Ngôn Gia Hứa đang làm việc, không có thời gian ở bên cạnh Thẩm Tinh Lê, cô đi dạo bên ngoài một vòng, em gái heo và Di Bảo nói muốn đi ra ngoài mua đồ ăn ngon, Thẩm Tinh Lê chẳng thích đi nữa, ngồi trong phòng nghỉ của tổ nghiên cứu đại học Khai Thành ăn bánh quy.
Chủ yếu là cô muốn ở lại với Ngôn Gia Hứa thêm một lúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cùng ngồi ở phòng nghỉ còn có một chị gái xinh đẹp, Thẩm Tinh Lê chia bánh Oreo cho cô ấy. Chị gái cười hỏi: "Em có vẻ rất nhỏ, là đi với ai vậy?"
Thẩm Tinh Lê không hiểu cô ấy muốn nói lên điều gì, ánh mắt hỏi dò.
Chị gái cười giải thích: "Chị là bạn gái của Cao Tử Xuyên, tên là Viên Tuệ, phụ việc cho anh ấy."
"À." Thẩm Tinh Lê ngoan ngoãn: "Em chào chị."
Viên Tuệ bày ra vẻ mặt bát quái hỏi: "Em là bạn gái của ai?"
Thẩm Tinh Lê: "...???"
Cổ cô trướng thành màu hồng, chậm rãi lan đến bên tai và cổ.
Viên Tuệ đến gần cô nhìn nhìn: "Đừng xấu hổ, nói một chút đi. Chị và Cao Tử Xuyên từ cao trung đã quen nhau rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tinh Lê chột dạ nhìn khe cửa, có thể trông thấy áo sơ mi trắng của Ngôn Gia Hứa.
Thế là chỉ chỉ anh nói: "Ngôn Gia Hứa." Trả lời câu hỏi đầu tiên của cô ấy, là đi cùng Ngôn Gia Hứa.
"Bạn gái Ngôn Gia Hứa?" Viên Tuệ ngạc nhiên: "Má ơi, lợi hại." Phải biết rằng, từ trong miệng Cao Tử Xuyên, Ngôn Gia Hứa chính là một lão súc sinh không thương hương tiếc ngọc, dáng dấp tốt, gia thế tốt, trí thông minh cao, nhưng chỉ là một cái chày gỗ, ngoài miệng thì vậy nhưng sống không khác gì một tên hòa thượng.
Không nghĩ tới lại có thể có được bạn gái đáng yêu như thế.
Thẩm Tinh Lê không phủ nhận, cô nghĩ, dù sao cũng không là cô chủ động nói, không phải gánh trách nhiệm.
Chỉ là tai lại nóng lên một chút mà thôi...
Cô ở bên này vừa nói dối xong, bên ngoài bạn tốt của mình đã tới, líu ra líu ríu, vây quanh người máy nhìn, Lưu Châu Châu kinh ngạc nói: "Anh trai này chính là anh trai của Tinh Tinh!"
Di Bảo cũng nhớ tới, vẻ mặt Tần Vi Vũ lờ mờ.
Về phần Hạ Thành Hàm, cậu ta cũng đã sớm nhận ra. Cậu ta mấp máy môi, phát hiện ra Ngôn Gia Hứa lại cao hơn cậu ta nhiều như vậy, khoảng chừng hơn 10cm nhỉ. Lần trước cậu ta vẫn luôn ngồi, không cảm thấy Ngôn Gia Hứa cao bao nhiêu, hiện tại hai người đứng cùng nhau, Hạ Thành Hàm cảm thấy khí thế của mình bị đè ép.
Hơn nữa, Ngôn Gia Hứa dùng tiếng Anh thuần thục giao lưu với bạn bè quốc tế mà không vướng ngại chút nào, tự tin lại kiêu ngạo. Một phần phong thái đó là thứ thiếu niên không cách nào có được.
Ngôn Gia Hứa không phải xem thường trẻ con, anh chỉ là cổ họng khàn khàn, uống một hớp nước lọc nói với Cao Tử Xuyên: "Anh tới tiếp đón đám trẻ này đi."
Đám trẻ cũng không thất vọng, Cao Tử Xuyên còn hiền lành hơn một chút đấy.
Lưu Châu Châu chợt nhớ tới: "Đúng rồi, Tinh Tinh đâu?"
Thẩm Tinh Lê nhìn Viên Tuệ ăn Oreo, rất sợ lời nói dối của mình bị vạch trần, lập tức lao ra, đóng cửa lại.
Huhu, sau này cô cũng không muốn ham tiện nghi nhỏ nữa.
Cao Tử Xuyên diễn giải sản phẩm xong, phát một cuốn sách nhỏ cho bọn họ: "Mang về xem đi."
Mấy người gật gật đầu giống như đồ ngốc.
Thẩm Tinh Lê lớn tiếng nói: "Chúng ta nhanh đi về đi!"
"Nhưng mà còn chưa tới 5 giờ đâu." Di Bảo nói.
Thẩm Tinh Lê nháy mắt: "Chúng ta đi tập hợp sớm, đừng làm cho cô giáo sốt ruột ~~"
Di Bảo thở dài: "Ôi, Tinh Tinh, cậu thật sự là quá ngoan rồi, chuyện này làm thế nào đây?"
Thẩm Tinh Lê: "..."
Sau khi Thẩm Tinh Lê về khách sạn vẫn đi hoạt động tập thể theo trường, mãi đến tuần thứ hai, mọi người đều chuẩn bị trở về. Thẩm Tinh Lê nói với Liễu Vân, mình tạm thời không về, muốn đi tìm Ngôn Gia Hứa.
Liễu Vân biết Ngôn Gia Hứa là anh trai của Thẩm Tinh Lê, yên lòng nói: "Vậy em chú ý an toàn, đừng quên đổi vé xe lửa. Cũng làm bài tập kỳ nghỉ đông một chút, đừng quên."
"Vâng ~~"
Thẩm Tinh Lê có chút hưng phấn.
*
Ngày về của Ngôn Gia Hứa phải muộn ba bốn ngày.
Buổi sáng các bạn học ngồi xe buýt đi đến trạm tàu cao tốc, Ngôn Gia Hứa lái xe tới đón cô.
Ở trong khách sạn ᴆụng phải mọi người xuống lầu ăn cơm trưa, Cao Tử Xuyên nói với Ngôn Gia Hứa: "Cùng đi?"
Ngôn Gia Hứa xoay chìa khóa xe một cái: "Tôi đi đón Tinh Tinh."
Cao Tử Xuyên gật gật đầu: "Sau khi kết thúc hoạt động đưa cô bé tới Lâm Thị chơi vài ngày rồi về."
"Ừm." Vẻ mặt Ngôn Gia Hứa tản mạn, tay để trong túi, trên mặt mang theo nụ cười bất cần đời trước sau như một.
Viên Tuệ vịn tay Cao Tử Xuyên, cười nói: "Gia Hứa, cậu quá tốt với bạn gái rồi đấy." Không khỏi oán trách Cao Tử Xuyên: "Bà đây cũng là từ rất xa tới tìm anh, còn phải tự mình đón xe tới, đàn ông tốt vĩnh viễn cũng là bạn trai nhà người ta."
"Ôi, cục cưng anh bận mà ~" Trên mặt Cao Tử Xuyên mang theo sự ôn hòa trước sau như một: "Nhưng mà Tinh Tinh của chúng ta không phải là bạn gái của Gia Hứa, là em gái. Chính là cô bé kia, mấy ngày trước cùng em ăn bánh."
Viên Tuệ không tin: "Không phải đâu, cô bé nói là bạn gái của Ngôn Gia Hứa."
Ngôn Gia Hứa sắp đi đến cửa thang máy: "..."
Cao Tử Xuyên làm nam chuẩn men không hiểu rõ những cong cong thẳng thẳng này: "Ha ha, em bị cô nhóc lừa rồi! Đồ ngốc! Ha ha ha."
Thế là Cao Tử Xuyên bị Viên Tuệ đánh một trận....
"Ding" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Ngôn Gia Hứa đi vào. Chỉ có camera trông thấy, môi của ông chủ Ngôn kéo căng, hơi cong lên.
Biết là cô đang đùa dai.
Nhưng anh lại có một loại mừng thầm giống như đi trộm gà là chuyện gì vậy?
*
Lâm Thị hôm nay là một ngày mưa dầm, Thẩm Tinh Lê ngồi dựa vào ghế sô pha ở đại sảnh khách sạn, vừa chơi điện thoại vừa đợi người.
Cô kiểm tra, triển lãm khoa học kỹ thuật của trung tâm Quan Bác kết thúc vào buổi chiều ngày mốt. Chứng tỏ cô còn có thể ở lại đây hai ngày nữa. Đến lúc đó quay về Khai Thành cũng là hai mươi tám tết rồi, vừa vặn đón năm mới.
Hiện tại vẫn là suy nghĩ xem mua một chút quà gì đó cho bà nội khi về đi.
Trời âm u liền đổ mưa, mặt đường trước khách sạn đã bị chặn lại rồi.
Ngôn Gia Hứa gọi điện thoại đến: "Anh chậm thêm mười phút nữa, em đừng đi ra ngoài." Đã đến cửa rồi.
Thẩm Tinh Lê nhìn trời mưa to, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn thấy đường cái đối diện, xe không nhúc nhích được, tiếng còi, đèn xe nhấp nháy các loại. Cuối cùng ý thức được uy lực của tòa nhà này rồi.
Cô nhẹ nhàng linh hoạt nói vào trong điện thoại: "Em đứng ở ven đường chờ anh, đừng lái vào đây."
Ngôn Gia Hứa chưa hỏi xem cô có mang dù không thì điện thoại đã tắt rồi. Thẩm Tinh Lê kéo vali nhỏ của mình đi ra ngoài, che lên đầu mới phát hiện ra, cơn mưa này có vẻ không được tốt lắm, xối đến trên người thật đúng là con mẹ nó lớn!
Thẩm Tinh Lê vốn thật sự ngại vì đang lúc Ngôn Gia Hứa bận rộn như vậy còn làm phiền anh đến đón mình, lần này sao dám để anh làm lỡ thời gian kẹt xe trên đường chứ. Cô đội lấy cặp sách nhỏ, vọt tới ven đường, lập tức có thể trông thấy xe của Ngôn Gia Hứa, cô nhớ rõ biển số xe của anh.
Ngôn Gia Hứa ở bên này đang chuẩn bị gọi điện cho Thẩm Tinh Lê, quay đầu đã nhìn thấy một gương mặt trắng nõn, cười tủm tỉm đứng bên cạnh cửa sổ xe. Chỉ có cái đầu tròn trịa lộ ra, mắt cười cong cong, rất có cảm giác vui vẻ.
Ngôn Gia Hứa vừa muốn nhíu mày, Thẩm Tinh Lê gõ gõ cửa sổ xe, nói: "Em tới rồi ~~"
Trong đầu của anh hiện lên cảnh Thẩm Tinh Lê đức hạnh giả mạo bạn gái mình mà giới thiệu với Viên Tuệ: "Em chính là bạn gái của Ngôn Gia Hứa."
Chậc, cô thật đúng là không khiêm tốn.
Nhưng nhìn đến đôi mắt to đen nhánh kia của thiếu nữ, lông mi đều bị ướt nhẹp rồi, lúc nhìn anh mơ màng, anh không còn có ý nghĩ đen tối gì nữa.
Thẩm Tinh Lê leo lên, ném vali nhỏ ra phía sau, nhẹ nhàng thở dài: "Anh biết cơn mưa này lớn cỡ nào không?"
Ngôn Gia Hứa nhẹ nhàng mở miệng: "Anh không biết."
Thẩm Tinh Lê: "Rất lớn, ôi."
Ngôn Gia Hứa: "..."
Tóc, áo khoác của cô đều bị ướt, phía trên áo lông trắng có lấm tấm từng đốm lớn. Áo len rộng cũng bị ướt nhẹp, Ngôn Gia Hứa đau lòng lại bất đắc dĩ, sao lại không có kiên nhẫn như vậy?
Anh híp mắt, đưa tay vào hộc tìm đồ cho cô lau, nhưng không có gì.
Nhất thời cũng hết giận, bởi vì không có thời gian, phải nhanh chóng làm khô cho cô.
Thẩm Tinh Lê vung tay lên: "Không sao, em chịu lạnh được."
Sau đó một tiếng hắt xì làm cho mất mặt.
Ngôn Gia Hứa: "..."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Bị cảm không phải vì dầm mưa, là mấy ngày nay vẫn luôn chạy nhảy ở bên ngoài, dù sao thì trong mùa đông chỉ mặc váy ngắn cần phải trả giá thật lớn.
Còn có bây giờ, áo len bên trong của cô ướt rồi, mềm mềm dán vào иgự¢, trên cổ của thiếu nữ còn có ánh nước trong suốt, trơn mềm mà tinh tế, nổi bật lên khuôn иgự¢ nhỏ nhắn lại lung linh, là phong tình đặc biệt chỉ thuộc về cô gái nhỏ chưa phát triển hết.
Ngôn Gia Hứa vứt ánh mắt tội ác sang một bên, ϲởí áօ khoác vận động trên người mình ra, khoác lên đầu cô, giọng nói lạnh lùng: "Tự mình lau."
Tự mình lau?
Tự mình lau?
Sao nghe vào lại giống nam cặn bã sau khi xong chuyện vậy?
Thẩm Tinh Lê còn nhỏ tuổi, chưa ý thức được.
Nhưng tai của Ngôn Gia Hứa đỏ lên, nóng hổi từng chút một leo lên mang tai, cổ họng anh cũng trở nên khàn khàn, bận rộn một buổi sáng bỗng nhiên biến tђàภђ ђạn chế, là chuyện gì vậy?
Thẩm Tinh Lê ϲởí áօ bông nhỏ của mình, nhưng trên người vẫn chưa khô.
Cô nhíu nhíu mày, sớm biết vậy thì đã không cậy mạnh rồi.
Ngôn Gia Hứa thực sự không chịu nổi nữa, anh dừng xe ở ven đường nói: "Ra sau thay quần áo đi, đừng để bị cảm."
Vẻ mặt Thẩm Tinh Lê kinh ngạc: "Hả?"
Ngôn Gia Hứa: "Bên ngoài không nhìn thấy, yên tâm."
"À à." Thẩm Tinh Lê ngoan ngoãn leo ra phía sau, sau đó ϲởí áօ len ra.
Còn có áo lót nhỏ ẩm ướt bên trong.
Người nào đó ngồi phía trước ngửi thấy một luồng mùi hương nhàn nhạt thơm ngát, nghe thấy tiếng quần áo ướt rơi xuống trên ghế da, tâm tình phiền muộn, sau ót giống như có một cây kim đâm vào phía sau, đề phòng anh quay đầu.
Anh muốn hút thuốc, yên tĩnh một chút.
Thẩm Tinh Lê vẫn còn hơi lo lắng, đành phải cúi thấp người, tìm áo hoodie sạch sẽ mặc lên người.
Chân của Ngôn Gia Hứa quá dài, thường xuyên dựa ghế lái ra phía sau, dẫn đến không gian hoạt động ở phía sau cũng không lớn, chân của Thẩm Tinh Lê không cẩn thận đá phải ghế của anh, Ngôn Gia Hứa quay đầu, không cẩn thận từ kính chiếu hậu nhìn thấy được bóng lưng nhẵn bóng của thiếu nữ... anh dời mắt đi.
Nhưng trong đầu vẫn lưu lại bóng lưng cô.
Bả vai thiếu nữ rất nhọn, rất trắng, giống như một khối ngọc, bóng loáng căng mịn, eo rất nhỏ, mặc một chiếc áo lót màu trắng, tóc dài che khuất nửa lưng, như ẩn như hiện....
Thật ra không lộ ra được bao nhiêu, nhưng sự mềm mại thuộc về cô gái mười sáu tuổi.
Đòi mạng anh rồi.
Giờ phút này Ngôn Gia Hứa cảm thấy, mình thật sự không khác gì súc sinh.
Ăn chay đi.
Ít tạo nghiệp một chút.
Phật Tổ có thể tha cho anh một mạng.