Ngôn Gia Hứa đồ chó này, vừa sáng sớm vậy mà lôi kéo Thẩm Tinh Lê chạy bộ, Thẩm Tinh Lê giống như chó ૮ɦếƭ "Áu áu" gọi bậy: "Anh bỏ qua cho em đi."
"Không thể." Anh đưa tay nhéo nhéo cánh tay nhỏ lại múp míp của cô, nhàn nhạt phát biểu nhận xét: "Em quá yếu rồi, cần rèn luyện."
Thẩm Tinh Lê lên án: "Anh như vậy thì khác gì giáo viên thể dục cứng nhắc yêu cầu tám trăm mét chứ? Em còn không bằng quay về học cao trung."
Ngôn Gia Hứa nói: "Anh và giáo viên thể dục của em vẫn có sự khác biệt."
"Khác nhau cái gì?"
Người đàn ông nào đó mặc áo ngắn tay, quần thể thao ngắn đến đầu gối, thân cao chân dài, lộ ra một đoạn bắp chân cơ bắp đường nét trôi chảy, lúc không nói lời nào nhìn giống như một thiếu niên trong sáng. Anh chạy lui về, mắt nhìn chằm chằm cô.
Trên đầu Thẩm Tinh Lê đội cái áo sơ mi trắng mà anh cố ý mang ra che nắng cho cô, vẻ mặt cầu xin.
Ngôn Gia Hứa nói: "Anh ở điểm cuối cùng chờ em, đến đó anh hôn em một cái."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Ô hay, ai mà thèm hôn anh chứ?
Chạy bộ xong, Ngôn Gia Hứa cùng Thẩm Tinh Lê đi đến cửa hàng bữa sáng ở cổng, cư trú nhiều năm như vậy, bà chủ quen biết tất cả mọi người ở trong tiểu khu này.
Trêu ghẹo nói: "Hôm nay mặt trời mọc phía Tây, hai người trẻ tuổi các cháu sớm như vậy đã dậy rồi? Còn có thể đi ra ngoài ăn sáng."
Nếu tiểu khu này chỉ có người trẻ tuổi ở đây thì cửa hàng bán bữa sáng này đã sớm đóng cửa rồi.
Thẩm Tinh Lê có khẩu vị, gọi của bà chủ hai Ⱡồ₦g bánh bao hấp, cười nói: "Hôm nay cháu chạy bộ, khẩu vị rất tốt, thật là đói."
Bà chủ cười nói được, bưng sữa đậu nành tới sờ sờ đầu cô nói: "Quả lê mập, cháu bình thường không chạy bộ cũng không thấy cháu ăn ít. Hai Ⱡồ₦g có đủ không? Nếu không lại thêm một Ⱡồ₦g nữa."
Thẩm Tinh Lê: "... Cũng không tới đâu."
Cô giương mắt nhìn bạn trai ngồi ở đối diện một cái, bỗng nhiên gánh nặng rất nặng rồi.
Khẩu vị không có lớn như vậy đâu!
Cô kìm nén, buồn buồn, đến khi bánh bao bưng lên lại không chịu ăn. Cúi đầu nhạy cảm uống sữa đậu nành.
Ngôn Gia Hứa ngay từ đầu không phát hiện ra, cầm điện thoại gửi tin nhắn, lúc ngẩng đầu Thẩm Tinh Lê không ăn một cái bánh bao nào, giống như cô dâu nhỏ gặp cảnh khốn cùng, cũng không dám ăn cái gì trên bàn.
"Làm sao vậy?" Ngôn Gia Hứa đưa tay xoa xoa trên đầu cô, trong nháy mắt vò tóc cô thành cái ổ gà.
Thẩm Tinh Lê nhỏ giọng nói: "Dì nói em ăn nhiều, thật ra em bình thường cũng không ăn bao nhiêu đâu. Dì ấy hiểu lầm em rồi."
Đây chính là lý do tuyệt thực? Ngôn Gia Hứa muốn cười đến đau sốc hông, lúc nhỏ Thẩm Tinh Lê cũng không phải là người như vậy. Làm sao hôm nay bỗng nhiên lại làm kiêu như thế? Nhưng suy nghĩ một chút, quan hệ của hai người dù sao cũng như vậy rồi, cô gái nhỏ thân thiết biến thành bạn gái, đều là sĩ diện. Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Cô đây là có gánh nặng rồi?
Thế là nói: "Ừm, em ăn không nhiều."
Thẩm Tinh Lê vẫn cảm thấy mất mặt, buồn buồn, lo trước lo sau.
Ngôn Gia Hứa gọi bà chủ tới, nói: "Dì à, sức ăn của Thẩm Tinh Lê rất nhỏ, dì hiểu lầm em ấy rồi."
Anh đưa mắt ra hiệu cho bà chủ một cái.
Bà chủ hiểu ra ngay, cười nói: "A đúng, sức ăn của quả lê mập rất nhỏ, là dì nhớ lầm rồi. Nhìn cánh tay nhỏ chân nhỏ này xem, vừa nhìn thì chính là ăn nhiều hơn con mèo một chút mà thôi."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Bởi vì bà chủ nói đến chân thành, giống như là thật sự nhớ lầm rồi, lúc này cô rốt cuộc mới hòa hoãn một chút.
Có loại lừa mình dối người như vậy sao?
Nhất định phải cho cái bậc thang mới bước xuống.
Ăn sáng xong, Ngôn Gia Hứa quay về tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị đi làm.
Thẩm Tinh Lê mang theo một túi bánh bao, cũng quay về nhà.
Về nhà vẽ tranh.
Tuần thứ hai, Thẩm Tinh Lê đi kê khai nguyện vọng.
Mặc dù vẫn chưa có kết quả thi, nhưng cô trên cơ bản có thể xác định được giới hạn của mình, thành tích đối với Thẩm Tinh Lê mà nói, không phải việc gì khó, dù sao thì điểm chuẩn của Học viện Mỹ thuật Khai Thành so với đại học lý công* Bách Khoa thì không cao lắm.
*Bao gồm Khoa học, Công nghệ, Kỹ thuật và Toán học.
Mà Quảng Thị của Ngôn Gia Hứa ở bên này, các nghiên cứu và phát triển của phòng thí nghiệm cũng đang tiến bộ đều đặn.
Quỷ Nhãn phiên bản 2.0 là bản nâng cấp dựa trên cơ sở đời thứ nhất, có kho số liệu mạnh mẽ hơn, trí tuệ nhân tạo AI mạnh hơn. Vẫn là lấy phân biệt khuôn mặt và hệ thống an ninh làm hệ thống chủ chốt, cải thiện đáng kể trong bảo vệ an ninh thông tin.
Thành viên nội bộ trong ứng dụng thực tế của người máy, có bộ phận thảo luận và tranh chấp. Lúc trước Quỷ Nhãn 1.0 là sản phẩm của Ngôn Gia Hứa Cao Tử Xuyên vì khoe khoang tài nghệ và hoàn mỹ mà mặc sức tưởng tượng làm ra, chịu tải rất nhiều công năng, làm dựa theo tiêu chuẩn người máy thông dụng của một gia đình.
Ý kiến của Ngôn Gia Hứa là phương tiện truyền đạt có hạn, trang thiết bị hiện hữu có hạn, muốn làm hoàn mỹ thì phải đi từ rườm rà đến đơn giản, tạm thời bỏ đi một vài ứng dụng, ví dụ như, vận tải, cảm ứng sương mù các loại.
Nhưng Cao Tử Xuyên không bỏ được, anh ta phụ trách truyền cảm và kiểm soát, mỗi một bộ phận máy đều là tâm huyết của anh ta.
Lúc họp bàn bạc hồi lâu, bảy tám người tranh luận không ngớt, có chút ý tứ muốn cãi nhau, Lưu Chí Phong nói: "Đừng cãi nhau đừng cãi nhau."
Cao Tử Xuyên có chút nổi giận: "Cậu xem chúng tôi giống như cãi nhau chỗ nào?"
Trong giọng nói mơ hồ lộ ra sự không kiên nhẫn.
Vốn cho rằng Ngôn Gia Hứa tính tình đại thiếu gia nhất sẽ lật bàn ngay tại chỗ. Nhưng anh không có, chỉ đứng dậy lạnh nhạt nói: "Tan họp trước đi."
Sau đó đi ra ngoài.
... Chuyện này không giải quyết được gì.
Mặt khác, Cốc Dương chính thức nhậm chức ở Quảng Thị vào tháng tám.
Ngôn Gia Hứa tìm anh ta nói chuyện rất nhiều lần, liệt kê chi tiết hợp đồng rõ ràng rất kỹ càng.
Trước khi ký hợp đồng, Cao Tử Xuyên có chút lo lắng. Mọi người đều biết, không cùng bạn thân của mình hùn vốn làm ăn là cơ sở nhất để duy trì tình hữu nghị.
"Cậu ta có thể rất khó..." Cao Tử Xuyên do dự, anh ta và Ngôn Gia Hứa cũng coi như là bạn bè, nhưng mà từ công việc mới bắt đầu làm bạn, Cốc Dương không giống vậy, bọn họ là bạn thân, cơ sở tình cảm không tầm thường. Hiện tại vẫn chỉ là giai đoạn nghiên cứu sản phẩm, không tồn tại vấn đề phân phối lợi ích, nhưng dựa theo tình thế này, Quảng Thị chắc chắn sẽ càng làm càng lớn, vậy thì khó nói rồi.
Trước mắt, đã có công ty muốn tìm Quảng Thị để hợp tác, đều bị Ngôn Gia Hứa từ chối từng công ty một.
"Rất khó quản lý?" Cao Tử Xuyên hỏi, anh ta công nhận thực lực của Cốc Dương, đồng thời công nhận người này rất mạnh, nhưng làm người thì không biết được.
Ngôn Gia Hứa ném cho anh ta một phần hợp đồng, phía trên là chữ ký của Cốc Dương.
Phần hợp đồng này và phần mà Cao Tử Xuyên ký trước đó là giống nhau, làm người gia nhập sau, cổ phần được chia ít hơn Cao Tử Xuyên bọn họ, điểm này Cốc Dương chấp nhận. Trừ cái đó ra, cậu ta không nhường một phần, nhưng đều trong phạm vi Ngôn Gia Hứa chấp nhận được.
Cao Tử Xuyên nhìn thoáng qua Ngôn Gia Hứa, phát hiện ra phú nhị đại này ngoại trừ biết làm nghiên cứu thì trong phương diện xử lý tình riêng này cũng không kém hơn người quản lý chuyên nghiệp.
Vậy thì yên tâm rồi.
*
Sau khi Thẩm Tinh Lê nhận được giấy thông báo trúng tuyển của Học viện Mỹ thuật Khai Thành, ở trong nhà vui vẻ ba ngày. Cảm thấy giống như là quà tặng mà ông trời cho cô vậy.
Vui mừng thì vui mừng, bỗng nhiên khóc lên.
Nghĩ đến mình bỏ ra nhiều thời gian, tiền tài, tinh lực như vậy, còn có rất nhiều ngày đêm dằn vặt và chờ đợi.
Bỗng nhiên lại cảm thấy, đây không phải là may mắn.
Là thứ cô nên có được.
Di Bảo học trường Sư phạm Khai Thành, mà Tần Vi Vũ học đại học Bách Khoa bên cạnh Học viện Mỹ thuật, hai người đều ở lại Khai Thành. Cậu ta thật ra rất thông minh, ngày đầu tiên học cao trung hôm ấy, giống như đồ vô lại, nhưng về sau Thẩm Tinh Lê cảm thấy đây chẳng qua là sự giải phóng nho nhỏ cho nội tâm điên cuồng của cậu ta mà thôi.
Cậu ta là một chàng trai rất phóng khoáng, cũng rất thông minh. Thật ra thì có lựa chọn tốt hơn, là vì Di Bảo mới ở lại Khai Thành. Bách Khoa Khai Thành không được tính là một trường đại học cực kỳ tốt, Hoàng Tịnh Di có chút tiếc nuối và áy náy nói: "Thật ra anh không cần phải để ý đến em. Nếu như anh đến nơi khác, chúng ta cũng có thể mỗi tuần ngồi đường sắt cao tốc vừa đi vừa về."
Tần Vi Vũ nói: "Em đây chính là ngốc rồi, em cho rằng anh vì em mới ở lại à? So với lựa chọn một trường nổi tiếng, lựa chọn một trường tốt, chuyên ngành mình thích mới là thứ chân thật nhất."
Hoàng Tịnh Di cũng không có cách nào.
Tần Vi Vũ đành phải ôm cô một cái: "Đừng suy nghĩ nhiều nữa."
Lưu Châu Châu thì học đại học ở phương Bắc. Bọn họ giao hẹn, chờ đến lúc Lưu Châu Châu lên đường đi học, mọi người cùng nhau tiễn cô ấy, thuận tiện đến thành phố đó chơi một chút.
Buổi tối hôm nọ, Hạ Thành Hàm ở trên QQ tìm Thẩm Tinh Lê, nói: "Tớ học đại học Khai Thành."
Thẩm Tinh Lê: "A."
Hạ Thành Hàm: "Khoa máy tính."
Thẩm Tinh Lê rất bình thản nói: "Vậy chúc mừng cậu." Cô cảm thấy Hạ Thành Hàm rất kỳ lạ, nói với cô làm gì, hai người từ khi không làm bạn ngồi cùng bàn nữa thì không còn tự mình liên lạc: "Có chuyện gì sao?"
Hạ Thành Hàm: "Không có, nói với cậu một chút."
Thẩm Tinh Lê đại khái hiểu ra, Hạ khổng tước này, đoán chừng là không có bạn bè, không có cách nào chia sẻ niềm vui của mình?
*
Giữa tháng tám, Lưu Châu Châu thu dọn hành lý, đến phương Bắc trước thời hạn.
Ba người bạn tốt cũng lên xe lửa đi theo.
Bốn người ngồi xe lửa phổ thông, rất chậm, một hành trình phải đi mười bốn tiếng.
Bọn họ ở trong phòng nhỏ đánh bài, xem phim, nói chuyện bát quái, mệt mỏi thì nằm trên giường ngủ, một đường ngắm phong cảnh.
Di Bảo và Tần Vi Vũ vùi ở giường dưới chơi game, Thẩm Tinh Lê ở trên giường bên cạnh ngủ khò khò, giống như con heo con, Lưu Châu Châu lấy ra một túi chân cánh gà ngâm đưa cho cô, Thẩm Tinh Lê ngửi được mùi thơm, cười hì hì bò ra ngoài, gặm chân gà.
Hai cô gái nhỏ ở cùng một chỗ, Thẩm Tinh Lê cảm thấy Lưu Châu Châu gần đây đối với mình không tệ, quyết định chia sẻ với cô ấy bí mật của mình, chính là, cô yêu đương rồi.
Lưu Châu Châu há to mồm, "Oa" một tiếng sắp khóc lên: "Tinh Tinh, ngay cả cậu cũng yêu đương rồi, ngay cả cậu cũng có thể yêu đương!"
Thẩm Tinh Lê che miệng của cô ấy: "Cái gì gọi là ngay cả tớ cũng có thể yêu đương? Tớ tớ tớ tớ... tớ cũng rất đáng yêu có được không?"
Lưu Châu Châu: "Đây không phải là vấn đề cậu có thể yêu đương hay không, là anh trai nhà cậu thích cậu, anh ấy toan tính cái gì? Toan tính vóc dáng thấp của cậu? Toan tính cậu ăn nhiều?"
Thẩm Tinh Lê: "..."
Sớm biết vậy thì không nên nói với cô ấy!
"Cậu cái chày gỗ này!" Thẩm Tinh Lê chỉ biết mắng câu này.
Một đường cãi nhau ồn ào, đến nơi. Bọn họ chơi mấy ngày, sau đó đưa Lưu Châu Châu đến trường học.
Lúc em gái heo kịp phản ứng, bỗng nhiên thương cảm, ôm Thẩm Tinh Lê khóc một trận, gần như sắp lạc giọng rồi.
"Tinh Tinh, huhuhu, sau này tớ cũng không còn có thể đánh cậu nữa rồi."
Thẩm Tinh Lê nói: "Tớ thiếu đánh cỡ nào, bây giờ còn có thể ôn hòa nhã nhặn đứng ở đây với cậu?"
Em gái heo khóc đến mức không kiềm chế được: "Nhưng mà tớ thích cậu nhất, nói muốn đánh cậu đều là nói đùa thôi, huhuhu..."
Thẩm Tinh Lê bị cô ấy lây nhiễm, cũng không nhịn được mà khóc lên, Di Bảo ôm bọn họ, ba cô gái nhỏ khóc trời khóc đất.
Tần Vi Vũ, một chàng trai rất cao, vẻ mặt lạnh lùng, đeo hành lý của ba người, một mặt im lặng.
*
Sau khi trở về, Thẩm Tinh Lê cũng phải chuẩn bị đi báo danh rồi.
Buổi tối, cô ở nhà thu dọn đồ đạc, tin nhắn đúng hẹn mà tới: "Xuống lấy cherry."
"Aw aw ~" Người nào đó lập tức nhảy lên đi ra ngoài.
"Anh Gia Hứa đưa cherry, cháu đi lấy." Lúc Thẩm Tinh Lê thay giày nói với bà nội.
Bà nội Thẩm có chút khó hiểu, Ngôn Gia Hứa làm sao cả mùa hè đều ở nhà, trước đó không như vậy mà...