“Có lẽ tương lai của em, cũng không phải tôi.”
Tống Tư Hạ lắc đầu, cô mím chặt môi, cố gắng nén lại tiếng khóc vào trong cổ hỏng. Không phải Tống Liên Dực thì là ai ? Sau này, dù có xuất hiện một người hoàn hảo hơn anh, người đó cũng không phải người cô cần.
Tống Liên Dực vừa định nói gì đó, cơ thể anh đột nhiên trở nên đau nhói, lời nói cũng bị chặn lại nơi cổ họng. Anh nhăn mặt lại, mồ hôi cứ thế mà túa ra.
“Anh... anh sao vậy ? Liên Dực...”
“Thuốc... trong túi...”
Tống Tư Hạ hướng mắt về phía chiếc túi được đặt ở dưới chân, cô ngay lập tức lôi nó lên, lục đủ mọi thứ thuốc trong đó. Cuối cùng, dưới sự chỉ dẫn của Tống Liên Dực, cô mới có thể tìm được thuốc giảm đau.
“Anh phải cố gắng... Liên Dực... một chút nữa thôi...”
Bơm thuốc vào ống tiêm, hai tay Tống Tư Hạ cứ run rẩy. Cô không bình tĩnh được, lại không biết phải tiêm như nào. Tống Liên Dực không chịu nổi nữa, anh ςướק lấy kim tiêm, chất lỏng trong đó nhanh chóng được đưa vào cơ thể. Anh dần bình tĩnh lại, hô hấp trở nên ổn định hơn.
Anh sắp ૮ɦếƭ rồi, là do Tống Hạo Nam. Khi anh phát hiện ra nước uống của mình ngày ngày bị bỏ một lượng thuốc độc thì đã quá muộn rồi.
“Tại sao... “
Đến cả Tống Liên Dực cũng muốn rời khỏi cô sao ? Cô không muốn như vậy... bên cạnh cô không còn ai nữa rồi, cô chỉ muốn dùng nửa cuộc đời sau này để bắt đầu một cuộc sống mới với anh.
“Bệnh cũ rồi, không sao. “
“Này, Tống Tư Hạ, tôi có thể hôn em không ?”
Tống Tư Hạ ngỡ ngàng, cô ngước đôi mắt đã ngấn lệ của mình lên nhìn Tống Liên Dực. Cô chưa từng nghĩ tới điều này, cô chỉ đơn thuần muốn ở cạnh anh. Có lẽ, Tống Liên Dực cũng hiểu được điều đó, nhưng anh vẫn muốn thử.
Tuy nhiên, khi đôi môi của hai người đã gần chạm vào nhau, Tống Tư Hạ lại quay đi. Cô phát hiện cô không giả vờ nồi, mặc dù đã cố gắng để làm Tống Liên Dực vui.
“Tôi biết mà.”
“Em xin lỗi...”
Tống Liên Dực dùng cách cuối cùng. Anh lấy tay che đi đôi mắt của Tống Tư Hạ, rồi đặt lên môi cô một nụ hôn. Động tác không nhanh, nhưng cô lại không phản đối, bởi vì khi đó, ít nhất cô không nhìn ra người đàn ông đang hôn mình là Tống Liên Dực.
Cô có thể tưởng tượng anh là Tống Hạo Nam mà... một Tống Hạo Nam dịu dàng mà cô luôn khao khát. Tống Liên Dực biết, dù anh có cố gắng đến đâu, vị trí trong tim cô lớn đến nhường nào, anh cũng không phải người cô yêu.
Cho nên, đây là nụ hôn đầu tiên, cũng là cuối cùng của anh và cô. Như vậy là anh đã mãn nguyện rồi, có ૮ɦếƭ cũng không còn gì hối tiếc. Thà rằng anh bảo vệ người con gái mình yêu tới hơi thở cuối cùng, còn hơn phải rời bỏ cái thế giới này trên giường bệnh lạnh lẽo.
Ngay sau đó, chiếc xe dừng lại, Tống Liên Dực bước ra ngoài, còn Tống Tư Hạ vẫn tiếp tục tới sân bay. Phải đến khi bóng lưng anh đã biến mất hoàn toàn, cô mới ngừng quay đầu lại nhìn. Cô thực sự rất lo lắng. Nếu như Tống Liên Dực dùng tính mạng của mình để đổi lấy tự do cho cô, cô làm sao dám nhận...
Theo bản năng, Tống Tư Hạ đòi xe quay lại, cô không muốn để Tống Liên Dực một mình. Cô chạy đến điểm hẹn của hai người trước đó, chỉ thấy hai người đàn ông, chính là Lâm Thành và Tống Liên Dực.
“Dừng lại ! Lâm Thành !”
“Lâm Thành ! Không được bắn ! Không được !”
Lâm Thành mất đi lí trí, anh ta chĩa thẳng súng vào Tống Liên Dực. Chỉ cần Gi*t Tống Liên Dực ૮ɦếƭ, mọi chuyện sẽ chấm dứt. Tống Tư Hạ quá hoảng loạn, cô nổ súng. Âm thanh lạnh lẽo đến rợn người vang lên, Lâm Thành ngay lập tức ngã xuống, khẩu súng từ trong tay rơi ra.
Đến cả Tống Tư Hạ cũng không ngờ tới... sẽ có một ngày cô Gi*t người mình đã từng yêu nhất.
“Xin lỗi... Lâm Thành...”