“Cha nuôi... người yêu mẹ con sao ?”
“Ta đối với cô ta, chỉ còn hận ý.”
“Tại sao ? Bà ấy đã làm gì mà người lại đối xử với con như vậy ? “
Tống Tư Hạ gào thét trước mặt Tống Hạo Nam, cô nắm chặt lấy tay áo hắn. Trước kia, hắn muốn ђàภђ ђạ cô thế nào thì ђàภђ ђạ, là vì cô nghĩ Tống Hạo Nam đã cứu sống mình, nhưng...
Giờ đây cô mới hiểu ra, nếu không có hắn, chắc hẳn cha mẹ ruột của cô vẫn còn sống. Cô vẫn được sống với người thân ruột thịt, chứ không phải cái chốn địa ngục chỉ toàn những gương mặt giả dối này.
Tống Hạo Nam tức giận, nắm chặt lấy cổ tay Tống Tư Hạ, ánh mắt như dã thú tưởng chừng như muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô ngay lập tức.
“Càng ngày càng to gan rồi đúng không ?”
Tống Tư Hạ giật mình, cô dừng tay lại. Đúng rồi... từ khi nào cô lại cả gan dám chạm tới giới hạn của cha nuôi như vậy ? Cô hồ đồ rồi... cô chính là đang tự mình chui đầu vào rọ mà.
“Con... con xin lỗi...”
“Nhưng... người có thể cho con gặp anh ấy không ? Cha nuôi, xin người... con sẽ không nhắc lại chuyện này nữa đâu...”
Dù có rơi vào khốn khó tới mức nào thì vẫn sẽ cầu xin cho Lâm Thành sao ? Tống Hạo Nam bật cười, tình yêu của cô thật vĩ đại mà... tại sao nó lại không dành cho hắn ? Lòng ghen ghét của Tống Hạo Nam bỗng nhưng trào dâng, hắn ngay lập tức kéo Tống Tư Hạ đi về phía giường bên cửa sổ.
Đẩy ngã cả người cô xuống, hắn đã lấy chiếc còng tay ra, một bên cài vào song cửa, một bên khoá chặt cổ tay cô.
“Chừng nào thoát được thì đi !”
“Cha nuôi ! Cha nuôi !”
Tống Tư Hạ đứng dậy, cố gắng kéo tay mình ra, nhưng không có chút tác dụng nào, ngược lại thì lại càng đả thương bản thân mình, cả bàn tay cô đỏ ửng, trầy xước đến chảy máu.
Nhìn cô như vậy, Tống Hạo Nam tự hỏi, nếu có ngày người nằm trên giường bệnh là hắn, liệu Tống Tư Hạ sẽ lo cho hắn thế này không ? Chắc chắn là không rồi... Hắn ghen tị với chính kẻ trong tay không có gì, ngoại trừ... trái tim của cô.
“Con xin người ! Cha nuôi !”
Tống Hạo Nam mặc kệ, hắn quay đi, đóng sầm cửa lại. Trong lòng Tống Tư Hạ càng thêm lo lắng. Nếu như hắn giận cá chém thớt, đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Lâm Thành thì sao ?
Cô quyết rồi... hôm nay, cô không thể không gặp anh.
Tống Tư Hạ bước xuống giường, cố đẩy cả người về phía trước, vết thương trên tay đã nghiêm trọng lại càng nghiêm trọng hơn, máu tươi dính đầy trên chiếc còng rồi rơi xuống sàn.
Cô có cảm giác như bàn tay này sắp phế đến nơi rồi.
...
“Cậu ta thế nào rồi ? ૮ɦếƭ chưa ?”
“Tống tiên sinh, cậu ấy ít nhất cũng phải nằm viện hai tháng nữa.”
Tại sao không ૮ɦếƭ luôn đi ? Tống Hạo Nam chỉ hận không thể một đao Gi*t ૮ɦếƭ Lâm Thành ngay lập tức. Anh ૮ɦếƭ rồi Tống Tư Hạ nhất định sẽ đau buồn, nhưng cũng chỉ một thời gian thôi.
Hắn không chịu đựng nổi mỗi khi nghĩ đến trái tim cô luôn hướng về một người đàn ông khác.
“Lâm Thành... Lâm Thành...”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tống Hạo Nam quay đầu lại nhìn. Là Tống Tư Hạ, tay cô còn đang bị thương, đến cả hắn còn thấy rùng mình.
Chỉ vì Lâm Thành, cô không tiếc làm ra chuyện này sao ?
Tống Tư Hạ chạy về phía giường bệnh của Lâm Thành, hoàn toàn không để ý tới người đàn ông bên cạnh mình. Trong phút chốc, Tống Hạo Nam nổi trận lôi đình, hắn lôi người cô dậy, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Tống Tư Hạ ! Con phải yêu ta ! Chỉ được yêu một mình ta !”