Buổi sáng Lâm Uyển đến lấy đồ cho Mạc Tử Quân, báo với Đình Hạ rằng tối nay hắn sẽ về. Cô nấu xong bữa tối, vẫn chưa người đàn ông đó đâu, bèn ngồi ngoài phòng khách, mày mò sửa lại bản thiết kế theo sự chỉ dẫn của Mộng Vân và Thẩm Trì.
Đình Hạ cặm cụi vào công việc, chẳng mảy may thời gian, đến lúc Mạc Tử Quân đẩy cửa đi vào, cô mới giật mình ngước lên nhìn hắn.
“Anh về rồi sao?”
Mạc Tử Quân không nói gì, cũng chẳng buồn liếc nhìn Đình Hạ lấy một cái. Hắn cởi chiếc áo vest tùy tiện lên ghế sofa, rồi đi thẳng vào phòng ngủ. Cô khịt khịt mũi, dường như nghe được mùi rượu thoang thoảng từ trên cơ thể người đàn ông này.
Không quá để ý đến cuộc sống riêng tư của hắn, Đình Hạ tiếp tục làm việc của mình. Đồng hồ trên tường đã điểm tám giờ tối, cô trở về phòng, nghe thấy tiếng nước chảy thì biết Mạc Tử Quân đang tắm.
Chăm chú một lúc lâu vào bản thảo thiết kế khiến cho đôi mắt Đình Hạ mỏi nhừ. Cô ngồi xuống ghế, khép hờ hai mắt rồi dùng tay mát xa nhẹ.
Nước ngừng chảy, Mạc Tử Quân mặc áo choàng tắm bước ra, thái độ vẫn lạnh tanh như cũ. Mùi rượu vẫn còn phảng phất trong không khí, có lẽ hắn đã uống rất nhiều.
“Anh đói chưa? Để tôi đi dọn cơm.”
“Không cần!” Giọng hắn khàn khàn, nói xong liền rời khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Cánh cửa đóng lại một cách nặng nề, như một vật để Mạc Tử Quân trút đi cơn giận. Đình Hạ ngẩn ra mấy giây, bây giờ mới cảm giác được thái độ kỳ lạ của hắn. Hôm nay Mạc Tử Quân còn đi uống rượu, lẽ nào ở công ty đã xảy ra chuyện gì?
Đình Hạ xuống bàn ăn, ngồi một lúc vẫn không thấy Mạc Tử Quân có động tĩnh gì. Cô đói lắm rồi, định bụng ăn tối trước, nhưng rồi nghĩ thế nào, lại đến phòng đọc sách gõ cửa gọi hắn.
“Tử Quân, anh ra ăn tối đi!”
Bên trong không có tiếng trả lời. Đình Hạ hít sâu một hơi, lại tiếp tục gõ cửa. Lần này, Mạc Tử Quân ra ngoài, trực tiếp lách qua người cô, đi một mạch xuống bếp.
“Tôi có nấu chè đậu xanh để trong tủ lạnh, một lát nữa anh có muốn ăn không?” Đình Hạ vẫn dùng cử chỉ ân cần đối với hắn.
Đáp lại là sự im lặng đến khinh bỉ của người đàn ông này. Đình Hạ thấy hắn không để ý đến mình, cũng không nói gì nữa mà tập trung vào bữa tối trên bàn.
Tiếng chuông điện thoại trong túi quần vang lên, Đình Hạ nhìn sang Mạc Tử Quân, rồi cầm điện thoại đi lên phòng khách.
Tiết San gọi đến, đơn giản vì rảnh rỗi, muốn nói chuyện phiếm cùng Đình Hạ. Cô ấy đâu thể ngờ giờ này bạn thân của mình vẫn còn chưa ăn tối.
Đứng ở đằng xa, Mạc Tử Quân trông thấy hai mắt cô híp lại, lộ ra ý cười vui vẻ. Hình ảnh người đàn ông khác cúi xuống gần khuôn mặt Đình Hạ cứ tái diễn trong đầu, càng làm cơn tức giận của hắn bộc phát. Mạc Tử Quân bước nhanh đến, giật chiếc điện thoại ném mạnh xuống sàn trước sự kinh ngạc của người con gái phía đối diện.
“Tử Quân, anh làm gì vậy?”
Đình Hạ cúi xuống định nhắt chiếc điện thoại thì bị Mạc Tử Quân kéo mạnh tay lên, lôi xồng xộc vào phòng ngủ.
Hắn тһô Ьạᴏ đẩy ngã cô xuống giường, tròng mắt nhuốm một màu đỏ ૮ɦếƭ chóc. Đình Hạ chống tay ngồi dậy, khuôn mặt nhăn nhúm lại đầy bất mãn.
Mạc Tử Quân lại giở thói điên gì đây? Mấy ngày nay cô cũng không chống đối hắn, thậm chí còn làm vài việc để lấy lòng người đàn ông này. Ai chọc phải hắn, sao lại đem về nhà trút giận lên người cô?
Trước đây Đình Hạ là vợ của hắn đã đành, nhưng mà hiện tại, Mạc Tử Quân lấy tư cách gì?
Cô đẩy hắn ra, định đi khỏi liền bị Mạc Tử Quân đẩy mạnh vào bức tường cạnh bạn trang điểm.
“Buông tôi ra? Mạc Tử Quân, anh lại lên cơn gì nữa vậy?”
Mạc Tử Quân ghì chặt trên vai cô, hai mắt trợn ngược lên, ngón tay chỉ vào mặt người phụ nữ phía đối diện, gầm gừ:
“Cô thích quyến rũ người đàn ông khác đến vậy sao? Loại phụ nữ lẳng lơ này, có phải ai có tiền, đều khiến cô cười tươi với hắn, cam tâm tình nguyện trèo lên giường của hắn, đúng không?”
Tiếng nạt nộ càng lúc lớn dần, Mạc Tử Quân nhìn sang bàn trang điểm, thấy bản thảo Đình Hạ vừa vẽ xong còn đặt ở đó. Hắn cầm lấy, sắc mặt của cô bỗng chốc biến đổi, định đưa tay giật lại nhưng sợ giằng co khiến bản thảo rách mất.
“Anh định làm gì? Trả nó lại cho tôi!”
Mạc Tử Quân cười khinh khỉnh, đem bản thiết kế cuộn tròn lại. Trong ánh mắt hắn lộ ra sự khinh miệt dành cho cô gái nhỏ. Hắn nghiến răng, nhả ra từng câu, từng chữ cay độc:
“Định học thiết kế sao? Cô nghĩ mình có khả năng, hửm? Đình Hạ, từ nay về sau cô ở nhà, một ngày ba bữa nấu cơm, buổi tối ngoan ngoãn cởi hết đồ nằm trên giường, phục vụ tôi đi.”
“Cuộc sống như vậy mới phù hợp với loại người ở tầng lớp thấp hèn như cô. Còn không chịu chấp nhận ư?”
Xoẹt!
Không một giây suy nghĩ, Mạc Tử Quân đem bản thảo thiết kế Đình Hạ ngồi suốt ba tiếng đồng hồ để sửa lại, một phát xé toạc thành hai nửa. Chưa dừng lại ở đó, hắn còn điên cuồng nhàu nhĩ tờ giấy trong lòng bàn tay, xé nát thành nhiều mảnh nhỏ, rải lắc rắc xuống sàn.
Nước mắt của Đình Hạ theo đó mà tuôn rơi lã chã, trái tim bị Mạc Tử Quân Ϧóþ nghẹn đến không thể thở nổi, tiếng nấc bị cổ họng kìm kẹp, phút chốc trào lên thành một cơn ho sặc sụa.