“So với cô ta, ta càng thích con đau khổ hơn, Tư Hạ. Con chưa nghe nói, đánh là yêu, mắng là thương sao ?”
“Từ nay, dọn đến phòng của ta.”
Tống Tư Hạ chợt giật mình, cô ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt. Ở chung một căn nhà với hắn rồi, giờ đây còn phải ở chung một phòng sao ?
Nhìn vào đôi mắt ấy, trong lòng Tống Hạo Nam lại càng cảm thấy vui sướng hơn, hắn ôm lấy Tống Tư Hạ, hôn lên đỉnh đầu cô.
“Tư Hạ...”
Tống Hạo Nam biết cô ghê tởm hành động của mình chứ, nhưng trong mắt hắn, mọi sự phản kháng của con gái này thật dễ thương. Hắn yêu cái dáng vẻ này của cô ૮ɦếƭ đi được.
“Có phải... chỉ cần như vậy, cha sẽ bỏ qua cho Lâm Thành ?”
“Vậy thì phải xem biểu hiện của con.”
...
Tối hôm đó, Tống Tư Hạ dọn đến phòng của Tống Hạo Nam, điều duy nhất khiến cô vui mừng chính là nơi này không có camera giám sát. Ít nhất, sống thế này sẽ thoải mái hơn.
Mười hai giờ đêm, Tống Hạo Nam trở về nhà, còn Tống Tư Hạ đã ngủ say từ lâu. Hắn bỗng nhiên cầm lấy một bàn tay của cô, lấy chiếc nhẫn kim cương trong chiếc hộp nhung màu đỏ ra rồi đeo vào ngón giữa cho cô.
Tống Hạo Nam nâng niu bàn tay ấy, Tống Tư Hạ đeo chiếc nhẫn này thật đẹp mà. Thực ra, ngày mai, hắn định đưa cô tới một bữa tiệc. Mọi người không biết hắn có một đứa con gái nuôi, cho nên để cho cô thân phận vợ chưa cưới là thích hợp nhất.
Sáng hôm sau, Tống Tư Hạ dậy từ rất sớm, còn Tống Hạo Nam vẫn còn ôm lấy cô từ đằng sau mà ngủ. Nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, cô không khỏi bàng hoàng.
Người đàn ông này rốt cuộc là thế nào ? Một giây trước, hắn còn chà đạp cô, một giây sau, hắn liền có thể dịu dàng với cô.
“Thích không ?”
Giọng nói ấy khiến Tống Tư Hạ giật bắn mình, trái tim như muốn vọt ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
“Tại sao ?”
“Rồi con sẽ biết.”
Tối hôm đó, Tống Hạo Nam đưa Tống Tư Hạ tới bữa tiệc tân gia của một người bạn. Tống Hạo Nam cư nhiên lại dẫn một cô gái đến nơi này. Trước đây, dù có nhiều phụ nữ đến mấy, hắn cũng không bao giờ làm vậy.
“Nhớ kĩ, ở đây, chúng ta không phải cha con, mà là vợ chồng.”
Tống Tư Hạ gật đầu rồi đi về phía bàn tiệc, cô không quen ai ở đây cả, tốt nhất là không nên động vào. Tống Hạo Nam đi ra chỗ khác, lại không để ý tới người đàn ông đang bước về phía Tống Tư Hạ.
“Tống Hạo Nam là chồng chưa cưới của cô ?”
Tống Tư Hạ nhìn sang người đàn ông bên cạnh rồi gật đầu. Ngay sau khi nhâm nhi một chút rượu vang, anh ta lại quay sang hỏi cô: “Cô không biết tôi là ai sao ?”
“Tôi nên quen ngài sao ?”
“Tống Liên Dực, Tổng giám đốc điều hành của Tống Thị.”
Họ Tống... là họ hàng với Tống Hạo Nam sao ? Tống Tư Hạ cứ đứng sững đấy, Tống Liên Dực đành phải thu tay về.
“Có phải cô đang muốn rời khỏi Tống Hạo Nam ? “ Tống Tư Hạ còn chưa kịp trả lời, anh ta đã tiếp tục nói: “Tôi có thể giúp cô, với một điều kiện.”
Tống Tư Hạ đương nhiên bị dao động. Bình thường, cô nghĩ cũng không dám nghĩ sẽ chạy trốn khỏi Tống Hạo Nam, nhưng nếu thực sự có một người có quyền có thế như Tống Liên Dực giúp đỡ, mọi thứ sẽ khác.
Cô và Lâm Thành đều có cơ hội sống một cuộc sống khác.
“Điều kiện là...”
Tuy nhiên, Tống Tư Hạ bất chợt nhìn thấy Tống Hạo Nam đang bước về bên mình, cô hoảng hốt chạy đến mà xà vào lòng hắn, cố gắng giả giọng nũng nịu. Cô không muốn Tống Hạo Nam biết mình đã có ý định bỏ trốn.
“Ông xã... anh ta bắt nạt em...”