tống Tư Hạ, vậy mà đã vô tình ςướק đi mạng sống của con gái mình. Hoá ra, là vì sự ích kỷ của hắn... bé con tội nghiệp lại phải rời bỏ thế giới này.
“Không sao... không sao... không phải lỗi của em...”
Sau này, hắn sẽ không còn gặp lại con bé được nữa. Hắn không có tư cách đứng trước mặt nó. Cha mẹ nó sau này có thể không giàu sang, nhưng nhất định sẽ yêu thương nó hơn là hắn.
...
Kể từ ngày đó, Tống Tư Hạ không còn xa cách với Tống Hạo Nam nữa, hai người lại dọn về chung một phòng, sống như vợ chồng trước kia, bởi vì kí ức của cô đã dần biến mất rồi. Thậm chí, khi hỏi, cô còn không nhớ Anna hay Tống Liên Dực là ai.
Như vậy cũng tốt, hắn không muốn cô nhớ rằng chính tay mình đã Gi*t ૮ɦếƭ con mình, cho dù bản thân cũng chỉ là nạn nhân.
“Tư Hạ, em sao rồi ?”
“Em và con rất khoẻ.”
“Con ?”
Tống Hạo Nam ngớ người ra. Hắn đã rất lâu rồi không động vào cô, sao có thể... Tuy nhiên, hắn đột nhiên nhớ ra. Chắc hẳn là do Thần, nhưng hắn không ngờ là anh ta lại xoá đi nhiều như thế. Hắn chỉ muốn kí ức của cô dừng lại ở hiện giờ thôi, bởi vì đây mới là lúc hai người hạnh phúc nhất.
Hắn sợ... sẽ có một ngày, mọi kỉ niệm đẹp của cả hai tan biến, trong kí ức cô chỉ còn đọng lại một người cha nuôi tàn độc là Tống Hạo Nam, và một người luôn dịu dàng yêu thương cô là Lâm Thành.
“Sao vậy ? Anh không thích...”
“Không, không, Tư Hạ, sao tôi có thể không yêu con của chúng ta chứ...”
Hắn cũng muốn cùng cô xây dựng một gia đình nhỏ lắm chứ, nơi này từ lâu đã không còn có tiếng cười đùa của trẻ con rồi, thế nhưng từ nhỏ, thể chất của cô đã không tốt, thêm những khổ cực mà cô đã phải chịu đựng mấy năm qua... hắn lo rằng sẽ nguy hiểm cho cả mẹ và con nếu để cô mang thai lần nữa.
Vậy nên, tốt nhất là chỉ thế này thôi, sống một cuộc sống riêng của hai người.
Sau một thời gian, Tống Hạo Nam lại nhận ra một phần kí ức nữa của Tống Tư Hạ cũng đã biến mất. Dĩ nhiên, cô cũng chẳng còn tươi cười với hắn hay xà vào lòng hắn như trước kia nữa.
Hắn nhớ cái cảm giác đó thực sự, nhưng hắn không cho phép bản thân làm những gì mà cô ghét. Cô vui là được, còn hắn ra sao cũng không quan trọng.
“Cha nuôi, người có thể ra ngoài không ? Con... muốn yên tĩnh.”
“Ừ, được rồi, được rồi... ta sẽ đi ngay.”
Hắn, vẫn không thể quen được với cuộc sống hiện giờ, dù biết trước là trong tương lai, Tống Tư Hạ sẽ quên sạch mọi thứ, có khi tâm trí chỉ còn là một đứa trẻ.
Khi Tống Hạo Nam đã ra khỏi phòng, Tống Tư Hạ mới cầm lấy lọ thuốc, tay cô Ϧóþ chặt nó. Không biết từ khi nào, nước mắt đã lăn dài trên má. Cô hận Tống Hạo Nam...
“Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh đâu... Tống Hạo Nam...”