Cuồng Thú - Chương 03

Tác giả: Nhạc Nhan

Lúc Lãnh Như Tuyết tỉnh lại, đã gần đến hoàng hôn.
Bên cạnh không có ai, chỉ còn chiếc chăn lạnh.
Cô đột nhiên kinh hoàng, hốt hoảng nhảy xuống giường, không để ý hai chân như nhũn ra, vòng eo đau đớn, toàn thân không mặc gì vội vã chạy vào phòng tắm nhìn.
Không ai.
Sau đó cô vọt ra ban công, cũng không có ai.
“Cố Dĩ Mặc. Cố Dĩ Mặc” Cô trở lại phòng ngủ, tìm được một chiếc áo choàng tắm đặt bên gối, buộc tạm dây vào rồi mở cửa phòng muốn ra ngoài tìm người.
Cô vừa mở cửa ra, lại chạm trán một người, chính là Cố Dĩ Mặc.
Cô đột nhiên nhào vào lòng anh, ôm chặt eo anh, cả người run rẩy.
Lần này, cô sợ mình thành người bị bỏ rơi.
Cố Dĩ Mặc nhíu nhíu mày, nửa ôm nửa kéo cô vào phòng.
Sau lưng người phụ vụ mang đến bữa tối nhẹ nhàng mà mỹ vị.
Phụ vụ cầm tiền boa của Cố Dĩ Mặc xong cúi người đi ra.
Cố Dĩ Mặc nhét mấy túi giấy vào tay Lãnh Như Tuyết “Mặc quần áo vào, sau đó ăn chút gì đó”
Trong túi có một chiếc váy liền màu vàng nhạt, áo choàng lông cáo màu trắng, một dải gấm màu vàng nhạt, trong mấy túi nhỏ là đồ lót mới, trong một túi lớn khác là đôi bốt trắng cao đến gối.
Lãnh Như Tuyết lấy hết quần áo ra rồi mặc từng thứ một.
Khi cô định chải đầu, Cố Dĩ Mặc cầm lấy lược, lặng lẽ chải cho cô, sau đó dùng dải gấm buộc thành đuôi ngựa sau gáy cô.
Không chút phấn son, thanh thuần xinh đẹp, trông cô trẻ trung đến khó tin.
Cố Dĩ Mặc nhìn cô chăm chú, cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó kéo cô vào bàn ăn cơm.
“Bây giờ anh thật sự là chủ tịch tập đoàn Beau?” Lãnh Như Tuyết không kìm được hỏi.
Anh ừ một tiếng.
Cô cắn đũa suy tư một lát, không hỏi nhiều chuyện này nữa.
Ăn được một nửa, cô lại không nhịn được mở miệng “Vậy anh sẽ ở Đài Loan bao lâu?”
Cô biết trụ sở tập đoàn Beau ở Mỹ, mấy năm gần đây mới khai thác thị trường Châu Á.
“Khoảng một tháng”
“Vậy… sẽ ở bên cạnh em bao lâu?”
Lúc này Cố Dĩ Mặc im lặng không nói gì.
Lãnh Như Tuyết nhún nhún vai, dường như cũng không đặc biệt chờ đợi câu trả lời của anh.
Nửa sau bữa cơm có vẻ mất ngon, nhưng cô vẫn kiên trì ăn xong. Cô tiêu hao bao nhiêu năng lượng như vậy, không ăn nhiều một chút sao bồi bổ lại được.
Lại nói, chỉ cần có cơ hội, cô vẫn muốn tiếp tục trên giường nghiền ép tên dã thú này, cho nên phải tranh thủ mọi cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức.
Khi cô bỏ đũa xuống thì rốt cuộc nghe giọng nói trầm thấp của anh.
“Yên tâm, anh sẽ không để em đói ૮ɦếƭ”
Cặp mắt cô sáng lên “Cố Dĩ Mặc, ý anh là vẫn làm phiếu cơm của em sao?”
“Lúc này” anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng “Anh có tiền”
Nụ cười trên mặt Lãnh Như Tuyết dần dần biến mất.
“Nếu em muốn, anh có thể mua cho em cả một hoàng cung”
Năm năm trước, họ chia tay.
Lúc ấy anh tức giận, lo lắng chất vấn cô “Tại sao? Tại sao phải lấy Lạc Tử An?”
“Bởi vì hắn có tiền, có thể cho em một cuộc sống như hoàng hậu” Lúc ấy cô thản nhiên trả lời như vậy.
A, nhìn xem, bây giờ thời thế thay đổi, đã đến nước này.
Nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, Lãnh Như Tuyết chợt nở nụ cười.
Cuộc sống thật đẹp.
Rất đẹp.
“Cố Dĩ Mặc…” Cô chủ động lao vào lòng anh “Cố Dĩ Mặc, anh có khinh bỉ em không?”
Anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt có chút khó hiểu.
Anh vĩnh viễn không theo kịp suy nghĩ của cô, cái đầu nhỏ của cô cứ như ngựa thần lướt gió, khiến anh xoay quanh rồi lại hất tay bỏ qua.
“Anh xem đấy, bây giờ là thế kỷ 21, nam nữ bình đẳng, phụ nữ đều có mảnh trời riêng của mình, nhưng còn em, trừ vẻ bề ngoài được một chút, hoàn toàn là kẻ vô dụng, nếu không phải gia cảnh tốt, ngay cả sách cũng không biết đọc ý”
“Rồi sao?”
“Rồi thì, nếu em mà là một cô gái có tài có đức, khi sản nghiệp gia đình đứng trước nguy cơ em phải đứng ra ngăn cơn sóng dữ, nhưng em nhất định phải có khí phách, không thể dựa vào cách bán mình hè hạ, em nên trở thành một cô gái mạnh mẽ, tung hoành oai phong trên thương trường, dùng mọi mưu kế, đánh cho Lạc Khải Toàn hoa rơi nước chảy. Hơn nữa còn nói với anh, Cố Dĩ Mặc, bất kể anh có tiền hay không em đều yêu anh, bất kể anh xấu hay đẹp em đều muốn anh.”
Cố Dĩ Mặc nhìn cô chăm chú, thở dài, khoác lại áo choàng cho cô “Tiểu Phong Tử (cơn gió nhẹ), không hiểu trong đầu em còn những thứ quái quỷ gì”
Anh thèm vào mà tin cô sẽ thực sự tỉnh lại, thật sự làm một cô gái mạnh mẽ, trên thương trường sống ૮ɦếƭ với Lạc Thị.
Lãnh Như Tuyết mỉm cười “Em không biết anh định đặt cho em bao nhiêu cái tên, tiểu yêu tinh, tiểu yêu quái, vật nhỏ, Tiểu Phong Tử, còn gì nữa?”
“Tiểu Hỏa Nhi”
Lãnh Như Tuyết cảm thấy trong lòng ấm áp, vui vẻ khoác cánh tay anh.
Hai người ra khỏi phòng, Cố Dĩ Mặc tiện tay vứt mấy túi cô vừa dùng xong ném vào thùng rác.
Trong túi là bộ lễ phục và đồ lót cô dùng tối qua, cùng với đống trang sức.
Thôi, ông chủ mới có tiền, anh vui vẻ, sẽ mua đồ mới cho cô.
Mặc dù trong lòng cô thấy tiếc, đây là đồ mà siêu sao đẹp trai nổi tiếng khắp Châu Á Tề Tuấn tặng cho cô. Nếu bán đấu giá trên mạng được ối tiền đấy.
Aiz, chẳng có cách nào, việc đời là vậy, cuộc sống có tốt đẹp đến mấy thế nào cũng có vài điều tiếc nuối.
Xe dừng lại bên đường.
Cố Dĩ Mặc bảo Lãnh Như Tuyết ngồi lại trong xe, khi anh quay lại, trong tay cầm theo hai viên thuốc và một chai nước suối.
Đó là Tђยốς tгáภђ tђคเ khẩn cấp.
Ngừa thai trong vòng 24h sau quan hệ.
Lãnh Như Tuyết nhận lấy thuốc, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Trong lòng tức giận cuồng phong nhưng cô ngồi ngay thẳng, mặt rất lâu không hề thay đổi.
Đây chẳng phải là cần thiết hay sao?
Cô còn hi vọng gì nữa?
Mang thai cho anh một đứa nhóc, sau đó mong đợi anh hồi tâm chuyển ý, hai người lại ngọt ngào như xưa? Hay là cô tự trốn khỏi trái đất, len lén sinh cho anh một tiểu thiên tài, nhiều năm sau trở lại bên cạnh anh, để cho cha con họ gương vỡ lại lành?
Ha ha ha! Cô thật là đã xem TV, đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi.
Cô nhắm mắt lại, ngửa đầu nuốt viên thuốc vào.
Sau đó khẽ mỉm cười với anh: “Cố tiên sinh, nghe nói loại thuốc này không tốt cho cơ thể phụ nữ, sẽ làm rối loạn nội tiết, sau này mời ngài mặc áo mưa giùm cho”
Lần này anh phá tấm màng mỏng của cô, lần sau để anh đeo tấm màng khác.
Dù thế nào đi nữa giữa bọn họ cũng không thể có sự gắn bó khăng khít được.
Bàn tay nắm vô lăng của Cố Dĩ Mặc nổi lên mấy đường gân xanh.
Im lặng hồi lâu, sau đó anh trả lời “Được”
Đàn ông phải biết thông cảm với phụ nữ, đây là lời giáo huấn của mẹ anh từ nhỏ.
Xe lái vào đường lớn, sau đó rẽ vào một con đường mòn, cuối cùng vào một căn biệt thự phong cách Châu Âu.
Trước nhà có đường rộng cho xe chạy, hai bên là sân cỏ bằng phẳng, xa xa cây cối cao lớn. Tường trắng ngói đỏ, giống như một tòa thành trong cổ tích.
Hào hoa hơn so với biệt thự của Lạc Thị.
Lãnh Như Tuyết nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cố Dĩ Mặc, đáy lòng khẽ thở dài.
Câu nói năm xưa của cô, rốt cuộc đã làm tổn thương anh đến mức nào.
Anh bây giờ như một đứa bé khó chịu, cho cô xem tất cả những thứ tốt nhất, nói cho cô biết, anh có tiền.
Ngăn người làm đang tiến đến, Cố Dĩ Mặc tự mình mở cửa xe, đỡ cô xuống.
Cô cúi đầu, nước mắt đầy trong khóe.
Tiền, con mẹ nó.
Nếu có thể quay ngược thời gian, cô tuyệt đối sẽ không dùng những lời vụng về như vậy làm lý do chia tay.
Cố Dĩ Mặc giới thiệu với cô từng người, đầu bếp, người làm vườn, tài xế, nhân viên bảo vệ, quản gia, cuối cùng là một cô gái có nụ cười rực rỡ nhưng bình thường rất thùy mị, là hộ sĩ đặc biệt.
“Phu nhân, sau này tôi sẽ chịu trách nhiệm với sức khỏe của cô. Tôi thông thạo cả hộ lý và thuật dưỡng sinh, đã tốt nghiệp học vị có liên quan… À, tôi tên là Diệp Tử, Diệp chỉ cây lá, Tử chỉ màu tím.”
Cô là một cô gái sáng sủa hoạt bát, xem ra cùng lắm là hai mươi tuổi.
Những người khác cúi đầu, hết sức câu nệ, chỉ có cô giống như một con chim hoạt bát, dám nói chuyện với Lãnh Như Tuyết.
Lãnh Như Tuyết nhìn Cố Dĩ Mặc “Tại sao phải tìm hộ sĩ cho em?”
“Cơ thể em không tốt” Anh không tha sự cự tuyệt của cô “Ngày mai Diệp Tử sẽ dẫn em đi kiểm tra sức khỏe”
Sắc mặt cô trắng bệch, nhiệt độ thấp, chân tay vô lực, thậm chí tóc cũng không đen bóng như trước kia.
Cô tựa như một con chim bị nhốt trong Ⱡồ₦g, có thể nào cô chưa tới ba mươi tuổi đã mất hết sinh lực.
Lãnh Như Tuyết than thở, chưa bao giờ biết là anh cũng bá đạo như thế.
Cô đang nghĩ vậy, Cố Dĩ Mặc đã kéo cô vào trong nhà.
Trong phòng khách được thiết kế hào phóng, nhiều ánh sáng, Lãnh Như Tuyết đi quanh một vòng, cảm thấy rất hài lòng.
“Sau này đây chính là hoàng cung của em sao?” Cô cười hỏi anh.
“Không” Anh lắc đầu “Nơi này chỉ là một cung điện nho nhỏ”
“Hả?” Cô vô cùng tò mò “Chẳng lẽ còn có cung điện hào hoa hơn?”
Cố Dĩ Mặc không nói gì. Suy nghĩ về khu nhà cao cấp trên đảo lớn ở Mỹ, quả thật rộng rãi gấp mười mấy lần nơi này.
Người giúp việc chuẩn bị bữa đêm cho họ.
Lãnh Như Tuyết chưa ăn được miếng nào, chợt nhớ ra điện thoại di động của cô đã tắt rất lâu, cô bật lên, thấy 101 cuộc gọi nhỡ.
Ha, thật là phá vỡ kỷ lục.
Trong đó phàn lớn là Lãnh Như Phong và Tề Tuấn gọi.
Cô suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn người đàn ông đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, sau đó len lén gọi vào số máy riêng của Tề Tuấn.
Lúc này cô thật sự không dám gọi điện cho anh trai, sợ bị anh mắng cho xối xả.
“hello, cục cưng bé nhỏ, vẫn còn nhớ anh?” Đầu dây bên kia truyền đến tiêng trêu trọc bất cần đời của Tề Tuấn.
“A Tuấn, tình hình lúc này thế nào?” Lãnh Như Tuyết có vẻ muốn hỏi thăm tin tức lá cải.
“Em muốn nghe cái gì? Có biết em chiếm bao nhiêu trang nhất báo chí hôm nay không? A Tiểu Dương, lấy giúp tôi mấy tờ báo hôm nay đến đây. Anh đọc cho em nghe “Nhà giàu có kinh biến”, “Trời sinh báu vật, khiến anh hùng khom lưng”… Bài báo này không hay, chụp anh ảnh hơi xấu còn chồng trước của em rất đẹp trai, thật tức ૮ɦếƭ. Chỉ có điều, ngược lại không ngờ chủ tịch mới của tập đoàn Beau đẳng cấp nổi danh Đoạn Thiên Lỗi đã từng là Cố Dĩ Mặc người yêu cũ của em, chậc chậc, lần này thay hình đổi dạng quay về, không biết là phúc hay là họa.” Bên ngoài Tề Tuấn luôn luôn là người kiệm lời, trước mặt Lãnh Như Tuyết lạnh thành kẻ lắm mồm.
Lòng Lãnh Như Tuyết trở nên nặng nề.
Trước kia Cố Dĩ Mặc từng nói, anh lấy họ của mẹ, vậy chắc Đoạn Thiên Lỗi là tên mới do cha anh đặt.
Lãnh Như Tuyết hít một hơi, muốn bản thân trấn tĩnh lại, sau đó cười ha ha không ngừng vào điện thoại “Lòng tham hư vinh của em thật chưa từng được thỏa mãn. Lạc thiếu gia nhà chúng ta muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, kể cả em ‘hồng hạnh vượt tường’ cũng có thể câu được một đại suất ca (vô cùng đẹp trai) như A Tuấn anh, giặc đến ςướק vợ người khác, vừa đẹp trai ૮ɦếƭ người lại vừa là trẻ tuổi giàu có, A Tuấn, anh nói em có phải là người phụ nữ xa xỉ nhất, hạnh phúc nhất trên đời này không?”
Ánh mắt Cố Dĩ Mặc từ màn hình máy tính chuyển sang người cô, khẽ cau mày.
Đầu bên kia điện thoại Tề Tuấn dường như cũng cảm nhận được không khí không bình thường, giọng nhiệt tình giảm bớt, còn mang theo một chút ưu tư “Như Tuyết, em đáng giá với người đàn ông tốt nhất, hưởng hạnh phúc tốt nhất”
Lãnh Như Tuyết cố ý cười đến phô Trương “Em biết ngay, A Tuấn là hiểu em nhất. Làm phiền anh chuyển lời đến ông chồng cũ độc ác bán em, bây giờ em rất tốt, tương lai ngập tràn ánh sáng”
“Như Tuyết” Giọng Tề Tuấn nặng nề hơn “Nếu như… Nếu như hắn bắt nạt em, có phải đánh đổi mọi thứ, anh cũng sẽ dạy dỗ hắn một trận.”
“Nói càn gì thế, Dĩ Mặc nhà ta là một đàn ông tuyệt tốt” Lãnh Như Tuyết len lén liếc Cố Dĩ Mặc một cái, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh khiến khuôn mặt ửng đỏ, chuyển ánh mắt đi “Người ta đã chờ suốt năm năm vẫn muốn em, anh nói xem, anh có thể làm được thế không?”
Tề Tuấn rốt cuộc nở nục cười “Đúng vậy, bất kể làm lại là mục đích gì, chỉ cần hắn không quen em đáng giá là được rồi. Trước khi lửa giận của hắn tiêu tán, em hãy làm một cô gái ngoan ngoãn đi”
“Em không ngoan sao?”
“Em thì ngoan lúc nào chứ?” Cố ý hẹn hò với Tề Thiên Vương anh, để cho đám chó ૮ɦếƭ chụp được, còn chạy ra cửa tìm người ta yêu cầu trả phí sử dụng chân dung, thậm chí len lén nói với đối thủ là chồng bị hỏng thận, làm ơn, đàn ông bị bất lực là chuyện tày trời, tin tức truyền đến tai khiến Lạc Tử An nổi trận lôi đình, chỉ hận không thể biểu diễn, cuồng hoan mười ngày mười đêm chứng minh anh là người siêu cấp “mạnh”
Cô gái này đắc tội nhiều không kể xiết, chuyên gây sự tác quái.
Lãnh Như Tuyết cười ha ha không ngừng, Cố Dĩ Mặc khẽ ho một tiếng, muốn cô bớt phóng túng.
“Thôi nhé, cường đạo tiên sinh khó chịu, A Tuấn, lần sau buôn tiếp”
“Giữ gìn sức khỏe nhé” Câu cuối cùng này, Tề Tuấn nói rất thật lòng.
Cố Dĩ Mặc nhíu chặt mày, muốn nói gì lại thôi.
Sau khi cúp điện thoại, Lãnh Như Tuyết cọ cọ vào tay anh, một tay vuốt ve chân mày đang nhíu chặt của anh “Yên tâm đi, em và A Tuấn thực sự chỉ là bạn bè, sau này em sẽ bớt liên lạc với anh ấy, không để anh thấy em náo loạn nữa”
Cố Dĩ Mặc gật đầu một cái.
“Hơn nữa, sau này em cũng sẽ không giải thích nữa” Lãnh Như Tuyết giảo hoạt cười, mổ một cái rất nhanh lên môi anh “Bởi vì em nghe nói giải thích chứng tỏ che giấu, che giấu chứng tỏ là sự thật, sự thật thắng hùng biện, cho nên không có cơ hội giải thích mới chứng minh mình trong sạch”
Cố Dĩ Mặc khẽ nhếch khóe miệng, cúi đầu hung hăng cắn cô.
Tên tiểu yêu tinh này, bất kể lúc nào cũng có thể chuyển bại thành thắng.
Bởi vì hôm sau Cố Dĩ Mặc phải đi làm, cho nên hai người nói xong tối nay nghỉ ngơi cho tốt, đơn thuần chỉ ngủ thôi.
Nhưng không biết từ lúc nào, chữ ngủ này đã biến thành ý tứ khác của người nào đấy.
Khi kích tình kêt thúc, cô mệt mỏi vô cngf, mơ màng ngủ, Cố Dĩ Mặc ôm chặt cô vào lòng, không biết bao nhiêu lần nhìn cô mang theo nước mắt, thở dài thườn thượt.
Anh thật muốn báo thù.
Nhưng xin thượng đế vạn năng nói cho anh biết, rốt cuộc anh đang trả thù ai?
Trả thù cô? Hay trả thù chính mình?
Anh lại không nhịn được cắn lên môi mềm của cô “Tiểu Phiến Tử (kẻ lừa gạt), anh thật là ghét em”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay