Dấu vếtDương Cẩm Trình ngồi tựa lưng vào chiếc ghế bành to rộng, hai tay nâng cuốn “Tuyển tập các bài tham luận hội nghị quốc tế về tính biểu đạt trong tâm lý trị liệu và kịch tâm lý”. Ánh mặt trời buổi chiều lặng lẽ chiếu lên nền nhà bằng gỗ gụ bóng loáng hắt trở lại chuyển thành nhiệt độ ấm áp.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Dương Cẩm Trình bỏ kính ra, quay về phía trước bàn, “Mời vào!”
Trợ lý Trần Triết bước vào, cẩn thận đặt chùm chìa khóa xe lên bàn.
“Chủ nhiệm Dương, xe sửa xong rồi ạ!”
“Ồ, cảm ơn cậu!” Dương Cẩm Trình đứng lên lấy bộ comple treo lên giá áo, “Hết bao nhiêu tiền?”
“Không cần đâu ạ.” Trần Triết buông hai tay, kính cẩn đứng, “Em đã đưa hóa đơn cho kế toán, thanh toán ở Sở Nghiên cứu.”
“Thế sao được? Đây là hai việc khác nhau.” Dương Cẩm Trình cau mày, “Chốc nữa tôi sẽ gặp kế toán.”
Trần Triết hơi ngượng, “Chủ nhiệm Dương thật liêm khiết.”
Dương Cẩm Trình xua tay, “Cần phải như vậy.” Mặt Trần Triết càng đỏ, Dương Cẩm Trình cười, “Ý tốt của cậu tôi xin nhận, lần sau đừng làm thế!”
Trần Triết vừa định nói thì điện thoại trên bàn làm việc bỗng reo vang.
“Chào anh… tôi là… ồ, thầy giáo Thạch, chào thầy…” Dương Cẩm Trình cầm ống nghe, liếc nhìn về phía Trần Triết vội vàng gật đầu, “Chủ nhiệm Dương, em xin phép.”
Nói xong, anh ta quay người đi ra khỏi văn phòng chủ nhiệm và cẩn thận khép cửa lại.
Năm phút sau, Dương Cẩm Trình đã thay chiếc áo cánh trắng bằng bộ comple là phẳng phiu bước ra khỏi văn phòng chủ nhiệm. Sau khi dặn dò trưởng phòng Hành chính mấy câu, ông ta đi thẳng ra bãi để xe, trên đường không ngớt có người cúi chào, Dương Cẩm Trình luôn nở nụ cười, dáng vẻ ung dung.
Sau khi mở khóa xe, Dương Cẩm Trình đặc biệt chú ý đến cánh cửa xe. Cánh cửa xe bóng lộn không chút tì vết. Những vết hằn xấu xí đã biến mất. Dương Cẩm Trình mãn nguyện gật đầu, kéo cửa xe bước vào.
Nửa giờ sau, trong văn phòng của trưởng phòng Giáo vụ trường tiểu học Trường Thịnh, Dương Cẩm Trình và nữ trưởng phòng Giáo vụ có dáng người béo mập đang ngồi đối diện với nhau. Dương Triển đứng ở góc phòng áp mặt vào tường, thỉnh thoảng lại thò tay ra cậy một mảng vữa trên tường.
“Tình hình là như vậy, may mà học sinh bị đánh thương tích không nặng lắm, phụ huynh cũng không truy cứu đến cùng. Nhưng chúng tôi có trách nhiệm thông báo việc này đến ông, hy vọng ông sẽ quản lý và giáo dục Dương Triển. Đừng để tình trạng tương tự xảy ra.” Nữ trưởng phòng Giáo vụ đứng trước Dương Cẩm Trình phong độ đĩnh đạc thì có phần giữ kẽ, chẳng hề lạnh lùng, nghiêm khắc như đứng trước những phụ huynh học sinh khác.
“Chị phê bình như thế là đúng lắm. Thằng bé không chịu nghe lời chủ yếu là trách nhiệm của tôi… Mày ngoan ngoãn một chút!!” Trưởng phòng Giáo vụ giật thót người. Dương Cẩm Trình vội vàng thanh minh: “Xin lỗi, tôi không nói chị. Dương Triển, bỏ tay xuống cho bố!”
Dương Triển không dừng lại ngay, mà còn tăng tốc cố gắng cậy thêm mấy cái nữa. Một mảng tường lớn rơi lào rào xuống.
Dương Cẩm Trình giận sôi máu, trưởng phòng Giáo Vụ vội dàn hòa: “Thằng bé thực ra rất khá, chỉ có điều hay thích làm theo ý mình.”
Dương Triển ngồi co ro yên lặng ở ghế sau, mắt đảo qua những cửa hàng hai bên phố, qua cửa sổ xe, tất cả cảnh vật bên ngoài hiện lên màu xanh xám, giống như một bộ phim điện ảnh cũ, màu sắc đơn điệu.
“Vì sao lại đánh bạn?” Dương Cẩm Trình hỏi.
Dương Triển nhìn vào gương chiếu hậu. Bố nó đang nhìn nó với ánh mắt rất nghiêm khắc. Nó ngoảnh đầu đi, không trả lời.
Dương Cẩm Trình thở dài nặng nề, chăm chú lái xe.
Khi xe chạy qua một cửa hàng KFC, Dương Cẩm Trình cho xe chạy chậm lại. “Ăn trưa chưa?”
Dương Triển không quay đầu lại, chỉ thấy nó trề môi ra, nước mắt từ từ chảy thành dòng trên má.
Dương Cẩm Trình cho xe dừng lại bên đường, lát sau, với bộ mặt lầm lì xách ra một túi giấy to. Ông ta đưa túi giấy cho Dương Triển. Dương Triển không kịp đợi đã mở to miệng chờ sẵn. Nó ăn vội tới mức ghế sau chỗ nào cũng vãi đầy vụn thức ăn. Dương Cẩm Trình nhìn qua gương chiếu hậu, thấy kiểu ăn của thằng con, văng ra một câu chửi thầm.
“Mẹ mày, không để bố mày mở mặt ra nữa!” Rồi lấy từ trong hộp giấy ăn ra mấy tờ ném về phía sau. “Lau mồm và tay đi.”
Dương Triển nhanh chóng ăn no. Nó cẩn thận gói túi giấy lại, bộ mặt dính đầy mỡ và tương ớt lại trở lại vẻ thờ ơ, lạnh lùng.
Dương Cẩm Trình không về thẳng nhà mà đi đến phòng bảo vệ khu chung cư Trí Uyển trước. Mười mấy phút sau, Dương Cẩm Trình bước ra, phía sau, trưởng phòng bảo vệ đang cúi gập người gật đầu.
“Thưa ông Dương, xin ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ rạch xước xe của ông!” Anh ta nhấn mạnh hai từ “hung thủ”, thái độ như cùng có chung một kẻ thù.
Dương Cẩm Trình đưa con trai về nhà. Vừa bước vào cửa, Dương Triển đã tháo tuột giày, chui tọt vào phòng riêng. Dương Cẩm Trình định truy hỏi nó đã nghe thấy từ cửa phòng tiếng “lách cách”. Cửa phòng đã bị khóa. Đứng ngây tại chỗ một lúc, nuốt mãi không trôi nỗi bực tực trong lòng, Dương Cẩm Trình đành giận dữ gầm lên một câu: “Tao đi làm đây, mày ở nhà ngoan ngoãn đợi tao về.”
Dương Triển đeo cặp sách ngồi trên giường, nghe thấy tiếng gầm của bố khẽ bật cười. Sau khi xác nhận ông bố đã bỏ đi, Dương Triển đặt cặp sấch xuống, chui xuống gầm giường, lôi cái hộp sắt nhỏ ra, đổ chỗ thức ăn thừa trong túi giấy cầm khư khư trên tay vào. Làm xong mọi việc, nó phủi bụi trên người vẻ mãn nguyện, mở cửa ra phòng khách xem ti vi.
Khi Dương Cẩm Trình quay trở về thì trời đã khuya. Phòng khách tối om om, trong phòng của thằng con cũng không có tí ánh sáng nào. Dương Cẩm Trình xoay thử tay nắm cửa, cửa đã khóa. Dương Cẩm Trình nhẹ bước trở về phòng mình, mở máy tính, thay bộ quần áo ngủ, pha một ly cà phê nóng. Đồng hồ trên tường chỉ 23 giờ 30. Dương Cẩm Trình ngồi trước màn hình, đăng nhập vào hộp thư điện tử của mình. Khi nhìn thấy trong email có một lá thư mới, ông khẽ mỉm cười. Khoảng một giờ sau, Dương Cẩm Trình tắt máy tính, đi tắm rồi lên giường đi ngủ.
Cho đến khi trong phòng của ông bố phát ra tiếng ngáy đều đều, yên ổn, Dương Triển mới rời tai khỏi cửa. Nó vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, không có vẻ gì là chuẩn bị đi ngủ.
Dương Triển đứng cạnh cửa, cẩn thận mở khóa, một tiếng “lạch cạch” vang lên làm chính nó cũng phải giật mình. Nó không mở cửa ngay mà lặng lẽ đứng một lúc, cho đến khi tin chắc ông bố không bị đánh thức mới đẩy cửa ra.
Dương Triển nhón chân, rón ra rón rén đi qua phòng khách, lặng lẽ thay đôi giày thể thao. Tinh thần khẩn trương khiến nó thở dốc sau khi hoàn thành công việc, Dương Triển đứng trước cửa chờ cho hơi thở trở lại bình thường rồi từ từ mở cửa đi ra.
Nhiệt độ ngoài hành lang thấp hơn ở trong nhà rất nhiều. Dương Triển cảm thấy thật sảng khoái. Nó lần theo cầu thang từ từ đi xuống. Đi được hai tầng, nó rảo bước nhanh hơn. Đèn cảm ứng âm thanh bật sáng từng tầng theo bước chân vui vẻ của thằng bé. Không khí nặng nề của chung cư bỗng chốc tràn đầy sức sống.
Đứa bé xuống thẳng tầng hầm để xe. Trong bóng đêm, cửa vào hầm để xe giống như một cái mồm đầy máu chui từ dưới đất lên. Vừa bước qua cửa, một luồng không khí lạnh lẽo xộc thẳng vào mặt. Đứa bé không dừng lại, bước tiếp một cách mệt mỏi, không để ý đến những chiếc camera đang quay. Hầm đỗ xe cũng không vì sự tố cáo của Dương Cẩm Trình mà cử thêm người tuần tra. Phòng trực ban tối om, nhân viên trực ban đã ngủ say từ lâu. Dương Triển đi qua những chiếc xe nhiều màu sắc và kiểu dáng khác nhau, bước thẳng đến chiếc Mercedes màu xám bạc. Nó cúi xuống một bên cửa xe, đưa tay xoa lên bề mặt sơn nhẵn bóng như mới, khuôn mặt biểu hiện như cười mà không phải cười. Nhưng bộ dạng đó kéo dài không lâu, rất nhanh, trong tay thằng bé xuất hiện một chiếc chìa khóa.
Nó cầm chiếc chìa khóa ra sức vạch lên cửa xe.