Cuồng Thú - Chương 10

Tác giả: Nhạc Nhan

Rạng sáng ngày hôm sau, Lãnh Như Tuyết đã bị kéo ra khỏi giường.
Cô vẫn còn buồn ngủ, dụi mắt, bất mãn nói “Chẳng phải anh đi làm sao, đừng động vào em”
Cố Dĩ Mặc lại ôm cô vào phòng tắm, rửa mặt giúp cô, tết mái tóc dài của cô thành đuôi sam rồi vấn cao lên, sau đó dẫn cô đến trước tủ quần áo, chọn một chiếc áo lông dầy nhất cùng váy dài thay ra, cuối cùng trùm một chiếc áo khoác da cừu, quấn khăn choàng cổ, đeo túi xách cho cô.
Như một con 乃úp bê bị đùa nghịch, Lãnh Như Tuyết đầy người mồ hôi, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại “Anh làm gì vậy? Nóng ૮ɦếƭ đi”
Kể cả cô ra ngoài cũng ngồi trên xe, trong xe còn có điều hòa, kể cả bây giờ là mùa đông giá rét cũng không cần phải mặc quần áo dày thế này chứ?
“Đến Newyork em sẽ thấy rất lạnh”
“Newyork?” Cô mơ hồ mở to hai mắt, chợt nhớ ngày mai đã là giao thừa “Hả, không phải anh định đưa em đi Newyork chứ?”
“Nếu không thì làm sao? Bỏ em một mình ở nhà, để em làm một bà oán phụ đáng thương à?” Cố Dĩ Mặc kéo tay cô “Sắp trễ rồi, lên máy bay ăn sau”
Newyork.
Tài xế John của Đoạn gia mở cửa xe Lincoln, kinh ngạc nhìn cậu con trai mới của ông chủ cẩn thận từng ly từng tí ôm một cô gái ngồi vào.
Cô gái bị quấn trong chiếc áo khoác da cừu mềm mại, chỉ lộ ra một chút khuôn mặt xinh đẹp, có lẽ là say máy bay hoặc do chênh lệch múi giờ, đang ngủ say, sắc mặt hơi xanh tái.
Động tác của Cố Dĩ Mặc rất nhẹ nhàng, kể cả đóng cửa xe cũng cố gắng không để phát ra âm thanh.
John hết sức chuyên tâm lái xe, nhưng không kìm được lén nhìn thiếu gia cùng cô gái trong иgự¢ qua gương chiếu hậu. Cô gái này có khí chất Đông phương thần bí, cũng có nét xinh đẹp của con gái phương Đông, là người mà người da đen thân thể cường tráng như anh không biết đến.
Hai tiểu thư của Đoạn gia là con lai, cá tính cũng nhiệt tình không gò bó giống người phương Tây, khác hẳn với cô gái phương Đông thuấn túy này, trông cô như thể 乃úp bê pha lê, ᴆụng vào là vỡ nát được.
Nhìn thiếu gia che chở cô như vậy, nhất định là người anh yêu, nhưng mà, trong nhà còn một cô công chúa dầu hỏa đang chờ anh!
Hôm nay là đêm 30 theo truyền thống người Hoa, long trọng như đêm giáng sinh của người Phương Tây vậy, cô công chúa dầu hỏa kia đã cố ý tới trước để cùng nhau ăn mừng.
Nghe nói đêm 30 là đêm tụ họp của gia đình, trước đây Đoạn gia chưa bao giờ có ý định mời người ngoài, mà lão chủ nhân lại cho phép công chúa dầu hỏa Jessica Hall tham gia, chẳng phải quá rõ dụng ý rồi sao?
Người trong Đoạn gia đều xem Hall tiểu thư như thiếu phu nhân rồi.
Bây giờ, thiếu gia lại mang theo một người phụ nữ khác về, có phải quá đùa giỡn không?
Cố Dĩ Mặc bế Lãnh Như Tuyết vào nhà, đại sảnh đang ồn ào trở nên yên lặng.
Bà cả, Bà hai, bà ba và đại tiểu thư đang ngồi đánh bài, Nhị tiểu thư cùng Jessica ngồi xem bên cạnh, Đoạn Trường Canh ngồi ở vị trí chủ nhân đang hút thuốc đọc báo, Đại thiếu gia và Tam thiếu gia đang uống rượu tán gẫy, tất cả đều đang chờ Cố Dĩ Mặc về để ăn bữa cơm tất niên.
Đại thiếu gia là con trai của bà hai, Tam thiếu gia là do bà ba sinh ra, Cố Dĩ Mặc ở giữa.
Đây quả là gia đình có bối cảnh kỳ quặc, toàn thế giới đều tuyên truyền quan hệ một vợ một chồng, đây thì vợ lớn với vợ bé ở chung một nhà, đúng là sự cân bằng dị dạng.
Thấy một cô gái nằm gọn trong lòng Cố Dĩ Mặc, hơn nữa là còn được bế vào đàng hoàng, mấy người phụ nữ thần sắc khác nhau đều liếc nhanh Jessica một cái, trong ánh mắt có thương hại, có đồng cảm, cũng có chút hả hê.
Jessica vốn đang tươi cười rực rõ, lúc này ngơ ngác đứng thẳng lên nhìn Đoạn Thiên Lỗi – người đàn ông lý tưởng theo cảm nhận của cô.
Anh đẹp trai cao quý, lạnh lùng lại có chút thần bí, khác hẳn tất cả những người đàn ông cô từng qua lại trước đây, hơn nữa anh ấy giữ mình trong sạch, nghe nói 5 năm trở về Đoạn gia, chưa từng có một vụ scandal nào. Năng lực lại tuyệt vời, chỉ 5 năm mà thừa kế vị trí chủ tịch, khiến sự cố gắng mấy chục năm của Đại thiếu gia và Tam thiếu gia tan thành bong bóng.
Đàn ông như vậy, lại cấm dục như cha sứ, hấp dẫn hết mức, khiến cô mỗi lần nhìn thấy chỉ hận khong cởi được hết quần áo của anh ra.
Anh càng lạnh lùng, cô càng khát khao, anh càng cự tuyệt, cô càng muốn chinh phục.
Theo đuổi đàn ông cô ghét nhất là lợi dụng gia thế bối cảnh, nhưng lần này cô lại dùng tới, không tiếc dùng mọi thủ đoạn để được gần anh.
Cô cho là mình sẽ phải thành công bước chân vào ngưỡng cửa Đoạn gia, nhưng vì sao giờ phút này anh lại ôm một cô gái xa lạ đi vào?
Sao anh có thể to gan như vậy?
Thế này khác gì cho cô một cái tát vào mặt, cười cô tự mình đa tình, cười cô không biết lượng sức mình, không cho cô ngay cả một chút tình cảm và thể diện nào.
Lúc Jessica biết Đoạn Thiên Lỗi đã 25 tuổi, có người yêu là chuyện bình thường, nếu không có bạn gái nào mới kỳ cục, vấn đề là khi Đoạn gia quyết định bắt tay với gia tộc Hall, anh không phải nên giống những đàn ông xã hội thượng lưu khác, đạp tình nhân xuống đất, cho vợ tương lai một chút thể diện hay sao?
Người mạnh mẽ khôn khéo như anh, nên hiểu một khi lấy cô, sẽ có sự hậu thuẫn to lớn thế nào, có thể giúp anh ngồi vững ở vị trí người thừa kế, chứ không phải khổ cực như bây giờ để bò lên cái ghế đó, lại còn bao trắc trở, có thể bị đạp xuống bất cứ lúc nào.
Vậy mà Cố Dĩ Mặc chỉ đơn giản gật đầu với mọi người một cái rồi nhanh chóng ôm Lãnh Như Tuyết lên lầu.
Thấy thế Jessica vừa tức giận vừa đau lòng.
Anh thậm chí không cho cô lấy một lời giải thích, cứ thế đưa một “người ngoài” vào Đoạn gia.
Thật buồn cười!
Cố Dĩ Mặc đặt Lãnh Như Tuyết lên giường, nhìn sắc mặt tiều tụy của cô mà đau lòng.
Lãnh Như Tuyết say máy bay, nhưng vì mang thai nên không thể uống thuốc tùy tiện, đành cố chịu, ói lên ói xuống, chảy cả nước mắt.
Đến tận khi đáp xuống Newyorl cô mới đỡ một chút, nhưng đêm qua không ngủ ngon, lại đi sớm như vậy, hơn nữa lần này lại đi đường dài, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa xuống khỏi máy bay là ngủ mê man, dọc đường về cũng vẫn ngủ.
Như vậy cũng tốt, anh vốn không muốn để cô đối mặt với người nhà mình.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Ở Newyork anh có một biệt thự khác, nhưng tối nay phải đưa cô về Đoàn gia, đây cũng là lời tuyên cáo, là cách anh tỏ thái độ của mình.
Vị trí chủ tịch quả thật hiện giờ anh ngồi còn chưa vững, hai người an hem, thậm chí các chị em khác cũng có thế lực riêng của mình, anh vẫn chưa thể hoàn toàn khuất phục, cần thêm chút thời gian xử lý các mối quan hệ, lúc này chưa phải thời điểm thích hợp để xung đột trực diện với Đoạn gia.
Lãnh Như Tuyết cứ ngủ say như thế là được, nếu không cô sẽ phải chịu quá nhiều lời khinh bỉ.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Cố Dĩ Mặc đứng dậy mở cửa, không ngoài dự đoán người đứng ngoài là cha anh.
“Cha nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút” Đoạn Trường Canh thần sắc nghiêm trọng.
“Vâng, đến thư phòng đi”
Đoạn Trường Canh liếc nhìn người đang nằm trên giường “Cô ấy chính là thiên kim của Lãnh Thị năm đó đã bỏ rơi con?”
“Vâng”
“Đàn ông phải có tự trọng của đàn ông, không cho phép bị đàn bà vứt bỏ, con đã đoạt lại cô ta, chứng minh năng lực của mình, cần gì phải dẫn cô ta về đây làm gì? Sắp xếp đại bên ngoài thế nào cho ổn, để ở Đài Loan, thỉnh thoảng trở về yêu chiều một chút là đủ rồi.”
“Cha” Cố Dĩ Mặc không biết nên khóc hay nên cười “Cha quên là mẹ đã mắng cha như thế nào sao?”
Anh là kẻ tự đại cuồng loạn, phong lưu vô độ, là con heo đất không biết tôn trọng tình yêu là gì?
Vừa nghĩ tới bộ dạng cô gái mỏng manh yếu ớt tức giận mắng mình, Đoạn Trường Canh cũng rất tức giận.
Tiểu nữ nhân đó là nét 乃út hỏng duy nhất trong đời ông, đã thế cô còn nuôi được một người con trai kiệt xuất như vậy khiến ông không muốn buông ra.
“Đàn bà thì hiểu cái gì? Chỉ biết yêu với hận, chẳng có tiền đồ gì cả” Đoạn Trường Canh chép miệng che dấu sự trông rỗng trong tim “Đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng, phải làm chủ được vương quốc của mình mới có thể cười thiên hạ, những người phụ nữ kia mới bằng lòng sống ૮ɦếƭ theo mình, con thử hai bàn tay trắng, xem Lãnh Như Tuyết còn muốn con nữa không?”
“Muốn” Cố Dĩ Mặc kiên định trả lời “Thực ra, cô ấy chỉ ước gì con buông tha Đoạn gai, cùng cô ấy sống cuộc sống bình dân ở Đài Loan”
Đoạn Trường Canh hỉ mũi coi thường “Nói thế nghe cho sướng thôi, thử cho nó ăn những bữa cơm đạm bạc qua ngày, xem có còn tư thái cao quý đó nữa không”
“Cho dù rời khỏi tập đoàn Beau, con cũng sẽ không để cô ấy phải sống khổ, cha biết là con có thể làm được mà.” Cố Dĩ Mặc thản nhiên trả lời. Anh tự biết năng lực của mình và tin rằng cha anh cũng biết rõ.
“Con đang uy Hi*p ta sao?” Đoạn Trường Canh giận dữ “Nếu ta không thừa nhận nó, con sẽ vì nó mà vứt bỏ sự nghiệp sao?”
“Con không muốn uy Hi*p cha, con biết là cha coi trọng con, vị trí của con bây giờ vẫn còn chưa ổn định, quả thật vẫn cần thời gian để giữ vững, nhưng con không muốn dẫm vào vết xe đổ của cha.”
“Con có ý gì?”
“Năm đó cha kết hôn với mẹ cả, quả thật có một chút ích lợi, cha đoạt được quyền hành từ tay bác, ngồi vững vàng trên vị trí cao, nhưng cha cũng bị gia tộc mẹ cả quản chế vài chục năm chẳng phải sao? Nếu không anh cả, em ba cũng không phải chờ sau mười tuổi mới được chính thức vào cửa nhà. Cha trọng nam khinh nữ, muốn con trai, nhưng lại không thể để họ sống qua ngày trong bóng đêm, tại sao?”
Đoạn Trường Canh cau mày, đây là điều bất đắc dĩ nhất trong đời ông, bị người con trai mình xem trọng nhất đâm sau lưng, khiến ông tức giận, nhưng trong khoảng thời gian ngắn chưa biết phản bác lại thế nào.
“Cha, mẹ con quyết định sẽ kết hôn” Cố Dĩ Mặc đột nhiên nói sang chuyện khác.
“Cái gì?” Đoạn Trường Canh giật mình.
“Chú Liễu theo đuổi mẹ bảy năm, luôn ở bên cạnh, hai người mặc dù đã nói chỉ làm bạn bè, nhưng cuối cùng vẫn quyết định kết hôn. Tình cảm đến mức độ nhất định, sẽ muốn dùng những cách thức khác để khẳng định và duy trì, cái này bao gồm cả luật pháp lẫn ánh mắt người đời.”
Đoạn Trường Canh im lặng.
Người phụ nữ nhỏ bé đó là người duy nhất cự tuyệt ông, cũng vì thế mà có địa vị đặc biệt duy nhất trong lòng ông, ông không ngờ bà lại có thể có quyết định nắm tay một người đàn ông khác đến cuối đời.
“Những gì cha không thể cho mẹ, cũng không muốn cho mẹ, chú Liễu đều đã cho mẹ, cha, cha hãy chúc phúc cho mẹ, đừng có phá hỏng.” Cố Dĩ Mặc biết chủ nghĩa đại nam nhân của cha anh lại bắt đầu trỗi dậy rồi.
Đoạn Trường Canh cười khổ, tựa như trong phút chốc già đi vài tuổi: “Đã chia tay 25 năm, ta còn tư cách gì phá hỏng nữa đây?”
“Mẹ hi vọng cha cũng đừng phá hỏng chuyện tình cảm của con” Đây mới là trọng điểm anh muốn nói.
“Bà ấy thật là quản nhiều chuyện! Con hiện tại là con trait a”
“Con là người mẹ nuôi lớn, mẹ hi vọng con được hạnh phúc”
“Chẳng lẽ ta lại không hi vọng con được hạnh phúc?”
“Chỉ cần cha đồng ý cho con và Như Tuyết ở bên nhau, con sẽ hạnh phúc”
“Tên tiểu tử thối” Cái tên tiểu tử ૮ɦếƭ tiệt này tài ăn nói còn hơn cả dự liệu của ông, dùng tình cảm để lay động, giải thích bằng lý lẽ, lại thỉnh thoảng thiết kế vài cái bẫy cho ông nhảy xuống, khiến ông khổ sở mà không nói ra được.
“Cha, Như Tuyết đã có thai”
“Thật sao?” Đoạn Trường Canh mở to mắt. Vào tuổi của ông, phong lưu đã thành hoàng hôn của ngày hôm qua, khát vọng được ngậm kẹo đùa với cháu càng ngày càng mãnh liệt.
“Hoàn toàn là sự thật” Lúc đầu anh quả thật không muốn có con sớm như vậy, nhưng khi cô chủ động vứt bỏ “áo mưa”, anh đã nhận định người phụ nữ này, ngay ngày hôm sau đã đổi Tђยốς tгáภђ tђคเ của cô thành vitamin.
Đoạn Trường Canh tỏ vẻ do dự.
“Cha, con sẽ không ở thời điểm này yêu cầu sẽ được kết hôn với Như Tuyết” Cố Dĩ Mặc biết tình cảnh của mình làm khó cho cha “Cho con thêm thời gian 2 năm được không? Con bảo đảm mọi thứ sẽ đâu vào đấy”
“Nếu không làm được thì sao?”
“Vậy mặc cho cha xử trí”
“Bao gồm cả kết hôn với Jessica?”
“Vâng” Anh không thể để lại đường lui cho mình, cho nên thề phải thành công.
“Được, ta sẽ cho con thời gian 2 năm, dù sao con cũng còn trẻ, hai năm sau cũng mới 27 tuổi.” Đoạn Trường Canh cũng muốn xem giới hạn của con trai đến đâu, có thể bằng chính sức mình ngồi vững trên ghế chủ tịch tập đoàn Beau hay không.
“Cảm ơn cha”
Đoạn Trường Canh vỗ vỗ vai anh “Con là con trai ta, dù sao ta cũng đứng về phía con. Chuyện của Jessica, cha sẽ giúp con.”
Hơn nữa, ông cũng rất coi trọng sự chấp nhất của đứa con trai này, xưa nay luôn như vậy.
Lãnh Như Tuyết không biết mình đã từng được đưa đến nhà họ Đoạn.
Cô tỉnh dậy trong biệt thự của Cố Dĩ Mặc.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy Diệp tử, cô kinh ngạc chớp mắt, cho là mình vẫn còn ở Đài Loan.
“Phu nhân, chị tỉnh rồi?” Diệp Tử vui mừng nhìn cô “Lần này chị ngủ lâu quá, tiên sinh lo lắng lắm đấy” Lúc này cũng là buổi trưa rồi.
Lãnh Như Tuyết nhìn ra cửa sổ, dụi mắt từ từ ngồi dậy.
Diệp Tử vội vàng lấy áo ngủ choàng thêm cho cô.
Cô nghi ngờ nhìn qua Diệp Tử “Đêm 30 thế nào?”
“Bị chị ngủ qua rồi” Diệp Tử nghịch ngợm cười.
Sau khi có thai, Lãnh Như Tuyết bị nghén thành ra rất thích ngủ.
“Thật tiếc quá, chị rất muốn biết giao thừa ở nước ngoài có gì khác không” Cô lười biếng ngáp một cái, vươn vai “Sao em cũng tới đây? Không ở Đài Loan mừng năm mới à?”
“Ba mẹ em ly hôn, ai cũng có gia đình riêng, em là người cô đơn” Diệp Tử cười nhẹ nhõm, trong giọng nói lại có chút buồn bã.
Lãnh Như Tuyết vươn tay ôm lấy cô, vỗ vỗ “Về sau, em gọi chị là chị đi, nhà của chị chính là nhà em”
“Cảm ơn chị” Sống mũi Diệp Tử cay cay “Chị, chị và tiên sinh quả là một đôi trời sinh”
“Đó, em cũng nhìn ra phải không?” Lãnh Như Tuyết cười ngọt ngào, chỉ cần ai nói cô và Cố Dĩ Mặc có tướng vợ chồng, cô sẽ cảm thấy hạnh phúc như được bay lên trời.
“Hai người đều là những người lương thiện tốt bụng” Diệp Tử gật đầu một cái “Tiên sinh nói, chờ sau khi chị sinh xong, thân thể tốt lên, sẽ cho em đến trường y cao cấp ở Newyork học bổ túc, nếu em không muốn trở về Đài Loan, anh ấy sẽ giúp em tìm một công việc ổn định ở Newyork”
“Vậy thì tốt quá” Lãnh Như Tuyết yên lòng “Chị vốn đã muốn nói với anh ấy, chị không cần em phải ngày ngày hầu hạ”
“Đó là vì tiên sinh yêu chị” Diệp Tử dí dỏm lè lưỡi “Chị không biết em hâm mộ đến mức nào đâu, nếu sau này bạn trai em bằng 1/10 tiên sinh, em nhất định một lòng một dạ với anh ấy”
“Ha ha…” Lãnh Như Tuyết cười, dí dí vào mặt cô “Thế em không có ý tứ ςướק Dĩ Mặc đấy chứ?”
“Chị” Diệp Tử tức giận kêu “Tiên sinh nghe được những lời này sẽ tức ૮ɦếƭ”
Lãnh Như Tuyết làm mặt quỷ “Tên kia đó, đúng là nghiêm túc quá mức”
“Chẳng lẽ không nghiêm túc, cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt là tốt sao?” Diệp Tử cũng biết Lãnh Như Tuyết thường vô tư, nếu không đã không thoải mái với Lạc Tử An và Tề Tuấn gây ra scandal như vậy, thật sợ có ngày cô lại chọc giận tiên sinh, hai người chiến tranh lạnh tiếp.
Còn nữa, hai người họ mỗi lần chiến tranh lạnh, đều do Lãnh Như Tuyết gây họa.
Thật ra từ tận đáy lòng Diệp Tử, cũng có chút ấm ức thay cho Cố Dĩ Mặc.
Chỉ có điều, những lời này không thể tùy tiện nói ra, bởi vì Cố Dĩ Mặc rất nhỏ mọn, chỉ cần phát hiện người phụ nữ nào bên cạnh có chút xíu tình cảm nào với mình là lập tức phán tử hình, đá ra xa, tuyệt đối không cho phép người đó lại gần anh.
Nhìn xem, anh vừa về tới Newyork, cô đã nghe được tiể thư Suzanne bị điều đi, không còn lại trợ lý đặc biệt của anh nữa.
Cho nên mới nói, Lãnh Như Tuyết thật sự là người phụ nữ hạnh phúc khiến người ta hâm mộ, chì sợ cô không biết mìn có phúc như vậy.
Bụng Lãnh Như Tuyết nhanh chóng to lên, tám thang mà như người ta chửa 10 tháng vậy.
Khí trời nóng bức, cô mặc quần áo bà bầu đi dạo dưới bóng cây trong khu nhà, tâm trạng có vẻ hơi u buồn.
Không sai, cô mắc chứng trầm cảm của sản phụ.
Lúc đầu khi bụng cô nhanh chóng to ra như khí cầu, cô đã cảm thấy có gì đó khác thường, đến viện kiểm tra thì là sinh đôi.
Cách đó một tháng, cô cảm thấy cho dù có là thai đôi cũng có phần to thái quá, lần nữa đi kiểm tra, mới phát hiện đằng sau thai đôi vẫn còn đứa nữa, cô bị dọa phát hoảng, tận thai ba.
Phụ nữ sinh đẻ là rất vất vả, thời cổ đại, chỉ sinh một đứa con đã có thể nguy hiểm đến tính mạng, hiện giờ y học hiện đại, nhưng cô lần đầu đã sinh tận 3 đứa.
Liệu cô có giữ nổi mạng không?
Bụng Lãnh Như Tuyết to hơn hẳn bụng các bà bầu khác, Cố Dĩ Mặc dường như còn căng thẳng hơn cả cô, trừ khi phải xử lý chuyện quan trọng, anh đều ở nhà với cô.
Nhưng dần dần cô lại cảm thấy không chịu được.
Bởi vì cô biết mình đã biến dạng, vóc người biến dạng nghiêm trọng, trên mặt còn có rất nhiều tàn nhang thai kỳ, về sau không biết có hết không, hại cô không dám soi gương, chỉ cần nghĩ mình sẽ trở nên già nua, xấu xí, cô không chịu được chỉ muốn khóc.
Đàn ông là động vật háo sắc, chỉ thích phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, nếu cô biến thành phụ nữ luống tuổi có chồng, Cố Dĩ Mặc có thay lòng hay không?
Hơn nữa bọn họ cũng rất lâu không sinh hoạt tình dục rồi, bởi vì cô là phụ nữ có thai quá đặc biệt, làm Cố Dĩ Mặc lo lắng, ngay cả cô chủ động yêu cầu âи áι, anh cũng từ chối.
Nghe nói khi vợ mang thai là thời điểm đàn ông dễ ngoại tình nhất, không biết Cố Dĩ Mặc có hái hoa dại bên ngoài hay không?
Huhu……………
Thật chẳng có chuyện gì hài lòng cả.
Lãnh Như Tuyết đi lại một hồi bắt đầu rơi nước mắt, cô rất ghét cuộc sống như thế này.
Tại sao cứ phải là phụ nữ mang thai? Mỗi tháng một lần kinh nguyệt đã khiến phụ nữ chịu đủ ђàภђ ђạ rồi, muốn trở thành mẹ lại phải mang thai mười tháng khổ sở, mà đàn ông thì trong lúc vợ khó khăn nhất lại lo ong bướm ở ngoài…
Hu… cái thế giới bất công này!
“Lại đang khóc gì vậy?” Một giọng nói trầm ấm, mạnh mẽ vang nhẹ sau lưng, sau đó cô bị kéo vào Ⱡồ₦g иgự¢ rộng rãi.
Trong lòng đầy chua xót nhất thời trở nên uất ức, Lãnh Như Tuyết xoay người úp vào иgự¢ anh nức nở nghẹn ngào “Ghét anh, ghét phụ nữ, ghét ba thai nhi, ghét không thể làm chuyện yêu, ghét bộ dạng xấu xí này, huhu…”
Cố Dĩ Mặc không biết nên khóc hay nên cười, cảm xúc của phụ nữ có thai, thật là chẳng có chút đạo lý nào.
“Được rồi, ghét anh, kiếp sau anh sẽ làm phụ nữ”
“Thèm vào, em chẳng cần một bạn nữ”
“Vậy em biến thành đàn ông”
“Làm đàn ông mệt ૮ɦếƭ, phải kiếm tiền nuôi gia đình, nghĩ lại cũng thấy khổ cực”
Cũng biết đàn ông không sung sướng gì? Cố Dĩ Mặc không khỏi bật cười.
“Đó? Chẳng lẽ em muốn làm “tiểu bạch kiểm” (vợ bé)?”
“Hu… Dù sao cũng thật đáng ghét, cái gì cũng ghét. Tại sao không phải đàn ông mang thai chứ? Khi đó em nhất đính sẽ rất dịu dàng chăm sóc anh.” Cô nói ra ý nghĩ kỳ lạ của mình.
“Thật tiếc quá, nghe nói khoa học kỹ thuật bây giờ vẫn chưa đạt tới trình độ này, không thỏa mãn được yêu cầu của em”
“Huhu… A! Dĩ Mặc” Lãnh Như Tuyết chợt kêu lên “Mau… mau… Hình như em sắp sinh”
Phía dưới tự nhiên ra nước, bụng cô quá to, sợ là bị sinh non.
Sắc mặt Cố Dĩ Mặc tái nhợt, vội vàng gọi điện, đồng thời gọi Diệp Tử tới giúp một tay.
Ôi trời! Sao các con muốn ra là ra.
Hai giờ sau, trải qua cuộc phẫu thuật, ba bảo bối đã thuận lợi đến với nhân gian.
Cố Dĩ Mặc nắm lấy tay Lãnh Như Tuyết, không cả đi xem 3 vật nhỏ kia thế nào, anh chỉ nhìn cô, có chút nghẹn ngào.
Lãnh Như Tuyết vừa ra khỏi một trận chiến sống còn, yếu ớt nhìn anh, mỉm cười.
Một chiếc nhẫn bạch kim hình dáng đơn giản, hoa văn trang nhã được xỏ vào ngón áp út cô. Phía trên không có kim Cương hoa kệ, cũng không có bất kỳ viên đá nào, chỉ là một chiếc nhẫn đơn thuần.
Lãnh Như Tuyết kinh ngạc nhìn, phát hiện trên ngón vô danh bên tay trái anh cũng có một chiếc nhẫn như vậy.
Cố Dĩ Mặc đặt môi lên ngón tay cô, sau đó nói bằng giọng nhỏ nhẹ khiến cô say mê nhất đời này.
“Hỏa Nhi, em là vợ anh”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc