Cuồng Vọng Phi Nhân Tính - Chương 03

Tác giả: rain8x

Tái ngộ
Sau khi ngủ một giấc ngon lành, hôm sau Phương Mộc đến Sở công an từ rất sớm. Thế mà còn có người còn đến sớm hơn cả anh. Vừa bước chân vào phòng làm việc, anh đã bị gọi lên phòng của Cục trưởng Biên Bình.
Trông Biên Bình khuôn mặt mệt mỏi, hai mắt thâm quầng, xem ra anh đã thức trắng cả đêm qua. Phương Mộc nhìn những chiếc gạt tàn chứa đầy những đầu mẩu thuốc lá, đang tự hỏi không biết là vụ án nào đã làm cho một người kiến thức sâu rộng như Biên Bình phải đau đầu. Đưa mắt nhìn quanh, vô tình Phương Mộc nhìn thấy mấy bức ảnh trên bàn. Trong đó có tấm ảnh chụp xác nạn nhân nữ nằm trong phòng khách chiều qua. Phương Mộc ngay lập tức hiểu ra, chính là vụ án La Gia Hải.
Biên Bình bắt gặp ánh mắt của Phương Mộc, biết là cậu ta đã đoán được ý của mình, nên đi thẳng vào câu chuyện: “Thằng này cũng khá thú vị đấy.”
Phương Mộc rút một điếu thuốc đưa cho Biên Bình, giúp anh châm lửa rồi cũng tự châm cho mình một điếu.
“Hồ sơ vẫn ở phân cục hả anh?”
“Ừ.”
“La Gia Hải đã khai chưa anh?”
“Vẫn chưa.” Biên Bình dùng tay Ϧóþ nhẹ cổ, “Cả đêm qua bên phân cục hỏi cung cậu ta. Nhưng thằng bé này chỉ thừa nhận là đã Gi*t người, còn động cơ phạm tội là gì thì nhất quyết không chịu nói. Nhưng nói chung bên phân cục cũng đã hỏi được kha khá rồi, nói ra có khi cậu không tin, có khi cậu ta vẫn còn dính đến một vụ án mạng nữa.”
“Gì cơ?” Phương Mộc ngạc nhiên, “Có phải là cô gái mặc đồ màu đỏ không?”
Biên Bình dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Phương Mộc: “Đây cũng chính là điều tôi muốn hỏi cậu đấy, sao cậu biết có một cô gái mặc đồ màu đỏ?”
“Cũng là do em đoán thôi!” Phương Mộc ngừng lại, “Thông qua ánh mắt của La Gia Hải.”
“Nói tôi nghe xem!”
“Thông thường, nếu một người thuận tay phải, khi suy nghĩ mà mắt đưa lên phía trên và về phía bên trái nghĩa là anh ta đang nhớ lại một việc đã qua. Nếu như cũng đưa mắt lên trên nhưng về phía bên phải nghĩa là anh ta đang tưởng tượng một việc anh ta chưa từng trải qua. Nếu như mắt lại đưa xuống về bên trái nghĩa là anh ta đang tưởng tượng về âm thanh, còn nếu đưa xuống về bên phải thì nghĩa là anh ta đang nhớ lại cảnh tượng nào đó hoặc những cảm nhận mà anh ta đã trải qua.”
“Màu đỏ thì sao, sao cậu đoán ra?”
“Thông qua cơ mặt của La Gia Hải. Thông thường con người khi nhớ lại về những sự vật có màu đỏ, do màu này làm cho người ta dễ bị căng thẳng nên từ đó có dẫn đến việc các cơ mặt sẽ trở nên cứng. Ngoài ra, nếu như nhớ về những sự vật có màu vàng thì ngoài việc cơ mặt cứng ra, trên khuôn mặt còn biểu hiện sự thù ghét, bất an.” Phương Mộc nói hơi nhanh, nên khẽ thở dốc: “Hôm qua, La Gia Hải có vẻ như chìm vào trong suy nghĩ. Mà lúc trước em nhìn thấy cậu ta cầm dao bằng tay phải, cơ mặt ¢ươиg ¢ứиg, nhưng sắc mặt lại bình thường. Em đoán là cậu ta đang nghĩ về một cô gái, vì thế mới liều một phen, đoán là cậu ta đang nghĩ về một cô gái mặc đồ màu đỏ.”
“Ừm,” Biên Bình vừa như đang suy nghĩ điều gì đó vừa gật đầu, “Tôi nghĩ là lúc đó cậu ta đúng là nghĩ về một cô gái, nhưng không phải là mặc đồ đỏ.”
“Sao thế ạ?” Phương Mộc mở to mắt.
“Một tuần trước, ở trường Đại học Công nghiệp thành phố J có ba sinh viên bị mất tích, gồm có La Gia Hải và hai cô gái tên là Thẩm Tương và Tang Nam Nam.” Biên Bình ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Thẩm Tương lúc đó mặc một chiếc váy liền màu trắng, còn Tang Nam Nam mặc một chiếc áo phông màu vàng và quần soóc đen.”
Phương Mộc nhớ lại câu mà La Gia Hải đã nói hôm đó:
“... Tôi và Thẩm Tương, không muốn mang cái tội danh này rời khỏi thế giới...”
Cô gái mà lúc đó anh ta nghĩ tới chắc là cô gái có tên Thẩm Tương.
Váy liền màu trắng... màu đỏ...
Phương Mộc khẽ nhăn mày, rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt dò hỏi của Biên Bình, chậm rãi nói: “Chiếc váy liền màu trắng nhưng bị máu nhuốm đỏ.”
“Tôi cũng nghĩ thế.” Khuôn mặt Biên Bình trở nên nặng nề, “Hai cô gái này, ít nhất có một người có thể đã ૮ɦếƭ.”
Phương Mộc nghĩ một lúc rồi hỏi: “Chúng ta liệu có thể làm gì?”
“Cậu đừng vội!” Biên Bình quay màn hình vi tính ở trên bàn về phía Phương Mộc, “Xem cái này đi.”
Trên màn hình lúc này là một đoạn băng video đang được phát, nội dung có vẻ như là một chương trình ti vi nào đó. Phương Mộc nhớ ra là lúc ở hiện trường, anh có nhìn thấy một cái máy quay phim vẫn còn đang chạy.
“Đây là đoạn băng do máy quay phim ở hiện trường thu lại?”
“Ừ!” Biên Bình nằm thoải mái trên ghế sofa, “Cậu cứ xem đi nhé, tôi chợp mắt một chút, thức cả đêm hôm qua rồi.”
Mười phút đầu của đoạn băng đều rất bình thường, so với các chương trình ti vi vẫn thường thấy chẳng có gì khác biệt. Tuy nhiên, Phương Mộc nhận thấy sắc mặt của La Gia Hải luôn nặng nề, có vẻ như đang thấp thỏm lo âu về một việc gì đó sắp sửa thực hiện. Đoạn băng phát đến đoạn La Gia Hải đột nhiên rút dao ra đâm về phía cô giáo Tần, quang cảnh vô cùng hỗn loạn, ống kính của máy quay trở nên chao đảo bất định. Phần âm thanh có tiếng kêu thảm thiết của cô giáo Tần và tiếng kêu thất thanh của nhân viên đài truyền hình. Hình ảnh liên tục bị chao đảo khiến cho Phương Mộc đang tập trung xem cảm thấy chóng mặt và hoa mắt. May là phần này chỉ kéo dài có mấy chục giây, sau đó cảnh vật trong khung hình từ từ hiện ra, quay hẳn sang ngang rồi đứng yên không bị chao đảo nữa.
Chắc là người quay phim trước khi bỏ chạy đã vứt lại chiếc máy quay, Phương Mộc không thể không nghiêng cổ để nhìn màn hình. Nghĩ đến cảnh Biên Bình lúc nãy cứ liên tay Ϧóþ cổ, anh bỗng bật cười.
Màn hình lại hiện ra hai cái chân mặc quần soóc màu xanh, sau đó là một tiếng kêu thất thanh, đồng thời còn có tiếng thở dốc nặng nề, có thể phân biệt được là của La Gia Hải. Chủ nhân của đôi chân kia quay người chạy vào bên trong cánh cửa đối diện với chiếc máy quay. Rầm một tiếng, cánh cửa đóng lại. Nửa người phía dưới của La Gia Hải xuất hiện trong ống kính, cậu ta đi vài bước đến trước cửa, đá một cái, chiếc cửa gỗ bật mở. Đối diện cửa là một chiếc giường, bé gái đang cầm trên tay mấy quyển sách, vừa kêu gào thất thanh vừa ném sách vào người La Gia Hải. La Gia Hải dễ dàng đè cô bé xuống giường, тһô Ьạᴏ giằng xé quần áo của bé.
Bé gái chẳng mấy chốc đã không còn chút sức lực nào, đôi bàn tay mềm yếu đập nhẹ lên người La Gia Hải. La Gia Hải kéo chiếc áo phông của cô bé lên phía trên иgự¢, rồi đến chiếc quần soóc, rất nhanh chóng, chiếc quần đã bị kéo xuống đến đầu gối. La Gia Hải nửa quỳ, ép chặt hai đùi cô bé lại, bắt đầu ૮ởเ φµầɳ của mình, nhưng cởi được một nửa, ánh mắt của cậu ta dường như dừng lại trên bộ иgự¢ chưa phát triển của cô bé, rồi ngừng tay.
La Gia Hải cúi đầu, nhìn không rõ được vẻ mặt của cậu ta, nhưng có thể cảm nhận được toàn thân cậu ta đang run lên. Cô bé dùng hết sức lực cuối cùng của mình giơ chân ra đạp. La Gia Hải dường như mất đi tri giác, trượt ngã xuống giường theo cú đạp của cô bé, ngồi phệt xuống sàn nhà, lưng dựa vào thành giường, bỗng nhiên dùng tay túm lấy tóc mình rồi bật khóc thành tiếng.
Phương Mộc nhíu mắt lại, nhìn La Gia Hải đang khóc run lên bần bật.
Bỗng nhiên, La Gia Hải giơ một chân ra đá cửa. Cánh cửa nặng nề đóng lại. Trên màn hình lúc này chỉ còn cảnh căn phòng khách tối om và cánh cửa đã đóng chặt.
Trong vòng một tiếng sau đó, màn hình không còn xuất hiện một cảnh tượng mới nào, chỉ nghe thấy tiếng còi và tiếng nói từ phía cảnh sát, cho đến khi Phương Mộc nhìn thấy mình xuất hiện trên màn hình.
Sau khi xem xong đoạn băng, Phương Mộc dựa lưng vào chiếc ghế bành, châm một điếu thuốc.
Rõ ràng là, La Gia Hải định ɦเếρ ∂âɱ cô bé đó, nhưng sau đó lại thôi. Qua việc cậu ta đột nhiên bật khóc cho thấy việc bỏ cuộc này có vẻ như xuất phát từ một sự hối hận thật lòng.
“Tôi chưa động vào nó... nó không có cái mùi vị đó...”
Từ câu nói này có thể thấy, hành vi ɦเếρ ∂âɱ của La Gia Hải rõ ràng là với ý định báo thù, còn mùi vị đó chắc chắn là có liên quan đến tình dục.
Phương Mộc đang đăm chiêu suy nghĩ thì chiếc điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông nghe chói cả tai. Trong khi còn đang do dự xem có nên nghe hay không thì Biên Bình đã bật dậy, bước nhanh đến bên bàn, nhấc điện thoại lên nghe.
“A lô, tôi đây... ừ... tôi hiểu rồi!”
Biên Bình đặt điện thoại xuống, quay đầu ra nói với Phương Mộc: “Phân cục gọi đến, bảo cậu qua đấy, nghe nói La Gia Hải muốn gặp đích danh cậu.” Biên Bình ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Có lẽ, cậu còn được gặp người quen cũ đấy.”
Sau khi đến phân cục, Phương Mộc được dẫn thẳng đến phòng thẩm vấn. Trước một tấm kính lớn có vài người đang ngồi. Tất cả đều đang quan sát mọi động tĩnh trong phòng thẩm vấn. Nghe thấy tiếng chân từ phía sau lưng, một người vóc dáng cao lớn quay đầu lại.
Phương Mộc dừng chân, khẽ nở nụ cười.
Chính là Thái Vĩ.
Thái Vĩ không vồn vã như Phương Mộc, chỉ có đôi lông mày nhíu chặt được dãn ra đôi chút. Anh nhìn Phương Mộc từ trên xuống dưới rồi mới lên tiếng hỏi: “Cậu đến rồi đấy à?”
Sự lạnh nhạt của Thái Vĩ khiến cho Phương Mộc thấy hơi khó xử, anh gật đầu rồi đưa tay kéo lấy một chiếc ghế và ngồi xuống.
“Tôi nói ngắn gọn thôi.” Thái Vĩ nói luôn vào công việc, “Một tuần trước, ở trường Đại học Công nghiệp thành phố J có ba sinh viên mất tích. Đó là La Gia Hải, bạn gái của cậu ta Thẩm Tương và Tang Nam Nam, học sau hai người kia hai khóa. Kết quả điều tra của chúng tôi cho thấy, Tang Nam Nam đã từng cãi nhau với Thẩm Tương, vì thế chúng tôi sơ bộ phán đoán rằng La Gia Hải và Thẩm Tương đã ngược đãi Tang Nam Nam. Mà việc La Gia Hải đến tận đây để Gi*t người càng khiến chúng tôi khẳng định việc mất tích của Tang Nam Nam thuộc về hành vi ép bức bằng bạo lực.”
Phương Mộc nghĩ một lát rồi nói, “Tôi có thể làm gì?”
“La Gia Hải sau khi quy án không nói một lời nào, sáng nay cậu ta bị chúng tôi ép quá nên nói là chỉ muốn nói chuyện với một mình cậu. Chúng tôi muốn biết Thẩm Tương và Tang Nam Nam hiện giờ đang ở đâu. Sống thì còn người, ૮ɦếƭ thì phải còn xác. Đây cũng là mục đích mà chúng tôi đi từ thành phố J đến đây.” Thái Vĩ dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Vụ án này do tôi phụ trách.”
Phương Mộc không nói gì, quay đầu nhìn về phía tường của phòng thẩm vấn, chính là tấm kính lớn kia. La Gia Hải cúi đầu, tay chân bị còng vào ghế, cả cơ thể trông như bị teo nhỏ lại.
Phương Mộc đứng dậy, “Tháo còng tay và xích chân cho cậu ta.”
Cảnh sát ở phân cục nhìn Thái Vĩ, Thái Vĩ vẫy tay với hàm ý “Làm theo những gì anh ta bảo.”
Cảnh sát rút chìa khóa ra, vừa đi cùng Phương Mộc sang phòng thẩm vấn vừa nói: “Người anh em, phải cẩn thận đấy nhé.”
“Anh yên tâm đi, không sao đâu.” Phương Mộc đi đến cửa phòng hỏi cung, bỗng nhiên quay người lại, chỉ tay vào Thái Vĩ nói: “Có điều, lần này anh đừng có mà lẩn khỏi cương vị nữa đấy nhé.”
Mọi người đều nhìn Thái Vĩ vẻ khó hiểu, Thái Vĩ kín đáo khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu đi nhiều.
Phương Mộc cũng cười đưa tay mở cửa phòng thẩm vấn.
La Gia Hải ngồi cúi gục đầu trên ghế, không hề cử động. Phương Mộc nghĩ là cậu ta đang ngủ. Nhưng khi cảnh sát mở còng tay và xích chân, La Gia Hải bỗng nhiên đưa tay ra xoa những vết hằn đỏ trên cổ tay, anh mới biết là cậu ta vẫn đang thức. Phương Mộc nghĩ một lát rồi cho người mang đến một chai nước khoáng.
Khi đưa chai nước vào tay La Gia Hải, cậu ta khẽ nói cảm ơn. Sau khi mở nắp bình, uống một ngụm, cậu ta lại vặn nắp lại và đặt lên trên bàn ở trước mặt.
Phương Mộc châm một điếu thuốc, nhìn La Gia Hải qua chiếc bàn. Vài phút sau, anh đẩy bao thuốc lá về phía cậu ta.
La Gia Hải đưa mắt lên, lắc đầu, “Cảm ơn anh, tôi không hút thuốc!”
Phương Mộc khẽ gật đầu rồi ngồi im hút thuốc.
Hai người ngồi đối diện với nhau qua một chiếc bàn, ở giữa là một màn khói từ từ bay lên, lúc ẩn lúc hiện. Một người dán mắt vào chai nước khoáng, còn người kia chăm chú quan sát đối phương qua làn khói. Trầm tư, vừa như đợi chờ vừa như đó sức. Phương Mộc biết rằng ở phía đầu bên kia, mọi người đang nóng lòng đợi La Gia Hải lên tiếng. Thật ra anh rất muốn nói với Thái Vĩ không nên quá nóng vội. Kết quả điều tra lúc này kết hợp với cử chỉ, lời nói của La Gia Hải có thể thấy Thẩm Tương và Tang Nam Nam có nhiều khả năng đã ૮ɦếƭ cả rồi. Việc tìm thấy họ sớm hay muộn cũng chẳng thể cứu vãn được điều gì nữa.
Điều mà Phương Mộc muốn biết lúc này là ngọn nguồn của sự việc. Rốt cuộc, mùi vị có ý nghĩa gì? Tại sao lại phải Gi*t cô giáo Tần? Thẩm Tương và Tang Nam Nam rốt cuộc có mối quan hệ thế nào với vụ án Gi*t người này...
Hút hết một điếu thuốc, Phương Mộc nhẹ nhàng hỏi: “Cậu muốn gặp tôi, có phải là có điều gì muốn nói với tôi không?”
La Gia Hải không phản ứng lại ngay, vài giây sau mới đưa mắt nhìn lên. Phương Mộc không trốn tránh, đón nhận ánh mắt của La Gia Hải, chăm chú nhìn lại cậu ta. Ánh mắt cậu ta mệt mỏi, chứa đầy sự tuyệt vọng và đau thương.
“Anh cảnh sát Phương, nếu như tôi nói tôi không phải là người xấu, anh có tin không?” Phải một lúc sau, La Gia Hải mới khẽ lên tiếng hỏi.
“Tôi không muốn bình phẩm về nhân cách của câu, có điều tôi muốn tin rằng cậu là người tốt.” Phương Mộc khẽ cất cao giọng. “Nhưng cậu đã Gi*t người. Ai sau khi phạm tội cũng đều muốn tìm cho mình một lý do. Nếu như cậu muốn khiến tôi tin cậu là người tốt, thì cậu phải thuyết phục được tôi.”
Nói xong, Phương Mộc nhìn La Gia Hải, đợi những lời bộc bạch của cậu ta. Nhưng La Gia Hải lại cúi đầu xuống, bất động.
Phương Mộc lúc đầu cứ nghĩ là mình sẽ dễ dàng khiến cho La Gia Hải mở miệng, nhưng việc im lặng trở lại của cậu ta đã khiến cho anh hơi ngạc nhiên. Anh quyết định thay đổi phương thức khác.
Qua đám khói trước mặt, Phương Mộc nhìn thấy rõ đôi vai La Gia Hải đang rung lên.
“Cậu rất yêu cô ấy đúng không?” Phương Mộc quyết định nhân cơ hội này tiến tới, “Tôi nghĩ, cô ấy cũng rất yêu cậu.”
Vai La Gia Hải rung càng ngày càng mạnh, cả cơ thể như chiếc lá đang đung đưa trong gió thu lạnh lẽo.
Phương Mộc đưa mắt nhìn vào góc phòng thẩm vấn, như đang tự nói chính mình: “Người thích màu trắng thường có nội tâm rất thuần khiết. Cuộc sống của họ luôn nề nếp, thích sạch sẽ, gọn gàng.” Phương Mộc gạt tàn thuốc, “Thẩm Tương chắc là đã từng giúp cậu giặt quần áo, dọn dẹp ký túc nhỉ?”
La Gia Hải gạt mạnh cánh tay khiến chai nước khoáng ở trên bàn lăn đến tấm kính một chiều, rồi rơi xuống nền nhà.
“Anh đừng nói nữa!” Cậu ta như gào lên với Phương Mộc.
Phương Mộc bình tĩnh nhìn cậu ta, đôi mắt La Gia Hải đong đầy nước mắt, đôi môi trắng bệch.
Phương Mộc nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn: “Thẩm Tương đã ૮ɦếƭ rồi, đúng không?”
Những giọt nước mắt đã không còn kìm lại được, chảy dài xuống khuôn mặt La Gia Hải. Cậu ta cúi đầu xuống, úp mặt vào lòng bàn tay, khóc không thành tiếng.
Phương Mộc lặng lẽ ngồi chờ. Vài phút qua đi, đợi La Gia Hải bình tĩnh hơn, anh lại nói tiếp: “Một cô gái thuần khiết, luôn thích sự sạch sẽ và gọn gàng như vậy mà giờ đây chỉ có thể nằm ở nơi không ai biết đến, từ từ trương lên, biến dạng rồi phân hủy, bốc mùi, có khi trên người còn có vô số các con dòi bọ.”
Tiếng khóc của La Gia Hải vừa nhỏ dần đi, sau khi nghe những câu nói của Phương Mộc, lại bật lên thành tiếng nức nở.
Giọng Phương Mộc đều đều nhưng lại có gì đó tàn nhẫn: “Cậu đã từng nói, không muốn cùng Thẩm Tương mang tội danh Gi*t người rời xa thế giới này. Tôi nghĩ, Thẩm Tương cũng không muốn dùng bộ dạng đáng sợ khiến người ta phải nôn mửa để nói lời tạm biệt với thế giới này. Vì thế,” Anh khẽ dừng lại, “Hãy nói cho tôi biết, cô ấy đang ở đâu? Tôi đảm bảo với cậu rằng chúng tôi sẽ đối xử tử tế với thi thể của cô ấy.”
La Gia Hải gật đầu lia lịa nhưng vẫn khóc nấc lên không nói được thành lời. Phương Mộc dụi điếu thuốc đã hút xong vào gạt tàn, nhìn chăm chú vào La Gia Hải. Tuy nhìn bề ngoài trông anh có vẻ bình tĩnh như lúc mới đầu, nhưng Phương Mộc lại cảm thấy tim mình đang đập dồn dập như tiếng trống.
La Gia Hải cuối cùng cũng ngừng khóc, cậu ta vừa thở vừa nói không liền mạch: “Ở gần chợ đồ kim khí, khu Hồng Viên, thành phố J có một công xưởng bị bỏ hoang. Thẩm Tương và Tang Nam Nam đều nằm trong phòng để dụng cụ trên tầng 2.”
Phương Mộc khẽ thở dài trong lòng, quay đầu nhìn về tấm kính một chiều. Anh biết rằng ở phía bên kia, Thái Vĩ đang liên hệ với các đồng nghiệp ở thành phố J, cấp tốc đến địa điểm đó.
Chỉ mấy câu nói này mà dường như đã lấy đi toàn bộ sức lực của La Gia Hải, cậu ta hoàn toàn mềm nhũn trên chiếc ghế, dùng tay che mặt, mặc cho nước mắt cứ thế từ từ chảy xuống.
Phương Mộc cũng cảm thấy mệt mỏi. Anh biết rất rõ người ngồi trước mặt anh lúc này rất có khả năng đã Gi*t ૮ɦếƭ hai người, nhưng trông anh ta chẳng khác gì với những cậu sinh viên đại học khác, không quá sành sỏi việc đời, nhạy cảm và yếu đuối. Cho dù vẫn còn rất nhiều câu hỏi với hai vụ án này, Phương Mộc cũng không nỡ chất vấn thêm.
Anh hướng về phía tấm gương dùng tay ra hiệu, rất nhanh, cửa phòng hỏi cung mở ra, hai người cảnh sát bước vào.
“Dẫn cậu ta về phòng giam. Hôm khác thẩm vấn tiếp.”
Hai người cảnh sát đáp lời, còng tay La Gia Hải lại rồi như kéo lê cậu ta đi về phía cửa. Lúc gần ra khỏi cửa, La Gia Hải bỗng nhiên gào lên gọi: “Cảnh sát Phương!”
Phương Mộc ra hiệu cho hai người cảnh sát khoan hãy đi. Giọng của La Gia Hải khàn đi, vẻ mặt như cầu xin, “Sau khi các anh tìm thấy Thẩm Tương, tôi... tôi có thể nhìn cô ấy một lần nữa không?”
Phương Mộc nhìn cậu ta vài giây rồi khẽ gật đầu.
Đưa mắt nhìn La Gia Hải bị giải đi, Phương Mộc bỗng dưng thấy mình kiệt sức. Anh ngồi xuống ghế, rút một điếu thuốc. Đúng lúc đang định đưa tay ra lấy bật lửa thì từ phía sau một cánh tay đưa ra, “tách” một tiếng, chiếc bật lửa đã được bật sẵn chờ anh.
Phương Mộc đưa điếu thuốc qua châm lửa, ngoảnh đầu lại nhìn thì ra là Thái Vĩ. Thái Vĩ kéo ghế đến ngồi cạnh, nhìn Phương Mộc rồi bỗng nhiên nhoẻn miệng cười:
“Anh chàng này, cậu đúng là giỏi thật đấy.”
Phương Mộc nhả một làn khói, cười ngượng ngùng.
“Cậu thấy hai cô gái đấy liệu có khả năng còn sống không?”
Phương Mộc do dự một lát rồi lắc đầu: “Chắc là không! La Gia Hải luôn giữ thái độ quyết một phen sống mái.”
Thái Vĩ thở dài: “Tôi cũng nghĩ thế.”
“Anh không vội trở về à?”
“Không vội!” Thái Vĩ uể oải dựa vào thành ghế: “Người thì đã ૮ɦếƭ rồi, về sớm một ngày hay nửa ngày cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.”
Phương Mộc dụi điếu thuốc vào gạt tàn, “Đi nào, tôi mời anh ăn cơm.”
Trong quán cơm ở gần phân cục công an, Phương Mộc và Thái Vĩ ngồi đối diện nhau. Trong lúc chờ mang đồ ăn tới, cả hai đều hút thuốc, cơ hồ như chẳng có gì để nói. Thế rồi Phương Mộc phá vỡ sự yên lặng: “Anh lấy vợ rồi à?”
Thái Vĩ sặc nước trà trong cổ họng, anh vừa dùng giấy ăn lau cằm lia lịa, vừa hỏi: “Sao cậu biết?”
Phương Mộc vừa chỉ vào ngón đeo nhẫn bên tay trái Thái Vĩ, ở đó có một vệt nhẫn hằn mờ hình tròn. Mặt Thái Vĩ hơi đỏ lên, anh dùng tay cọ cọ lên vệt hằn như muốn lau sạch nó đi.
“Á à, vợ anh nhất định là rất lợi hại, nhưng cũng hay dựa dẫm vào anh.”
Thái Vĩ đã phấn chấn trở lại: “Làm thế nào mà cậu biết được?”
“Tôi đoán là khi đi làm anh tháo nhẫn ra, lúc về nhà lại đeo vào, có thể thấy anh rất sợ vợ. Căn cứ vào tính cách của anh, người khiến anh ngoan ngoãn như thế tất nhiên phải là một người vợ ghê gớm rồi.” Phương Mộc cười hề hề: “Nhưng điều đó cũng chứng tở vợ anh rất quan tâm đến cuộc hôn nhân này, cô ấy rất dựa dẫm vào anh. Chúc mừng anh!”
Trong mắt Thái Vĩ trào dâng một tình cảm dịu dàng hiếm thấy: “Hà hà, cứ như trẻ con ấy, ngay cả đi ngủ cũng nắm tay.”
Có lẽ vì được chia sẻ với Phương Mộc những chuyện riêng tư nên Thái Vĩ trở nên nhiều lời hơn. Một người mồm ngậm thuốc lá, uống rượu bằng bát tô như Thái Vĩ không ngờ lại là một cảnh sát biết tôn trọng tình cảm, đã tặng cho Phương Mộc một viên đạn làm kỷ niệm.
Điều đó là cho Phương Mộc cảm thấy gần gũi và thân thiết.
Sau một hồi hàn huyên, Phương Mộc biết Thái Vĩ đã kết hôn, được thăng chức; Triệu Vĩnh Quý được điều đến phân cục làm cục trưởng; những cảnh sát ngày trước tham gia vụ án Tôn Phổ nay có người được lên chức, có người được điều động đi nơi khác, cũng có người đã hy sinh.
Phương Mộc cho Thái Vĩ biết trước khi tốt nghiệp anh đã tham gia thi tuyển công chức, bây giờ đang công tác ở phòng Nghiên cứu tâm lý tội phạm thuộc Sở Công an tỉnh, cấp trên trực tiếp của anh chính là Biên Bình, học sinh cũ của giáo sư Kiều.
Bạn bè gặp lại nhau, câu chuyện chỉ xoay quanh những kỷ niệm xưa cũ, mà những kỷ niệm ấy không phải toàn những chuyện vui. Đó là một sự thật không thể né tránh. Giữa Phương Mộc và Thái Vĩ ngoài vụ án Tôn Phổ ra cũng không có nhiều tiếng nói chung.
“Tôi có lúc lái xe đến trường đại học J, đi đến ký túc xá số 5 Nam Phạm, đến sân bóng rổ, đến nhà thi đấu, còn đến cả chỗ tầng hầm ấy nữa,” Thái Vĩ uống cũng hơi nhiều, anh hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một khuôn mặt thoắt ẩn thoắt hiện trong làn khói thuốc đang mù mịt bay lên. “Thế mà chẳng để làm gì cả, chỉ ngồi ì ra. Có lúc cảm thấy sự việc xảy ra lúc đó cứ như một giấc mơ. Nếu không phải chính mình đã chứng kiến thì thật khó tưởng tượng lại có người tàn ác đến thế.” Thái Vĩ khẽ cười. “Cậu đã cứu mạng tôi, thế mà tôi còn chưa cảm ơn được cậu.”
Phương Mộc cúi đầu, một lúc sau nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu.”
Thái Vĩ cũng cảm thấy mình hơi vô ý khi tiếp tục đề tài này, anh quay lại câu chuyện lúc đầu: “Cậu thế nào? Công việc tốt chứ?”
“Cũng được, nhưng cũng có lúc cảm thấy nhàn rỗi quá. Thực ra lúc đầu tôi muốn đến làm việc ở Sở Công an thành phố nhưng sau đó cục trưởng Biên Bình kiên quyết kéo tôi về chỗ anh ấy.”
Thái Vĩ cười khà khà: “Cậu còn kêu nhàn rỗi hả? Nếu như cậu về Sở Công an thành phố cậu sẽ biết, mệt đến đứt hơi luôn.” Thái Vĩ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mật trở nên u ám. “Cuối cùng, cậu vẫn trở thành cảnh sát, có phải vì giáo sư Kiều không?”
Phương Mộc cúi xuống uống một ngụm rượu, không trả lời.
Thái Vĩ thở dài nhè nhẹ: “Kỳ thực tôi vẫn nghĩ thế này, cậu không hợp với nghề cảnh sát.”
Phương Mộc cười gượng, châm thêm một điếu thuốc.
“Cậu đã thử tìm cách chuyển công tác chưa?”
“Không!” Phương Mộc trả lời như đinh đóng cột.
“Không!” Thái Vĩ nhớ rất rõ hồi ấy khi anh hỏi Phương Mộc có định làm cảnh sát không, Phương Mộc cũng đã trả lời anh như vậy. Cùng một đáp án lại ra hai kết quả khác nhau. Không chừng mình lại sai ấy chứ, trước mặt bây giờ vẫn là con người có khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng ánh mắt sắc bén ấy.
Thái Vĩ nhìn Phương Mộc chằm chằm một lúc lâu: “Bắt đầu từ chuyện xảy ra ở tầng hầm dưới đất?”
“Hả?” Phương Mộc rướn lông mày, nhìn Thái Vĩ cười không ra cười: “Muốn tố giác tôi sao?”
Nụ cười trên mặt Thái Vĩ biến mất: “Không bao giờ, mãi mãi không bao giờ! Tôi cũng không bao giờ cho rằng cậu có thể là một cảnh sát giỏi.”
“Thế nào gọi là một cảnh sát giỏi?” Phương Mộc hỏi vặn lại.
Thái Vĩ bị chất vấn, ngây ra một lúc mới nói: “Tôi không biết. Nhưng tôi khẳng định cậu không thể. Cậu là người không thể đặt mình ở vị trí đứng ngoài vụ án, cậu luôn dốc quá nhiều tình cảm cá nhân vào nó. Nếu một vụ án nào đó không thể dùng pháp luật để giải quyết hoặc khi cậu không muốn giải quyết nó bằng luật pháp, cậu sẽ làm theo cách của riêng mình.” Thái Vĩ dừng lại một lúc: “Tôi biết, hôm qua cậu suýt chút nữa đã lấy thân mình đỡ đạn cho La Gia Hải.”
Phương Mộc trước sau chỉ cúi đầu, mãi sau cậu 乃úng 乃úng tàn thuốc, nói: “Tôi không thấy làm như thế có gì không đúng.”
Thái Vĩ lắc đầu: “Cậu sẽ tự hại chính mình.”
Phương Mộc bỗng cất tiếng cười hà hà: “Tôi chẳng phải đang sống sờ sờ đây sao.” Không đợi Thái Vĩ kịp nói, cậu đã giơ cốc rượu lên: “Không nói nữa, uống rượu đi!”
Bạn cũ gặp nhau cùng né tránh những vấn đề không muốn nói ra đã kết thúc bằng một bữa say túy lúy. Khi hai người chân nam đá chân chiêu về đến phân cục thì tin tức từ thành phố J cũng đã đến. Ở địa điểm mà La Gia Hải khai báo, cơ quan công an phát hiện thấy thi thể của Thẩm Tương và Tang Nam Nam. Sơ bộ ban đầu xác định nguyên nhân ૮ɦếƭ của hai người này là do mất máu. Điều khác biệt là vết thương chí mạng của Thẩm Tương là do đứt động mạch còn Tang Nam Nam thì bị đâm nhiều nhát dao. Tình hình cụ thể phải đợi pháp y tiến hành kiểm nghiệm mới có thể xác định chính xác được. Cảnh sát hình sự thành phố J và phân cục có xảy ra chút tranh chấp nho nhỏ trong việc phân cấp điều tra. Cả hai bên đều cho rằng địa điểm hung thủ gây án thuộc địa phận mình quản lý. Kết quả sau khi bàn bạc là: Thái Vĩ tạm thời trở về thành phố J, đợi sau khi thu thập đủ chứng cứ chủ yếu sẽ xác định lại đơn vị thụ lý vụ án La Gia Hải.
Lúc tạm biệt, Phương Mộc đập vào ngón nhẫn bàn tay trái của anh chàng say chếch choáng Thái Vĩ. Thái Vĩ mơ hồ vẫy vẫy tay nhưng không hiểu ý của Phương Mộc.
Phương Mộc đứng ngẩn người dõi theo chiếc xe Jeep khuất dần sau góc phố để lại một đám bụi bốc lên mù mịt. Tấm huy hiệu công an gắn trên biển trước cổng phân cục ánh lên dưới ánh nắng mặt trời ban trưa. Phương Mộc đưa tay che ánh nắng, lặng lẽ ngắm nhìn tấm huy hiệu đó, cảm giác như đang to dần lên, cuối cùng thật không ngờ lại có tư thế rợp trời rợp đất.
Có thật là mình không hợp với nghề cảnh sát không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc