Đêm khuya, làm xong chuyện xấu, Ngôn Gia Hứa dán vào phía sau Thẩm Tinh Lê, xoa cái eo bủn rủn của Thẩm Tinh Lê một lúc, sau đó ngủ thi*p đi thật sâu, thân thể còn phủ trên người cô, nặng nề.
Thân thể Thẩm Tinh Lê còn đang tỏa hơi nóng hừng hực.
Cũng không phải là nói, là tình triều vẫn chưa lùi.
Trái tim cô đều được lấp đầy rồi, giống sữa bò ấm, sắp tràn ra. Cô trở tay sờ lọn tóc thô sáp của Ngôn Gia Hứa, sống mũi cao, vẫn còn hơi thở ấm nóng. Anh mệt mỏi hít thở có chút nặng, toàn bộ phả vào mặt cô, mặc dù không phải rất dễ chịu nhưng Thẩm Tinh Lê cũng không nỡ đẩy anh ra.
Eo và chân của cô còn bủn rủn.
Ngôn Gia Hứa đối với việc này tiến bộ rất lớn, không giống mấy lần bảo thủ lúc ban đầu, hai năm này đã mở khóa các loại tư thế, không ngừng thăm dò cô, quan sát cô, chờ cô ngượng ngùng khó cản mà liên tục cầu xin tha thứ, còn phải nói vài lời “Êm tai”, anh mới có thể buông tha cho cô.
Vừa rồi thân thể bị xếp thành một tư thế kỳ quái, cô sờ sờ chân, từ quanh co lại nhẹ nhàng dán trên drap giường, trái tim cũng chậm rãi thở ra một hơi.
Bóng đêm hơi lạnh, cô không ngủ được.
Bởi vì ngày mai sẽ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Thế là, Thẩm Tinh Lê đưa tay nhặt lại quyển nhật ký dưới đất, mở đèn bàn ra, lại xem một lần.
Lật đến phía sau đều là những số liệu cô xem không hiểu, cũng thỉnh thoảng có vài câu anh tiện tay viết vẽ ra.
Có câu khi Ngôn Gia Hứa ngẩn người, lúc cầm 乃út, sau đó theo bản năng viết xuống ba chữ Thẩm Tinh Lê.
Chữ của anh cũng giống con người anh, cao gầy, đặt 乃út cứng cáp, bá đạo có lực.
Thẩm Tinh Lê, Tinh Tinh, Quả lê mập, con mèo nhỏ, Tinh Nhi… các loại biệt danh.
Sinh nhật của cô.
Một thời gian thi cử nào đó,
Chi phí phụ của thi kỹ năng, chuyến máy bay… tùy ý ghi lại.
Đều có.
Trái tim Thẩm Tinh Lê vào giờ phút này được một vì thứ gì đó lấp đầy.
Ngón tay vuốt ve chữ đen một lần.
Thật ra không có thứ gì đặc biệt, con người Ngôn Gia Hứa không giỏi biểu đạt, càng sẽ không tùy tiện gửi gắm vào một trang giấy. Nói chung đây chính là tất cả sự thể hiện tâm sự của anh rồi.
Bỗng nhiên, người trên người bỗng động đậy, Ngôn Gia Hứa vốn ngủ không sâu, bị hành động thật nhỏ của cô đánh thức, anh trở mình, lấy chân ra khỏi trên bụng cô.
Trong đêm tối, giọng nói trầm thấp mềm mại, giống như rượu hoa điêu* thuần hương trong đêm đông: “Vẫn không mệt sao?”
*Rượu hoa điêu được đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.
Anh hỏi.
Thẩm Tinh Lê híp mắt, đè khuôn mặt anh cười: “Không phải. Rất muốn ngủ, nhưng chính là ngủ không được.”
Giọng nói Ngôn Gia Hứa chập chờn: “Hửm?”
“Vừa nghĩ tới ngày mai là chúng ta kết hôn rồi.”
“Hồi hộp à?” Anh hơi nhíu mày.
“Không phải đâu.” Thẩm Tinh Lê trở mình, nhét quyển nhật ký xuống dưới gối rồi nằm sấp trong иgự¢ anh.
Ngôn Gia Hứa mở rộng vòng tay ôm cô, loại hoàn toàn như trước đây không có gì muốn nói. Sau khi trưởng thành, có lẽ là bởi vì mệt mỏi, cũng có thể là do công việc, cuộc sống không có gì đáng để anh dài dòng, lời của anh rất ít, cũng hiếm khi nói lời cợt nhả gì ở trước mặt Thẩm Tinh Lê.
Thời gian trở nên nhạt nhẽo, thời gian anh cao hứng nhất chính là lúc cùng Thẩm Tinh Lê làm những chuyện thích làm, dù cho ai người cùng nhau ăn một bữa cơm, cùng nhau xem phim, chơi game, đều rất tốt.
Thẩm Tinh Lê tò mò hỏi: “Anh thích em từ lúc nào?”
Vừa mới bắt đầu yêu đương, Thẩm Tinh Lê đều mơ mơ màng màng, cũng không có một giới hạn rõ ràng.
Giống như mọi thứ là nước chảy thành sông.
Cô muốn mình lọt vào trong mắt anh, đúng lúc, anh cũng muốn có được cô.
Ngôn Gia Hứa âm thầm suy nghĩ một hồi, bờ môi đè lên thái dương của cô, nói: “Thật đúng là nói không rõ. Nhưng có vài thứ anh biết, từ nhỏ đến lớn, nếu như em đi yêu đương với người khác, thoát khỏi sự kiểm soát của anh, vậy thì không được, anh không yên lòng. Cũng không chấp nhận.”
Thẩm Tinh Lê trừng mắt: “Ham muốn khống chế của anh mạnh quá rồi, quá độc tài.”
Ngôn Gia Hứa thở dài một tiếng buồn cười nói: “Ai biết được đâu, em không có anh thì không được. Luôn xảy ra vấn đề.”
Đâu có! Mặc dù cô quen làm tiểu phế vật ở trước mặt. Nhưng lúc một mình cái gì cô cũng sẽ làm rất tốt.
Ngôn Gia Hứa bị hỏi, lại hỏi ngược lại: “Em thì sao?”
Đây mới là trọng điểm, trong lòng Thẩm Tinh Lê chua xót, cô nói: “Lúc em mười lăm tuổi, lên lớp mười.”
Ngôn Gia Hứa: “...” Cô gái nhỏ có ý xấu rất sớm đó.
Thẩm Tinh Lê nói: “Trong một năm rưỡi anh lên đại học, lại đi Anh, em không biết anh sống thế nào, có từng có bạn gái hay không, cũng không dám nghĩ. Nhưng sau này anh trở về, anh còn nhớ rõ chị gái tên Giản Vi Vi kia không? Ngày đó anh dẫn em đi ăn ngoài quán, em liếc mắt một cái là nhìn ra chị ấy có ý với anh.”
Ngôn Gia Hứa đã sớm quên mất chuyện đó.
Thẩm Tinh Lê nói: “Dung mạo chị ấy rất đẹp, rất thông minh, trưởng thành hơn em, cao hơn em. Tối hôm đó, chị ấy tổng cộng nói với anh mười tám câu, anh nghiêm túc giải đáp vấn đề cho chị ấy năm lần. Em không biết anh có thích chị ấy hay không. Lúc trước anh nói chuyện với anh, đôi mắt sẽ nghiêm túc nhìn về phía người đó. Nhưng mà anh không biết, em ngồi bên cạnh anh rất đau lòng, sau đó mượn rượu giải sầu.”
Ngôn Gia Hứa cười cô: “Con nhóc nhà em bao lớn, đã mượn rượu giải sầu?”
Thẩm Tinh Lê bò dậy, một tay chống trên Ⱡồ₦g иgự¢ anh, một tay khác che miệng của anh: “Anh không biết em thật sự đau lòng rất câu. Cảm giác cải trắng nhà em sắp bị con heo khác ăn mất. Em nhỏ tuổi hơn anh, hiểu biết cũng ít hơn anh, lỡ như anh không đợi em thì em làm sao bây giờ?”
Nói đến đây, cô còn có chút đau lòng nhỏ đấy. Con gái yêu thầm rất dễ lo được lo mất.
Ngôn Gia Hứa vuốt ve tóc của cô: “Cô bé ngốc.”
“Ừm, hi hi hi…”
“Ngôn Gia Hứa?”
“Ừm.”
“Ông chủ Ngôn?”
“Làm gì?”
Cô giống như làm loạn mà gọi anh hai lần: “Chúng ta sắp kết hôn đó.”
“Đúng.” Anh mỉm cười.
“Anh xác định chính là em sao? Sau khi kết hôn mà phát hiện em không tốt thì làm sao đấy? Em không biết làm cơm chỉ biết ăn, ᴆụng phải việc khó thì sẽ khóc, còn nhát gan sợ phiền phức, cãi nhau với người ta không có lần nào thắng.”
“Anh không không hoàn mỹ.” Anh nói: “Bận rộn công việc, tính tình rất kém, không có kiên nhẫn, đầu óc trai thẳng, ngoại trừ em thì anh không có gì cả, em xác định gả cho anh sao?”
Thẩm Tinh Lê sững sờ, vẫn nói: “Những thứ này đều không phải là vấn đề, tính cách em tốt, có thể bao dung anh lúc anh phát cáu, em chính là người nhà của anh.”
“Anh cũng vậy.” Ngôn Gia Hứa nói: “Vừa nghĩ tới kết hôn với em, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng cụ thế, nhà tân hôn ở chỗ nào, công việc thay đổi như thế nào mới có thể chăm sóc gia đình, còn có, con sinh ra ở chỗ nào, đi học ở đâu, chăm như thế nào.”
Nói đến con, khuôn mặt Thẩm Tinh Lê có chút phiếm hồng.
Đáy mắt càng ửng hồng hơn.
Ngôn Gia Hứa nói: “Tinh Tinh, đừng lo lắng nữa, chúng ta tuyệt đối là người dành cho nhau.”
“Ừm.”
Vốn định ngủ, ai biết Thẩm Tinh Lê vừa lăn lộn lại đến đêm khuya.
Hai người dứt khoát ngồi dậy, Thẩm Tinh Lê ngồi trong иgự¢ anh, dùng cùng một bộ tai nghe để nghe nhạc, ngắm trăng, nói chuyện phiếm. Cuối cùng cô ở trên đùi anh mơ mơ màng màng ngủ mất.
Ngày hôm sau là ngày âm u, hai người thức dậy rất sớm.
Thẩm Tinh Lê khẽ động đậy chân, anh liền tỉnh lại, dụi dụi mắt. Anh theo bản năng ôm lấy cô, thuận theo, eo, ௱ôЛƓ xoa một vòng, Thẩm Tinh Lê sợ nhột, bị làm cho người ha ha, thế là lại lăn vào trong chăn.
Hai người náo loạn hồi lâu mới dậy, Thẩm tinh Lê u ám ghé vào trên lưng anh, được anh cõng đi rửa mặt.
Tám giờ rưỡi, đúng giờ đi ra ngoài, trời đã sáng lại.
Hôm nay đều mặc áo sơ mi trắng cùng với quần jean xanh đậm cùng kiểu. Ngôn Gia Hứa chính là áo sơ mi tương đối nghiêm chỉnh, vải sợi tổng hợp, cổ áo mang theo hoa văn chìm. Thẩm Tinh Lê thì mặc áo cổ tròn, xinh xắn đáng yêu.
Lúc mang giày cô lại soi gương, cười với anh trong gương một cái.
Ngôn Gia Hứa sờ đầu của cô, bờ môi đưa tới chạm vào đỉnh đầu.
Cùng đi đến cục dân chính.
Xếp hàng, điền giấy tờ, đóng tiền, chụp ảnh.
Nhân viên cười đùa nói: “Hai người là đôi có giá trị nhan sắc cao nhất trong các cặp đôi hôm nay đến nhận giấy kết hôn, hai người là diễn viên sao?”
Thẩm Tinh Lê nói không phải.
Ngôn Gia Hứa vểnh môi lên, không lên tiếng.
Lúc đi ra đã gần đến giữa trưa, Thẩm Tinh Lê lấy cuốn sổ màu đỏ ra nhìn.
Vẻ mặt cô xán lạn, anh khiêm tốn hơi kiềm chế.
Khuôn mặt xứng đôi.
Thẩm Tinh Lê nói chuyện giấy chứng nhận cho bà nội biết, bà cụ suýt nữa khóc lên.
Buổi chiều, bọn họ dọn đồ đạc trong nhà cũ đến nhà mới, đồ đạc của Ngôn Gia Hứa không nhiều lắm. Chủ yếu là của Thẩm Tinh Lê, quần áo, sách vở, vật liệu, đủ loại. Ngôn Gia Hứa nói: “Có đồ cũ để ở nhà là được rồi, lại mua cái mới.”
Thẩm Tinh Lê không chịu: “Dùng quen tay rồi mà.”
Ngôn Gia Hứa đành phải giúp cô thu dọn từng chút một, lúc này mới phát hiện ra cô gái nhỏ có không ít đồ củ. Quả lê mập ngoan ngoãn lại còn có một trái tim nóng nảy, cái gì mà truyện tranh, cầu lông gà, tiểu thuyết tình cảm, đĩa CD phim thần tượng, đều bị cô giấu ở dưới giường.
Trong giáo trình hội họa còn kẹp mấy tấm áp phích của minh tinh…
Ngôn Gia Hứa lành lạnh nhìn về phía cô: “Bình thường còn cảm thấy hơi nghiêm khắc với em, em chính là bằng mặt không bằng lòng như vậy?”
Thẩm Tinh Lê nhanh chóng ςướק lại: “Không phải của em, cái này thật sự không phải của em. Đều là của Di Bảo và Lưu Châu Châu giấu ở chỗ em.”
Ngôn Gia Hứa trả áp phích và tiểu thuyết tình cảm lại cho cô, nói: “Thẩm Tinh Lê, em có chút tiết tháo đi.”
Thẩm Tinh Lê nhào qua, ôm eo anh: “Ôi chao, anh đừng nói em nữa.”
Thanh xuân của cô gái nhỏ nào mà không trôi qua như vậy chứ?
Ngôn Gia Hứa khó khăn lắm mới bỏ được sự kiêu ngạo: “Sau này con không thể để cho em dạy được, để anh làm. Cho em chăm, nói không chừng chăm đến trong rãnh cho anh mất.”
Thẩm Tinh Lê phản bác: “Em kém như vậy sao?” Trên mặt cô có chút không nhịn được.
Ngôn Gia Hứa lại dỗ: “Được rồi, em và con cùng nhau học.”
Anh nhìn bụng dưới bằng phẳng của cô, nói.
Thẩm Tinh Lê không ý thức được, hai gò má ửng hồng.
Ngoại trừ Thẩm Tinh Lê không nỡ vứt đồ cũ đi thì còn một nguyên nhân.
Là bà nội Thẩm cũng rất ít về nhà cũ. Thẩm Tinh Lê có chút lo lắng nói không chừng ngày nào đó bố và chú bàn bạc rồi bán nhà cũ đi.
Đến lúc đó càng thêm không tiện, không bằng dọn đi trước,
Qua một tuần, bà nội gọi hai người về nhà ăn cơm.
Là đến nhà của chú Thẩm Vĩnh Hổ, mặc dù Thẩm Tinh Lê đối với Trương Lị Lị vẫn còn bóng ma nhưng cũng không thế không quan tâm đến lễ tiết.
Liền cùng Ngôn Gia Hứa qua đó.
Thím Trương Lị Lị đến tuổi nhất định, người cũng nhã nhặn hơn rất nhiều, nói thật ra, mặc dù bà ta cùng Tằng Hồng tranh đấu gay gắt rất nhiều năm nhưng với Thẩm Tinh Lê thì cũng không có khúc mắc gì, dù sao cũng là trẻ con mà.
Vừa vào cửa liền thân thiện gọi Thẩm Tinh Lê qua nói chuyện.
Thẩm Linh Kiều cũng ở nhà, bây giờ cô ấy làm việc ở đoàn vũ đạo của thành phố, tiền lương đãi ngộ vô cùng tốt, biểu hiện trong đội cũng xuất sắc.”
Trương Lị Lị nói: “Hai đứa chị em các con, một đứa học khiêu vũ, một đứa học vẽ tranh, thật là tốt.”
Thẩm Vĩnh Hổ cười ha hả nói: “Trước kia cũng không ít lo lắng.”
Trương Lị Lị lẩm bẩm: “Nếu Kiều Kiều được một nửa bớt lo như Tinh Tinh thì em liền thắp nhang.”
Thẩm Linh Kiều nằm cũng trúng đạn: “Mẹ, mẹ có thể đừng nói con nữa không?”
Trương Lị Lị cạn lời: “Khi còn bé con cũng không bớt lo bằng Tinh Tinh, người ta cũng không có thời kỳ phản nghịch chỉ có con có, người ta thi thứ nhất toàn trường thì con trốn học, con cũng không cảm thấy ngại.”
Thẩm Linh Kiều: “...”
Trương Lị Lị còn nói: “Bây giờ Tinh Tinh đều kết hôn rồi, con vẫn còn độc thân.”
Thẩm Linh Kiều: “Không thể trêu vào con đâu.”
Thẩm Tinh Lê vốn có chút lo lắng Ngôn Gia Hứa đến nhà Thẩm Vĩnh Hổ không được tự nhiên, nào biết người này giống như quen thuộc, người bình thường không nói nhiều, đến trường hợp như thế này lại rất biết làm người, nên gọi thì gọi, nên tặng quà thì tặng.
Anh cười nói: “Người nhà của em cũng là của anh, đối với trường bối không nên như vậy à?”
Nên nên nên!!
Ấn tượng của Thẩm Vĩnh Hổ và Trương Lị Lị không tệ, có tiền, dịu dàng, khiêm tốc. Là dáng vẻ mà người chồng tốt nên có.
Lúc ăn cơm, chú tò mò hỏi: “Đúng rồi, Gia Hứa sắp ba mươi rồi nhỉ, các cháu chuẩn bị lúc nào có con?”
Thẩm Tinh Lê bị sặc.
Chuyện này dường như là quy luật khắp thiên hạ, vừa kết hôn thì chuyện sinh con lập tức được đưa vào danh sách quan trọng.
Chỉ nghe Ngôn Gia Hứa không nhanh không chậm nói: “Không vội, chờ Tinh Tinh chuẩn bị sẵn sàng rồi nói sau ạ.”