“Đưa tiểu thư đi phá thai, ngay lập tức.”
Tống Tư Hạ sững sờ, trợn mắt nhìn Tống Hạo Nam. Người muốn cô mang thai là cha nuôi, giờ đây người muốn cô phá thai cũng là cha nuôi sao ? Cô phải làm thế nào mới khiến hắn vừa lòng đây ?
Đám người vừa bước đến để đưa Tống Tư Hạ đi, cô đã bám víu lấy chân Tống Hạo Nam. Cô không muốn phá... cô không muốn trên tay mình phải dính máu của một sinh mạng...
“Cha nuôi... đó là con của người...”
“Thì ?”
“Chính người muốn con mang thai mà... xin người đừng làm vậy...”
“Chẳng phải con không muốn sinh con cho ta hay sao ? Ta giúp con.”
Cả người Tống Tư Hạ cứng đờ. Cô quả thực không muốn có con với Tống Hạo Nam, nhưng nếu đã có rồi thì cô làm sao mà đủ nhẫn tâm để Gi*t nó chứ ? Nó là máu mủ của cô mà...
Hơn nữa, cơ thể Tống Tư Hạ rất khó để mang thai, nguyên do là trước kia cô đã lén uống quá nhiều Tђยốς tгáภђ tђคเ trước khi bị Tống Hạo Nam phát hiện để rồi bị nhốt vào đây. Vì vậy, nếu như cô bỏ đứa bé này, cũng chính là từ bỏ thiên chức làm mẹ.
Nhìn bộ dạng này của Tống Tư Hạ, trong lòng Tống Hạo Nam không khỏi hân hoan. Hắn muốn nhìn thấy cô đau khổ, như vậy... mới có thể xoa dịu nỗi hận của mình.
“Cha nuôi... xin người... xin người đừng ép con phá...”
Những giọt lệ đó thật đẹp mà... Tống Hạo Nam cúi xuống, hai tay lau đi nước mắt cho Tống Tư Hạ, rồi lại hôn lên môi cô. Dù cho bản thân mỗi lần đều cảm thấy ghê tởm vô cùng, Tống Tư Hạ cũng không dám phản kháng.
Những thứ này coi như là trả nợ cho Tống Hạo Nam. Suốt mười bảy năm, cô sống trong nhung lụa, không phải lo cơm ăn áo mặc chính là nhờ ơn người đàn ông này. Hắn muốn cơ thể cô, cô liền cho hắn tuỳ ý chà đạp nó. Chỉ là lần này...
“Cha nuôi, cha nuôi... con có thai, không thể...”
“Câm mồm !”
...
“Cha nuôi... con... đau quá...”
“Vậy sao...”
Tống Hạo Nam cuối cùng cũng chịu dừng lại. Lúc này, dưới ánh đèn mờ ảo, hắn vẫn có thể nhìn ra được khuôn mặt thiếu sức sống của Tống Tư Hạ. Cô đang ôm bụng mình, bật khóc nức nở.
Chắc hẳn là hắn đã đủ тһô Ьạᴏ để Gi*t đứa bé trong bụng cô rồi. Có lẽ, chỉ thêm chút nữa là đã Gi*t luôn cả người con gái này.
Nhưng, Tống Hạo Nam chưa từng sợ mất cô, cho nên cũng chẳng mấy lo lắng, dáng vẻ của hắn bình thản như chưa có gì xảy ra. Hắn bế Tống Tư Hạ lên, tự mình đưa cô tới bệnh viện.
Sau khi cấp cứu xong, Tống Hạo Nam không thèm liếc Tống Tư Hạ một cái, hắn quay đi hỏi bác sĩ.
“Bao giờ có thể xuất viện ?”
“Cần quan sát thêm vài ngày nữa...”
Tống Hạo Nam nhếch mép cười, chắc hẳn cô đang rất vui đây. Đây là lần thứ hai mà Tống Tư Hạ được tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Từ nhỏ, cô đã làm một con chim hoàng yến trong cái Ⱡồ₦g son của hắn rồi, nào có cơ hội được tự do bên ngoài.
Không lâu sau, Tống Tư Hạ tỉnh dậy, cô đau, nhưng đến cả một giọt nước mắt cũng không dám rơi xuống, bởi vì Tống Hạo Nam hiện giờ đang ở ngay cạnh cô.
Không phải cô căm ghét cha nuôi, mà là... khi đối diện với hắn, cô cảm thấy mình như đang sống với một ác ma vậy. Sự kiểm soát của hắn khiến cô phát điên mất.
“Sợ sao ?”
Tống Tư Hạ lắc đầu. Tống Hạo Nam xoa đầu cô, rồi lại tiến gần tới tai cô mà thì thầm.
“Tĩnh dưỡng thật tốt, ta đang mong đợi đứa con thứ hai của chúng ta đấy.”