“Con xin lỗi…”
“Không cần phải xin lỗi! Trước đây bỏ đi không nói với ai câu nào, bây giờ còn quay về để làm gì?” Tuyết Phàn đưa lưng về phía hai người, cánh môi mím chặt đầy tức giận.
Ba năm trước Đình Hạ ly hôn với Mạc Tử Quân không rõ vì nguyên do gì, nhưng cô cứ thế lầm lũi bỏ đi khiến bà rất buồn.
Đau lòng hơn là Đình Hạ đã chặn số điện thoại của Tuyết Phàn. Bà thương cô, thậm chí còn quan tâm cô nhiều hơn con trai của mình, vậy mà đến cuối cùng lại bị cô đối xử như vậy.
“Mẹ bình tĩnh nghe con giải thích được không?” Mạc Tử Quân bước đến chạm vào bả vai Tuyết Phàn liền bị bà đẩy ra.
Bà quay lại nhìn hắn một cái, rồi nhìn sang Đình Hạ, ánh mắt ai oán kèm theo tiếng thở dài thườn thượt. Ba năm trước tại sao không lên tiếng giải thích? Bây giờ kéo nhau về đây, muốn một hai câu sẽ khiến ông bà nguôi giận ư? Hai con người kia, rốt cuộc còn chút lương tâm nào không vậy?
“Tôi không muốn nghe. Mệt rồi, quản gia Châu tiễn khách.”
Tuyết Phàn trở về phòng, bỏ lại mọi người đang đứng ở đó đầy khó xử. Từ nãy đến giờ Mạc lão gia vẫn chưa nói câu nào, lúc này mới bảo Đình Hạ và Mạc Tử Quân xuống dưới nhà dùng bữa tối.
Nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn trên bàn, Đình Hạ liền biết Tuyết Phàn đã nhọc công chuẩn bị cho bữa tối hôm nay thế nào. Nếu người con gái Mạc Tử Quân dẫn về không phải cô, có lẽ bà sẽ mỉm cười vui vẻ rồi…
Không khí trên bàn ăn bỗng trở nên gượng gạo. Mạc lão gia không nói lời nào, cô và hắn càng trở nên im bặt. Đình Hạ không ăn được nhiều, chỉ quét sơ qua vài món đã dừng đũa.
“Thức ăn không ngon sao?” Mạc lão gia đưa ánh mắt về phía cô, rồi hỏi.
“Ngon lắm ạ.” Cô bối rối nhìn ông, sau đó lại cúi đầu lặng thinh.
Sau bữa ăn tối đầy áp lực này, Đình Hạ giúp quản gia Châu dọn dẹp bát đũa, nhân tiện có thể ở lại nói chuyện cùng bà ấy.
Quản gia Châu nắm lấy tay cô, an ủi:
“Bà chủ chỉ nhất thời tức giận thôi nên mới nói như vậy. Cháu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều!”
Đình Hạ gật gật tỏ ra hiểu ý của bà ấy. Vốn dĩ người làm sai là cô, cho dù thật sự bị Tuyết Phàn ghét bỏ, Đình Hạ cũng không có lời nào oán trách.
Quản gia Châu hỏi thăm cuộc sống mấy năm nay của Đình Hạ, cô kể sơ qua với bà ấy, những chuyện khó khăn hầu như giấu giếm toàn bộ.
“Nhìn thấy cháu với cậu chủ về bên nhau dì rất vui. Sau này hai đứa phải sống thật hạnh phúc nhé!”
Đình Hạ mỉm cười, hết lòng cảm kích quản gia Châu. Ngoại trừ ông bà Mạc thì có lẽ người thương cô như cha mẹ ruột chỉ có bà ấy.
Bên ngoài phòng khách, Mạc Tử Quân nói ra tâm sự trong lòng mình cho cha hắn nghe.
“Bề ngoài Tuyết Phàn trông cứng rắn vậy thôi chứ bà ấy thương Đình Hạ nhiều thế nào, lẽ nào con còn chưa rõ?”
Lần trước Mạc lão gia nhìn thấy đôi giày cao gót trong căn hộ Mạc Tử Quân sống, thật không ngờ là của Đình Hạ.
Hai người tái hợp cũng là chuyện tốt, chỉ là nút thắt trong lòng Tuyết Phàn vẫn cần thời gian tháo gỡ.
Mạc Tử Quân lên phòng bà, nhưng mẹ hắn nhất quyết không chịu gặp mặt.
“Đã trễ rồi, con đưa Đình Hạ về đi. Ngày mai mẹ con bình tĩnh lại rồi hẵng đến nói chuyện.”
Hai người chào tạm biệt Mạc lão gia rồi ra ngoài xe. Gương mặt Đình Hạ buồn rười rượi, vì không muốn để Mạc Tử Quân thấy nên cố ý cúi thấp đầu xuống.
Trên xe, hắn chưa vội nổ máy rời đi, mà chồm người ôm lấy cô gái nhỏ.
“Đừng buồn, mẹ không có ý làm em tổn thương đâu.”
Cô chui rúc trong lòng hắn, khẽ gật đầu nhưng không nói gì.
“Đều tại anh… Hạ, anh có lỗi với em…” Mạc Tử Quân nói nhỏ trong cuống họng. Cảm giác hối hận xen lẫn với tự trách vì bản thân lại chính là nguyên nhân khiến hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời mình phải đau lòng.
Đình Hạ ngước mắt lên nhìn Mạc Tử Quân, bàn tay chạm vào gò má lạnh ngắt, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
“Chỉ cần hiện tại anh yêu em là đủ lắm rồi.”
…
Tối hôm đó, đợi Mạc Tử Quân vào phòng đọc sách làm việc, Đình Hạ mới lấy chai dầu gió ra xoa Ϧóþ cơ thể.
Từ bả vai, sống lưng đến mấy đầu khớp chân, chỗ nào cô cũng thấy đau nhức, rệu rã.
Đình Hạ chọn loại dầu gió nhẹ mùi, để tránh một lát nữa ngủ chung, Mạc Tử Quân có thể ngửi thấy.
Cũng may một tuần cô chỉ đến Vương thị ba ngày, nếu không sức lực của cô sẽ kiệt quệ sớm mất.
Tự xoa Ϧóþ đúng là không dễ chút nào, có những chỗ Đình Hạ không thể chạm tay đến được, nên đành phải vặn mình cho dễ chịu.
Cô ngồi trên ghế sofa, dựa lưng vào phần nệm êm ái, đầu hơi ngửa ra sau, đôi mắt khép hờ.
Bất giác có thứ gì đó chạm vào bả vai Đình Hạ, cảm giác mát lạnh thêm chút lực nhẹ làm cô thấy thật thoải mái.
“Tử Quân…”
Mạc Tử Quân đi vòng về phía trước, chưa nói câu nào đã bế bổng Đình Hạ lên. Hơi bất ngờ, cô chỉ kịp choàng tay ôm lấy eo hắn.
Mang theo chai dầu gió để trên bàn, hắn đặt cô nằm xuống giường, nói khẽ:
“Xoay người lại phía sau, anh Ϧóþ vai cho em.”
“Sao thế được?” Cô chớp mắt nhìn hắn.
Mạc Tử Quân trìu mến vỗ nhẹ vào bả vai Đình Hạ, cô biết vậy liền ngoan ngoãn nằm sấp xuống giường.
Bàn tay hắn lướt qua từng chỗ trên cơ thể cô gái nhỏ, sức lực vừa phải dần xua tan bớt cảm giác đau nhức từ chiều đến giờ. Đình Hạ thả lỏng cơ mặt thư giãn, khóe môi theo đó cũng mĩm cười.
“Tử Quân, cảm ơn anh...”
“Đồ ngốc, mệt thì nói cho anh biết. Sao phải chịu đựng một mình?”
Hắn bế cô ngồi vào lòng mình, dùng tay mát xa từng ngón chân cho Đình Hạ. Cô xúc động đến rưng rưng nước mặt, thậm chí chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày Mạc Tử Quân sẽ trở nên mềm mỏng, thâm tình đến mức này.
“Đừng khóc, anh rất sợ nhìn thấy em khóc đó…” Hắn khẽ chọc nhẹ vào eo cô, Đình Hạ không nhịn được mà bất cười thành tiếng.
“Em có khóc đâu chứ? Anh đừng chọc, nhột quá!”
Cả ngày hôm nay diễn ra không mấy dễ chịu, nhưng đến tối lại được nằm trong vòng tay của Mạc Tử Quân, nghe hắn dỗ dành từng chút một, thì bao nhiêu mệt mỏi của Đình Hạ đều bay biến hết.