Cường Lỗ Khanh Tâm - Chương 05

Tác giả: Thích Thích

Ngón tay tà nghễ rút nhanh khỏi ɦσα ɦµყệƭ, cả thân người cao lớn uyển chuyển như một con mãng xà, trượt xuống giữa hai chân nàng, đại khai đôi chân nhỏ thon dài, làm cho nơi tư mật nhất hoàn toàn hiển hiện trước mắt hắn. Đóa đóa mê người ướt đẫm xuân thủy mật dịch, mị tình khiêu gợi, hạch hoa bị trêu đùa đến sưng đỏ, căng bóng sáng loáng. Hắn khó kìm lòng nổi, hôn lên đóa đóa mẫn cảm e lệ, xuân thủy nồng nàn, đầu lưởi thô ráp, ấm nóng quét một đường từ hạch hoa đến cửa động, hấp duẫn tư vị động tình của nàng…… 「 a…… Không cần a…… Tuấn ca ca……」 Nàng bị hành vi kỳ lạ, lớn mật của hắn dọa cho sợ hãi, nhịn không được giãy dụa, vặn vẹo lên. Rõ ràng cảm giác được, đầu lưỡi tà nịnh lại linh hoạt đang ở đóa đóa của nàng, mỗi một chỗ mẫn cảm đều bị nó tà ác khiêu khích, thân thể của nàng cũng từ từ dâng lên một cảm giác khoái hoạt không thể diễn đạt, còn có chút đê mê, toàn thân mềm yếu, vô lực, xụi lơ trước những “đường nét vẽ vời” của hắn. (T___T, máu, help me!!!!)
Đầu lưỡi đang di động quanh hang động, đột nhiên dừng động tác, rồi lại bất ngờ tấn công, xuyên thẳng vào ɦσα ɦµყệƭ, ngón cái to lớn lại phụ họa, đè ép lên hoa hạch căng mọng, ướƭ áƭ của nàng, không ngừng hữu lộng, chà xát……
「 a……」 kích tình như thủy triều, sóng to đột nhiên đánh úp lại làm nàng bật nửa người, tạo nên một độ cong hoàn mỹ, suối tóc như mây, bung xỏa kiều mị, tựa như một tiểu yêu tinh phong tình vạn chủng. Da thịt trắng noãn, mịn màng như ngọc hoàn toàn bị dục hỏa nhuộm hồng, vẻ mặt mơ màng, ánh mắt như say, khát cầu dục tình, khinh ngâm thành tiếng. Nàng nhiệt tình như hỏa, xuân tình như nước, càng làm cho hắn thêm kích động, điên cuồng càng lớn, nam căng càng gào thét mãnh liệt, đòi hỏi được giải phóng. Hắn đã say men ái, tạm thời rời khõi hoa thần của nàng, cung khởi thắt lưng, đem cự long đang gầm rú hữu lộng trước cửa động, làm cho đầu nam căng cọ xát với yêu dịch, chuẩn bị tốt ột trận cuồng tiến….
「 ngô…… A……」 nàng than nhẹ, hơi thở dồn dập, cảm thụ được hạ thân không ngừng truyền cảm giác khô nóng, ngứa ngáy như có sâu bò kiến chạy, cả người không ngừng vặn vẹo, từ nơi sâu thẳm nhất không ngừng gào thét, mong được thỏa mãn, mong được lấp đầy……
Nhận thấy được nàng tứ chi tỏ ra khát vọng, hắn cũng thôi trêu đùa nàng, thống khoái đem nam căng sắp bị bức đến nổ tung mình thẳng tiến vào động hoa, cảm giác ách bức được giải phóng làm cả hai không nén được tiếng thở dài thỏa mãn.
U kính vẫn nhỏ hẹp, chưa thể thích ứng nổi với cự long thô dài của hắn, nên cự long vẫn chưa thể đi hết vào hang động mê người, vì thế hắn cố gắng gượng lại khát vọng cuồng dã, sợ quá nóng vội sẽ thương đến nàng… từng chút, từng chút một, hữu lộng sang hai bên vách động, chậm rãi tiến vào nơi sâu nhất của mật động….
「 a……」 cảm nhận được từng tấc da thịt xuyên qua hoa tâm làm nàng không khỏi bật ra ՐêՈ Րỉ, ánh mắt hoàn toàn ngập chìm trong màng sương mờ, mê ly, ảo vọng… Nàng dần dần thả lỏng, hoa tâm cũng theo đó tiếp nhận cự long thật lớn của hắn, hắn bắt đầu nhanh hơn luật động, tốc độ cũng nhanh hơn, tận tình qua lại trừu sáp, cũng tận hưởng cảm giác khoái hoạt “dục tiên dục tử” từ hang động mê người của nàng.
「 Thích Tuấn ca ca thương nàng như vậy sao?」 ánh mắt mãnh liệt, hơi thở ồ ồ hỏi, động tác trừu đưa ở hạ thân vẫn chưa ngừng, mồ hôi kích tình từ trên trán tích lạc, rơi xuống trên thân thể ngọc ngà.
「 hỉ…… Thích…… A……」 nàng hé đôi mắt mập mờ, ՐêՈ Րỉ, thành thực trả lời. CÂu trả lời của nàng làm hắn thật hài lòng, tự tôn hoàn toàn thỏa mãn, động tác ra vào cũng càng thêm cuồng dã, mỗi một lần đâm vào đều chạm vào chỗ sâu nhất trong u kính. Cái ௱ôЛƓ cũng không ngừng chuyển động, biến hóa góc độ ma sát nàng……
「 a……」 nàng, toàn thân khô nóng vặn vẹo , bản năng đáp lại hắn cuồng mạnh mẽ kích tình, khoái cảm ở nàng trong cơ thể chung quanh lẻn.
Cả hai triền miên trong hoan lạc, Miễn Tử Tuấn điên cuồng trong Dụς ∀ọηg, Cừu Y Nùng trầm luân trong ái ân…Cuối cùng, sau một tiếng gầm nhẹ, cả hai đồng thời đạt tới đỉnh cao khoái hoạt, Miễn Tử Tuấn đem tất cả mầm móng chôn sâu trong người nàng…… Sương phòng, trên giường, một đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau, từ từ chìm vào mộng đẹp….
Mà lúc này, phía chân trời, ánh trăng đã tàn, sao đêm cũng thưa dần……
Sáng sớm, nhẹ nhàng rời khỏi sương phòng, Miễn Tử Tuấn vẫn anh tuấn rạng ngời, trên mặt không hề có dấu vết của một đêm “mất ngủ”. Trừ bỏ đáy mắt vẫn lưu lại một chút thỏa mãn sung sướng, bộ dáng cùng biểu tình của hắn vẫn như thường ngày, không có gì sai biệt.
Vừa bước vào đại sảnh, Miễn Tử Tuấn lập tức nhìn thấy Ô Hạo đang ngồi trên ghế chờ hắn.
「 Người đâu?」 hắn không nói nhiều lời, trực tiếp tiến lên, hỏi thẳng vào vấn đề, đáy mắt nổi lên nghiêm khắc.
Ô Hạo từ ghế đứng dậy, vừa nghe liền hiểu được hàm ý trong lời nói của chủ tử, vì thế cũng lập tức trả lời

Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
「 Nhị gia, Vương Dụ Tông kia ở trấn này cũng có rất nhiều tai tiếng, tai mắt của hắn cũng không ít, cho nên Ô Lặc đã đến trấn Thanh Hoa trước, xem xét tình hình, giám sát hắn. Nhị gia đã quyết định nên giáo huấn hắn như thế nào rồi sao?」
「 Ta muốn đích thân “giáo huấn” hắn một chút, sau mới đưa hắn lên quan. Hơn nữa ta còn muốn dạy hắn, cho dù là Vương gia có thể một tay che trời, lúc này rốt cuộc cũng không thể sống yên!」 Miễn Tử Tuấn sắc mặt âm trầm, ngữ khí тһô Ьạᴏ nói ra tính toán trong lòng hắn.
Ô Hạo nhìn ánh mắt tràn ngập lửa giận của chủ nhân, không khỏi tâm sinh nghi hoặc, liền hỏi:
「 Nhị gia, Y Nùng cô nương không có việc gì đi?」
Miễn Tử Tuấn sửng sốt, không hiểu nhìn hắn, 「 Nàng sẽ có chuyện gì?」
「 Ta là nói, đêm qua Y Nùng cô nương bị hai gã hỗn đản kia hạ dược, nàng ấy không phải có việc gì chứ?」
「 Không có việc gì . Nàng đang ngủ ở trong phòng, còn chưa tỉnh lại, cho nên ta mới tính đi trước, đem chính sự làm thỏa đáng, sau đó lại đi kêu nàng rời giường.」 vừa nhắc đến Nùng nhi, ánh mắt của hắn lập tức nhu hòa, ý cười cũng nhẹ nhàng lan tỏa.
「 Nhị gia, Y Nùng cô nương, nàng……」 Ô Hạo có chút giật mình, ánh mắt dò xét, không dám nhìn thẳng vào mắt chủ tử. Tuy nói trong lòng sớm hiểu được, nhưng chủ tử thẳng thắn cũng không tránh khỏi rất……
「 Ngươi cũng biết Nùng nhi đêm qua bị hạ dược gì đi! Nay Nùng nhi đã là người của ta, ta cư nhiên sẽ không thể bỏ qua kẻ muốn hãm hại nàng, có ý đồ với nàng!」
Miễn Tử Tuấn nói được làm được, thuận tiện cũng cho Ô Hạo biết được quan hệ giữa hắn và nàng đã thay đổi.
「 Nhị gia, vậy về sau, chúng ta có phải sẽ thay đổi xưng hô, gọi Y Nùng cô nương một tiếng “nhị thiếu phu nhân” hay không?」 Ô Hạo thử hỏi. Nếu hắn nhớ không lầm, trong đầu chủ tử vẫn không có ý niệm thành thân……
「 Không cần.」 Miễn Tử Tuấn vẫy vẫy tay, “Chúng ta sẽ không thành thân.” hắn quả quyết nói, nhớ tới đêm qua, Nùng nhi hùng hồn tuyên bố “tuyên ngôn độc thân” của nàng, không biết vì sao, trong lòng càng nghĩ lại càng không thoải mái.
「 Dát?! Kia……」 cái này… Ô Hạo thật đúng là không rõ ràng lắm, đây rốt cuộc là tình huống gì.
Cừu Y Nùng cũng không phải là một nữ nhân tùy tiện, nàng vẫn là một khuê nữ, danh môn tú lệ nha! Trước đó, chủ tử đã cùng Y Nùng cô nương ngủ cùng một phòng, đồng giường cộng chẩm, nay lại…ăn nàng đến xương cũng chẳng còn, thế nhưng còn có thể mặt không đổi sắc, nói không thú nàng vào cửa?! Này…… Này đang diễn cái tiết mục gì nha, hắn như thế nào, xem cũng không hiểu?
「 Đừng ngẩn người ra nữa, ngươi trước nói cho ta biết, nhà của tên hỗn đản kia ở chỗ nào?」 Miễn Tử Tuấn vẫy vẫy tay, cực không muốn nói ra, là Cừu Y Nùng không cần hắn phụ trách. Vì thế hắn nhanh chuyển đề tài, xả hồi chính sự.
Quả nhiên, Ô Hạo lập tức nói:「 Thuộc hạ dẫn đường cho nhị gia.」
「 Không cần , ngươi chỉ cần nói cho biết vị trí chính xác là được, ta sẽ tự mình đi đến. Ta muốn ngươi giúp ta canh giữ ở ngoài cửa phòng của Nùng nhi, không cho phép bất luận kẻ nào nhiễu nàng. Dù sao ta chỉ “tốn một ít thời gian” với tên Vương Dụ Tông đó, chờ sau khi ta cùng Ô Lặc trở về, lại đến tìm ngươi thương thảo chuyện khác.」 Miễn Tử Tuấn kiên trì nói, không muốn để Cừu Y Nùng một mình ở lại khách điếm, nhất là nàng đang “ mệt mỏi” mà ngủ say thế này.
「 Ân, thuộc hạ hiểu được. Ta sẽ canh giữ ở ngoài cửa phòng, sẽ không cho bất kỳ ai quấy rầy nàng.」 Ô Hạo lập tức đáp ứng.
「 Hảo. Ta đi, rất nhanh sẽ quay lại.」 dứt lời, thân ảnh của Miễn Tử Tuấn đã nhanh biến mất ở ngoài cửa phòng.
***
Một hàng bốn người của Miễn Tử Tuấn ở Phượng Khâu trấn dừng lại mấy ngày, mới tiếp tục hướng phương Bắc mà tiếp tục lên đường.
Dừng lại ở Phượng Khâu trấn lâu như vậy, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì Cừu Y Nùng bị người khác hạ dược.
Chuyện Cừu Y Nùng thiếu chút nữa bị người khác bắt đi, chân chính chọc giận Miễn Tử Tuấn. Mỗi khi nhớ tới, nếu không hắn không kịp thời phát hiện điểm kì quái, nhanh chóng chạy đi xem xét, vừa lúc cứu được nàng, thì nàng đã lọt vào tay tên cầm thú đó, khó tránh khỏi bị lăng nhục, thì lửa giận trong người lại bùng cháy dữ dội, khó thể kìm nén.
Bất quá, Miễn Tử Tuấn giận đến mặt đen như lọ nồi, cũng không thể thống khoái mà đem tên đầu sỏ gây nên chuyện này, Vương Dụ Tông cấp làm thịt. Hắn chẳng qua là “giáo huấn” tên đó một chút, làm cho hắn chỉ còn nửa cái mạng, “hấp hối”, mới đưa hắn đến quan phủ, để cho hắn chịu thêm một ít khiển trách mà thôi.
Để tránh sau khi bọn họ rời đi, Vương gia sẽ hội lợi dụng tài lực cùng quyền thế đến du thuyết hoặc tạo áp lực với quan viên địa phương, làm cho Vương Dụ Tông dễ dàng miễn đi lao ngục, cho nên Miễn Tử Tuấn quyết định ở Phượng Khâu trấn lưu lại mấy ngày, làm suy sụp ý niệm của Vương gia mới lại rời đi. Hắn tuyệt không bỏ qua, cho tên cặn bã đó lập lại trò cũ!
Mà đây cũng là lần đầu tiên, kể từ năm hắn mười tám tuổi, nóng nảy cộng thêm bốc đồng của tuổi trẻ, đem người đến Thái Sơn diệt sơn tặc; hắn đem nóng giận trong lòng hoàn toàn phát tát ra bên ngoài, không thể kìm chế, hành động dứt khoát, không lưu lại một con đường lui cho kẻ khác như vậy. Suy nghĩ sâu xa một chút, ngoài miệng hắn cứ nói là “vì dân trừ hại”, nhưng thật ra, nguyên nhân trọng yếu chính là, hắn coi trọng Cừu Y Nùng, căm giận tên hỗn đãng đó dám có ý đồ xấu xa với nàng nên mới hành động như vậy.
Bất quá việc này, Cừu Y Nùng đơn thuần của chúng ta tuyệt không rõ ràng. Bởi vì, từ đêm đó, Miễn Tử Tuấn vì “giúp” nàng giải trừ dược tính mà cùng nàng làm vài lần “việc kia”, làm cho toàn thân gân cốt của nàng đau đến mấy ngày, đành phải tạm thời ở trong sương phòng tĩnh dưỡng thân thể “bị thương” của mình.
Sau khi đã nghĩ ngơi đủ, khi bốn người cùng rời khỏi Phượng Khâu trấn, Cừu Y Nùng đã khôi phục bộ dáng vui vẻ, lại có thể cùng Miễn Tử Tuấn cưỡi cùng một con ngựa, tiếp tục lên đường.
***
Nửa tháng sau
Đêm qua họ tùy tiện tìm một khách điếm ở huyện Dương Tuyền qua đêm, sáng sớm nay xuất phát, vừa ra khỏi thành, chuyển hướng đông bắc, dọc theo đường đi, cảnh trí hai bên đường đã khác nhau rất lớn.
Hai bên đã là thảo nguyên mênh ௱ôЛƓ bát ngát, trải dài một màu xanh non mượt đến tận chân trời, cảnh trí Giang Nam như tranh như họa hoàn toàn hiện ra trước mặt
「 Tuấn ca ca, chúng ta khi nào thì mới có thể về đến nhà ngươi a?」Cừu Y Nùng nhịn không được phát ra nghi vấn, ánh mắt tò mò nhìm ngắm mọi thứ xung quanh.
Kỳ quái, Tuấn ca ca rõ ràng nói, hôm nay sẽ đến nhà hắn nha, chính là cái địa phương gọi là 「 Võ Uy mục trường 」, nhưng mà nàng nhìn cả nửa ngày, chỉ thấy thảo nguyên xanh ngát, trời xanh Viễn Sơn, trừ bỏ một vài ngôi nhà nho nhỏ ven đường, vẫn chưa nhìn thấy cái nhà nào có vẻ phù hợp với 「 Võ Uy mục trường 」trong tưởng tượng của nàng nha. Mà tuấn mã vẫn chưa dừng lại, có thể khẳng định là chưa đến nơi rồi.
「 Mới đi được một lúc, nàng đã mệt mỏi a?」 Miễn Tử Tuấn dò xét, liếc mắt một cái, nhìn thiên hạ đang ngồi phía trước, ý cười trên mặt tràn đầy.
Từ lúc bọn họ rời khỏi Phượng Khâu trấn, vì để tiện cho việc lên đường, hắn đã sớm làm cho nàng giả dạng nam trang, cùng hắn cưỡi một con ngựa.
「 Ta không phải mệt, chỉ là ngủ không đủ thôi nha.」 Cừu Y Nùng nghe ra trêu chọc trong lời nói của hắn, nhịn không được quay đầu, liếc mắt một cái, dẫu môi cãi lại.
Hừ, còn không phải đều do hắn ban tặng sao! Nếu không phải mỗi đêm, hắn đều quấn quít lấy nàng làm “cái việc kia”, nàng làm sao mệt như vậy a! Hơn nữa, hắn còn mỗi ngày, cứ sáng sớm liền đem nàng từ trên giường ôm dậy, chạy đi, hại nàng phải ở trên ngựa ngủ gật.
「 Kia không phải giống nhau sao?」 Miễn Tử Tuấn nhếch miệng, cười đến thực vui vẻ. Cho dù cá tính của nàng thẳng thắn, hắn cũng nghe ra trong giọng nói của nàng đang thầm oán “ta bị ngươi làm ệt muốn ૮ɦếƭ rồi đi!”. Không quan hệ, hôm nay tới mục trường, nàng có thể hảo hảo nghỉ ngơi rồi.
Không có biện pháp, một khi hưởng qua tư vị ngọt ngào của nàng, khiến cho hắn rốt cuộc không thể buông tay, khát vọng nàng cũng càng lúc càng lớn; Huống chi, hai người hàng đêm đồng giường cộng tẩm, làm sao hắn có thể kềm chế nổi xúc động mãnh liệt trong cơ thể đây? Hắn muốn nàng, hằng đêm hoa ái, làm cho nàng thân thể có chút “rã rời” (_ _! “có chút” thui hả???). Bất quá, nàng không biết là, hắn còn chưa dùng hết toàn lực đâu! (@.@)
Vừa nghĩ, hắn lập tức cảm giác hạ thân một trận nhanh trừu, nam tính Dụς ∀ọηg đã rục rịch! Bất quá, lúc này địa điểm hay thời điểm đều không thích hợp.
「 Đến mục trường, đến mục trường…… Đi cũng đã nửa ngày, mặt trời cũng lên đến đỉnh đầu, ngay cả nửa cái bóng dáng cũng không thấy nha!」 Cừu Y Nùng nỗ lực chống đỡ mí mắt nặng trịch, miệng nhắc đi nhắc lại .
Nhĩ lực tuyệt hảo của Miễn Tử Tuấn cư nhiên không bỏ sót một câu lẩm bẩm nào của nàng, hắn cười, vươn tay chỉ về phía trước,「 Thế nào! Vượt qua ngọn núi này, ước chừng, thời gian độ khoảng nửa chung trà sẽ đến nơi .」
Cừu Y Nùng nhìn theo hướng ngón tay của hắn, bất giác trợn tròn hai mắt
「 Tuấn ca ca, ngươi nói đùa đúng không?」 hắn không phải đang chỉ vào một điểm nhỏ, nhìn có vẻ rất xa, rất xa ở kia chứ?
「 Kỳ thật, chúng ta sớm tiến vào phạm vi của mục trường, chỉ lả chủ ốc (hình như là gian nhà chính ^^ ) nằm ở vị trí trung tâm, cho nên chúng ta phải đi thêm một đoạn nữa mới có thể đến nơi.」
Miễn Tử Tuấn sung sướng chào hỏi thủ vệ phòng thủ. Ngẫm lại, đã mấy năm hắn chưa trở về đây, hoàn hảo thủ vệ còn nhận ra được hắn nhị thiếu gia của Miễn gia, nếu không bọn họ đã sớm bị ngăn lại, sao có một đường trơn tru mà thẳng tiến đến chủ ốc a!
「 Nha!」 Cừu Y Nùng nhìn một màu xanh ngát trước mắt, làm ệt mỏi trong người có phần tan biến, tựa người ra phía sau, đem sức nặng toàn thân thống khoái đặt trên vòm иgự¢ rắn chắc của hắn.
「 Lại muốn ngủ ?」 Miễn Tử Tuấn trêu ghẹo nói. Hắn đã muốn không đếm được nàng vì mệt mỏi mà ngủ gật trên đường bao nhiêu lần. Bất quá làm người ta bội phục là, suốt chặng đường dài như thế, nàng ngay cả một câu câu oán hận cũng chưa từng phát ra, chỉ thi thoảng “gà gật” một chút, tỉnh táo lại thì lại như một con sáo nhỏ, hiếu kì với mọi thứ xung quanh, miệng nhỏ ríu rít không ngừng. Thật sự là làm người ta khó có thể tưởng tượng, nàng là một nữ tử ở phía nam.
「 Mới không đâu!」 mí mắt vừa mới cúi hạ, Cừu Y Nùng vừa nghe được Miễn Tử Tuấn chế nhạo, lập tức mở to mắt, vực dậy tinh thần phản bác
「 ta còn có chuyện muốn hỏi huynh, không rảnh ngủ.」
Hừ! Tuấn ca ca xấu, mỗi lần chỉ cần nàng trộm ngủ gật sẽ bị hắn phát hiện, còn có thể bị hắn cười nhạo. Chậc! Thật sự là không phúc hậu!
「 Hảo, hảo, không ngủ. Nàng muốn hỏi ta cái gì?」 Miễn Tử Tuấn lập tức phụ họa, đáng tiếc trong giọng nói vẫn dấu không được ý cười nồng đậm.
Cừu Y Nùng có chút không thoải mái, trong lòng thầm mắng vài câu sau mới mở miệng hỏi: 「 Tuấn ca ca, huynh nói huynh còn có ba huynh đệ, kia, bọn họ cũng có bộ dáng giống huynh sao?」
「 Giống nhau? Có ý tứ gì?」 Miễn Tử Tuấn khó hiểu, nhìn nàng, liếc mắt một cái.
「 Ta là nói, bọn họ có phải cũng rất cao lớn, trước иgự¢ cũng có rất nhiều lông иgự¢ như huynh hay không? A, quan trọng nhất là, ánh mắt của bọn họ cũng có màu lam không?」 Cừu Y Nùng “cẩn thận xem xét” mấy ngày nay, cuối cùng cũng rút ra được mấy đặc thù này. Nàng thật sự cảm thấy, bộ dạng của hắn cùng những nam nhân nàng từng thấy rất khác nhau nha.
Miễn Tử Tuấn cảm thấy thú vị, tà nghễ nhìn nàng, liếc mắt một cái. Nàng rốt cục biết hắn mang trong người dòng máu ngoại tộc, nên cùng nam nhân Trung Nguyên có điểm khác nhau?
Dù sao nàng đã là người của hắn, muốn hối hận cũng không còn kịp rồi.
「 Đúng vậy, huynh đệ của chúng ta đều giống nhau, bộ dạng cao lớn cường tráng. Theo tộc phổ của Miễn gia ghi lại, ba đời trước của Miễn gia là du mục, di cư từ phía tây đến nơi này. Gia tổ của Miễn gia là ngoại tộc, cho nên bộ dạng của ta cùng nam tử Trung Nguyên bất đồng cũng không kỳ quái.」
「 Thật sự?!」 Cừu Y Nùng sợ hãi than,「 Cái này khó trách……」 nàng tự lẩm bẩm, sau lại đột nhiên nhớ đến cái gì, phấn khởi lên hẳn, liên tiếp quay đầu, nhìn chằm chằm Miễn Tử Tuấn 「 Cao lớn? Còn nữa, như thế nào, như thế nào???」 nàng tiếp tục truy vấn .
Chậc! Xem bộ dáng hiếu kì của nàng! Cũng không sợ xoay đến cổ bị thương.
「 Nếu ta nhớ không lầm, chúng ta, tứ huynh đệ hẳn là đều có lông иgự¢ đi! Về phần màu sắc đôi mắt……」
Theo tiếng vó ngựa đạp đạp, Miễn Tử Tuấn thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện với Cừu Y Nùng, theo sau lả hai huynh đệ Ô Hạo và Ô Lặc.
Huynh đệ hai người nhìn nhị gia và Cừu cô nương nói cười vui vẻ, trong ánh mắt không khỏi nghi hoặc khó hiểu.
Nhị gia biểu lộ không muốn thú Cừu Y Nùng nhập môn, nhưng hắn lại một đường mang theo nàng trở về Miễn gia, hai người lại mỗi ngày đều ngọt ngào mật mật, nhị gia cũng vì Cừu cô nương mà thay đổi thái độ, cách xử sự với nữ nhân so với trước đây, ôn nhu hơn, quan tâm hơn….
Càng quỷ dị là Cừu Y Nùng, vô danh vô phận đi theo bên cạnh một nam nhân, lại biết rõ nam nhân này căn bản là sẽ không thú nàng, còn có thể mỗi ngày cười meo meo đối mặt với mọi người…… Chẳng lẽ nàng tuyệt không lo lắng cho vấn đề danh tiết của mình sao?
Quan hệ của hai người này thật sự là rất kỳ quái nha!
***
「 Oa! Trước nhà của Tuấn ca ca có thật nhiều người nha!」 đang tròn mắt ngắm nhìn kiến trúc không lồ của mục trường, thì từ bên trong đại môn lại đi ra rất nhiều người, thu hút lực chú ý của Cừu Y Nùng.
Miễn Tử Tuấn nhìn thiên hạ trong lòng không hề có chút sợ hãi, không khỏi ngạc nhiên nói: 「 Nùng nhi, cùng lúc nhìn thấy nhiều người xa lạ như vậy, nàng như thế nào sẽ không sợ, cũng không khóc?」 trong giọng nói còn mang theo một chút buồn cười cùng nuông chiều.
Hắn cũng không quên, khi nàng lần đầu nhìn thấy hắn, ánh mắt ngập nước, bộ dáng sợ hãi, cảnh giác cao độ làm cho người khác đau lòng nha. Lúc ấy, hắn còn thầm cảm thán, chính mình làm sao có thể bắt một oa nhi “nhõng nhẽo” trở về, tự tìm phiền toái.
Nhưng mà, dường như kể từ ngày đó, nàng đã không còn khóc, không còn sợ hãi bất an khi gặp người lạ nữa…… Nàng nhanh như vậy liền đổi tính ?
Nghe được Miễn Tử Tuấn hỏi, Cừu Y Nùng thành thật suy nghĩ một lát rồi trả lời: 「 Đó là bởi vì có Tuấn ca ca ở đây a! Có tuấn ca ca ở đây, ta sẽ không còn sợ hãi nữa.」
Nàng cũng không phải đầu gỗ, Tuấn ca ca đối với nàng bảo hộ như thế nào, yêu thương sủng ái ra sao, nàng cư nhiên có thể lĩnh hội được. Từ khi song thân qua đời, gia sản lại bị lừa đi rồi, ngoại trừ Tiểu Nhi, Tuấn ca ca là người thứ hai đối xử tốt với nàng — nhất là sau một thời gian ở chung, nàng càng có thể xác định.
Từ nhỏ nàng đã bị đường ca kiềm hãm, bắt nhốt trong sương phòng, không cho tiếp xúc với ai, dưỡng thành tâm tính nhút nhát, sợ hãi người lạ, nhưng qua một thời gian sống cùng Tuấn ca ca, nàng cảm thấy lá gan nhỏ của mình đã trải qua huấn luyện mà “lớn lên” không ít nha.
Cừu Y Nùng thành thật trả lời, làm cho Miễn Tử Tuấn đang nghe đến thật cảm động, trong Ⱡồ₦g иgự¢ đột nhiên một dòng nước ấm, lan chảy từ trái tim ra toàn thân, cả người bay bổng.
Nhưng hắn còn chưa thể lí giả cảm giác kỳ lạ trong lòng, đại môn mục trường đã ở ngay trước mắt. Mà đại ca của hắn, chủ sự đương nhiệm của mục trường, Miễn Tử Hào, thân hình cao lớn khôi ngô đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.
[ Đại ca!」
Vui sướng kêu to, Miễn Tử Tuấn lưu loát xoay người xuống ngựa, cũng không quên quay người lại, thật cẩn thận đem Cừu Y Nùng ôm xuống, một chút cũng không phát hiện, mọi người đang đứng xung quanh đều đang nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị.
Không thể nào! Miễn nhị thiếu gia luôn luôn đối xử công bình với tất cả mọi người, ngay cả nữ nhân cũng chưa từng có ngoại lệ. Chẳng lẻ, hắn chưa bao giờ ưu ái đối với một vị cô nương nào, bởi vì hắn thích là…… nam nhân?!
「 Chậc! Lão Nhị, ta còn nghĩ ngươi sẽ không trở về đây chứ. Mất biệt mấy năm, ngay cả nhân ảnh cũng không thấy.」 Lời nói mang theo vài tia trách cứ, nhưng trên mặt Miễn Tử Hào lại mang theo nụ cười, vui mừng chào đón huynh đệ trở về.
Miễn Tử Tuấn nghe vậy, lập tức cười to ra tiếng, tiến lên phía trước ôm lấy Miễn tử Hào, sau lại lấy đại chưởng vỗ vỗ lên vai của đại ca, thống khoái đấm xuống một quyền a!
「 Lão đại, huynh biết rõ còn cố hỏi. Nếu không phải có “chỉ thị” của ca, lão Tứ hội nhàn rỗi như vậy, không có việc gì liền viết thư tín, tìm đủ thứ lí do buồn cười để gạt ta trở về?」
Miễn Tử Hào tiếp một quyền “hàng thật giá thật” của Miễn Tử Tuấn, đau đến nhe răng nhíu mi, lắc lắc bả vai, 「 Lúc này ngươi rốt cục cũng lộ diện, vậy không phải cũng bị lão Tứ gạt được rồi sao?」 hắn cười nói.
「 Chậc! Nhưng huynh cũng đừng nói cho ta biết, trong thư tín, lão Tứ nói mã tặc quấy rầy mục trường cũng là chuyện hư ảo, nói dối a!」 Miễn Tử Tuấn mày rậm một điều. Hắn không tin Tứ đệ sẽ lấy loại sự tình này ra vui đùa; Tứ đệ cũng không phải là người không biết nặng nhẹ như vậy.
「 Đương nhiên không phải. Chẳng qua ta sợ lão Tứ sẽ ở trong thư quá mức khuyếch đại, lại làm cho ngươi lo lắng . Chuyện này kỳ thật……」 Miễn Tử Hào hơi dừng lại một chút, nhịn không được nở nụ cười “Dù sao ngươi cũng đã trở lại, chúng ta chậm rãi thảo luận chuyện này cũng không muộn. Hiện nay, ngươi cùng Ô Hạo, Ô Lặc nên đi vào, trước nghỉ ngơi một chút, ăn một chút gì đó, hoặc là tắm rửa một phen, không nên cứ đứng ở chỗ này, vẻ mặt bụi đất cùng ta thảo luận chuyện mã tặc.」
Miễn Tử Tuấn cũng đi theo, nở nụ cười,「 Đại ca nói cũng phải. Đúng rồi, sao không thấy lão Tam cùng lão Tứ?」
「 Hiện tại, mục trường tăng cường thêm thủ vệ, lão Tam cùng lão Tứ cũng đi theo tuần tra. Chờ tuần tra qua đi, bọn họ lại đến “Thạch Nguyên mục trường” thương thảo một việc, cho nên đêm nay cũng không chưa chắc sẽ trở về.” Miễn Tử Hào giải thích .
「 Cha thì đang ở phía Tây Bắc của mục trường xem xét tình hình chăn thả ngựa, còn nương mang theo Cửu Lý Hương biểu muội cũng đang trên đường trở về.」
「 Biểu muội? Chúng ta từ khi nào lại có một biểu muội, ta tại sao lại không biết?」 Miễn Tử Tuấn kinh ngạc nhướng mày.
「 Cửu Lý Hương biểu muội là nữ nhi của bạn tốt của nương, nhưng song thân đều bị thổ phỉ chặn đường sát hại, nên nàng mới đến nương nhờ nhà chúng ta. Nàng trải qua không ít đau khổ mới tìm được chúng ta, bởi vậy nương muốn chúng ta xem nàng như biểu muội, đem nàng trở thành thân nhân.」
「 Nha!」 Miễn Tử Tuấn hiểu biết gật gật đầu, thi thoảng lại liếc mắt nhìn về phía thiên hạ đang đứng bên cạnh.
「 Dù sao đến bữa tối, ngươi tự nhiên có thể nhìn thấy nàng……」 Miễn Tử Hào nhìn theo ánh mắt của đệ đệ, thế này mới phát hiện Cừu Y Nùng một thân nam trang đứng cạnh bên.
Này vừa thấy, Miễn Tử Hào lại ngây người. Hảo, một tiểu công tử khí chất tao nhã, mềm mại thanh lịch a! Một chút cũng không có hơi thở tục tằng, thân hình cũng thanh mảnh, không thô lỗ như nam nhân phương Bắc……
Nhìn thấy đại ca đang ngây người, ánh mắt không di dời khỏi thân ảnh của Nùng nhi, trong lòng Miễn Tử Tuấn bỗng xuất hiện một tia hờn giận, bực bội không biết từ đâu dâng lên.
Hắn lập tức vươn tay, ôm thân ảnh nhỏ bé đang ngó đông nhìn tây vào lòng, động tác không một chút kiêng kỵ làm ọi người âm thầm hút một ngụm khí lạnh.
「 Lão đại, thiếu chút nữa đã quên với nói với huynh, vị này là Cừu Y Nùng “cô nương”, là người mà tên Phong Dục Vũ kia ủy thác ta thay hắn chiếu cố, an trí, cho nên ta đã đem nàng mang về đến đây.」
Miễn Tử Tuấn nhìn thấy rõ ràng ánh mắt kinh ngạc của đại ca cùng đám gia nhân, nên cố ý cường điệu hai chữ “cô nương”. Hắn làm sao nhìn không ra, ý tứ kì dị trong ánh mắt của bọn họ đi.
Thực ngu ngốc mà! Ngay cả Nùng nhi của hắn là nữ nhân cũng đều nhìn không ra.
Miễn Tử Hào sửng sốt, sau lại nở nụ cười. Nguyên lai mọi người đều đã hiểu lầm, nhị đệ ôm xuống ngựa không phải là một nam nhân mà là một tiểu cô nương a!
“Nùng nhi, đây là đại ca của ta, hắn cũng là chủ sự đương nhiệm của “Võ Uy mục trường”. Miễn Tử Tuấn rũ mắ,t nhìn thiên hạ kiều nhỏ trong lòng.
「 Miễn đại ca, nhĩ hảo. Mục trường của ngươi thật lớn nha! Hại ta cùng Tuấn ca ca cưỡi ngựa lâu như vậy cũng chưa nhìn thấy phòng ở nơi nào!」 Cừu Y Nùng chớp đôi mắt to tròn, nhìn vị đại hán khôi ngô trước mặt, quả nhiên cùng Miễn Tử Tuấn bộ dáng tương tự nha.
Nha…… Nguyên lai Tuấn ca ca không nói sai, thậm chí ngay cả dáng người cũng rất giống nha!
「 Ha! Xem ra Cừu cô nương đi một chuyến có nhiều vất vả rồi.」 quả là một cô nương đáng yêu lại thẳng thắn, bộ dạng cũng rất đẹp.
「 Cũng đúng nha!」 Cừu Y Nùng nhịn không được, mặt nhăn tiểu mũi, rất có đồng cảm mà phụ họa ,「 Mỗi ngày đều phải ngồi ở trên lưng ngựa, chạy nhanh nhanh, phi nhanh nhanh, suốt cả một ngày, xương cốt đều muốn tiêu tan.」
Miễn Tử Hào vừa nghe, lập tức cảm thấy thú vị bật cười. Còn chưa kịp trả lời, Miễn Tử Tuấn đã giành mở miệng trước.
「 Không biết là ai nói yêu thích cưỡi ngựa, có ૮ɦếƭ cũng không chịu ngồi xe ngựa? Hiện tại mới oán giận, không phải đã muộn rồi sao?」 hắn cúi đầu tà nghễ .
「 Ngồi ở trong xe ngựa thì không thể ngoạn phong cảnh bên ngoài rõ ràng nha! Hơn nữa ta còn chưa nói xong, ý của ta là, lúc đầu cưỡi ngựa thật sự rất vất vả, nhưng sau lại thành thói quen a!」 Cừu Y Nùng cố gắng tự bào chữa, tay nhỏ bé vô tình nhéo ống tay áo của hắn.
「 Thật sao?」 Miễn Tử Tuấn cố ý hỏi lại, lại cố tình bày ra dáng bộ không tin, đùa nàng.
「 Thật sự! Giống như lúc trước, khi ta cùng Tiểu Nhi từ Tô Châu đến thành Hàng Châu, chính là đi bằng xe ngựa, căn bản là không nhìn thấy cảnh sắc gì, thật chán nha. Cưỡi ngựa như thế này thì khác, núi non song nước gì cũng có thể xem, thật tốt!」 Cừu Y Nùng không phát hiện trong mắt Miễn Tử Tuấn tràn ngập ý cười, chỉ vội vàng nêu ví dụ chứng minh nàng thật là thích cưỡi ngựa.
「 Tốt lắm, lão Nhị, đừng trêu đùa tiểu cô nương nữa.」 Miễn Tử Hào kìm nén ý cười, bênh vực lẽ phải, dĩ nhiên rõ ràng nhận thấy ánh mắt thân thiết giữa hai người.
「 Ta thấy ngươi trước mang Cừu cô nương đi vào rửa mặt chải đầu, nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì bữa tối hãy nói sau.」
「 Cũng tốt.」 Miễn Tử Tuấn cười, nhìn thiên hạ đang gật gật đầu phụ họa.
「 Vậy sai hạ nhân an bài cho Cừu cô nương ở trong đình viện gần hạ viên của ngươi nhất, Nguyệt Hoa lâu đi! Ta sẽ phái một vài nha hoàn đi qua hầu hạ nàng.」 Miễn Tử Hào nói.
Người nhà Miễn gia luôn luôn phóng khoán, tư tưởng thoải mái, cá tính dũng cảm, nếu đã nhìn ra hai người bọn họ thân mật, quan hệ “khó thể giải thích rõ ràng” thì cứ để hai người ở gần một chút cũng không thành vấn đề nha!
「 Không cần. Nùng nhi sẽ cùng đệ ở cùng một hạ viện, đại ca cứ điều nha hoàn trực tiếp an bài đến hạ viện Khứ Tựu thành.」 Miễn Tử Tuấn lập tức phủ định an bài của huynh trưởng. Hắn mới không cần cho Nùng nhi đến ở trong Nguyệt Hoa lâu đâu!
Miễn Tử Hào nghe được lời nói lớn mật của Miễn Tử Tuấn, không khỏi mở lớn mắt
「 Lão Nhị, Cừu cô nương là thị thi*p của ngươi?」 nếu không phải, vì sao hắn muốn Cừu Y Nùng cùng hắn ngủ cùng một chỗ?
「 Không phải.」 Miễn Tử Tuấn có chút không kiên nhẫn. Người của Miễn gia tư tưởng đều rất phóng khoán, không câu nệ lễ giáo, lễ tiết hà khắc của Trung thổ, bắt đầu từ khi nào, đại ca cũng trở nên “khó khăn” như vậy?
「 Nếu không phải, kia Cừu cô nương có thể nào cùng ngươi……」
「 Dù sao thì Nùng nhi cùng ta ở cùng một hạ viện là được.」 Miễn Tử Tuấn đánh gãy lời hắn, ngữ khí kiên định.
「 Lão Nhị……」 Miễn Tử Hào ánh mắt vi não. Hai người nếu không có danh phận rõ ràng, sao có thể quá thân mật, hơn nữa hai tiểu viện này lại sát vách nhau, hắn cần gì phải kiên trì nhất quyết phải ở một chỗ nha! Huống chi loại kiên trì này cũng không tránh khỏi kinh hãi thế tục đi!
「 Miễn đại ca.」
Cừu Y Nùng đột nhiên xen vào, trong lòng thật sự khó hiểu, loại sự tình này có cần thiết phải tranh luận không ngớt không?
「 Suốt quãng đường từ thành Hàng Châu đến đây, ta cùng Tuấn ca ca, mỗi ngày đều ngủ cùng phòng. Cho dù đã đến mục trường, hình như cũng không nhất thiết phải thay đổi. Huynh nói đúng không?」
Miễn Tử Tuấn nghe vậy liền lộ ra ánh mắt vừa lòng.
Miễn Tử Hào thì lại á khẩu không trả lời được, tròn mắt ngạc nhiên nhìn ánh mắt “thản nhiên” của Cừu Y Nùng. Nàng tựa hồ một chút cũng không phát hiện lời nói vừa rồi có bao nhiêu “hào phóng” nha.
Nàng rốt cuộc là thuần khiết, ngây thơ không hiểu hay là là rất “phóng đãng” đây? Đây cũng là nghi vấn lớn nhất đặt ra trong lòng mọi người lúc này.
「 Được rồi! Ta sẽ phái nha hoàn trực tiếp đến hạ viện. Ngươi trước mang Cừu cô nương đi vào nghỉ ngơi đi!」 Miễn Tử Hào phục hồi tinh thần lại, cũng không lại tỏ vẻ phản đối.
Người trong cuộc cũng không để ý, hắn làm đại ca lại lo lắng cái gì, cứ để tự nhiên đi!
Miễn Tử Tuấn nắm tay Cừu Y Nùng, chào Miễn Tử Hào một lần nữa, rồi lập tức ôm lấy nàng hướng phòng trong, cất bước mà đi, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt quái dị của mọi người. Cũng có lẽ hắn là tuyệt không để ý.
Về phần Cừu Y Nùng cũng im lặng để cho Miễn Tử Tuấn bày bố, nàng cũng không cảm thấy mình muốn phản đối chuyện gì. Trong tư duy đơn thuần của nàng, Miễn Tử Tuấn bảo hộ nàng, chiếu cố nàng, nàng cũng thực thích ở bên cạnh hắn, cảm nhận được cảm giác an toàn mà hắn mang đến, cho nên nếu Miễn Tử Tuấn hy vọng bọn họ hai người ở cùng một chỗ, nàng sẽ tuyệt không phản đối . Về phần nàng trước kia từ thư sách đọc được chuyện 「 nam nữ thụ thụ bất thân 」 những lời này, ý tứ hẳn là nàng cùng với nam tử không quen không nên quá tiếp cận đi!
Mà nàng cùng Miễn Tử Tuấn không phải không quen nha, nên chắc không bao hàm trong câu nói kia rồi……(__ __!)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc