“Đình Khiêm, cậu ra đây nói chuyện với tôi một lát.”
Mạc Tử Quân nhìn Đình Hạ đang nằm ngủ say, vội vàng kéo Đình Khiêm ra ngoài. Hai người đứng trên bãi đất trống cạnh nhà, cậu liền hất tay hắn ra, hằn học:
“Có chuyện gì anh nói nhanh đi.”
Đình Khiêm chưa từng có thiện cảm với Mạc Tử Quân. Dù cậu biết rõ Đình Hạ lấy hắn bởi vì chi phí chữa bệnh cho mẹ, nhưng cái cách hành xử khinh người từ trước đến giờ của hắn, cậu không thể ưa nổi.
Tiết San là bạn thân của Đình Hạ, cô ấy không thích Mạc Tử Quân, càng khiến Đình Khiêm chắc chắn rằng hắn là một kẻ không ra gì. Lúc trước cậu cũng từng bắt gặp chị gái mình trốn ở một góc, khóc thút thít vì người đàn ông này.
“Cậu quay về thành phố đi, đừng để Đình Hạ phải lo lắng thêm nữa.”
Đình Khiêm không nghĩ Mạc Tử Quân kéo cậu ra đây là để khuyên nhủ. Chẳng phải vào ba năm trước, hắn và chị gái cậu đã ly hôn rồi sao? Bỗng dưng cậu bỏ đi một thời gian, hai người họ lại ở cùng một chỗ.
“Tôi không về, anh cũng không có tư cách ép tôi quay về.”
“Cậu biết mình tồi tệ đến mức nào không? Nếu đã không làm gì nên hồn thì đừng khiến Đình Hạ thêm khổ tâm nữa.” Mạc Tử Quân chống hai tay ngang hông, lấy tư cách là một người anh trai, dạy dỗ cậu thanh niên kia.
Đình Khiêm cười khẩy một cái, ai cũng có thể nói với cậu câu này, ngoài trừ hắn.
“Anh thì tốt đẹp hơn tôi sao? Chị tôi đã rơi bao nhiêu nước mắt vì một kẻ tệ bạc như anh, có biết không?”
“Dùng quyền thế của mình để chà đạp chị ấy, Mạc Tử Quân, anh thật đáng mặt làm con người.”
Cậu thở dài, bất mãn đi vào trong nhà.
Đình Hạ vừa mới đánh răng xong, nhìn Đình Khiêm và Mạc Tử Quân từ bên ngoài đi vào cũng không nói câu nào. Ngó thấy Tiểu Vy đang nấu đồ ăn trong bếp, cô bèn xuống phụ giúp một tay.
“Buổi sáng nay hai người tranh thủ về thành phố luôn đi.” Đình Khiêm nhai xong bánh màn thầu trong miệng, rồi nói.
“Ừ, chị biết rồi.”
Cậu khẽ gật đầu, nhìn lên đồng hồ thấy đã trễ giờ liền nuốt vội miếng ăn vào bụng, sau đó sửa soạn quần áo đi làm.
Tiểu Vy ốm nghén cứ nôn ói suốt, Đình Hạ nhìn thấy mà sót. Cô nghĩ ngợi, nếu đã không thể thuyết phục được đứa em trai của mình, vậy thử chuyển sang cô gái này xem.
Phụ nữ với nhau mới dễ thấu hiểu, hơn nữa Tiểu Vy sắp làm mẹ, Đình Hạ tin cô ấy biết cái gì mới tốt cho con của mình.
“Để bát chị rửa cho, em về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Vy cảm kích nói lời cảm ơn Đình Hạ. Trước đây Đình Khiêm chưa từng kể với cô ấy rằng bản thân còn có một người chị gái. Mãi cho đến tối hôm qua, cậu mới nói ra tất cả.
Mạc Tử Quân tranh giành rửa bát với cô, nào ngờ bị Đình Hạ phớt lờ:
“Tôi tự mình làm sẽ nhanh hơn, anh cứ ngồi yên một chỗ là được rồi.”
Đình Hạ nghe Tiểu Vy nói Đình Khiêm đi xây nhà cho người ta, một tháng chỉ kiếm được vài triệu. Sau khi trả tiền thuê nhà thì chẳng dư dả được mấy đồng, may thay ở quê nên vẫn đủ sống.
Tiểu Vy nằm trong phòng một lúc lại ra ngoài, cô ấy hỏi Đình Hạ bao giờ định trở về thành phố.
“Sau bữa trưa rồi tính! Tiểu Vy, em có thể đi chợ cùng chị không?”
Cô gái kia vui vẻ đồng ý, dù đang mang thai nhưng cử chỉ vẫn vô cùng hoạt bát. Bỏ lại Mạc Tử Quân ở nhà, hai chị em lấy giỏ chuẩn bị đi chợ.
“Để tôi lái xe đưa hai người đi.”
“A, không phiền anh đâu! Chợ cũng rất gần nhà.”
Tiểu Vy ái ngại, Đình Hạ thở dài, cảm thấy Mạc Tử Quân lái xe ô tô đến chợ thì quá khoa trương. Bọn họ sẽ thu hút đủ loại ánh nhìn từ người khác, như thế thật không hay chút nào.
Hai cô gái đi rồi, một mình hắn cũng không biết phải làm gì, nên chỉ đành ngồi ở một xó nhà chờ Đình Hạ trở về.
Chợ quê vốn nhỏ, thức ăn chẳng có mấy loại, quanh quẩn chỉ toàn rau củ, cá đồng và thịt heo. Đình Hạ dùng tiền thù lao hôm trước Thẩm Trì đưa cho, cố gắng mua nhiều một chút.
Cô còn đưa Tiểu Vy đi mua vài cái váy bầu rộng rộng, để sau này em bé lớn thì mặc cho thoải mái.
“Em hãy cầm lấy số tiền này, tuy không nhiều nhưng lúc khó khăn cũng có cái đỡ đần.”
“Sao em có thể nhận được, chị cất vào đi.” Tiểu Vy chuyển lại số tiền vào tay Đình Hạ.
“Em cứ cầm lấy. Cái này chị cho bé con trong bụng, đừng ngại!”
Đưa qua đẩy lại một lúc, Đình Hạ nói hết lời, cuối cùng Tiểu Vy chỉ biết áy náy mà cất vào túi, rồi nhẹ nhàng cảm ơn cô một câu.
Trên đường trở về, hai chị em vừa đi vừa nói chuyện.
“Chị vẫn muốn hai đứa trở về thành phố sống. Tiểu Vy, em cũng biết nơi này không được tiện nghi, sau này sinh em bé sẽ rất vất vả. Nếu được, em có thể khuyên nhủ Đình Khiêm không?”
“Em… em không biết nữa.” Cô ấy nhỏ giọng.
Tiểu Vy bị Đình Hạ làm cho dao động, nhưng biết rõ tính cách của Đình Khiêm cố chấp nên cũng không muốn tranh cãi với cậu. Đối với cô ấy, miễn là có người mình thương ở bên cạnh thì sống ở đâu cũng được.
Về đến nhà, hai người phụ nữ vừa mang đồ ăn xuống bếp, thì ở bên ngoài đã có một người đàn ông xông thẳng vào. Mạc Tử Quân còn tưởng là ăn ςướק giữa ban ngày, hắn đang định cầm gậy lên đánh thì Tiểu Vy ngăn lại.
“Anh Thúc, có chuyện sao phải gấp vậy?”
“Đình Khiêm, nó… nó ở công trường ngã từ trên cao xuống, được đưa đi bệnh viện cấp cứu rồi.” Người kia vừa thở hồng hộc vừa nói.