Ánh trăng mọc lên đầu cành, đèn đóm mới mở, ông từ trong văn phòng đi ra.
Người ở khu làm việc vẫn nhiều như cũ, bởi vì ông chủ còn ở bên trong nên mặc dù mọi người đã làm xong việc nhưng cũng không tiện rời đi, thế là họ bật một nửa số đèn, yên lặng mà Gi*t thời gian.
Ngôn Thận chỉnh lại âu phục cà vạt, vẻ mặt nghiêm nghị, dặn dò với anh hai câu, Ngôn Gia Hứa thấp giọng: "Biết rồi. Bây giờ con còn chưa phải là cấp dưới của bố."
Ngôn Thận không có cách nào mà nhìn về phía anh, cười một cái rồi rời đi.
Khóe miệng của người đàn ông lớn tuổi hơi lay độn ý cười, trông tâm tình không tệ.
Ngôn Gia Hứa không quá cảm động gì mấy, chỉ cảm thấy một thứ, mệt.
Anh sờ lên vị trí dạ dày, không quá dễ chịu.
Hốc mắt cũng chua xót.
Anh có rất nhiều việc, giống như lại quay về thời điểm này vào năm ngoái, bận rộn sửa đổi đại não AI của Quỷ Nhãn, hết ngày dài lại đêm thâu, có thể không ngủ trong ba mươi tiếng đồng hồ liên tục. Có ngày Lưu Chí Phong mở họp, anh ta bỗng nhiên gục xuống bàn dọa cho mọi người sợ hãi, bởi vì anh biết tình trạng cơ thể của Lưu Chí phong, tuổi còn trẻ đã bị cao huyết áp.
Một phút sau, Lưu Chí Phong tỉnh lại nói: "Tôi buồn ngủ quá, chợp mắt một giấc. Các cậu tiếp tục."
Nhưng đập xuống một cái lớn như vậy, quá dọa người rồi.
Hiện tại Ngôn Gia Hứa cảm thấy mình cách cái ૮ɦếƭ cũng không xa nữa. Phần bụng lại đau, Tiểu Trương của bộ phận Hành chính cảm thấy không bình thường, hỏi: "Ông chủ, anh muốn đi về chưa?"
Ngôn Gia Hứa gật đầu: "Về." Còn nói: "Các cậu cũng đều trở về đi, không có xe thì đón xe về, công ty thanh toán."
"Vậy anh nhanh chóng về đi, vẻ mặt không tốt lắm."
"Ừm." Ngôn Gia Hứa nhìn về phía đám người ở khu làm việc, đột nhiên linh hồn bị rỗng mất. Nhóm người này, phần lớn đều đi theo anh đã lâu, nhưng doanh trại bằng sắt mà binh thì như nước chảy*, bất kỳ người nào cũng có thể đi.
*Nguyên văn: 铁打的营盘流水的兵: ý nói doanh trại là cố định, còn binh lính hàng năm đều có lính cũ rời đi, lính mới lại đến, tựa như nước chảy.
Bởi vì tiếp đó, anh làm bất cứ chuyện gì cũng chỉ lợi cho chính mình.
Suy cho cùng, anh vẫn là một thương nhân.
Công ty sắp bị thu mua, có người tiếp tục dốc sức, có người thay đổi, lấy tiền rời đi. Cũng chỉ là đạo bất đồng bất tương vi mưu* mà thôi.
*Câu này có một số cách hiểu như sau: 1. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Nghĩa này giống câu: chim sẻ sao biết được chí chim hồng. 2. Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được. Nghĩa này thường gặp các tư tưởng tôn giáo khác nhau luôn chê bai đả kích lẫn nhau. 3. Nghề nghiệp khác nhau không thể đàm đạo cùng nhau được.
Nhưng đồng thời thương trường biến đổi khó lường, đoạn đường này anh đi không dễ, trước có sài lang sau có hổ báo.
Quảng Thị là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Dương Khải, Phan Dương không tìm Cao Tử Xuyên thì cũng sẽ tìm tới bất kỳ một nhân viên kỹ thuật nòng cốt trong đó, ra giá cao tiến hành xúi giục. Đương nhiên bọn họ sẽ không mang bất kỳ tổ số liệu nào của Quảng Thị đi, nhưng bất kể như thế nào, nhân viên nòng cốt rời đi thì sẽ tạo thành đả kích nghiêm trọng cho hạng mục đó.
Hiện tại Dương Khải không nuốt được Quảng Thị, nhưng ăn không được thì đạp đổ. Nếu như cho Quảng Thị một cơ hội sinh tồn thì người gặp nạn chính là bản thân Mạnh Huy.
Ngôn Gia Hứa không phải là một người dễ đa sầu đa cảm, so với suy nghĩ nhiều thì còn không bằng biến thành hành động.
Ngôn Gia Hứa kêu tài xế quay về cư xá Long Hoa.
Thẩm Tinh Lê mặc áo lông màu trắng, giống như một con hồ ly nhỏ đáng yêu, dắt A Hoàng đi dạo ở dưới lầu, vừa nhìn thấy anh, cô liền nhào lên nói: "Sao bây giờ anh mới về, em chờ anh cả một ngày đấy."
Ngôn Gia Hứa xin lỗi mà nhìn vào ánh mắt cô: "Anh xin lỗi, có việc đột xuất."
Thẩm Tinh Lê không ngốc, nhìn đáy mắt anh hồng hồng, cô đau lòng không thôi, lắc đầu nói: "Hình như anh rất mệt mỏi."
Ngôn Gia Hứa nói: "Đúng, hai mươi mấy tiếng đồng hồ không ngủ." Anh vừa đè bả vai xuống, gần sát vào thân thể cô, thả lỏng lắc lư.
Hai tay Thẩm Tinh Lê kéo lấy anh, quả thật là muốn khóc.
Tại sao lại có thể có người mệt mỏi như vậy chứ. Có khi nào đột tử hay không?
Thẩm Tinh Lê nói: "Sau này anh không được có bộ dạng này nữa, biết không?"
Ngôn Gia Hứa nói: "Không có lần sau. Sẽ không cho em leo cây nữa."
Thẩm Tinh Lê: "Chuyện này thì không có gì."
Cô dắt tay anh đi về: "Em lấy cớ muốn chơi với A Hoàng nên mới ra ngoài, bằng không chắc chắn bà nội em sẽ nói em, một mình tản bộ vào đêm hôm khuya khoắt, có bệnh thần kinh đúng không?"
Ngôn Gia Hứa nói: "Bà nội em nói đúng."
Thẩm Tinh Lê biết anh lo lắng, cô cười tủm tỉm: "Không sao, A Hoàng sẽ bảo vệ em."
"Úi chà." Anh cười nhạt, cúi đầu, dùng trán chống lấy trán cô, đẩy đẩy: "Nó còn ngốc hơn em, cho miếng xương liền chạy theo em, làm sao bảo vệ em được?"
Thẩm Tinh Lê thở hổn hển, bĩu môi.
"Đừng tức giận." Anh ưỡn thẳng lưng, lấy ra một gói hạt dẻ rang đường từ trong túi áo khoác dê nhung, đưa cho Thẩm Tinh Lê, nói: "Tiệm vịt muối đã sớm hết rồi, mua cái này cho em."
Đồ mà buổi sáng Thẩm Tinh Lê muốn chính là vịt muối của tiệm ăn nào đó, cực kỳ ngon, cuối tuần đều phải xếp hàng.
Cô cũng thích hạt dẻ rang đường, còn nóng hầm hập, lột một quả, mùi thơm nức mũi, cô đưa đến bên miệng anh, Ngôn Gia Hứa vừa định mở miệng, Thẩm Tinh Lê lượn quanh một vòng rồi ném vào trong miệng mình, nói: "Thật là ngon! Hi hi hi."
Ngôn Gia Hứa bị chọc giận quá mà cười lên, anh kéo cô qua, áp sát trong áo khoác mình, hung hăng mà hôn.
A Hoàng lo lâu mà vây quanh bên chân hai người, nó cũng muốn hôn anh chủ nhân nhưng anh lại không phản ứng lại với nó.
Thẩm Tinh Lê không nỡ, cô ngả vào trong иgự¢ anh, bóc hạt dẻ rang đường. Báo cáo cầu khen ngợi với anh, hôm nay cô không chỉ dắt A Hoàng đi, còn nói chuyện với bà nội Ngôn, cùng bà ăn bữa cơm.
Cằm của Ngôn Gia Hứa cọ vào tóc cô: "Ngoan ~~"
Một túi hạt dẻ rang đường nói hổi, anh một quả em một quả, cô lưu luyến không rời mà về nhà: "Anh nhanh đi về ngủ đi, trước khi ngủ thì ăn chút gì đó."
Ngôn Gia Hứa: "Anh biết rồi."
Thẩm Tinh Lê giao dây dắt chó vào trong tay anh, rút tay lại rồi chạy về.
Ngôn Gia Hứa đẩy cửa, bà cụ đã ngủ được một giấc, bà thức dậy đi vệ sinh, được bảo mẫu đỡ lấy.
Thấy cháu trai nhỏ trở về, bà lo lắng hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Ngôn Gia Hứa đi qua, đỡ bà cụ, nói: "Vẫn chưa, muốn về nhà ăn cơm."
Bà cụ cười nói: "Bà biết ngay mà, đứa trẻ này quá không ngoan ngoãn rồi."
Ngôn Gia Hứa: "Lỗi của cháu."
Bà cụ nghe không rõ, hỏi nhiều lần, Ngôn Gia Hứa một lần lại một lần xin lỗi, nói: "Bà nội, cháu sai rồi."
Bà cụ Ngôn nói: "Lần sau chơi bóng về mà không rửa tay đã vào bàn cơm, bà sẽ đánh cháu."
Anh phản ứng lại một lúc, mới nghĩ đến, bà cụ đây lại là già nên hồ đồ rồi. Thế là anh không nói gì.
Bảo mẫu hâm nóng cơm tối cho anh, bà nội cùng anh ngồi bên bàn cơm.
Bà cụ bỗng nhiên mở miệng nói: "Phật giáo nói: Đời người có tám cái khổ, sinh khổ, đau khổ, già khổ, ૮ɦếƭ khổ, yêu xa khổ, oán hận khổ, cầu không được sẽ khổ, ngũ âm mãnh liệt khổ."
Ngôn Gia Hứa không đọc kinh Phật, đương nhiên là không hiểu.
Bà nội nói: "Cuộc đời đến chính là chịu khổ. Gia Hứa, đừng quá sốt ruột, đường còn rất dài, cứ từ từ nhé."
Giờ phút này bà cụ tỉnh táo hơn ai hết.
Ngôn Gia Hứa cho rằng bà cụ lại đang nói chuyện Ngôn Thận, anh dửng dưng nói: "Cháu đã sớm quên chuyện khi còn bé rồi."
Bà nội: "Bà sợ là đã đi đến cuối cuộc đời rồi, cháu phải sống thật tốt, Gia Hứa."
Lúc này Ngôn Gia Hứa quá mệt mỏi rồi, anh đáp lời qua loa.
Anh dỗ bà cụ: "Bà đi nghỉ ngơi sớm một chút đi. Cháu cũng muốn đi ngủ rồi."
Bà cụ bướng bỉnh giống như trẻ con, nhất định phải lôi kéo anh nói chuyện, lại hỏi anh hôm nay nhìn thấy Tinh Tinh chưa? Ngôn Gia Hứa nói: "Ngày mai em ấy lại tới."
"Có phải các cháu cãi nhau không."
"Không có chuyện gì.
"Khi còn bé con bé đã chịu khổ rất nhiều, cháu là đàn ông, phải bảo vệ con bé thật tốt biết không?"
"Vâng."
"Con bé là em gái, cháu là anh trai."
"... Bà hồ đồ rồi, em ấy đều là vợ cháu rồi."
"Hả? Chuyện hồi nào?"
"..."
Thật vất vả mới dỗ cho bà cụ đi ngủ được, Ngôn Gia Hứa lên lầu tắm rửa rồi ngã xuống giường.
Chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, chuẩn bị ngủ ngon một giấc.
Một giấc ngủ đó quả nhiên là đủ dài, mãi đến hai giờ chiều mới dậy.
Có điều cũng không phải là anh tự mình tỉnh dậy, là bị tiếng khóc la của bảo mẫu đánh thức.
Buổi sáng không ai dám đến quấy rầy anh, biết anh bận rộn mệt mỏi nên để anh ngủ thêm một lúc.
Bao gồm cả Thẩm Tinh Lê cũng không đi lên.
Sáng nay bà cụ Ngôn không ăn cơm, bà lớn tuổi rồi, đi đứng không tiện, thần trí cũng không tỉnh táo lắm. Bảo mẫu bưng cháo đến bên giường của bà.
Bà cụ nghỉ ngơi không thích người khác quấy rầy, bảo mẫu không dám dông dài.
Đợi đến hơn một giờ lại đi nhìn, cháo chưa bị chạm vào một miếng nào.
Bà ấy không yên lòng, đẩy bà cụ một cái, phát hiện ra người đã tắt thở rồi.
Sắc mặt như thường, giống như đang ngủ, ra đi rất bình thản.
Buổi tối hôm qua còn thao thao bất tuyệt với cháu trai, hôm nay đã đi rồi.
Bảo mẫu bị dọa quá mức, bà ấy đã đi theo bà cụ rất nhiều năm, cũng có tình cảm.
Bà ấy nhất thời không kìm nén được sự bi thương trong lòng mà kêu khóc, lại chạy lên lầu gọi Ngôn Gia Hứa.
Ngôn Gia Hứa ngủ rất sâu, cơn giận lúc rời giường cũng chưa kịp phát tác, anh vốn định rống một tiếng: "Để cháu ngủ một lúc."
Chỉ thấy bảo mẫu với đôi mắt đẫm lệ đứng ở cửa: "Gia Hứa, cháu nhanh chóng đi xuống lầu nhìn bà cháu, bà ấy đi rồi."
Ngôn Gia Hứa không đi dép, lảo đảo chạy xuống lầu, bởi vì quá nóng vội mà từ góc rẽ đã trực tiếp lăn xuống, cũng bất chấp cơn đau trên lưng mình, anh xông vào phòng bà nội.
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua bóng cây mà chiếu vào, đồ dùng trong phòng có một nửa nằm trong ánh sáng, một nửa rơi trong bóng tối.
Tủ quần áo bằng gỗ lim tỏa ra mùi thơm ngát của chất gỗ đã cũ kỹ.
Giống như nhiều năm trước, anh muốn ở đây, không chịu cùng Quan Thiếu Lâm trở về, liền trốn trong tủ quần áo của bà nội, sống ૮ɦếƭ không chịu ra.
Lúc đó, gương mặt của cậu bé dán vào tấm gỗ, nghĩ thầm: Đây chính là mùi của bà nội.
Bà nội là ai?
Hai chữ bà nội, đại diện cho sự dung túng, yêu chiều, còn có sự chờ đợi vô hạn.
Đôi mắt bà cụ nhắm chặt, khóe miệng không cười.
Nhưng khuôn mặt hiền lành.
Anh muốn đến gần nhưng lại không dám, sợ rằng đặt ngón tay dưới mũi bà, thật sự không còn một chút hơi thở nào.
Bảo mẫu ở sau lưng nhắc nhở: "Gia Hứa, cháu nhanh chóng thông báo cho Ngôn tổng và phu nhân. Một đứa trẻ như cháu thì xử lý như thế nào."
Đây là vấn đề Ngôn Gia Hứa lo lắng rất lâu, tuổi tác của bà nội thực sự lớn rồi, các chức năng cơ thể đều không được nữa.
Anh vẫn luôn lo lắng, lúc nào bà cũng có thể đi.
Quả nhiên, hôm nay, bà thật sự đi rồi.