“૮ɦếƭ sao... Tống Tư Hạ, kiếp này không được thì kiếp sau ta sẽ đi tìm con, từng chút từng chút một giày vò con.”
“Rốt cuộc... con đã nợ người cái gì chứ...”
Tống Hạo Nam không trả lời, hắn hoàn toàn im lặng. Sẽ có một ngày cô hiểu được tội lỗi của Trương Ninh Hinh lớn đến nhường nào. Có thể khiến hắn từ yêu biến thành hận, cũng đâu phải dễ dàng gì.
Tối hôm đó.
Tạ Tranh trở về phòng của Tống Hạo Nam để nghỉ ngơi. Cô ta vừa bước vào căn phòng này thì đã vô cùng khó chịu, nguyên do là dường như mùi hương trên người Tống Tư Hạ vẫn được lưu lại.
Cô ta không thích, nơi này đã là của cô ta rồi... Sao có thể để mùi hương của người phụ nữ khác ở đây ?
Tạ Tranh cầm khung ảnh được đặt trên bàn làm việc của Tống Hạo Nam lên, cô ta định dựng nó lên để xem, thì lại bị doạ đến giật bắn mình.
“Tạ Tranh !”
“Tống... Tống tiên sinh...”
“Chưa muốn ૮ɦếƭ thì đừng động vào đồ của tôi.”
“Tôi... tôi hiểu rồi...”
Tạ Tranh thức thời, cô ta biết Tống Hạo Nam hôm nay vô cùng không hài lòng với thái độ của Tống Tư Hạ, cho nên liền quay sang phòng cho khách để nghỉ ngơi. Chỉ cần qua hôm nay thôi, mọi thứ sẽ trở lại bình thường, hắn không thể đưa cô ta về đây không công được.
Tống Hạo Nam dựng khung ảnh đó lên, lau đi bụi bẩn trên mặt kính. Trong đó là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng vẻ của cô ấy giống Tống Tư Hạ như hai giọt nước, nhưng đây cũng chỉ là một bức tranh vẽ mà thôi.
Lúc đó, làm gì có những thứ như máy ảnh bây giờ... nên chỉ có thể dựa vào hồi ức để mà vẽ lại.
Tống Hạo Nam cầm lấy chiếc điều khiển, cánh cửa bí mật đằng sau bức tường xuất hiện. Sau khi nhập mật mã, hắn bước vào hành lang, cánh cửa cũng đóng lại theo.
Đã bao lâu rồi... hắn không tới nơi này? Những điều hắn muốn nhớ, những điều hắn không muốn nhớ, đặc biệt là Trương Ninh Hinh, toàn bộ đều được lưu giữ ở đây.
Nhắc đến cái tên ấy, Tống Hạo Nam bỗng dưng bật cười như một kẻ điên. Trương Ninh Hinh... mẹ... Hắn cảm thấy thật nực cười mà.
Tống Tư Hạ thế nhưng lại nghĩ rằng Trương Ninh Hinh là mẹ của cô. Nhưng cũng không thể trách cô, suy nghĩ nông cạn của con người bình thường chỉ đến thế mà thôi.
“Hinh Nhi à... em thấy kết cục của mình thế nào ? Đã hối hận chưa ?”
Thực ra, có một chuyện mà chỉ duy nhất một mình hắn biết, Trương Ninh Hinh chính là Tống Tư Hạ...
Mọi kiếp hắn đều đi tìm cô, điên cuồng mà lật tung cả thế giới để tìm kiếm bóng hình của cô. Nhưng đó không phải là tình yêu, mà là thù hận. Hắn đoạt lấy cô, chỉ có một mục đích duy nhất là trả thù.
Cô vứt bỏ tình yêu của hắn, hắn chịu được; cô gả cho người khác vì quyền lực, hắn cũng chịu được; nhưng cớ sao phải hãm hại gia đình hắn ? Cả trăm sinh mạng vô tội của nhà họ Tống, cứ thế vì cô mà phải nộp mạng.
Thân là người đứng đầu gia tộc, Tống Hạo Nam lại chỉ có thể trơ mắt nhìn từng chiếc đầu của người thân bị cắt xuống bởi tay lũ đao phủ. Vì thế, hắn đã thề rằng thù này không thể không báo.
Lời thề ấy không phải một kiếp hay là ba kiếp, mà là mãi mãi. Dù cho những kiếp sau, Trương Ninh Hinh có là người vô tội, hắn cũng sẽ dồn cả nhà cô vào đường cùng như cô đã từng.
“Hinh Nhi... địa ngục của em... lại đến rồi, thật nhớ những ngày em gào khóc cầu xin tôi tha thứ.”