“Sau này, Anna sẽ đến thăm dì thường xuyên.”
Tống Tư Hạ mỉm cười nhẹ, Anna ngay sau đó liền rời đi. Cô muốn tin tưởng con bé, dù là đúng hay sai, bởi vì cô không còn ai để dựa vào nữa rồi. Tống Liên Dực hay Lâm Thành đều không thể lúc nào cũng xuất hiện để cứu vớt cô được.
Sáng hôm sau, Tống Hạo Nam đến nhà kho cũ. Hắn mở khoá cửa ra, đập vào mắt hắn là cảnh Tống Tư Hạ đang nằm ngủ co ro trên sàn. Hắn nuôi nấng cô hơn chục năm trời, cho cô ăn ngon mặc đẹp, không để cô thiếu thốn cái gì, lúc này lại thấy cô khổ cực như vậy, trong lòng bỗng có chút khó chịu.
Kiếp này... cứ như là thử thách tình yêu của hắn vậy. Những lần trước, cô khổ sở hơn thế này nhiều, nhưng hắn đâu có động lòng thương xót.
“Hạo... Hạo Nam ?”
Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt Tống Tư Hạ, làm cô thức giấc, nheo mắt mà nhìn người đàn ông trước mặt. Còn chưa kịp để cô thích ứng, Tống Hạo Nam đã bế cô trở về phòng.
“Không... không phải anh nói...”
“Đủ rồi.”
Tống Hạo Nam chẳng qua chỉ muốn dọa cô thôi, nếu muốn cô sống không bằng ૮ɦếƭ trong đó thật thì sẽ không chỉ đơn giản là bỏ đói thôi đâu. Những gì hắn đã từng làm với cô, có lẽ hắn có xuống mười tám tầng địa ngục cũng không hết tội.
Tiếc là, đời này hắn làm gì có cơ hội đến đó, hắn sẽ không ૮ɦếƭ, hắn phải sống thế này mãi mãi về sau. Nói bất tử là một lời nguyền, nhưng hắn cảm thấy đây là một món quà thì đúng hơn.
Hắn có thể tìm cô từ kiếp này sang kiếp khác, đời đời kiếp kiếp đều nắm giữ vận mệnh cuộc đời cô trong lòng bàn tay.
“Hạo Nam. Em... em nhờ anh một chuyện, được không ? Anh có thể mời một bác sĩ tâm lý đến đây không ? Dạo này em lại mơ thấy ác mộng.”
Ác mộng của cô lại lặp lại rồi, từ ngày Tống Hạo Nam rời đi, không đêm nào cô được yên ổn cả. Mỗi khi chợp mắt lại, những hình ảnh ghê rợn mà lại vô cùng chân thực sẽ xuất hiện. Trước kia, qua một hai tuần là nó sẽ hết, nhưng giờ đây thì đã kéo dài hàng tháng rồi...
Cô không chịu được nữa, cô không muốn lúc nào cũng nhìn thấy cái bàn tay cùng gương mặt dính đầy máu tươi của Tống Hạo Nam.
“Tối nay tôi sẽ cho người tới.”
Tống Hạo Nam ngay lập tức hiểu ra, cơn ác mộng xuất hiện dồn dập, có nghĩa là khoảnh khắc mà Tống Tư Hạ nhớ ra đã không còn xa nữa rồi.
Không lâu sau đó, trong nhà hiện giờ chỉ còn Anna và Tống Tư Hạ, bởi vì Tống Hạo Nam đã đưa Lam Tử Yên ra ngoài. Anna biết được thì vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng kéo Tống Tư Hạ sang phòng mình chơi. Cô không tiện từ chối, liền miễn cưỡng đi cùng.
“Dì, dì, cha mẹ đều ra ngoài hết rồi, dì qua đây đi.”
“Anna, mẹ con... đối với con thực sự tốt sao ?”
“Mẹ rất tốt mà dì.”
Anna cười tươi, nụ cười ấy hoàn toàn che giấu đi nỗi đau trên người. Tống Tư Hạ giật mình, một khung cảnh khác bất chợt hiện ra trước mắt. Cô vội lấy tay dụi mắt mình, nhưng rồi nó lại biến mất.
Lẽ nào là ảo giác sao ? Nhưng nó quá chân thực để là ảo giác...
“Dì, dì ơi.”
“A... xin lỗi con nhé, là dì không chú ý.”
Bởi vì... một cô bé có gương mặt y đúc Anna liên tục gọi cô là mẹ đã lấy đi toàn bộ tâm trí cô rồi.
“Dì đợi một chút nhé.”
Anna đứng dậy để chỉnh lại chiếc máy ảnh, sau đó nhanh chóng chạy về bên Tống Tư Hạ. Máy ảnh sáng lên, bức hình ngay lập tức được lưu lại.
Tống Tư Hạ cười rạng rỡ, Anna ngồi ngay ngắn trong lòng cô, trên tay còn ôm một con gấu bông trắng nhỏ.
“Trông như... hai mẹ con vậy...”