“Em yêu cậu ta như thế... làm sao tôi dám Gi*t cậu ta...”
“Vậy thì đừng xen vào chuyện của tôi nữa ! Nếu anh dám làm gì anh ấy, tôi sẽ liều mạng với anh.”
Tống Tư Hạ biết, cô không còn yêu Tống Hạo Nam nữa, nhưng cô cũng không cho phép mở cửa trái tim mình mà đón nhận tình cảm của Tống Liên Dực. Chỉ là so với Tống Hạo Nam, Tống Liên Dực mới là người thích hợp với cô hơn.
“Chẳng phải tôi bảo tôi sẽ nói cho em sao ?”
“Không cần, tôi tự mình tìm.”
Tống Hạo Nam không chịu được khi mà bóng lưng của Tống Tư Hạ dần biến mất khỏi mắt mình, hắn nói lớn, “Tôi không yêu Lam Tử Yên.”
“Tôi biết.”
Tống Tư Hạ quay đầu lại, trả lời một cách hờ hững. Tống Hạo Nam không yêu Lam Tử Yên, là bởi vì hắn chưa từng yêu ai, kể cả cô. Cảm xúc của hắn chỉ là hứng thú nhất thời thôi, một khi chơi chán rồi thì sẽ vứt bỏ không thương tiếc.
“Tôi để cô ta bên cạnh mình chỉ vì Anna.”
“Anh không nên nói chuyện này với tôi. Cái tôi cần là quá khứ của tôi.”
Lẽ nào hắn không sợ cô cho rằng hắn coi trọng một đứa trẻ không có huyết thống với mình hơn là con ruột sao ? Dù Tống Tư Hạ rất yêu quý Anna, cô cũng không phủ nhận có những lúc cô thực sự hận con bé.
Cô nghĩ... nếu như Anna không xuất hiện, có phải hai đứa con của cô vẫn còn sống không ?
“Anna là con của chúng ta. Tấm ảnh mà em lấy đi chính là của con bé. Quá khứ như vậy... em muốn nghe sao ?”
Tống Tư Hạ đờ ra, trong phút chốc không biết nói gì. Chuyện này đối với cô là một cú sốc quá lớn, cô cần chút thời gian để bình tĩnh lại đã, trái tim cô đã đập loạn lên cả rồi.
“Tuy rằng kiếp này mẹ ruột của con bé là Lam Tử Yên, nhưng...”
“Con bé ૮ɦếƭ thế nào ? Tại sao nó lại ૮ɦếƭ?”
Tống Hạo Nam sững người lại, không ngờ cô lại hỏi một câu như vậy. Tống Tư Hạ nhìn ra sự khó xử của hắn, cô ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện sẽ không đơn giản.
“Nói đi ! Tại sao anh không dám...”
“Là vì tôi ! Tư Hạ, Anna ૮ɦếƭ... là vì tôi. “
Vì hắn đã chính tay Gi*t con gái của mình. Kiếp trước, sau khi sinh Anna, Tống Tư Hạ không còn khả năng làm mẹ nữa. Lúc đó, hắn bị thù hận che mù mắt, cho nên nghĩ rằng nếu như đến cả đứa con duy nhất của mình cũng không còn, cô còn thiết sống làm gì nữa.
Do đó, hắn đã làm một chuyện mà cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho bản thân. Khi Anna được năm tuổi, con bé phát bệnh, nhưng hắn không hề cho gọi bác sĩ đến, mà cứ để mặc con bé cho đến ૮ɦếƭ.
Mà Tống Tư Hạ, lại chứng kiến cảnh đó từ đầu đến cuối. Hắn xích cô lại trong cùng một căn phòng với con bé, dây xích quá ngắn, làm cô chỉ có thể trơ mắt nhìn con bé trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh. Lúc đó, dù cô có cầu xin, gào khóc thảm thiết đến cỡ nào, hắn cũng chỉ coi đó làm thú vui.
“Tống Hạo Nam, anh chính là quái vật ! Là ác quỷ ! Sao anh... sao anh có thể làm vậy chứ... “
Tống Tư Hạ bật khóc, cô liên tục đánh vào иgự¢ Tống Hạo Nam, vòm иgự¢ cứng rắn như vậy, đương nhiên sẽ chẳng chịu tổn hại gì. Tống Hạo Nam chỉ cố gắng nén nước mắt lại vào trong, bởi vì nhắc đến chuyện kinh khủng đó, đến cả hắn còn không chịu đựng nổi, huống hồ chỉ là một người con gái yếu đuối như Tống Tư Hạ.
Tất cả là tại hắn, cho nên cô không những bỏ lỡ cơ hội được chăm sóc con gái của mình, mà còn vô tình hận con bé.
“Con bé là con của anh đấy... Tống Hạo Nam... sao anh có thể Gi*t con của mình chứ...”