Tin tức như sét đánh ngang tai Đình Hạ. Cô choáng váng mặt mày, đi đứng không vững nữa. Mạc Tử Quân là người tỉnh táo nhất, hắn vội lái xe đưa mọi người đến bệnh viện.
Đình Khiêm bị chấn thương đầu, tình trạng đang rất nguy cấp. Bác sĩ đã trao đổi nhanh với Đình Hạ, cho cô hai sự lựa chọn. Một là chuyển cậu đến bệnh viện tuyến cao hơn, hai là để cậu ở lại đây làm phẩu thuật.
Dù là phương án nào cũng có ưu, nhược điểm nhất định. Điều kiện chữa trị ở đây chắc chắn không tốt bằng bệnh viện tuyến tỉnh, nhưng bù lại, thời gian di chuyển khá lâu, cô sợ Đình Khiêm sẽ gặp bất trắc.
“Tiến hành phẫu thuật ở đây đi! Em trai của tôi xin trông cậy vào các bác sĩ.” Đình Hạ cầu khẩn.
Tình hình nguy cấp, bác sĩ đề nghị người thân cho máu trực tiếp. Đình Khiêm thuộc nhóm máu AB, trùng hợp Mạc Tử Quân cũng vậy.
“Để anh truyền cho cậu ấy.” Hắn đề nghị.
“Không, cứ để tôi đi. Tôi là chị gái của thằng bé!”
“Ngoan! Hạ, nghe lời anh! Đình Khiêm cũng là em trai của anh mà.” Hắn vỗ nhẹ vào vai cô gái nhỏ.
Y tá đứng bên cạnh không thể kiên nhẫn chờ đợi. Cô ấy thấy tâm trạng của Đình Hạ bất ổn liền quyết định chọn Mạc Tử Quân.
“Anh mau theo tôi vào đây làm xét nghiệm.”.
Người đàn ông kia khẽ gật đầu, ánh mắt cương nghị nhìn về phía Đình Hạ. Cô lo lắng dõi theo Mạc Tử Quân đi vào phòng xét nghiệm, rồi nắm tay Tiểu Vy ngồi xuống ghế chờ, không ngừng cầu nguyện.
Thời gian như thể ngừng trôi, chỉ bốn tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà Đình Hạ tưởng chừng như cả thế kỷ. Ca phẫu thuật kết thúc, Đình Khiêm được chuyển sang khu vực chăm sóc đặc biệt, riêng Mạc Tử Quân được y tá đẩy ra ngoài, nằm ở phòng bệnh thường.
Cậu đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Còn người đàn ông kia vì quá mệt mỏi mà ngủ thi*p đi, gương mặt trông kém sắc hẳn.
“Em ngồi ở đây nhé! Chị xuống canteen mua chút đồ ăn.” Đình Hạ nói với Tiểu Vy.
Cô đi nhanh rồi về, trên tay cầm theo hai hộp cháo thịt bằm và một cái bánh mì ngọt. Cô đưa cho Tiểu Vy một hộp, phần còn lại để dành Mạc Tử Quân.
Bác sĩ nói với Đình Hạ trong lúc phẫu thuật cho Đình Khiêm, cậu đã mất rất nhiều máu. Vốn dĩ lượng máu tối đa có thể truyền không đủ đáp ứng, nhưng Mạc Tử Quân lại kiên quyết đến cùng, chỉ sợ chậm trễ một chút sẽ xảy ra chuyện đáng tiếc.
Đình Hạ trầm ngâm không nói gì, nội tâm phức tạp, sống mũi trở nên cay xè.
Mạc Tử Quân ngủ một lúc đã tỉnh. Hắn chống tay ngồi dậy, định rời khỏi giường thì đúng lúc cô đi vào.
“Anh đi đâu vậy?” Đình Hạ đỡ lấy hắn.
Mạc Tử Quân hướng tầm mắt về phía nhà vệ sinh, cô gái kia chợt hiểu ra, ngượng ngùng nói:
“Để tôi dìu anh.”
Lúc trở ra ngoài, Mạc Tử Quân đến bên ghế sofa ngồi xuống.
“Đình Khiêm thế nào rồi?”
“Thằng bé vẫn chưa tỉnh lại.” Cô nói khẽ.
Đình Hạ lấy hộp cháo để lên bàn, múc một muỗng thổi nguội định đút cho hắn.
“Anh không muốn ăn.”
Mạc Tử Quân cảm giác cổ họng đắng ngắt, tay chân vô lực. Đình Hạ siết chặt chiếc muỗng trong tay, nhất quyết ép hắn ăn cho bằng được.
“Không muốn cũng phải ăn! Anh ăn rồi thể trạng mới nhanh hồi phục được.”
“Thể trạng phục hồi thì thế nào? Bệnh của anh cũng đâu khỏi ngay được?” Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, trong lòng còn đang rộn ràng vì sự quan tâm của cô gái nhỏ.
Đình Hạ khẽ cau mày, hơi thở dần trở nên nặng nề. Cô nhìn sang Mạc Tử Quân, bắt gặp nụ cười khó hiểu từ hắn. Khựng lại vài giây, cô hỏi:
“Anh có bệnh trong người sao?”
“Phải! Anh đang bị bệnh rất nặng.” Giọng hắn tự nhiên trùng xuống.
“Là bệnh gì?” Đình Hạ căng thẳng bấu chặt mấy đầu ngón tay lại với nhau.
“Bệnh tương tư em!”
Dứt lời, Mạc Tử Quân kéo cô lại gần, giây phút này hắn có thể nghe rõ tiếng tim Đình Hạ đang đập thình thịch. Hai người, bốn mắt nhìn nhau, sống mũi cao ✓út của người đàn ông kia chạm vào gò má cô gái nhỏ. Hắn bỗng cúi thấp đầu, chủ động phủ lên môi cô một nụ hôn thật dài.
Đình Hạ như bị người khác điều khiển, không thể phản kháng, hai cánh tay trơ trọi chỉ biết bám víu lên bả vai hắn. Đôi mắt cô khép lại, hiện chẳng thể suy nghĩ được gì nữa. Đầu óc cô trở nên trống rỗng, chung quy lại cũng vì câu nói kia...
“Ăn cháo thôi.” Hắn nhẹ nhàng cất lời.
Mạc Tử Quân đã buông cô ra từ bao giờ, Đình Hạ mới khẽ giật mình, trừng mắt nhìn hắn. Sau khi chỉnh lại cổ áo bị người đàn ông kia kéo xuống, nói lắp bắp:
“Anh… anh tự xúc ăn đi.”
Đình Hạ rời khỏi phòng, đi nghe ngóng tình hình của Đình Khiêm rồi xem Tiểu Vy đã ăn cháo chưa. Bác sĩ nói cậu đã tỉnh lại, nhưng vẫn còn yếu nên không thể cho người nhà vào thăm được.
Vì muốn tránh mặt Mạc Tử Quân, cô bèn ngồi ở bên ngoài, vừa ăn bánh mì vừa nói chuyện cùng Tiểu Vy. Cô gái kia mang thai không những nghén ăn còn nghén ngủ, dù đã cố gắng mở to hai mắt, nhưng đến cuối cùng vẫn phải gật gù trên vai Đình Hạ.
May thay phòng trực y tá vẫn còn một giường trống, có thể để Tiểu Vy tá túc ở đây. Còn cô quay trở về phòng bệnh, nhìn thấy Mạc Tử Quân đã ăn xong tô cháo thì gật đầu hài lòng.
Suốt đêm Đình Hạ không ngủ được vì lo lắng cho Đình Khiêm. Mạc Tử Quân cũng không thể chợp mắt, hắn bèn nằm sát lại, ôm lấy eo cô từ đằng sau, nhỏ giọng tâm tình.
“Trước đây là anh không tốt nên mới làm ra vô số chuyện khiến em tổn thương. Nhưng mà hiện tại, anh hối hận lắm rồi! Anh thật sự yêu em, thương em… thật sự mong em có thể mở lòng cho anh một cơ hội, đón nhận tình cảm từ anh. Hạ, tha thứ cho anh có được không?”
“Một lần thôi… thử yêu anh lấy một lần nhé?”