“Ngược lại, tôi muốn cô hơn, hay là... làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ cứu cậu ta.”
“Không... ngài không thể ép tôi làm vậy được...”
Giọng nói ở đầu dây bên kia bỗng nhiên bật cười, Tống Tư Hạ dần cảm thấy bất ổn, bờ vai run lẩy bẩy.
“Vậy con muốn làm người phụ nữ của cha nuôi hơn sao ?”
Tống Tư Hạ đã sợ đến mất mật, cô đánh rơi chiếc điện thoại xuống sàn. Là Tống Hạo Nam... Bây giờ cô mới nhận ra, số điện thoại đó không phải là gọi cho Tống Liên Dực, mà là Tống Hạo Nam.
Hắn lừa cô, là vì muốn thăm dò xem cô rốt cuộc có dám vì Lâm Thành mà phản bội lại hắn hay không.
Mãi một lúc sau, Tống Tư Hạ mới hoàn hồn trở lại, cô cầm điện thoại lên.
“Cha... cha nuôi...”
“Nói đi, có khi... ta sẽ tha cho Lâm Thành.”
“Con... con muốn làm người phụ nữ của người... hơn là... Lâm Thành...”
Ngay sau đó, Tống Hạo Nam tắt máy, đến cả một câu trả lời cũng không chịu cho cô. Nhìn vào bản thân trong gương, lại nghĩ tới cái vẻ mặt lúc này vì lo lắng cho người mình thương mà trở nên thất thần của Tống Tư Hạ, hắn lại không kìm chế nổi bản thân, vung mạnh tay đấm vào tấm gương.
Chiếc gương vỡ nát, tay hắn dính đầy máu, những mảnh thuỷ tinh nhỏ vẫn còn ghim trên đó, nhưng hắn lại chỉ thấy tức giận, chứ không thấy đau đớn.
Tại sao Tống Tư Hạ lại không yêu hắn ? Những lần trước, dù không hề đối đãi với cô tốt như này, cô cũng tự nguyện làm con thiêu thần mà lao vào hắn, vậy mà...
Bây giờ, trái tim cô lại thuộc về người khác, giống như Trương Ninh Hinh trước kia.
Lẽ nào cô đã nhớ lại sao ? Những chuyện tồi tệ đó, cho nên... cô mới yêu người khác.
...
Tống Tư Hạ nhìn qua cửa sổ, rốt cục cũng nhìn thấy đám người đó dừng tay. Có lẽ Tống Hạo Nam đã đồng ý buông tha cho Lâm Thành rồi, cô cũng chỉ cần như vậy thôi. Chừng nào anh còn sống thì vẫn còn hi vọng.
Tống Tư Hạ quay về phía bàn làm việc đã bị mình bới tung lên của Tống Hạo Nam, cô sắp xếp từng tờ giấy rồi cho vào ngăn tủ, lại bất chợt nhìn ra một ngăn lại có hai lớp. Cô sợ, nhưng cũng tò mò, cuối cùng vẫn mở ra xem.
Dù gì cũng sẽ bị Tống Hạo Nam trừng phạt, đã sai rồi thì sai đến cùng đi, hắn có tức giận đến mấy cũng thể không Gi*t cô.
Trong đó có một hộp gỗ, hình như đã lâu lắm rồi không được động đến. Kỳ lạ là chiếc hộp không có khoá, cô liền mở ra xem.
Là một miếng ngọc bội, nó quả thực rất đẹp, có lẽ niên đại cũng không nhỏ chút nào. Tống Tư Hạ đặt nó xuống sàn rồi cầm lấy chiếc khăn tay trong hộp. Tống Hạo Nam cất nó trong này, chắc hẳn là hắn rất trân quý nó, hơn nữa, bên cạnh còn có hai chữ Hinh Nhi...
“Mẹ...”
Chẳng lẽ đây là của Trương Ninh Hinh, mẹ cô ? Tống Tư Hạ trước giờ không hỏi về thân thế thật sự của mình, nhưng không có nghĩa cô không muốn biết.
Cô định lấy nốt xấp giấy nhỏ ra, thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng mở cửa. Quá hoảng loạn, cô vội cất mọi thứ lại vào trong rồi chạy đến trước cửa.
Tống Hạo Nam về sớm như thế, chắc chắn là muốn trừng phạt cô.
“Cha nuôi...”
“Điều nên biết đều đã biết cả rồi ?”
“Cha nuôi... người còn yêu mẹ con sao ?”