“Cứu... cứu tôi... đau quá... con của tôi...”
Tống Liên Dực hoảng hốt, anh vội gọi bác sĩ tới. Anh chỉ muốn rời khỏi đây để không tạo thành thói quen cho cả hai thôi, chứ thực chất không hề muốn làm hại mẹ con cô. Nếu muốn hại, sao anh có thể chăm sóc cô suốt hai tháng nay được ?
Đội ngũ bác sĩ nhanh chóng xuất hiện để đưa Tống Tư Hạ đi, cô cơ hồ để ý rằng bác quản gia đang đứng bên cạnh mình. Trong đầu bỗng nhiên loé lên một ý, cô dùng hết sức lực còn lại của mình bám chặt lấy ông.
Cô biết, đây chính là đặt cược cả tính mạng của mình, nhưng cô không còn cách nào khác... Tống Hạo Nam quá tàn nhẫn, cô chỉ có thể dùng cách tương tự.
“Gọi cho... Hạo Nam...”
“Phu nhân, thế này không được, còn chậm trễ nữa sẽ...”
“Gọi anh ấy !”
Tống Tư Hạ nhất quyết không buông, mặc kệ cả người đau đến ૮ɦếƭ đi sống lại, nước mắt cùng máu rơi xuống sàn đá cẩm thạch lạnh thấu xương. Nếu không đồng ý, cô sẽ không sinh. Vừa hay, cả ba mẹ con cô sẽ ૮ɦếƭ, chúng chẳng phải ở thế giới bên kia đơn độc một mình mà không ai chăm sóc.
Bác quản gia do dự, đây chẳng phải là đẩy ông vào tình thế tiến thoái lưỡng nan rồi sao ? Ông không dám làm trái lời Tống Hạo Nam, nhưng cũng không thể để Tống Tư Hạ thế này mãi được.
“Xin ông... gọi anh ấy đi...”
Chẳng lẽ đến cả khi cô sinh con, Tống Hạo Nam cũng không muốn trở về nhìn cô một lần sao ? Cô không cần hắn đến bên cô ngay lúc này, nhưng ít nhất... cô cũng muốn được nhìn thấy hắn cùng hai đứa con của mình sau khi vượt qua cửa ải này.
Nhìn ra sức sống của Tống Tư Hạ giảm một cách chóng mặt, quản gia không còn cách nào khác, đành cắn răng mà gọi điện cho Tống Hạo Nam.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, Tống Tư Hạ nghe được giọng nói quen thuộc đó, cô mừng rỡ, không rõ là bản thân đang khóc hay cười nữa.
“Hạo... Hạo Nam... em sắp sinh rồi... anh về đi... em... cần anh...”
Không nghe được câu trả lời, nhưng Tống Tư Hạ cũng mãn nguyện, cô để mọi người đỡ mình lên. Cô tin... Tống Hạo Nam nhất định sẽ quay về... rồi cô sẽ được nhìn thấy hắn đang nâng niu con của hai người trong vòng tay.
Để bảo đảm an nguy của ba mẹ con, Tống Tư Hạ phải sinh mổ. Cô được gây mê suốt toàn bộ quá trình, cho nên cũng không thấy đau đớn gì cả. Không lâu sau, khi tỉnh dậy, cô chỉ thấy cả người đau ê ẩm, đến cả động đậy cũng khó mà làm được.
Thế nhưng, cô muốn gặp con. Cô và Tống Hạo Nam đợi chúng suốt bao lâu nay, cuối cùng cũng đợi được rồi.
“Hai bé rất khoẻ mạnh, chút nữa chúng tôi sẽ đem vào đây, cô đừng gấp gáp.”
“Cảm ơn...”
May quá, ông trời vẫn còn thương xót cô. Tống Tư Hạ tưởng rằng, trong khoảng thời gian mình vì Tống Hạo Nam mà sa sút, con ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, nhưng vẫn may là chúng không sao. Mọi tội lỗi cô đều có thể gánh chịu, chỉ cần con được bình an ra đời.
Một lúc sau, hai đứa bé được y tá đưa vào, chúng vẫn còn đỏ hỏn. Tống Tư Hạ rơi nước mắt, muốn bế con, nhưng cô còn yếu như vậy, thực sự rất khó để làm được.
“Cho hai đứa 乃ú sữa đã.”
“Ảo tưởng như vậy là đủ rồi.”
Hai người bỗng dưng bị câu nói ấy làm cho ngỡ ngàng lại, cô y tá kia sắc mặt thoáng chốc trở nên không có phần tự nhiên, còn Tống Tư Hạ thì vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tống Liên Dực bước vào, anh ta nhìn thẳng vào mắt Tống Tư Hạ, một cái nhìn đầy thương xót.
“Chúng không phải con của cô.”
“Anh... đừng đùa kiểu đó... không vui chút nào cả. Con tôi rõ ràng...”
“Hai đứa con của cô, ૮ɦếƭ cả rồi. Đây không phải là con cô.”