Ánh mắt Miễn Tử Tuấn tràn ngập Dụς ∀ọηg, chăm chú quan sát nàng từ trên xuống dưới, mà nàng lại ”vô tư”, ánh mắt sáng trong, tròn xoe đáng yêu nhìn hắn càng làm cho nam căn to lớn càng thêm căng tức khó chịu.
Cừu Y Nùng giờ mới phát hiện ánh mắt ”soi mói” của hắn, mà nàng đã sớm nhìn thấy loại ánh mắt này của hắn nhiều lần, bỗng chốc đỏ mặt, cảm giác ánh mắt của hắn lúc này so với những lần trước càng mãnh liệt hơn.
Bàn tay to duỗi ra, hắn đem hai chân nàng tách ra, thân người cường tráng cũng nhanh chóng lách vào giữa.
「 Tuấn…… Tuấn ca ca……」 ý thức được hai chân của mình rộng mở, tư thế thật bất nhã nha, nàng không khỏi khẩn trương, muốn nhanh đứng lên, ngay cả nói chuyện đều có chút gấp gáp.
Bỗng dưng…
「 A!」
Nàng thấp giọng nhuyễn miên, đại chưởng của hắn đã luồn vào vạt áo bên hông, ánh mắt rực lửa, hừng hực thiêu đốt.
「 Thẹn thùng sao?」 hắn chế nhạo, khoái trá nhìn nàng ửng hồng từ má đã lan xuống cần cổ trắng mịn.
Kéo vạt áo xuống, xốc ngược lên, lộ ra cái yếm màu lam xinh đẹp…… Cảnh xuân phơi phới, hắn lập tức kìm lòng không đậu, vươn tay, chụp phủ vùng đẫy đà, xoa nắn đứng lên.
「 ách……」 thân thể bị kích thích, một cỗ khoái cảm tê dại từ trong cơ thể nhanh chóng tràn đầy, chảy lan trong cơ thể.
Hắn nhìn nàng ửng hồng đôi má, thủy mâu ẩn ẩn sương mờ, ồ ồ thở dốc từ trong miệng thốt ra, thì cúi đầu, bạc môi ghé sát vào trước иgự¢ của nàng, há mồm cắn vào nụ hoa, bàn tay lại nhanh chóng trượt xuống, ngón giữa tà ác chạy thẳng vào nơi tư mật, cách một lớp tiết khố, khiêu khích, trêu chọc hoa thần.
「 A……làm cái gì…… Tuấn ca ca……」 nàng thở gấp kháng nghị. Tuy nói hai người đã hoan ái qua nhiều lần, nhưng mà…..nhưng mà, bọn họ lại chưa bao giờ…ách… ở loại địa phương như thế này…… (T___T, máu, help me!!!)
Đang say men tình, hắn tạm rời khỏi nụ hoa trước иgự¢ nàng, ngẩn đầu, ánh mắt đê mê, ngập khát khao và Dụς ∀ọηg nhìn nàng.
「 Nàng không phải biết rõ còn cố hỏi sao? Nùng nhi, nàng thật sự không biết ta đang làm cái gì sao?!」 hắn nheo nheo ánh mắt, thú vị cười nhẹ, chồm tới một chút, cuốn lấy cánh môi mềm mại, triền miên hôn ʍúŧ.
Trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ đập liên hồi, nàng vừa sợ hãi lại vừa thích thú, má phấn đỏ bừng mị hoặc.
Bàn tay nhất xả, cái yếm bé xinh lập tức thoát ly, tuyết lê đẫy đã cũng theo đó lập tức lộ ra, da thịt trắng mịn ửng hồng e lệ.
Bạc môi ʍúŧ hôn cánh môi mềm mại, một đường trượt xuốt, lướt qua từng tấc da thịt bị dục hỏa nhuộm hồng, liếm ʍúŧ qua cần cổ thanh mảnh, một đường thẳng tiến đến đỉnh hoa sừng sững, hồng tươi……
「 a……」 nàng yêu kiều ưởn nửa người trên, không tự chủ được đón nhận nhiệt tình của hắn, hai đỉnh phong sơn ngạo nghễ vươn cao, phập phồng rung động, phấn nộn mê người.
Bàn tay ở nơi tư mật nhanh chóng cảm nhận được nhiệt tình của nàng, xuân thủy làm ẩm ướt vải dệt, nhanh chóng lạp xả, vức bỏ ”chướng ngại vật”, làm cho động hoa hoàn toản hiển lộ trước mắt hắn……
「 a……」
Cảm giác được hạ thân ”mát mẻ” làm cho nàng hơi bừng tỉnh, kéo hồi lý trí đê mê, đang đắm chìm trong hoan lạc; thẹn thùng làm nàng giãy dụa, muốn khép hai chân lại, đáng tiếc, thân hình khổng lồ của Miễn Tử Tuấn đã chen vào giữa từ sớm, nàng căn bản là không thể nhúc nhích.
Bàn tay to không ngừng nghỉ chút nào, tham nhập, rộng mở hai chân của nàng, ngón tay thô to ở huyệt khẩu ma sát vài cái, sau đó không chút do dự, sáp nhập hoa kính ẩm ướt của nàng…
「 a……」
Y Nùng toàn thân run lên, toàn bộ thân hình ưởn cong như một cánh cung, trên trán đã bức ra mồ hôi.
「 Hảo ẩm ướt , Nùng nhi……」 nam tính hưng phấn, kêu gào muốn giải phóng, ngón tay càng lúc càng gia tăng luật động, đâm vào rồi rút ra, câu dụ Dụς ∀ọηg tiềm tàng trong người nàng, khiến nó bùng nổ, mà ngón cái còn tà ác ấn hạ tại hạt châu bóng loáng xuân dịch, khiêu khích nơi mẫn cảm nhất của nàng……
Cảm giác vui thích lủi qua toàn thân, cảm giác khát cầu trong cơ thể lại không ngừng dâng lên, làm cho nàng không tự giác vặn vẹo thân mình, dục hỏa tăng vọt khiến nàng nhịn không được lắc lư cái ௱ôЛƓ, phối hợp với ngón tay hắn khởi vũ (múa may quay cuồng) trong ɦσα ɦµყệƭ.
Nàng không rõ, vì sao mỗi lần Tuấn ca ca đối nàng làm ra loại ”hành động vô cùng thân thiết” này, nàng luôn cảm thấy choáng váng, toàn thân khô nóng như thiêu như đốt, hơn nữa ngay cả năng lực tự hỏi cũng đánh mất ……
Nhưng nàng cũng không thể phủ nhận, khi hắn làm như vậy, nàng cũng cảm thấy thực sung sướng .
「 Tuấn ca ca……」 nàng yêu kiều lời vô nghĩa, không ngừng vặn vẹo thân mình dạng khởi một mảnh mị hoặc cuộn sóng.
Miễn Tử Tuấn miệng khô lưỡi khô, hí mắt nhìn thân thể mềm mại vì động tình mà không ngừng uốn éo kiều mị. Nàng thủy mâu vi hợp, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, sắc môi đỏ bừng, thân mình ửng đỏ mị đãng lòng người, mê hoặc ánh mắt của hắn.
Tiếng rên rĩ kiều mị của nàng lọt vào tai hắn lập tức trở thành thánh dược dục tình tốt nhất, làm dục hỏa đang cháy phừng phừng trong người hắn càng thêm mãnh liệt, hạ thân căng tức càng thêm sưng to, thũng đau……
Hắn nhanh chóng rút ngón tay đang tham lộng trong hoa động, dùng tốc độ sấm sét trút bỏ ngoại bào nửa người dưới cùng tiết khố trên người, giải phóng cho nam căng căng tức, sừng sững dựng thẳng, cầm lấy nó, dùng đầu nam căng to lớn hữu lộng nơi cửa động, thấm ướt xuân dịch động tình của nàng…..
「 a……」
Động tác của hắn làm nàng mất đi tự chủ, kiều mị ưởn người, hất tung mái tóc như mây, tạo thành một đường cong xinh đẹp, cũng vô thức cúi đầu, ánh mắt ௱ôЛƓ lung, ẩn ẩn mây mù, lén nhìn vào nơi ”này nọ” mà trước giờ nàng không dám nhìn. Vừa mới nhìn thấy ”nó”, nàng liền kinh hách không thôi, hút một ngụm khí lạnh. Không thể tin được, ”nó” khổng lồ như vậy lại có thể chui vào trong cơ thể của nàng. Khó trách, mấy lần hoan ái đầu tiên đều làm nàng đau muốn ૮ɦếƭ, nếu không phải Tuấn ca ca nói với nàng về sau sẽ không đau nữa, thì dù có đánh ૮ɦếƭ, nàng cũng không cần lại cùng hắn làm loại sự tình này nha.
Cảm giác nơi riêng tư của nàng mật dịch càng lúc càng thấm ướt ra ngoài, hắn thô thở gấp, một tay vươn ra, chụp lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, đưa tới cự long thô dài, chà sát qua lại, bàn tay còn lại cũng không ”rảnh rang”, hữu lộng trong ɦσα ɦµყệƭ, phiên giảo ……
Gương mặt ửng hồng, đôi mắt che kín sương mù tình dục, vì tò mò mà hơi sanh lại. Nàng cảm nhận được ”nó” của hắn ở trong tay nàng càng lúc càng nóng, hình như còn biết ”lớn lên”, lại biết ”nhúc nhích” nửa nha, hảo ”thần kì”, nhịn không được, liền giữ lấy ”nó”, kéo kéo vài cái thì lại nghe được tiếng ՐêՈ Րỉ dật ra từ miệng hắn.
Nàng hoảng sợ, ngẩng đầu, lập tức phát hiện biểu tình trên mặt hắn vừa giống như thống khổ lại giống như khoái trá mà vặn vẹo .
「 Tuấn ca ca…… Ngươi…… Ngươi làm sao vậy?」 nàng chần chờ, muốn buông tay ra.
「 Đừng buông tay!」 hắn đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, ngăn cản nàng
「 Tiếp tục……」
Lại vươn tay nắm lấy bàn tay nàng, ”chỉ dẫn” một chút, tăng thêm chút lực đạo, miệng thấp thanh
「 nha! Chính là như vậy…… Dùng sức……」 thanh âm lúc này hoàn toàn khàn khàn, gần như là thì thào trong ՐêՈ Րỉ.
Nghe được hắn phát ra tiếng kêu thỏa mãn, lòng của nàng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác vừa lòng, phát hiện, thì ra chính mình cũng có thể làm cho hắn ”sung sướng” như thế a!
Mà loại nhận thức này làm cho động tác của nàng càng thêm lớn mật, nàng cố gắng qua lại vỗ về chơi đùa ”nó”, nhìn ”nó” ở trong bàn tay trở nên càng thêm trướng đại, cứng rắn…… Mà ngay tại đình đầu của ”nó”, có một thứ chất lỏng kì dị không ngừng tiết ra, hảo ”kinh dị” nha, tò mò nheo nheo mắt, cũng không chú ý tới hai tay hắn đã buông thỏng, rời khỏi hoa động, khẽ xiết thành quyền.
Nhìn nàng ”chuyên tâm” nhìn cự long rung động, dục hỏa trong người cấp biến thành đại hỏa, thiêu cháy sạch sẽ chút kềm chế còn sót lại trong người hắn……
「 Đủ……」 hắn gầm nhẹ, thanh âm trầm khàn mùi Dụς ∀ọηg. Ông trời! Nếu không ngăn cản nàng tiếp tục động tác ”ngây ngô” của mình, chính là sẽ chọc hắn phát cuồng , hắn sẽ thực mất mặt, trút xuống toàn bộ ở trên tay nàng mất!
Hắn cẩn thận ly khai bàn tay nhỏ bé đang muốn gây ”đại họa”, cũng nhanh chóng phủ phục lấy cặp ௱ôЛƓ tuyết trắng mềm mại, cự long cũng đã gấp chịu không nổi, ngẩn đầu, ma sát ngay trước cửa động mê người…
Nhất kích, cự long lập tức chôn sâu tận gốc vào trong hoa tâm ướƭ áƭ phong tình của nàng!
「 A –」 Cừu Y nùng hét lên thành tiếng, cả người căng như dây đàn, hạ thân bị tấn công bất ngờ co rút mãnh liệt……
Miễn Tử Tuấn thô suyễn một tiếng, bàn tay to dùng sức đem cặp mộng tròn lẳng mềm mại của nàng dùng sức ép xuống thắt lưng, cảm thụ hoa kính chật hẹp lại ẩm ướt không ngừng ʍúŧ vào, bao lấy nam căng sưng phồng của mình……
Hắn vặn vẹo thắt lưng, đung đưa cái ௱ôЛƓ, hung hăng ở chỗ sấu kín nhất trong cơ thể nàng nhu cọ, một tay lại nắm lấy tuyết phong trước mặt, ra sức xoa nắn…
「 A…… Ân……」
Cái cảm giác này nàng đã ”cảm thụ’ nhiều lần, nhưng lần nào cũng không thể tự khống chế, hoàn toàn mất đi tự chủ…..tiểu đầu vô thức lắc lư, toàn thân ửng đỏ, miệng lại ngâm nga những thanh âm rên rĩ dâm đãng mê hoặc lòng người…….
Thấy nàng bị dục tình tra tấn, bức đến toàn thân đều đỏ hồng, ánh mắt mờ mịt sương mờ, ánh mắt của Miễn tử Tuấn càng thêm thâm nùng, bạo phát cuồng lộng, nam căng sưng to càng thêm tiến sâu vào hoa tâm, biến hóa góc độ, khiêu khích toàn bộ nơi tư mật của nàng…..
「 A……..」
Thân thể của nàng cứng đờ, hai mắt kiều mị khẽ khép lại, trong cơ thể đột nhiên một trận run rẩy kéo đến, hạ thân bỗng dưng trào ra càng nhiều mật dịch……
Hắn thở hào hển, gầm nhẹ từng trận, cự long rất nhanh rút ra, sau lại dùng lực cắm xuống –
Tiếp theo, động tác mạnh mẽ không hề gián đoạn, hắn tới tới lui lui, đâm vào, rút ra, hữu lộng không ngừng nơi động hoa tràn đầy mật dịch hoan ái……
「 A…… Tuấn…… Tuấn ca ca……」
Cao trào dư ba chưa hoàn toàn trôi đi, động tác sát nhập cuồng bạo của hắn lại không ngừng tiến công làm nàng không thể chống đỡ được, ՐêՈ Րỉ thở dốc, thân mình kiều nhỏ bị hắn va chạm, lực đạo biến thành lay động, tuyết phong trước иgự¢ cũng ”nhún nhảy” thoe từng nhịp cuồng bạo của hắn, hình ảnh phiếm tình, xuân sắc ngập tràn……
Hắn cuồng dã ở trong cơ thể nàng lần nữa thẳng tiến, thắt lưng thẳng tắp, động tác hữu lực ra vào, không ngừng nghỉ, lại cúi đầu, cắn lấy nụ hoa đỏ bừng, tà tứ cuồng hút, hạ thân mãnh liệt tiến công, ngập sâu trong hoa tâm ướƭ áƭ……
Liên tục mãnh liệt trạc đâm, hắn rốt cuộc không thể tự không chế, gầm rú ra tiếng, đem nóng rực mầm móng phóng thích mà ra………..
***
Sau, hắn ôm lấy thân thể nhuyễn miên vô lực trên bàn, đem nàng đặt lên giường. Miễn Tử Tuấn nhanh chóng cởi bỏ y phục còn sót lại ở nửa người trên, rồi trườn đến bên người nàng, hài lòng nhìn khuôn mắt đáng yêu đỏ bừng, mệt mỏi muốn ngủ…
Hắn vươn tay, yêu thương vuốt ve những lọn tóc ướt mồ hôi, lòa xòa trên vầng trán thanh tú, ngón tay khẽ lướt qua vùng mềm mại, cảm giác Dụς ∀ọηg trong người vẫn chưa thỏa mãn hoàn toàn, nam căng to dài sau một hồi phát tiết vấn trương dài, ngạo nghễ đứng thẳng.
Đang lúc ma trảo đang kềm không đặng mà mò tới nơi tư mật giữa hai chân nàng, thì trong đầu hắn dột nhiên nhớ đến cái gì đó, lập tức mở miệng.
「 Nùng nhi…」 nhẹ nhàng lay động thân hình đang cuộn tròn như một chú mèo con của nàng, hắn muốn nàng tỉnh táo một chút. Không được, chuyện này hắn nhất định phải nói rõ ràng với nàng.
「 ân……」 nàng đầu tiên là phát ra một tiếng kháng nghị, sau đó mới miễn cưỡng chớp chớp đôi mắt, 「 Tuấn ca ca, có việc sao? Ta muốn ngủ nha! Có chuyện gì chúng ta không thể để ngày mai hãy nói sao……」 nàng liên tục nháy mi mắt nặng trịch, khẩu khí làm nũng mười phần.
「 Không được.」 hắn cự tuyệt, nói 「 dù sao ta chỉ nói một câu, nàng nghe xong là được.」
「 Nha!」 nàng lập tức ngoan ngoãn đồng ý. Hoàn hảo, chỉ cần nghe hắn nói một câu mà thôi. 「 Tuấn ca ca, mời nói.」
「 Bắt đầu từ ngày mai, ta chỉ sợ mình sẽ bận rộn với một số công việc, không có thời gian để chơi cùng nàng, ta muốn nàng ngoan ngoãn ở trong phòng, không cho phép chạy loạn ở chung quanh, cũng không cho phép làm ra cái gì nguy hiểm khiến mình bị thương. Quan trọng nhất là, ta muốn nàng cách xa hai đệ đệ của ta một chút! Hiểu không?」
「 Nha!」 nàng mơ hồ hưởng ứng.
Không phải chỉ có một câu mà thôi sao, vì sao Tuấn ca ca lại nói một đống dài dòng như vậy, hại nàng trừ bỏ tiền vài câu đầu tiên cùng câu cuối cùng nghe lọt vào tai, những cái khác đều không có chú ý nghe nha!
Di, câu cuối cùng ?
「 Ngốc ca ca, vì sao muốn ta cách xa hai đệ đệ của ngươi một chút?」 nàng nghi hoặc mở nửa mắt.
Bởi vì ta chịu không nổi nhìn thấy nàng nói nói cười cười với hai thằng tiểu tử đó!
「 Hai đứa nó nói mười câu thì hết tám câu không phải sự thật, ta không muốn cho bỏn chúng dạy hư nàng.」 Miễn Tử Tuấn nói dối thì có chút không được tự nhiên, nghĩ một đằng nói một nẻo.
「 Nga! Thì ra là như vậy nha.」 kỳ quái, có người lại thích nói dối như vậy sao? Bất quá……
「 Như vậy thật đáng tiếc nha!」 nàng không tự chủ được, đem nghi hoặc trong đầu lẩm bẩm nói ra.
「 đáng tiếc?」 hắn lập tức giận tái mặt, ngay cả tiếng nói cũng ám trầm vài phần. Chẳng qua bảo nàng cách xa hai tiểu quỉ ’mưu đồ bất chính” kia một chút thôi, nàng thế nhưng……
「 Đúng là như vậy nha!」 hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt âm trầm của hắn, nàng còn nột nột mở miệng:
「 Tuấn ca ca không phải đã biết ta là con gái một sao? Cho nên ta rất hâm mộ Tuấn ca ca có nhiều huynh đệ như vậy nha. Hơn nữa cảm tình của các người lại tốt như vậy, hại ta cũng thật muốn thân cận với bọn họ như vậy, cảm giác giống như ta cũng có rất nhiều thân nhân. Đáng tiếc……」 nàng không khỏi tiếc hận buông tiếng thở dài.
Thân cận?! Miễn tử tuấn càng nghe, sắc mặt càng khó coi.
Nàng muốn thân cận với bọn họ, kia cũng phải nhìn hắn có chịu hay không nha! ”Tiểu nha đầu khờ khạo” này là của hắn , hắn sẽ không làm cho nàng bị người khác mơ ước đâu!
「 Dù sao, nàng chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói là được.」 hắn lại dặn dò, ngữ khí kiên quyết.
「 Được rồi! Tuấn ca ca, ta nghe rồi mà. Hiện tại, ta có thể ngủ được chưa?」 nàng nhịn không được ngáp một cái, còn thuận tiện xoay người, điều chỉnh một chút tư thế ngủ thoải mái cho chính mình. Nàng ở xoay người, cái ௱ôЛƓ tuyết trắng quét qua nam căng sưng to mà không hề có ”cảm giác”.
Miễn Tử Tuấn rút một hơi, nhìn tấm lưng nuột nà đối diện với mình.
Lời nói của nàng dường như còn xen lẫn tư vị ”chán nản”, coi hắn đang ”quấy rầy” giấc ngủ của nàng, thẳng thừng quay lưng lại với hắn? Có lầm hay không a!
Hắn trừng mắt nhìn lưng của nàng, bỗng dưng, hắn làm như nghĩ thông suốt cái gì, nhếch miệng cười!
Cứ việc ngủ đi! Nùng nhi của ta, bất quá, ta vẫn sẽ làm chuyện vẫn phải làm, mặc kệ nàng có bao nhiêu mệt mỏi! (T___T, BT quá!!!)
Bàn tay khẽ vuốt ve tấm lưng nuột nà, cẩn thận cảm thụ tầng tấc da thịt m62m mại nhẵn nhịu.
Tiếp theo, đã muốn kiềm chế không được, bạc môi ấn xuống, cái lưỡi thô nóng liếm hoạt một đường trên tấm lưng, trên da thịt trắng hồng sau một hồi hoan ái đã có vô số những vết hôn ngân lưu lại một tơ chỉ óng ánh, phiếm tình.
「 Ân……」 Cừu Y Nùng nhịn không được phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ, thần trí sương mù, cảm giác thân mình lại bị kích thích mà dựng lên xôn xao, cảm giác mơ ngủ cũng dần mất đi.
Thấy nàng bị hắn khơi mào đã phản ứng trở lại, Miễn Tử Tuấn vừa lòng cười. Xem nàng làm sao tiếp tục ngủ đây!
Khẽ xoay người, Miễn tử Tuấn dùng đại chưởng đem hai chân nàng bài khai, chen đầu vào giữa, làm cho động hoa hoàn toàn hé mở trước mắt mình….Hoa thần sau một hồi hoan ái vẫn còn đỏ bừng, hạt châu sưng mọng, mất dịch loang loáng phong tình….
「 Ách…… Tuấn ca ca, ngươi đang làm cái gì nha……」 tư thế ”kì lạ” này chưa từng trải qua, làm Cừu Y Nùng hoàn toàn tỉnh ngủ, xấu hổ ngượng ngùng làm á phấn đỏ bừng.
Này…… Loại này tư thế này thật………”kì cục” nha! Nàng vừa muốn di động thân mình, đại chưởng lập tức chế trụ eo nhỏ, ngăn ý đồ muốn ”tẩu thoát” của nàng.
Vô kế khả thi, nàng đành phải vùi đầu vào trong chăn đệm trốn tránh…… Kỳ thật, nàng đã cảm giác rõ ràng được đầu ngón tay của hắn đang ở hạ thân tà ác nhu động ……
Ngón tay ở nàng hoa thần tảo lộng, trượt vào qua lại trong u kính, hắn nhìn nàng bị châm mồi mà phản ứng, nam tính ¢ươиg ¢ứиg càng thêm sưng dài phấn khởi.
Vươn đầu lưỡi, liếm quanh hoa thần, tà tứ hấp thụ tư vị động tình của nàng, vẽ một vòng tròn quanh cửa động, rồi đột ngột xuyên thẳng vào hoa tâm!
「 a……」 cơn buồn ngủ của Cừu Y Nùng dĩ nhiên hoàn toàn biến mất, Dụς ∀ọηg bị khơi mào, bừng cháy làm cho thân mình phát run, tiếng thét chói tai từ trong đệm chăn mơ hồ truyền ra. Hắn ”thuần thục” như thế, nàng làm sao có khả năng chống đỡ a!
Cho đến khi hắn rốt cuộc kiềm chế không được, nam căng bức rức, căng tức khó chịu đến phát đau, hắn mới thôi trêu đùa hoa thần, xoay người một cái đã đem đầu nam căng cọ xát ngay cửa động, nhưng vẫn chưa thống khoái mà tiến vào .
「 Ân……」 nàng cảm thụ được hắn cứng rắn ma sát, nội tâm khát cầu làm nàng khó nhịn lay động cái ௱ôЛƓ, phối hợp động tác của hắn, chờ đợi hắn tiến vào.
「 Muốn ta yêu nàng sao?」
Nhìn tiểu đâu vẫn còn chôn trong đệm chăn, hắn nhịn không được muốn nghe chính miệng nàng nói ra khát khao muốn được hắn yêu giữ. Cố gắng dùng hết định lực kìm nén xúc động, đầu nam căng càng nhanh hơn tốc độ, ma sát qua lại hữu lực trước động hoa.
「 a……」 chờ đợi nửa ngày, cảm giác hắn nửa như tiến vào lại nửa như không, loại hành động này dường như càng làm tăng thêm khát cầu Dụς ∀ọηg sâu thẳm trong người nàng, cơ thể đòi hỏi, mong muốn được lắp đầy làm nàng khó chị vô vàng. Rốt cuộc nhịn không được, nàng đành chui ra từ trong đệm chăn, ngẩng đầu, miễn cưỡng quay đầu cầu xin.
「 Tuấn ca ca…… Nùng…… Nùng nhi thật là khó chịu nha……」 lời nói vô thức, thì thào mà ra.
「 Muốn ta đi vào sao? Nùng nhi.」 hắn thô suyễn hỏi, nhất định phải nàng để nói ra khát cầu của bản thân, cho dù hắn cũng đã sắp nhẫn nại không được .
Toàn thân của nàng nóng quá, thật là khó chịu nha……
「 Muốn…… Tuấn ca ca……」 nàng vẫn chưa nghe lời nói yêu cầu của hắn, chính là thân mình khó chịu làm nàng không tự kìm chế mà tự hỏi, đành phải nức nở, vô tình trả lời lung tung, lại không biết, đây đúng là lời mà hắn muốn nghe.
Vừa nghe được đáp án mà mình mong muốn, nam tính kiên đĩnh bị bức muốn nổ tung lập tức không lưu tình, dùng sức trạc đâm, xâm nhập vào hoa kính của nàng, hơn nữa không có tạm dừng, bắt đầu qua lại mãnh liệt trừu đưa……
「 A……」 nàng hò hét một tiếng, vặn vẹo nâng cái ௱ôЛƓ, thỏa mãn đón nhận xâm chiếm, cũng nhiệt tình phối hợp luật động của hắn.
Một bàn tay chế trụ eo nhỏ, kềm giữ nửa người nàng, giúp cho cự long cuồng dã hữu lực ra vào. Hắn thở hào hển, nam căng sưng phồng ở trong ɦσα ɦµყệƭ cảm nhận cảm giác mất hồn của vách tường hoa bót chặt mang lại, trong tai lại thỉnh thoảng truyền đến tiếng sung sướng yêu kiều của thiên hạ dưới thân, làm cho động tác càng thêm kịch liệt, cuồng dã……
Thẳng đến hắn cảm nhận được mình đạt tới cao trào run rẩy, cự long vẫn cuồng liệt trừu đưa…… Rốt cục, hắn đạt tới đỉnh cao hoan lạc, lần nữa đem toàn bộ mầm móng nóng ấm phóng thích trong cơ thể nàng……
Đêm càng sâu…
***
Mấy ngày qua đi, Cừu Y Nùng rốt cục cũng không chịu nổi buồn chán, không muốn tiếp tục quanh quẩn trong bốn bức tường vắng lặng cô tịch, nên đã lén chạy đến cửa Đông của mã phòng ( chuồng ngựa) , chờ đợi Miễn Tử Tuấn.
Quả nhiên, nàng đứng chờ chưa được bao lâu, thân ảnh của hắn lập tức xuất hiện, bên cạnh còn có Miễn lão Tam, Miễn Tử văn, hai người đang hướng đến cửa Đông mà đi đến.
「 Tuấn ca ca!」 có chút ảo não, giọng nữ kiều nhuyễn vang lên. Này…… Này thật sự là rất vũ nhục người ta nha! Nàng, một người bằng xương bằng thịt đứng ở chỗ này, bọn họ thế nhưng có thể nhìn như không thấy, lướt qua mặt nàng mà đi qua?!
Vóc dáng của nàng có thấp bé như vậy sao?
「 Nùng nhi?」
Miễn Tử Tuấn kinh ngạc quay đầu lại, thế này mới dựa vảo thanh âm mà xác định phương hướng, nhìn thấy thân ảnh kiều nhỏ đang dựa sát vào cánh cửa. Ngay cả Miễn Tử Văn cũng mãn nhãn kinh ngạc.
「Nàng ở chỗ này làm cái gì?」 vừa rồi xuống giường, hắn nhớ rõ ràng nàng vẫn còn ngủ say nha! Như thế nào, mới nháy mắt một cái, nàng đã tiến đến chỗ này?
「 Tuấn ca ca, ta biết ngươi có việc muốn làm,, nhưng cho ta cùng đi với ngươi được không?」 thấy hắn rốt cục cũng nhìn thấy nàng , Cừu Y Nùng lập tức đưa ra thỉnh cầu.
「 Không được.」 Miễn Tử Tuấn lo lắng, lập tức cự tuyệt
「 Ta không phải đã sớm nói qua với nàng rồi sao, gần đây ta sẽ bề bộn nhiều việc, không có thời gian thường xuyên ở bên cạnh nàng, mà nàng cũng đã đáp ứng ta, ngoan ngoãn ở trong chủ ốc, không chạy loạn khắp nơi nha.」
Tuy nói hôm nay hắn chỉ đi xung quanh thị sát trong phạm vi chăn thả của mục trường, nhưng hắn ẫn không muốn cho nàng đi cùng. Bởi vì sau khi hắn tập hợp tất cả tin tức cùng tư liệu, mục trường quả nhiên có tiềm tại nguy cơ, mà hắn tuyệt không hy vọng, có bất cứ chuyện gì phát sinh trên thân thể của nàng, dù là nhỏ nhất. Huống chi nàng không có võ công, không hề có năng lực tự bảo vệ mình.
「 Ân…… Nhưng mà ta rất nhàm chán nha! Tuấn ca ca, cho ta theo ngươi cùng đi làm việc, ta sẽ thực ngoan, sẽ không gây trở ngại công việc của ngươi mà.」 nàng nhón nhón chân, ngữ khí cầu xin, hết sức trìu mến, ánh mắt to tròn lúng liếng đáng yêu.
「 Không được!」 Miễn Tử Tuấn nhìn thấy ánh mắt đáng yêu của nàng thì thiếu chút nữa mềm lòng mà gật đầu đồng ý, may mà lý trí đúng lúc hồi phục.
「Nàng ngoan ngoãn ở lại hạ viện đợi một lát, không có sự đồng ý của ta không cho phép tùy tiện chạy loạn.」
「 Ân…… Nhưng hoa viên nhà ngươi ta đã dạo hết mấy lần rồi, vốn tưởng cùng bá mẫu nói chuyện phiếm, nhưng hôm nay bá mẫu cũng bận rồi, một mình ta ngồi trong phòng thêu hoa suốt mấy ngày rồi! Tuấn ca ca……」 nàng lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, miệng thì thào oán giận.
Bắc thượng từ Giang Nam đến nơi này, Tuấn ca ca mỗi ngày đều cùng nàng vui đùa, du ngoạn khắp nơi, khi đó nàng mỗi ngày đều thật vui vẻ nga! Nhưng mà, hiện tại…… Mỗi đêm nàng đều chờ hắn, chờ đến ngủ quên, hắn mới trở về, trời vừa hừng sáng, nàng còn chưa tỉnh, hắn đã rời đi rồi……
Nàng biết hắn có chính sự cần làm, nàng sẽ không tranh cãi ầm ĩ, gây trở ngại cho hắn nha! Tuấn ca ca vì sao lại nhất quyết không chịu làm cho nàng cùng đi?
「 Dù sao ta nói không được là không được!」 Miễn Tử Tuấn cố gắng xem nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn, đang ủ dột nản lòng, hướng mã phu sai vặt trong mã phòng phất phất ngón tay ra hiệu, ý bảo hắn dắt ngựa cùng yên ngựa mang ra.
「 Nùng nhi, nàng ngoan ngoãn ở lại chủ ốc, chờ ta đem sự tình làm thỏa đáng, ta lại mang nàng d0i du ngoạn khắp mục trường, có được không?」 nhịn nửa ngày, vẫn là không thể bỏ qua ánh mắt thất vọng, thần sắc ủ dột của nàng, vì thế hắn đành phải hoãn hạ âm điệu, trấn an nàng, ưng thuận hứa hẹn.
「 Thật sao?」 Cừu Y Nùng đang nản lòng nghe thấy vậy thì hai mắt lập tức sáng ngời, 「 Vậy ta muốn Tuấn ca ca dạy ta cưỡi ngựa nga!」
Trên đường từ Giang Nam đến đây, nàng vẫn cùng Tuấn ca ca cưỡi cùng một con ngựa, lá gan ”phiêu lưu” cũng lớn lên không ít, nhưng làm thế nào để khống chế ngựa thì đúng là không biết gì cả. Mà suốt mấy ngày nay, nàng nhận ra, ở mục trường này, không ai là không biết cưỡi ngựa!
「 Nàng muốn học cưỡi ngựa?」 Miễn Tử Tuấn khẽ chau mày.
「 Đúng vậy! Tuấn ca ca dạy ta được không?」 nàng tròn xoe hai mắt, mang theo hi vọng, chờ mong nhìn hắn.
「 Nhưng ta lại thích cùng nàng cưỡi cùng một con ngựa!」 nhìn thấy mã phu đã dắt ngựa đến, hắn vươn tay, tiếp nhận dây cương.
「 Tuấn ca ca……」 nàng nghe được câu trả lời của hắn, lập tức lại cảm thấy suy sụp, ảo não cúi hạ khuôn mặt nhỏ nhắn. Hắn…… Hắn thế nhưng không chịu dạy nàng cưỡi ngựa, hảo keo kiệt nha!
Miễn Tử Văn cũng cùng lúc tiếp nhận dây cương, thấy bộ dáng ủ dột của nàng, không đành lòng, buông xuống một câu
「 Không sao, nếu nhị ca không chịu dạy muội, Miễn Tam ca dạy muội thì được rồi!」
Vừa mới nói xong, Cừu Y Nùng còn chưa kịp hoan hỉ, quay đầu cảm ơn với Miễn Tử Văn, thì hắn đã nhận được một ánh mắt ”hình viên đạn” của ai đó, nếu ánh mắt có thể sức sát thương thì hắn đã thê thảm rồi!.
「 Ai nói ta không dạy?」 đáon được Nùng nhi sẽ muốn nói cái gì, Miễn Tử Tuấn nhanh chóng cắt đứt lời nàng.
Miễn Tử Văn từ lúc nhận thấy ánh mắt đầy ”sát khí” của nhị ca thì đã câm như hến, không dám lên tiếng .
Cừu Y Nùng còn lại đang giương cái miệng nhỏ nhắn, ở giật mình sửng sốt một hồi, sau mới phản ứng lại.
「 Thật sao? Tuấn ca ca, ngươi sẽ dạy ta cưỡi ngựa sao?」 nàng hỏi, thanh âm trong trẻo, réo rắt, vẻ mặt vui mừng nhảy nhót.
Miễn tử tuấn nhảy lên ngựa, rũ mắt nhìn nàng, nhìn nàng hưng phấn, ánh mắt như biết cười, hờn giận trong lòng cũng tan biến mất, hắn không khỏi nhếch miệng mỉm cười.
「 Đương nhiên. Nếu không, toàn bộ 『 Võ Uy mục trường 』, chỉ còn lại một người không biết cưỡi ngựa, khả nắng lớn nhất chính là…」 hắn chế nhạo , cũng khoái trá nhìn nàng tức giận đến mặt đỏ hồng, bộ dáng thật đáng yêu nha.
「 Tuấn ca ca! Ngươi……」 không nghĩ tới đột nhiên bị hắn giễu cợt, Cừu Y Nùng nhất thời tức giận đến nói không ra lời.
Nàng cũng rất muốn học a! Nhưng ltại hắn vẫn không rảnh dạy nàng thôi! Làm sao như bây giờ lại quay ra cười nàng!
Miễn tử Văn ở một bên cũng nhịn không được mà mỉm cười. Nàng thật sự là quá đơn thuần , ngay cả nhị ca hay nói giỡn, trêu đùa nàng, nàng cũng không hiểu, còn bị chọc cho tức giận thành dáng dấp như vậy!
Nữ nhân thuần khiết, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu như vậy, cũng khó trách nhị ca như thế nào cũng không chịu cho nàng bước ra khỏi chủ ốc nửa bước. Đổi lại là hắn, chỉ sợ so với nhị ca còn khẩn trương hơn!
Lại nói đến nhị ca…… hắn rốt cuộc trong lòng đang có chủ ý gì? Rõ ràng vô cùng để ý đến người ta, nhưng lại nghe đại nói, nhị ca không có ý định thú nàng vào cửa. Này…… Này rốt cuộc là làm cái trò gì a!
「 Chỉ cần nàng ngoan ngoãn , chờ ta xử lý tốt chuyện trong tay, ta liền lập tức dạy nàng cưỡi ngựa. Hiện tại ta còn có việc phải làm, nàng đi về trước đi!」
Miễn Tử Tuấn công đạo xong, lập tức thét to một tiếng, phóng ngựa rời đi, làm Miễn Tử Văn có chút sững sờ, phản ứng không kịp.
Miễn Tử Văn thấy thế, lập tức xoay người lên ngựa, dây cương nhất xả, gấp đuổi theo.
***
「 Trước một câu ”ngoan ngoãn”, sau cũng một câu ”ngoan ngoãn”…… Tuấn ca ca nên sẽ không đem ta trở thành tiểu hài tử ba tuổi đi!」
Đứng ở cửa mã phòng, nhìn theo hai bóng người đã khuất xa, lại nhìn thấy mã phu lạ tất bật trở lại với công iệc trong mã phòng, Cừu Y Nùng ai oán tự lẩm bẩm, nhắc đi nhắc lại câu nói của hắn, không tình nguyện xoay người, hướng chủ ốc trở về.
Ai bảo nàng đã đáp ứng với Tuấn ca ca, nàng phải ”ngoan ngoãn” nha….. Cừu Y Nùng nhịn không được lại tiếp tục lẩm bẩm.
「 Nếu như ngươi thật sự là tiểu hài tử ba tuổi, Miễn Tử Tuấn làm sao có thể hàng đêm cùng ngươi cùng phòng đồng tẩm, thậm chí còn không cho phép ngươi rời khỏi hạ viên nửa bước!」
Tiếng nói từ phía sau Cừu Y Nùng truyền đến, nàng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Cửu Lý Hương, một thân kỵ trang (trang phục cởi ngựa) đứng ở cách đó không xa, trên mặt tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt có chút kỳ lạ.
「 Tỷ đang nói chuyện với ta sao? Cửu Lý Hương biểu tỉ.」 Cừu Y Nùng nhỏ giọng hỏi, vẫn chưa nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng ta.
Bởi vì Cửu Lý Hương so với nàng lớn hơn hai tuổi, cho nên nàng cũng giống như Miễn gia huynh đệ, xưng hô với nàng là biểu tỉ.
「Ngươi nhìn thử xem, nơi này ngoài ta với ngươi thì còn có ai nữa không?!」 Cửu Lý Hương có chút trào phúng, khinh thường hỏi vặn lại.
「 Nói cũng đúng.」 Cừu Y Nùng ngây ngô, nở nụ cười.
「 Thực xin lỗi nha! Cửu Lý Hương biểu tỉ, vừa rồi tỷ muốn hỏi ta cái gì sao? Ta nhất thời không nghe rõ, tỷ có thể nói lại lần nữa không?」
Ánh mắt Cửu Lý Hương đột nhiên lóe lên một tia quỉ dị, nàng ganh tỵ với Cừu Y Nùng, nhan sắc này quả nhiên rung động lòng người, nụ cười thánh thiện như thiên sứ…
Nhưng mà…
Cùng lắm chỉ có thế thôi, phản ứng cũng rất trì độn…… Tuy nói bộ dạng nhất đẳng, xinh đẹp cũng có xinh đep, nhưng không thể xứng đôi với Tử Tuấn được, làm sao khiến mọi người không dèm pha, hắn lại muốn xem một ngốc nữ làm bảo vật, trân quý cả đời sao.
Xem ra nàng thật sự không nên đánh giá cao Cừu Y Nùng, nhiều nhất, Miễn Tử Tuấn bất quá là đem nàng trở thành công cụ làm ấm giường thôi; Bởi vì, ngày hôm qua, nàng mới từ miệng Nhậm Hồng Mai biết được, Miễn Tử Tuấn căn bản không tính đem ngốc nữ này thú vào cửa. Mà tin tức này thật đúng là làm nàng vừa mừng vừa sợ. Kể từ đó, kế hoạch trong lòng nàng còn có rất lớn phần thắng.
Xem ra nàng phải nhanh chóng tiến hành mới được.
「 Cửu Lý hương biểu tỉ?」 Cừu Y Nùng khó hiểu nháy mắt, không hiểu biểu tỷ vì sao không trả lời lời câu hỏi của nàng, ngược lạicứ dùng ánh mắt kì quái nhìn nàng chằm chằm.
「 Đừng tưởng rằng Miễn Tử Tuấn kiên trì muốn ngươi ở tại hạ viện, chính là đối xử đặc biệt với ngươi hơn những người khác.」 Cửu Lý Hương thình lình mở miệng, một đôi mị nhãn lóe ra khinh thường, nhìn chằm chằm Cừu Y Nùng vẫn còn ngây ngốc chưa hiểu
「 Người ta đã ngụ ý rõ ràng như vậy, ngươi quả là ngu dốt nên mới không hiểu, tốt nhất là đâm đầu vào tường ૮ɦếƭ đi cho xong .」
「 Cửu Lý Hương biểu tỉ……」 Y Nùng hơi hơi sanh mắt to, 「 ý của tỷ là……」 nàng bỗng dưng ngây ngô cười, 「 ta nghe không hiểu gì cả nha!」
「 Đúng là đồ ngu ngốc! Không hiểu Tuấn ca ca coi trọng ngươi ở điểm nào!」 Cửu Lý Hương đay ngiến nói, ánh mắt càng thêm khinh thường
「 Ta cũng lười nói chuyện với đồ ngốc như ngươi, dù sao, nhìn ngươi ngu ngốc như vậy, Tử Tuấn nhất định sẽ mau chóng chán nản mà vất qua một bên thôi!」 nàng lại bỏ xuống mấy câu, lập tức xoay thân mà đi.
Cùng với ngốc nữ ở trong này lãng phí thời gian, còn không bằng ở bên cạnh Miễn tử tuấn bỏ ra chút công phu. Về phần Cừu Y Nùng, không đáng phải lo!
Cửu Lý Hương mới vừa quay người lại, gương mặt ngây ngô cười của Cừu Y Nùng lập tức suy sụp xuống dưới, đôi mắt to tròn nổi lên ủy khuất.
Nàng quả thật nghe không hiểu hết ý tứ trong lời nói của biểu tỷ, nhưng đại khái vẫn hiểu được nàng ấy muốn nói cái gì.
Huống chi thái độ của Cửu Lý Hương biểu tỉ tựa hồ rất chán ghét nàng, còn không ngừng mắng nàng ”ngu ngốc”, ánh mắt lại rất lạnh lùng, làm nàng nói khong ra lời.
Nàng cũng chưa quên, trước khi rời khỏi Cừu gia trang, lúc đường ca nói muốn nạp nàng làm thi*p, đường tẩu có một đoạn thời gian luôn chạy tới nơi nàng ở, nói một đống lời rất khó nghe .
Khi đó, lúc đường tẩu mắng nàng, nàng tuy rằng chưa hiểu rõ hết, nhưng cũng hiểu được, lời nói kia nhất định cũng tràn đầy địch ý, không tốt đẹp gì.
Cho đến khi Tuấn ca ca đến Yên Liễu trang, mang nàng bắc thượng, làm nàng cùng người ngoài tiếp xúc nhiều hơn, cơ hội nói chuyện với mọi người cũng nhiều, nàng rốt cục hiểu được lời mắng nhiếc của đường tẩu trước kia đối nàng lúc còn ở Cừu gia trang!
Cho nên, lời nói của Cửu Lý Hương biểu tỉ đối với nàng, nàng đã sớm nghe hiểu ác ý trong đó. Nàng sở dĩ không hé răng, làm bộ như nghe như không hiểu, là vì nàng tuyệt không hiểu được, Cửu Lý Hương biểu tỉ vì sao lại nói như vậy với nàng.
Đường tẩu lúc trước mắng nàng, là vì đường ca muốn nạp nàng làm thi*p, đường tẩu không hy vọng tướng công của mình bị người khác đoạt đi, cho nên mới hội chán ghét nàng, mắng nàng cho hả giận.
Nhưng tình huống bây giờ thì không giống nhau a! Tuấn ca ca chưa nói muốn thành thân với nàng, nạp nàng làm thi*p, vậy Cửu Lý Hương biểu tỉ sao lại tức giận đến như vậy? Huống chi Cửu Lý Hương biểu tỉ cũng không phải là thê tử của Tuấn ca ca nha……
Khuôn mặt trái đau đăm chiêu suy nghĩ, thật lâu, thật lâu…
「 Ai nha! Tiểu Nùng, mới sáng sớm sao lại ngẩn người đứng đó như vậy?」 Nhậm Hồng Mai mới vừa đi đến gần mã phòng, liền thấy vẻ mặt ngây ngô, đứng sững sờ một mình của nàng.
Cừu Y Nùng bị đánh gãy suy nghĩ, có chút mờ mịt chuyển động tròng mắt
「 Là bá mẫu a……」
「 Đúng vậy! Kêu con mấy tiếng , cũng không biết con đang suy nghĩ cái gì. Đúng rồi, mới sáng sớm, con chạy đến mã phòng làm cái gì?」 Nhậm Hồng Mai tò mò hỏi. Nàng nhớ rõ Tiểu Nùng không biết cưỡi ngựa mà.
「 Vốn muốn nói với Tuấn ca ca mang con cùng xuất môn, nhưng hắn lại không chịu, cho nên……」 nàng thành thật trả lời.
「 Ai! Tử Tuấn đang bận rộn việc trong mục trường mà! Đại khái là sợ con sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới không chịu mang Tiểu Nùng đồng hành. Con đừng để ý a!」 Nhậm Hồng Mai nhìn đôi mắt của nàng có chút u buồn thì nhẹ nhàng trấn an .
「 Không đâu, bá mẫu. Tuấn ca ca đã hứa với Nùng nhi, chờ hắn giải quyết xong chính sự, sẽ dạy con cưỡi ngựa!」 nhớ tới chuyện hứa hẹn của Miễn Tử Tuấn với mình, Cừu Y Nùng không khỏi mặt mày hớn hở, hoàn toàn đã quên vừa rồi còn đang tự hỏi một vấn đề rối rắm kia…
「 Vậy thì tốt lắm a! Vậy Tiểu Nùng có muốn vào mã phòng, chọn trước ình một con ngựa không? Có lẽ trước khi Tử Tuấn trở về, chúng ta có thể đã chọn được một con ngựa thích hợp với con rồi.」 Nhậm Hồng Mai lập tức hưng phấn bừng bừng đề nghị.
「 Có thể chứ?」 ánh mắt Cừu Y Nùng tỏa sáng, ngữ khí mang theo hưng phấn.
「 Đương nhiên có thể.」 Nhậm Hồng Mai mỉm cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vui thích hoàn toàn hiển hiện lên mặt, thâи áι nắm lấy tay nàng
「 Đi, bá mẫu đến giúp tiểu Nùng chọn.」