Lúc Cốc Dương đi vào, Ngôn Gia Hứa miễn cưỡng uốn người trên ghế máy tính, trong tay ôm thứ gì đó, giống như ông cụ bình đàn* ôm radio nghe sáng sớm, như si như say, chẳng qua là người này còn thỉnh thoảng cưng chiều nhìn đồ trong иgự¢ một cái.
*Bình đàn là một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang, Trung Quốc.
"Cậu đang làm gì vậy?" Cốc Dương quát to một tiếng, mấy ngày không thấy, thành biến thái rồi?
Ngôn Gia Hứa đầu không ngẩng, xua xua tay: "Cậu đi ra ngoài trước, tớ hiện tại không rảnh."
Cốc Dương trực tiếp xem nhẹ câu nói này, tới gần nghe ngóng, trong máy tính truyền tới một giọng nói con gái, mềm mềm: "Nào, gọi mẹ đi."
A a a! Cốc Dương tê cả da đầu.
"Cậu đồ chó có thể đừng buồn nôn như vậy không! Cậu đang nghe thanh ưu* gì vậy?"
*Seiyū (声優, Thanh ưu) là những diễn viên Ⱡồ₦g tiếng ở Nhật Bản với nhiệm vụ như dẫn chương trình cho các chương trình phát sóng truyền thanh hay truyền hình, cho các anime, game, Ⱡồ₦g tiếng Nhật cho phim nước ngoài.
Ngôn Gia Hứa cong môi cười cười, lại vẫy tay: "Tới đây, cho cậu nghe một chút, bạn gái tớ đáng yêu cỡ nào."
Cốc Dương thở dài một hơi, nói: "Con mẹ nó chứ nghĩ đến ૮ɦếƭ cậu rồi!"
"Cậu nổi điên làm gì?" Ngôn Gia Hứa híp mắt, suy nghĩ một lúc nói: "Được rồi, vẫn là không muốn cho cậu nghe, đỡ cho cậu suy nghĩ lung tung."
Cốc Dương: "Cậu cho rằng tớ là cậu? Ngay cả trẻ con cũng không tha."
Ngôn Gia Hứa nhướng mày cười một tiếng, đưa tay bấm ngừng phát tiếng.
*
Thẩm Tinh Lê ở bên này, cô ăn dưa hấu, mắt to ngây thơ nhấp nháy nhấp nháy mà nhìn Tô Nhất Triết. Hỏi cô muốn thi vào trường nào để làm gì chứ?
Nhưng các nam sinh đều đang ồn ào, Thẩm Tinh Lê nhận ra có chút không bình thường.
Mặt nam sinh rất đỏ, chỉ ngây ngốc lại gần: "Xin hỏi, cậu muốn báo danh trường nào."
Lưu Châu Châu trực tiếp thay Thẩm Tinh Lê trả lời, giọng điệu còn có chút hung hăng: "Cậu ấy muốn báo danh Học viện Mỹ thuật, cậu muốn làm gì?"
Tô Nhất Triết: "..."
Chàng trai lúng túng một hồi, nhanh chóng tự hỏi Học viện Mỹ thuật Khai Thành ở đâu, sau đó nói: "Vậy thế này, tớ liền báo danh trường Bách Khoa bên cạnh Học viện Mỹ thuật."
Thẩm Tinh Lê kinh ngạc, há to miệng, cạn lời: "Cậu không sao chứ?"
Không phải tự mình đa tình, Thẩm Tinh Lê cảm nhận được bạn học Tô Nhất Triết này dường như muốn tỏ tình đấy. Nhưng Thẩm Tinh Lê không thể nào đồng ý với cậu ta, đừng nói cô vốn dĩ không biết cậu ta là ai, với lại cô đã có bạn trai rồi.
Nhưng người này chọn nơi có nhiều người như vậy, ít nhiều khiến Thẩm Tinh Lê cảm thấy khó xử.
Lưu Châu Châu làm bạn tốt của Thẩm Tinh Lê đứng mũi chịu sào vì Thẩm Tinh Lê nhát gan mà giải quyết khó khăn: "Tô Nhất Triết, cậu thích thi chỗ nào thì đến chỗ đó? Cậu hỏi quả lê mập của chúng tớ làm gì?"
Hai mắt Tô Nhất Triết nhắm lại: "Thẩm Tinh Lê, tớ thích cậu rất lâu rồi! Muốn cùng học đại học với cậu!"
Lúc này Hạ Thành Hàm luôn ngồi ở trong góc rốt cuộc mở mắt ra nhìn Thẩm Tinh Lê.
Từ lúc học lớp Cao nhất năm đó, lúc Hạ Thành Hàm từ trong miệng Lưu Châu Châu biết được, Ngôn Gia Hứa không phải là anh ruột của Thẩm Tinh Lê, chỉ là hàng xóm thì đã đoán được.
Thẩm Tinh Lê thích Ngôn Gia Hứa, bây giờ đại học rồi thì rất có thể là hai người đã ở bên nhau rồi. So với Ngôn Gia Hứa trưởng thành lại tài năng xuất chúng kia thì Thẩm Tinh Lê tuyệt đối sẽ không thích Tô Nhất Triết gà mờ về học tập, tướng mạo cũng gà mờ nốt.
Hạ khổng tước kiêu ngạo suy nghĩ.
Cậu ta yên lặng chụp một tấm hình trong KTV, Thẩm Tinh Lê ngồi trên ghế sô pha ăn dưa hấu, một nam sinh ngồi ở trước mặt cô. Thẩm Tinh Lê liều mạng lui về sau, sau đó không thể lui nữa...
Hạ khổng tước gửi tấm hình chụp này cho thần tượng của cậu ta, Ngôn Gia Hứa, phối với dòng chữ là: "Có người tỏ tình với Thẩm Tinh Lê, anh có quan tâm không?"
*
Thẩm Tinh Lê nghe được chữ thích thì tê cả da đầu, sợ tới mức dưa hấu cũng rơi mất.
Mà nhóm bạn tốt của cô, Lưu Châu Châu, Hoàng Tịnh Di, Tần Vi Vũ, từng người một đều giống như có nước lũ mãnh thú muốn ăn tươi tiểu khả ái nhà bọn họ, cùng nhau ra trận, cùng tiến tới.
Ngăn phía trước Thẩm Tinh Lê, căn bản không cho Thẩm Tinh Lê cơ hội từ chối, bọn họ đến giúp cô từ chối!
Toàn bộ các bạn học: "..."
"Con gái tớ, không nghĩ đến yêu đương, cảm ơn cậu." Di Bảo nói.
Tô Nhất Triết: "Lên đại học rồi cũng không nghĩ đến yêu đương sao?" Cậu ta nhìn thoáng qua Thẩm Tinh Lê, Thẩm Tinh Lê nhìn thấy có người ra mặt cho cô, lúng túng nói: "Cảm ơn cậu, tớ thật sự không yêu đương." Là không yêu đương với cậu ta.
Tiếp tục ăn dưa hấu.
"Không yêu chính là không yêu." Lưu Châu Châu hung thần ác sát, chủ yếu là tức giận Tô Nhất Triết này, nếu như muốn tỏ tình thì làm sao lại chọn một nơi khiến cho người ta mất mặt như thế?
Vẻ mặt Tô Nhất Triết lờ mờ.
Lăng Kỷ Hàm bên cạnh xì khẽ một tiếng: "Vì sao không cho Thẩm Tinh Lê tự mình quyết định, các cậu là người phát ngôn cho cậu ấy à?"
Ngọn lửa giữa Lưu Châu Châu và Lăng Kỷ Hàm vẫn luôn hừng hực từ sơ trung đến tốt nghiệp cao trung.
"Cậu có ý kiến gì?" Em gái heo trừng to mắt.
Lăng Kỷ Hàm: "Thẩm Tinh Lê là trẻ con sao? Cần cậu đến phán xét?"
Lưu Châu Châu cũng đứng dậy, châm chọc nói: "Tớ thấy Tô Nhất Triết thích Thẩm Tinh Lê, cậu lại để ý Tô Nhất Triết."
Lăng Kỷ Hàm bùng nổ: "Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói sai sao? Không phải cậu để ý cậu ta à? Nếu không chỗ này có liên quan gì đến cậu? Cậu đến chọt một chân vào?"
"Bệnh thần kinh!" Lăng Kỷ Hàm chửi ầm lên, bởi vì chỗ này chọc đúng nỗi đau của cô ta. truyện đam mỹ
Khuôn mặt Tô Nhất Triết đỏ thấu rồi. Nghĩ thầm, tối nay không nên tỏ tình với Thẩm Tinh Lê.
Lăng Kỷ Hàm cười nhẹ nói với Tô Nhất Triết: "Tô Nhất Triết cậu tỉnh lại đi, Thẩm Tinh Lê là tiểu công chúa phú nhị đại, đương nhiên bạn trai tìm được nhất định phải duy trì tên tuổi của cô ta, cậu có thể không?"
Gia cảnh của Tô Nhất Triết bình thường, cũng không thể. Cậu ta kinh ngạc đến mức ngây người mà quên cả lắc đầu.
Bạn học Lưu Châu Châu hiện tại đã thi đại học xong, không có chuyện gì để làm, cảm thấy cãi nhau cũng là một môn học thú vị, cực kỳ có hứng thú, cô ấy nói: "Cậu ấy có thể cung cấp nổi cho cậu, sao cậu không yêu đương với cậu ấy?"
Bạn học cả lớp đều biết, học kỳ sau năm cao nhất Lăng Kỷ Hàm đánh cược với bạn tốt của mình, bản thân có thể theo đuổi Tô Nhất Triết.
Viết giấy cho cậu ta một tuần lễ. Tô Nhất Triết là một nam sinh đơn thuần, vốn không muốn yêu đương, nhưng bị tờ giấy của Lăng Kỷ Hàm đánh bại, nghĩ thầm nữ sinh xinh đẹp đáng yêu như vậy lại có thể kiên trì viết giấy cho cậu ta một tuần lễ, có lẽ thật sự là thích cậu ta.
Tô Nhất Triết viết tờ giấy trả lời Lăng Kỷ Hàm, nói: "Chúng ta cùng nhau cố lên, thi cùng một trường đại học."
Lăng Kỷ Hàm buồn cười đưa tờ giấy trả lời của Tô Nhất Triết cho nhóm chị em của mình, cười nhạo: "Cái tên này, quả nhiên là tin rồi."
Tô Nhất Triết rất đau lòng, nhưng lúc đó trong khối đã truyền lời đồn Tô Nhất Triết thích Lăng Kỷ Hàm.
Thẩm Tinh Lê ở bên này ăn hoa quả, vui vẻ nghe bát quái, tò mò hỏi: "Chuyện này sao tớ không biết?"
Di Bảo nhìn bằng nửa con mắt: "Ai biết được cậu, trừ ăn và làm bài tập ra, cậu còn biết làm gì? Là heo à?"
"A."
Thẩm Tinh Lê vô duyên vô cớ bị mắng là heo, cảm thấy rất vô tội. Chỉ có thể tiếp tục xem cuộc chiến.
Nhưng tài năng cao là, tối nay một màn này hình như không có liên quan gì đến cô, tiêu điểm của mọi người đặt vào cuộc giao chiến của ba người Lăng Kỷ Hàm, Tô Nhất Triết và Lưu Châu Châu.
Thẩm Tinh Lê bị người ta nhét vào rìa của chiến trường, bình chân như vại.
Tô Nhất Triết cuối cùng phát hỏa, tức giận đùng đùng nhìn về phía Lăng Kỷ Hàm, người thành thật bị ức Hi*p tàn nhẫn rồi thì cũng sẽ phản kháng: "Cô có thể ngậm miệng lại không! Có liên quan gì đến cô à?"
Lăng Kỷ Hàm bị rống một tiếng, rụt lại.
Lúc này nhóm chị em của cô ta lại đứng gần bên cạnh cô ta, Lăng Kỷ Hàm nhìn về phía Cố Hiểu Dương, Cố Hiểu Dương vờ như không thấy, cùng Thẩm Tinh Lê ăn dưa hấu.
Nghĩ thầm, cỏ đầu tường này, quả nhiên vừa tốt nghiệp cao trung liền cứng rắn hơn rồi đấy.
Cố Hiểu Dương trả lại cho cô ta ánh mắt.
Chẳng lẽ còn tiếp tục bị cậu ăn Hi*p à?
Lăng Kỷ Hàm nói: "Tô Nhất Triết tôi cũng là vì tốt cho cậu, nghe hay không là tùy cậu. Cậu xem Thẩm Tinh Lê căn bản không coi cậu ra gì, nói không chừng cô ta ngay cả tên của cậu cũng quên rồi."
Tô Nhất Triết lạnh lùng nhìn về phía cô ta: "Tôi ngược lại thật sự cảm thấy Thẩm Tinh Lê có tố chất hơn cô, ít nhất cậu ấy hiểu lễ phép."
Lưu Châu Châu hỏi Lăng Kỷ Hàm: "Cậu biết lễ phép là gì không?"
Có loại người này, không thích còn muốn chiếm đoạt, cảm thấy nam sinh cả thế giới đều nên xoay quanh mình.
Rất nhiều nam sinh ngoài mặt theo đuổi Lăng Kỷ Hàm, nhưng bây giờ, không có ai giúp Lăng Kỷ Hàm nói chuyện.
...
Tối hôm đó Lăng Kỷ Hàm bị dạy dỗ không nhẹ, Lưu Châu Châu ngồi xuống nói: "Con người này chính là đáng ghét, tốt nghiệp rồi còn không yên tĩnh. Quả lê mập của chúng ta chọc giận cô ta à? Vừa đến liền oán giận, nhàn rỗi đến mức đau hết cả \'bi\'."
Di Bảo vỗ vỗ vai Lưu Châu Châu: "Được rồi, sau này sẽ không gặp lại nữa."
Lưu Châu Châu thở dài.
Trên thế giới này không có tường nào không lọt gió, cô đương nhiên biết Lăng Kỷ Hàm cũng chán ghét Lưu Châu Châu, là bởi vì lúc Lưu Châu Châu lên sơ trung, bố mẹ bận rộn liền mời bảo mẫu cho cô ấy, bảo mẫu nghe nói trường sơ trung mà em gái heo học, liền nói con gái mình cũng học trường đó.
Dì bảo mẫu nói con gái mình tên Lăng Kỷ Hàm, Lưu Châu Châu nói, đó là bạn học cùng lớp của cháu.
Lưu Châu Châu lúc ấy cũng không biết Lăng Kỷ Hàm nói khoác bố mình là giáo sư, lúc về nhà còn gọi Lăng Kỷ Hàm, nói: "Tối nay cậu đến nhà tớ đi, tối nay mẹ cậu sẽ tan làm muộn, bà nội tớ bị bệnh dì ấy có lẽ phải tăng ca chăm sóc đến khuya."
Mặt Lăng Kỷ Hàm lập tức thay đổi.
Lưu Châu Châu trong lúc vô tình đã vạch trần lời bịa đặt của Lăng Kỷ Hàm.
*
Ngôn Gia Hứa ở bên này nhận được tấm hình.
Cô gái nhỏ của anh mặc đồ may đáng yêu, thanh thuần xinh đẹp ngồi trên ghế sô pha ăn dưa hấu. Hôm nay thiếu nữ lại đáng yêu không ít, mười tám tuổi, trong sự ngây thơ có thêm một phần ngọt ngào. Áo màu trắng rất ngắn, lộ ra một đoạn vòng eo nhỏ, như ẩn như hiện.... bờ môi linh lung, bị nước dưa hấu nhiễm đến ửng đỏ...
Muốn hôn hôn cô.
Ngôn Gia Hứa cảm thấy bụng dưới có chút nóng lên.
Nhưng mà anh cũng không có mù quáng mang tính lựa chọn, có một chàng trai ngồi bên cạnh cô, nhìn cô ăn dưa hấu...
Về phần người gửi, là chàng trai mấy năm trước từng khiến anh như gặp đại địch, Hạ Thành Hàm.
Cậu ta nói: Có người tỏ tình với Thẩm Tinh Lê, anh có quan tâm không?
Ngôn Gia Hứa hôm nay mở cuộc họp năm tiếng đồng hồ, tối hôm qua cũng không ngủ.
Nhưng cứ một mực bây giờ, nhìn thấy tấm hình, không uống rượu lại choáng đầu rồi.
Cô gái nhỏ không quản lý, tâm tư càng ngày càng buông thả rồi?
Anh cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, Tiểu Trương đuổi theo gọi: "Ông chủ anh đi đâu vậy, buổi tối bộ phận kỹ thuật còn phải họp đấy."
Ngôn Gia Hứa cũng không quay đầu lại nói: "Đi thu phục đất bị mất."
Không phải tất cả mọi người đều không thấy được mặt trời thứ hai.
Ngôn Gia Hứa gửi Wechat cho Hạ Thành Hàm: "Hồi báo không tồi, tuyên dương cậu."
Lại hỏi: "Ở đâu?"
Hạ Thành Hàm: "..."
Cậu ta gửi địa chỉ tới.
Lúc Ngôn Gia Hứa đến, bạn học Cao nhất lớp ba đều đã đi ra rồi. Còn Lăng Kỷ Hàm và nhóm chị em của cô ta cũng sớm đã đi.
Thẩm Tinh Lê đứng dưới bảng hiệu, cùng các bạn chuẩn bị đón xe về nhà.
Đèn lớn của một chiếc xe việt dã từ xa xa chiếu tới, Ngôn Gia Hứa cũng không nỡ nhấn còi, sợ dọa đến cô.
Xuống xe đi tới, cố gắng đè nén sự nóng nảy dưới đáy lòng, thấp giọng nói: "Tinh Tinh?"
Thẩm Tinh Lê nghe được tiếng, quay người liền thấy người mình thích đi tới, trong mắt vui vẻ như có ánh sao rơi xuống, kinh ngạc vui mừng nói: "Làm sao anh biết em ở đây? Là tới đón em về nhà sao?"
"..."
Ngôn Gia Hứa chuẩn bị trong lòng ba giây, nhìn thấy xung quanh cũng không có con trai khả nghi, bày ra một nụ cười ôn hòa: "Đúng. Mang em về nhà."
Thẩm Tinh Lê cong cong khóe miệng, đặt tay lên cổ tay anh: "Vậy có thể đưa bạn của em về nhà không?"
Ngôn Gia Hứa: "... Đương nhiên có thể."
...
Cuối cùng đưa Lưu Châu Châu về nhà, em gái heo cười tủm tỉm nói cảm ơn: "Cảm ơn anh trai Tinh Tinh, anh thật sự là một người tốt."
Thẩm Tinh Lê cười: "Đừng nịnh hót nữa, về nhà đi."
"Được rồi."
Trong xe chỉ còn lại hai người, Ngôn Gia Hứa không nhịn được hỏi: "Nghe nói hôm nay có người thổ lộ với em?"
Thẩm Tinh Lê: "..."
Cô hít sâu một hơi, mạo hiểm bị đánh ૮ɦếƭ nói: "Đúng vậy, cho rằng em độc thân đó. Nghe nói là thích em rất lâu rồi..."