Tuấn ca ca, chúng ta đang muốn đi đâu vậy?」 Xuất phát cũng đã được mấy canh giờ, tiểu thân ảnh ngồi phía trước иgự¢ Miễn Tử Tuấn rốt cuộc nhịn không nổi, nhỏ giọng hỏi.
「 Không sợ sao? Nùng nhi.」
Một tay cầm dây cương, Miễn Tử Tuấn rũ mắt, thoáng nhìn thiên hạ trong lòng, lại vừa nhìn thẳng phương hướng phía trước.
Sáng nay, khi biết nàng không rành cưỡi ngựa, hắn liền tự làm chủ, đem nàng ôm trước иgự¢, phốc một cái đã leo lên yên ngựa, hai người cứ thế cưỡi cùng một con tuấn mã. Cũng từ lúc đó, nàng liền bảo trì trầm mặc, không nói cũng không tỏ thái độ, thẳng đến giờ phút này.
「 ta không phải sợ, chỉ là không quen.」
Cừu Y Nùng nghe được thanh âm của hắn dường như đang trào phúng nàng, vì thế nàng cố gắng cãi lại , trên mặt cũng hiện lên thản nhiên đỏ ửng.
Từ khi song thân qua đời, đừng nói là cởi ngựa, ngay cả cỗ kiệu nàng cũng chưa từng ngồi qua a. Trí nhớ của nàng cũng chỉ lưu giữ những hồi ức tốt đẹp trước khi phụ mẫu rời xa nàng, đó là khoảng thời gian nàng vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất. Trong đoạn hồi ức mơ hồ đó, có những chú ngựa đáng yêu, vì thế nàng đặc biệt yêu thích ngựa.
「 Không quen? Vậy khi nãy, ta vì nàng đã cố ý tìm một cỗ xa mã, vì sao lại không chịu đi?」
「 Ta thích cởi ngựa a! Không thích cứ bị nhốt trong xe, bốn bề cứ kín bưng bưng đâu!」
Hơn nữa cửa sổ trên xe ngựa cũng rất nhỏ nha, sẽ làm nàng cái gì cũng xem không thấy, không giống như khi cưỡi ngựa, phong cảnh, sự vật gì đều nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Bất quá…… cưỡi ngựa rất tốt cho mắt, nhưng có hại cho ௱ôЛƓ nha! Con ngựa di chuyển, cảm giác xốc này làm nàng thấy thật không quen nha!
「 Ta nhìn biểu tình của nàng từ khi lên ngựa cho đến giờ, cũng không nhìn ra nàng có điểm nào thích ngựa.」 Miễn Tử Tuấn bật cười, lại nghễ nàng liếc mắt một cái.
Cừu Y Nùng nghe ra trong lời nói của hắn rõ ràng là đang trêu chọc, nhịn không được vì chính mình biện giải, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng thẳng, nhìn chằm chằm sườn mặt của Miễn Tử Tuấn.
「 Ai nói ta không thích ngựa! Ta nhớ rất rõ nha, trườc đây, phụ thân thường dẫn theo ta cùng mẫu thân đến Cừu gia trang, ở thành Tô Châu, ở bên trong trang có nuôi rất nhiều ngựa nha, quản ngựa thúc thúc còn khen ta có tài năng cưỡi ngựa thiên bẩm nữa a!」
「 A! Là như vậy sao?」
Miễn Tử Tuấn nhíu mày, âm thầm cười, bộ dáng rất là “chân thành” nhìn nàng, rồi bồi thêm một câu
「 Bất quá khi đó nàng chỉ là một tiểu oa nhi, vậy cưỡi được ngựa, con ngựa đó chắc cũng là “tiểu mã” nha」 hắn lạnh lạnh nói.
「 Đúng vậy! Ngươi làm sao mà biết……」
Cừu Y Nùng cười cười, hưng phấn mà phụ họa, nhưng khi vừa nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tràn ngập ý cười thì mới bừng tỉnh đại ngộ
「 a! Ngươi ở cười nhạo ta!」 nàng lên án kêu lên.
Nhất thời, cảm xúc bất mãn dâng lên trong иgự¢ biến thành nhiệt khí, dâng lên hai má, khiến đôi gò má lung liếng, mềm mại của nàng ửng hồng, trông càng đáng yêu.
Miễn Tử Tuấn nhất thời bật cười thành tiếng.
Biểu tình của nàng thật sự là rất thú vị! Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, hai gò má ửng hồng, không chỉ có làm cho nàng từ một cô gái xinh đẹp biến thành đứa bé non nớt, dễ thương; tức giận làm hai má phấn nộn phồng phồng, cứ như một tiểu ngư nhi, bộ dáng buồn cười, trong sáng làm người ta không khỏi mỉm cười.
Nhìn thấy hắn bị nàng mắng còn cười đến lớn tiếng như vậy, Cừu Y Nùng bất mãn chu miệng lên, nhớ tới chuyện trước kia, không khỏi đô la hét
「 Chán ghét ! Ngươi sao lại giống như Tiểu Nhi thế, đều thích giễu cợt ta? Chẳng lẽ ta thật sự giống như lời Tiểu Nhi nói, bởi vì quá ngu ngốc, cho nên mới luôn bị giễu cợt……」
Bàn tay đang vòng trụ eo nàng bỗng dưng buộc chặt
「 Ai nói nàng ngu ngốc!」 Miễn Tử Tuấn phản bác nói. Nàng chính là đơn thuần, ngây thơ, không hiểu được lòng người thâm sâu khó lường mà thôi.
「 Tiểu Nhi a!」 nàng thành thành thật thật cung khai.
「 Nàng ấy chính là của nha hoàn của nàng, lấy tư cách gì chỉ trích ngươi!」
Ngữ khí của hắn toát ra tia hờn giận, thanh âm cũng băng lãnh một phần. Loại nô tỳ dĩ hạ phạm thượng (bất kính, xấc xược) như vậy, nàng còn nhọc lòng vì cô ta mà lo lắng không yên, còn muốn bất chấp an nguy mà quay lại thành Hàn Châu để tìm nữa!
「 Ngươi đừng mắng Tiểu Nhi!」
Nghe ra được khẩu khí tức giận của hắn, Cừu Y Nùng lập tức quên luôn tức giận của bản thân mình, miệng nhỏ đã đô đô, thay muội muội của mình biện giải.
「 Ngươi không hiểu được , kỳ thật ta vốn cũng rất ngốc, cũng khó trách Tiểu Nhi ngẫu nhiên đem việc này đến cười nhạo ta. Đó là ta chính mình tìm đến!」
「 Chuyện gì?」 Miễn Tử Tuấn há hốc mồm, mặt trầm xuống
「 Nàng đã làm cái gì, làm cho nàng ấy lại có thể cười nhọ nàng?」
「 Ngươi đừng mắng Tiểu Nhi nữa, ta sẽ nói cho ngươi nghe.」 nàng dò xét hắn, cùng hắn trao đổi điều kiện.
「 Hảo.」 Miễn Tử Tuấn lập tức đồng ý.
「 Kỳ thật mà nói, ta chỉ làm có hai chuyện ngu ngốc thôi. Chuyện thứ nhất, phải kể từ lúc phụ mẫu ta qua đời……」 nàng giương mắt nhìn hắn.
Hai chuyện?! Miễn Tử Tuấn trầm mặc không nói, mày rậm khẽ nhếch.
Cừu gia vốn là một thế gia (nhà giàu có, có quyền có thế) có tiếng tăm ở thành Tô Châu, kinh doanh tơ lụa, hàng thêu của họ vang danh thiên hạ, mà hai vợ chồng Cừu trang chủ chỉ có mỗi một nữ nhi, chính là cừu y nùng.
Sau, vì để tránh cho Cừu Y Nùng quá mức cô đơn vì không có huynh đệ tỷ muội bầu bạn, nên vợ chồng Cừu trang chủ mua về một bé gái mồ côi để làm bạn với nàng. Khi đó, Cừu Y Nùng mới năm tuổi, còn đứa bé gái được nhận nuôi kia tên gọi Nam Lạc Nhi. Cho nên, Lạc Nhi cư nhiên trở thành nha hoàn thân cận của nàng, cùng nàng lớn lên, nàng đối với Lạc Nhi hết lòng tin tưởng, coi nàng như tỷ muội ruột thịt của mình.
Cừu Y Nùng cùng Lạc Nhi cứ thế, sống cùng dưới một mái nhà, trải qua cuộc sống vô ưu vô lo… Cho đến khi nàng mười hai tuổi, song thân đột nhiên lâm trọng bệnh rồi đột ngột qua đời, nàng từ nhỏ đã sống trong sự đùm bộc, thương yêu của song thân, đột nhiên mất đi che chở, cú sốc này quá lớn đối với một nữ oa nhi mới mười hai tuổi, nàng sợ hãi, không biết phải làm thế nào. Sản nghiệp kếch sù của Cừu gia, vì thế trở thành miếng mồi béo bở, vực dậy tà tâm của một người…
Người đó không ai khác, chính là thúc bá ruột của Cừu Y Nùng. Tuổi nhỏ đơn thuần, lại hết lòng tin tưởng vào đường huynh, con trai của bá bá, Cừu Y Nùng từng bước rơi vào cạm bẫy của chính người thân của mình. Hắn trước giả vờ an ủi, động viên nàng, khuyên nàng đừng quá thương tâm đau lòng. Sau, lại bày mưu tính kế, lấy được tín nhiệm của nàng, lừa nàng kí vào khế ước, đem toàn bộ sản nghiệp của Cừu gia giao lại cho hắn, để hắn “giúp nàng quản lí”, danh chính ngôn thuận, thay thế nàng, bước lên địa vị trang chủ của Cừu gia. Cuối cùng, Cừu Y Nùng bị một nhà bá phụ của nàng đuổi tới nơi hoang tàn, bỏ phế trong Cừu gia trang, tùy ý để nàng tự sinh tự diệt. May mà Lạc Nhi cũng không rời xa nàng, cố ý đi theo nàng, chiếu cố nàng, cho nên hai người cứ thế nương tựa lẫn nhau, miễn cưỡng vượt qua vài năm yên bình. Cho đến khi, đường huynh của nàng phát hiện được nàng càng lớn càng xinh đẹp khả ái, tư sắc hơn người, hơn nữa tài thêu thùa của nàng lại xuất thần, vô cùng tinh diệu, đem lại cho hắn vô vàng lợi ích thì cuộc sống đang bình yên của nàng một lần nữa nổi sóng ba đào.
「 Cho nên, việc ngu ngốc đầu tiên mà ta làm chính là đã tin tưởng lời nói của đường ca và bá phụ, làm cho hắn ςướק hết toàn bộ sản nghiệp của Cừu gia. Cũng khó trách Tiểu Nhi mắng ta ngốc.」 Nàng gõ gõ vào đầu, bộ dáng đáng thương, tự cho mình là tội nhân, cần phải hảo hảo trừng trị.
Lúc ấy, cùng lúc mất đi song thân ,bi thương làm cho nàng đối với sự kiên nhẫn lại ôn ngôn an ủi của đường ca làm cảm động không thôi, tín nhiệm dnh2 cho hắn cũng càng ngày càng tăng, nàng làm sao có thể biết, này hết thảy đều có mục đích mà làm thôi! Cho đến khi nàng kính dâng ra sản nghiệp của Cừu gia, thì sắc mặt của bá bá và đường ca hoàn toàn thay đổi, trở mặt vô tình, lạnh lùng còn hơn người dưng khác họ. Đến lúc này nàng mới hiểu được, vì sao, Tiểu Nhi luôn nói, đường ca không đáng tin, tâm tư cùng vẻ ngoài hoàn toàn trái ngược!
Miễn Tử Tuấn dùng sức xiết chặt dây cương trong tay, trong mắt bốc lên ngọn lửa phẫn nộ. Thì ra, bức tranh thêu mà Phong Dục Vũ phái người dùng khoái mã (ngựa nhanh) mang đến kinh thành, dùng để chúc mừng thọ yến (sinh nhật ) của Vương phi là do Cừu Y Nùng tự tay làm ra.
Hắn đã từng xem qua bức tranh thêu đó, cho nên hắn có thể hiểu được vì sao gã đường huynh của nàng muốn độc chiếm nàng. Nàng không những chỉ có tài năng thiên bẩm, hơn nữa làm người ta thèm nhỏ dãi chính là mỹ mạo thót tục, ho nhường nguyệt thẹn của nàng…
Nói đến mỹ mạo…… Miễn Tử Tuấn rũ mắt nhìn thiên hạ trong lòng, Cừu Y Nùng, đã dần thích ứng với luật động của con ngựa, nhìn đến nàng giương một đôi thủy mâu tò mò nhìn đám người hai bên đường đang rong ruổi qua lại, câu chuyện từ miệng của nàng, thuật lại thực thản nhiên, nàng nói, nàng kể cứ như đây là chuyện phát sinh trên người một người mà nàng không hề quen biết. Biểu tình của nàng không hề có một tia bi thương hay là phẫn nộ.
Nàng thật là rộng rãi như vậy? Hay chính là ngốc đến không biết lòng người hiểm ác? Miễn Tử Tuấn suy nghĩ , lại nhìn nàng một cái thật lâu, rốt cục quyết định, nàng là quá mức đơn thuần, hoàn toàn không rõ thế sự 「 ngu ngốc 」!
「 Đường huynh của nàng muốn nạp nàng làm thi*p, kia vì sao sau lại lại hạ độc với nàng?」
「 Nha, ngươi biết ta bị đường ca hạ mạn tính độc dược?!」 Cừu Y Nùng bỗng dưng thu hồi ánh mắt đang dạo chơi của mình, kinh ngạc, ngửa đầu nhìn hắn ninh khởi mày.
「 Mạn tính độc dược?」 Miễn Tử Tuấn cắn răng, gằn giọng, lặp lại từng chữ một.
「 đúng vậy!」
Từ đêm qua đến nay, Cừu Y Nùng đã nhận ra một điều, trực giác cho nàng biết, nam nhân trước mắt này, cho dù lộ ra biểu tình giận dữ, ánh mắt lóe ra hung quang, cũng sẽ không thương tổn nàng. Mà cảnh giác, đề phòng của nàng dành cho hắn, từ khi nàng ngồi trên đùi hắn, hai người cùng nhau nói chuyện, cũng đã biến mất vô tung. Tương đối, nàng cũng bắt đầu cảm giác được, khi ở bên cạnh hắn, cảm giác sinh ra trong lòng nàng là cảm giác an toàn, dễ chịu. Cho nên, cho dù hắn giờ phút này, cả người phát ra tức giận kinh người, cũng không hề dọa đến nàng.
「 Đường ca vừa nói muốn thu ta làm thi*p, thì đường tẩu liền tất tả chạy đến, mắng cho ta một trận. Nói thật ra, ta thật sự không biết, vì sao đường tẩu lại nói ta là một con “hồ ly tinh”. Bộ dạng của ta rất giống súc sinh sao?」
Cừu Y Nùng nghi hoặc, con mắt ở trong hốc mắt vòng vo vài vòng, sau mới lại nhìn thấy ở Miễn Tử Tuấn trầm mặc, sắc mặt đen thui, thập phần khó coi, mới tiếp tục câu chuyện đang nói dở….
「 Ta cùng Tiểu Nhi cũng đều không hiểu cái gì gọi là 『 thi*p 』, chúng ta chỉ biết thế nào gọi là 『 thê 』thôi, giống nương của ta chính là thê của phụ thân a, hai người là muốn vĩnh viễn ở bên cạnh nhau …… Sau, Tiểu Nhi vụng trộm đi hỏi thăm người khác, chúng ta hai người mới rốt cục hiểu được cái gì kêu là 『 thi*p 』! Đáng sợ, nguyên lai thi*p cùng thê giống nhau, cũng cần làm “công tác” như thê vậy, kia, đường ca muốn thu ta làm thi*p, ta chẳng phải là vĩnh viễn đều phải ở bên cạnh đường ca sao? Ta mới không cần đâu!」 nàng thở hổn hển một hơi, lộ ra ánh mắt tức giận.
「 Sau đó thì thế nào?」 Miễn Tử Tuấn ánh mắt nghiêm túc.
「 Sau đó, Tiểu Nhi nghĩ ra một cái biện pháp, giúp ta uy Hi*p đường ca, nói là, chỉ cần hắn muốn nạp ta làm thi*p, ta liền từ nay về sau không chạm vào kim chỉ, thà ૮ɦếƭ cũng không thêu này nọ…… Ân, ta nghĩ hắn hẳn là rất thích có bạc khi bán được tranh thêu nha!」 Cừu Y Nùng hồi tưởng việc lại đường ca bị nàng “uy Hi*p”, phải hạ quyết định.
Bất quá, Cừu Y Nùng không biết là, lúc ấy ngân lượng trong Cừu gia quả thật vô cùng dư dả, không hề thiếu hụt, hắn tạm thời không thực hiện chủ ý nạp nàng làm thi*p chẳng qua vì bà vợ chằn của hắn cứ suốt ngày vì việc này mà càm ràm, ầm ỹ cả ngày, mắng nhiếc không ngơi miệng. Tránh cho lỗ tai phiền phức, tạm thời mới thuận theo nàng mà thôi!
「 Nàng đã đáp ứng thêu này nọ cho hắn, vì sao hắn còn hạ độc nàng……」bức xúc bật thốt lên, Miễn Tử Tuấn lập tức trong lòng thầm mắng chính mình hỏi ra những điều ngu xuẩn.
Còn phải hỏi sao? Đường huynh của nàng đối nàng hạ độc, đương nhiên vì có thể dễ dàng nắm nàng trong tay nha!
「 ách…… Này……」
Cừu Y Nùng đang nghe xong câu hỏi của hắn, sắc mặt lập tức trở nên phi thường không được tự nhiên. Đôi mắt to tròn chớp chớp, con ngươi xinh đẹp đảo mấy vòng, rồi mới dùng âm lượng cực nhỏ nói tiếp
「 Đây là chuyện thứ hai mà Tiểu Nhi mắng ta ngu ngốc ……」
Nàng chột dạ, ánh mắt biểu lộ rất rõ ràng, lòng hiếu kỳ bị gợi lên mãnh liệt, Miễn Tử Tuấn chỉ ước chừng đặt khỏan một phần ba lực chú ý dùng cho việc khống chế ngựa, toàn bộ lực chú ý còn lại đều tập trung ở đôi mắt long lanh kia.
“ Nàng làm cái gì?」 hắn thúc giục truy vấn.
Cừu Y Nùng bất an, trộm liếc mắt một cái, dò xét hắn, thành thực mở miệng
「 Ưmm…… Sau khi đường ca lựa chọn việc ta phải thêu này nọ để hắn mang ra ngoài bán, hắn bắt đầu hạn định thời gian cho ta, làm hại ta mỗi ngày đều phải thêu, thêu cả ngày lẫn đêm vẫn không thỏa mãn được hắn. Nếu Tiểu Nhi không giúp ta một tay, chỉ sợ ta ngay cả thời gian để ngủ cũng không có. Sau, chúng ta cảm thấy như vậy về lâu dài cũng không phải biện pháp, vì thế Tiểu Nhi bắt đầu lén lút đem một vài khăn tay mà ta và nàng thêu, mang ra ngoài bán, tính kiếm một ít ngân lượng, làm lộ phí, rời khỏi Cừu gia, chạy càng ra càng tốt, không cho đường ca tìm được chúng ta.」 nàng có chút giật mình, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ khi nhớ tới những ngày tháng ở Cừu gia trang chịu đủ uy Hi*p.
「 Không nghĩ đến, đường ca so với chúng ta còn nhanh hơn một bước, cho nên có một ngày, hắn đem tới một chén canh rất ngọt, đưa cho ta uống……」
「 Hắn hạ độc trong canh.」 Miễn Tử Tuấn tiếp lời của nàng.
「 Ân.」 Cừu Y Nùng xấu hổ dò xét hắn,「 Tiểu Nhi nói ta quá ngu ngốc, nàng nói hạng người như hắn sao có thể vô duyên vô cớ, lòng tốt trỗi dậy mà đối xử tốt với ta, còn mang canh đến, khẳng định có quỷ, mà ta còn ngây ngốc trúng kế……」 nàng cúi đầu xuống, thanh âm càng lúc càng nhỏ.
“Độc trên người nàng đã giải rồi, không phải sao?” Miễn Tử Tuấn thật sự không biết nên làm như thế nào để an ủi nàng đừng tiếp tục tự trách. Nàng chính là rất đơn thuần, không biết lòng người hiểm ác mà thôi, nàng căn bản không có làm sai chuyện gì.
「 Sau khi ta trúng độc, Tiểu Nhi càng thêm cố gắng kiếm tiền, lén tìm đại phu đến giải độc trên người ta. Lại có một ngày, Tiểu Nhi đột nhiên mang Phong thiếu gia đến, thay ta bắt mạch, nghe nói Phong thiếu gia còn là khách quý của đường ca nha! Sau Tiểu nhi liền nói cho ta biết, Phong thiếu gia đã đáp ứng thay ta giải độc, còn nghĩ biện pháp giúp ta rời khỏi phạm vi thế lực của đường ca.」
「 Cho nên, nàng cùng Tiểu Nhi mới có thể đến thành Hàn Châu, cũng ở tại Yên Liễu trang.」
Miễn Tử Tuấn rốt cục biết rõ nội tình, vì sao Phong Dục Vũ muốn hắn thừa dịp đêm tối, vụng trộm lẻn vào Yên Liễu trang bắt người. Nhưng đến tận bây giờ, hắn vẫn còn một chuyện vẫn chưa rõ ràng, Phong Dục Vũ là người làm chuyện gì cũng suy nghĩ thấu đáo, mục đích rõ ràng, vì sao đã hứa giải thoát cho nàng khỏi sự áp bức của đường ca, hắn lại không tự mình ra tay, hơn nữa, chỉ nói mình giải cứu một mình Cừu Y Nùng, vậy mục đích chân chính của hắn rốt cuộc là cái gì?
「 Nghe nói, là Phong thiếu gia thuyết phục đường ca cho ta cùng với Tiểu Nhi đến Yên Liễu trang ở chơi một thời gian. Kỳ thật ta cũng rất kinh ngạc, đường ca luôn luôn không cho ta rời khỏi Cừu gia trang lần này lại đồng ý cho ta đi.」 Cừu Y Nùng quả thật không hiểu, vẻ mặt ngơ ngác, hai mắt to tròn lung liếng nhìn hắn.
Việc này làm Miễn Tử Tuấn càng thêm xác định, Phong Dục Vũ nhất định là có ý đồ gì đó mới có thể an bài như vậy, nếu không, hắn đơn giản chỉ cần mang hai nàng từ Cừu gia rời khỏi là được rồi.
Xem ra, khi đến kinh thành, sau khi an bài một nơi thích hợp cho Nùng nhi, hắn nhất định phải đem sự việc tìm hiểu rõ ràng một chút…… Miễn Tử Tuấn vừa suy nghĩ vừa liếc mắt nhìn thiên hạ trong lòng một cái.
Cưỡi ngựa đi theo phía sau Miễn Tử Tuấn là hai huynh đệ, Ô Hạo và Ô Lặc, mắt thấy tốc độ của Miễn Tử Tuấn càng lúc càng chậm, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi hoặc, sau lại cẩn thận quan sát, mới phát hiện bọn họ đang nói chuyện với nhau, vì thế hai huynh đệ kìm cương ngựa, giảm tốc độ lại, tránh quấy rầy đến bọn họ.
Đi cũng đã nửa ngày, bốn người vẫn chưa dừng lại, Miễn Tử Tuấn cùng Cừu Y Nùng vẫn mãi nói chuyện, thời gian cũng đã giữa trưa.
Ô Hạo ngẩng đầu, thấy mặt trời đã đứng bóng, cùng Ô Lặc trao đổi ánh mắt, sau giục ngựa tiến lên, tới gần Miễn Tử Tuấn.
「 Nhị gia, gần ngọ (12h), người xem, chúng ta hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, thuận tiện dùng một ít lương khô được không?」
Miễn Tử Tuấn nghe vậy, ngửa đầu nhìn dương quang trên đỉnh đầu
「 hảo, tìm một chỗ, chúng ta nghỉ một lát rồi tiếp tục lên đường.」 thật là, mãi nói chuyện, lại quên mất mọi người. (_ _!)
***
Từ đường lớn, chuyển sang đường mòn dẫn vào một cánh rừng thưa, đoàn người Miễn Tử Tuấn dừng lại nghỉ chân bên cạnh một dòng suối nhỏ.
Sau khi dùng xong một ít lương khô, cho dù ngồi trên lưng ngựa cả nửa ngày, đã làm xương sống, thắt lưng lưng của Cừu Y Nùng đều phát đau, nhưng lòng hiếu kỳ còn lớn hơn, nàng vẫn là kiên trì, muốn tới bên dòng suối du ngoạn một phen.
Miễn Tử Tuấn tựa người vào một thân cây, nghỉ ngơi một lát, ánh mắt lại không tự chủ được, luôn dõi theo thân ảnh bé nhỏ đang tung tăng dạo chơi bên bờ suối, trong ánh mắt toát lên một tia sủng nịch mà ngay bản thân hắn cũng không hề hay biết.
「 Nhị gia.」Ô Hạo đang ngồi nghỉ ngơi bên cạnh, chợt nghĩ tối hôm qua còn không kịp báo cáo tin tức của tứ gia cho hắn biết, vội lên tiếng.
Miễn Tử Tuấn thu hồi ánh mắt, nhìn gương mặt muốn nói lại thôi của hắn, liếc mắt một cái 「 chuyện gì?」
「 Nhị gia vẫn là dựa theo kế hoạch sớm định ra, trước về kinh thành sao?」
「 trước về kinh thành?」Miễn Tử Tuấn nhếch mày rậm, 「 Ta nhớ rõ, dường như chúng ta đâu còn hành trình khác.」
Ô Hạo từ trong lòng lấy ra một phong thơ, giao cho Miễn Tử Tuấn
「 Sau khi nhị gia nam hạ, thuộc hạ nhận được cấp tín của tứ gia phái người mang đến, thuộc hạ đã xem qua trước.」
Miễn Tử Tuấn lộ ra vẻ mặt thú vị, tiếp nhận tín hàm.
「 Tứ đệ lúc này lại viết ra cái lí do hoang đường gì, muốn lừa gạt ta trở về?」 hắn cười nói, nhớ tới mấy năm qua, Tử An đã nghĩ ra không biết bao nhiêu lý do vớ vẩn để dụ hắn trở về.
「 Thuộc hạ cho rằng, lần này nội dung trong thư hàm của tứ gia là thật, tứ gia không nói đùa.」Ô Hạo thận trọng nói.「 Nhị gia, không bằng trước hãy xem một chút nội dung bên trong thư hàm rồi hãy phán đoán.」
「 Phải không? nghiêm trọng như vậy.」Miễn Tử Tuấn thu hồi ý cười, bắt đầu xem thư. Hắn biết Ô Hạo không bao giờ nói đùa, biểu tình nghiêm túc như vậy, hẳn phải là chuyện quan trọng, xem ra, lần này thư của tứ đệ không đơn giản như những lân trước .
Miễn Tử Tuấn sau khi xem xong thư thì gương mặt bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt sâu xa, làm cho người khác không đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì.
「 Nhị gia?」 ô hạo thấy Miễn Tử Tuấn im lặng không nói, bất giác có chút lo lắng.
「 Không có việc gì.」Miễn Tử Tuấn vẫy tay nói.
“ Xem ra, lần này Tứ đệ quả thực không phải đang nói đùa. Theo như lời trong thư, tình hình có vẻ cũng khá nghiêm trọng.”ngừng một lát, lại tiếp “ nếu sự tình đúng như lời nói trong thư của tứ đệ, ta đây nhất định phải quay về mục trường một chuyến, xem thử thế nào.”
「Vâng.」 Ô Hạo lập tức phụ họa, 「 thuộc hạ cũng cho là như vậy. Như vậy, nhị gia tính đem Cừu cô nương đến kinh thành, rồi mới giục ngựa trở về Sơn Tây?」
「 Không, trước mắt, tình trạng của mục trường không rõ thế nào, ta nghĩ chúng ta phải mau chóng trở về giải quyết tình huống cấp bách. Cho nên, chúng ta trực tiếp Bắc thượng là tốt nhất (ngược về hướng bắc).」Miễn Tử Tuấn quyết đoán, hạ quyết định.
「 Trực tiếp Bắc thượng?」ánh mắt Ô Hạo liếc về phía xa xa, nhìn Cừu Y Nùng đang tung nước bên cạnh bờ suối.
Mang theo nàng, bọn họ còn có thể tức tốc trở về sao?
「Đúng, mang theo Nùng nhi sẽ làm chậm tốc độ trở về của chúng ta.」 Miễn Tử Tuấn ngừng một lát, ánh mắt cũng dừng ở thân ảnh tươi tắn đang vui đuà trong nắng,「 Nếu chúng trước đưa nàng đến kinh thành, sau lại chuyển hướng Sơn Tây, ta tính ra, ước chừng phải tốn ít nhất bảy đến mười ngày thời gian, không bằng trực tiếp mang theo Nùng nhi cùng trở về mục trường đi. Thời gian quay về tuy rằng sẽ chậm một chút, nhưng so với hành trình dự tính ban đầu thì tiết kiệm khá nhiều thời gian.」 hắn phân tích tình huống trước mắt cho hai huynh đệ Ô Hạo, Ô Lặc nghe.
Kỳ thật, ngoài cái “lý do chính đáng” là muốn tiết kiệm thời gian, còn một lý do khác cũng quan trong không kém là hắn tuyệt không muốn cùng Cừu Y Nùng ngăn hai, đem nàng, một thân một mình để lại kinh thành xa lạ, không ai quen biết. Huống chi, nếu như lời nói trong thư tín của tứ đệ là thật, kia hắn có khả năng sẽ phải ở lại mục trường một thời gian, đến lúc đó, phải cách bao lâu mới có thể tái kiến nàng?
Không, không được, vẫn là đem nàng đặt ở bên cạnh mới có thể an tâm, nếu không cá tính đơn thuần của nàng thế nào cũng bị người khác lừa gạt, hắn lại cứ phải bận tâm lo lắng cho nàng, đến lúc đó, làm thế nào làm chính sự đây?
Suy nghĩ thông suốt, Miễn Tử Tuấn bật dậy, hướng tới bên dòng suối đi đến.
「 Ô Hạo, Ô Lặc, chuẩn bị một chút, chúng ta xuất phát .」
Hắn đến gần bên suối, thì thấy Cừu Y Nùng đang thích thú đùa nghịch trong làn nước mát, gương mặt xinh xắn tươi cười đầy thỏa mãn. Dưới ánh nắng lấp lánh, phản chiếu xuống dòng suối trong vắt, đôi bàn tay nhỏ nâng làn váy, tà váy nghiêng nghiêng, đung đưa trong gió; đôi chân trần, trắng nỏn ngâm trong nước, càng thêm mị hoặc; nàng thích thú hưởng thụ sự mát mẻ từ đôi chân mang đến, lại vô cùng vui vẻ ngắm nhìn những con cá nhỏ xinh xắn đang bơi xung quanh.
「 Nùng nhi, chúng ta cần phải đi. Mau lên bờ thôi.」
Nghe vậy, gương mặt bé nhỏ đang khoái hoạt, vui vẻ lập tức yểu xìu, nũng nịu
「 Tuấn ca ca, không thể ở lại thêm một lát sao? Nơi này tốt lắm nha!」 ánh mắt tràn đầy sự chờ mong, rất lâu rồi, nàng chưa được đi ra ngoài chơi như thế này.
Miễn Tử Tuấn lắc đầu.
「 Nếu không lập tức lên đường, đêm nay chúng ta sẽ không thể đến kịp thị trấn phía trước. Chẳng lẽ nàng muốn ngủ trong rừng, lúc nào cũng lo lắng có thể dã thú sẽ chạy tới cắn nàng một ngụm, cũng không muốn ngủ an toàn ở trong khách điếm sao?」 Ngữ khí ôn nhu, đầy ý cười, nhưng ánh mắt lại cố tình tỏ ra đáng sợ, uy Hi*p mười phần.
Cừu Y Nùng run lên, lập tức bị lời nói của hắn dọa đến, không tự chủ liền bước lên bời.
「 Chúng ta vẫn là nên lập tức xuất phát thì tốt hơn.」
Nàng khó nén sầu lo đi vào bên bờ, ngồi xuống một tảng đá to, với lấy hài, định đem cả đôi chân ướt sũng cứ thế mà mang hài vào.
「 Chờ một chút.」
Miễn Tử Tuấn tiến về phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, từ trong người lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ, bàn tay to nâng bàn chân nhỏ bé của nàng lên, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi bụi cỏ, bùn đất lấm lem dính trên bàn chân khi nàng từ dòng suối bước lên.
「 nhìn nàng xem, chưa đem những hạt cát, đá nhỏ này lau đi, lại muốn mang hài vào, như vậy, những thứ này sẽ làm chân nàng bị thương, có biết không?」
Cừu Y Nùng nhìn động tác cẩn thận của hắn, trong lòng dâng lên một cỗ cảm động lại uất ức, không thể lí giải. Hai gò má phấn hồng đột nhiên ửng đỏ, dù sao một tiểu cô nương lại để cho một nam nhân nắm lấy bàn chân thế này cũng là một việc rất xấu hổ nha.
Giả như lúc này có Tiểu Nhi ở đây, chỉ sợ đã chửi ầm lên. Nhưng mà, không biết vì sao, động tác của hắn làm cho nàng cảm thấy thật an tâm, chỉ thấy “uất ức” một chút, chứ không hề có cảm giác bị mạo phạm.
Hi! Cừu Y Nùng bất giác híp đôi mắt lại, ngây thơ cười, nhìn hắn.
Đến ki Miễn Tử Tuấn đem chân của nàng lau sạch sẽ, mang hài vào cho nàng xong, ngẩng đầu, mới nhìn thấy bên cánh môi đỏ mọng xinh đẹp kia là hai lúm đồng tiền đáng yêu, đang chăm chú nhìn hắn.
「 Có chuyện gì vui mà cười tươi như vậy?」
hắn có chút thất thần nhìn ngắm mỹ nhan của nàng, hai tay cũng theo “bản năng” ôm lấy nàng đang ngồi trên đá, đặt vào trong lòng, sau mới miễn cưỡng thu hồi tâm thần, xoay người, hướng về chỗ hai huynh đệ Ô Hạo, Ô Lặc.
「 Tuấn ca ca, ngươi đối với ta thật tốt.」
Cừu Y Nùng cảm thấy thật vui vẻ, hồn nhiên như một tiểu oa nhi, càng thêm dũng tiến vào trong lòng Miễn Tử Tuấn.
「 Từ khi cha và nương qua đời cho đến nay, chưa từng có ai gọi ta là 『 nùng nhi 』 cả. Tiểu Nhi chỉ biết gọi ta là 『 tiểu thư 』,『 tiểu thư 』, ta bảo nàng như thế nào cũng không chịu sửa miệng.」
Giọng nói trong trẻo, êm tai thỏ thẻ, bộ dáng tố khổ lại như đang làm nũng, khiến cho Miễn Tử Tuấn xem ngây người, nghe sửng sốt.
Từ sau khi hắn thành niên, hắn chưa từng gặp qua một nữ nhân không biết kiêng kị, lớn mật như nàng. Hắn đối với những nữ nhân cứ muốn dán sát vào người hắn, õng ẹo làm nũng cực kì cảm thấy phiến chán, nhưng còn nàng, vì sao, một chút cũng không hề cảm thấy như vậy?
Miễn Tử Tuấn nhìn nàng, trong lòng trăm vị giao trần, nói không nên lời, không biết nên khóc hay nên cười, vì nàng quá lơn mật, hay vì nàng đã xem hắn quá thân thiết mà không hề kiêng kỵ đây?
「 nhị gia……」 Ô Lặc nhìn Miễn Tử Tuấn thất thần, trong lòng ôm lấy Cừu cô nương, chỉ đứng giữ cương ngựa mà không hề có ý muốn leo lên, nên gọi hắn để nhắc nhở.
Miễn Tử Tuấn bị thanh âm réo gọi của Ô Lạc làm cho bừng tỉnh, lập tức thu hồi tâm thần đang suy nghĩ miên mang của mình về, khẽ mím môi, nhanh chóng đem thiên hạ trong lòng ngồi lên ngựa, chính mình nhanh chóng nhảy lên.
「 đi thôi!」 hắn nhất xả dây cương, dẫn đầu phi ra.
Ô Hạo cùng Ô Lặc cũng lập tức có động tác, đuổi theo sau.
Tiếng vó ngựa dần dần biến mất khỏi khu rừng, bốn phía lại khôi phục bình tĩnh.
***
Một hàng bốn người, rong ruổi suốt mấy ngày, ngày đi đêm nghỉ, suốt dọc đường, Cừu Y Nùng đã dưỡng thành thói quen bôn ba trên lưng ngựa, cho nên luôn từ chối hảo ý của Miễn Tử Tuấn, muốn tìm một cỗ xe ngựa đễ nàng đỡ phải vất vả; Mặt khác hai người cưỡi cùng một con ngựa, làm cho tính ỷ lại của nàng dành cho hắn càng sâu sắc, cũng đem cảm giác sợ hãi ban đầu về thân hình cao to, lực lưỡng của hắn biến thành cảm giác ấm áp, muốn dựa vào, vô cùng thoải mái, tự nhiên nha.
Vào một ngày nắng đẹp, ước chừng khoảng giờ mùi tam khắc, đoàn người đã đến một thị trấn nhỏ, tên gọi Phượng Khâu trấn. Nguyên bản bọn họ muốn nhanh chóng rời khỏi thị trấn nhỏ này, đêm xuống sẽ dừng lại nghỉ ngơi ở thành lớn tiếp theo, nhưng cũng không nghĩ đến, vừa vào trấn, cảnh tượng chiêng trống náo nhiệt, pháo nổ vang trời lại hấp dẫn ánh mắt của bọn họ — ách, thành thật mà nói, là hấp dẫn ánh mắt của Cừu Y Nùng.
Cừu Y Nùng mang ánh mắt chờ mong, năn nỉ nhìn hắn, Miễn Tử Tuấn liền quyết định hôm đó ở lại Phượng Khâu trấn, tìm một khách điếm trong trấn qua đêm. Mà sau khi bọn họ đã ổn định được chỗ qua đêm trong một khách điếm, qua lời của tiểu nhị, bọn họ mới biết sáng nay trên đường náo nhiệt như vậy chính vì dân chúng trong trấn đang tổ chức lể hội ba năm mới tổ chức một lần của Phượng Khâu Trấn, hội chùa Sở Trí, mà lễ hội này còn kéo dài đến ba ngày ba đêm mới kết thúc.
Vừa mới nhận phòng, xấp xếp một chút, Cừu Y Nùng lập tức chạy đi tìm Miễn Tử Tuấn, lôi kéo hắn cùng nàng đi xem hội chùa.
Vừa mới bước vào đường lớn, Cừu Y Nùng mới biết được cái gì gọi là “biển người” nha!
「 oa!」 nàng thu nhanh, kéo kéo ống tay áo của Miễn Tử Tuấn, tròn mắt kinh ngạc, 「 thật nhiều người nha, tuấn ca ca.」
Hai bên đường có rất nhiều hàng quán, người qua kẻ lại tấp nập, còn có những đứa trẻ nghịch ngợm, chạy quanh quẩn trong đoàn người chen chúc, cảnh sắc nói chung có thể tạm gọi là náo nhiệt.
Miễn Tử Tuấn buồn cười nhìn bộ dáng “trợn mắt há hốc mồm” của Cừu Y Nùng, nếu không có cô gái nhỏ cứng rắn, một hai lôi kéo hắn tiến đến đây, hắn đối cái loại sự tình “dạo phố thưởng nguyệt” này cho tới bây giờ cũng không từng sinh ra hứng thú. Hắn tuyệt không hiểu, đi dạo phố rốt cuộc là điểm nào làm cho người ta cảm thấy hảo ngoạn, bất quá, có thể nhìn thấy bộ dáng đáng yêu , “ngốc nghếch” của Nùng nhi coi như cũng xứng đáng!
「 Như thế nào? Không phải nói muốn dạo hội chùa sao, như thế nào vẫn đứng ở chỗ này mà ngây ngốc như vậy?」
Cừu Y Nùng mải mê nhìn ngắm cảnh trí trước mắt, quên luôn cả hô hấp, nghe được lời nói của hắn, đột nhiên bừng tỉnh, thở hổn hển, phục hồi tinh thần lại.
「 Nhất thời xem đến ngây người thôi!」 nàng phun phun cái lưỡi, nhìn Miễn Tử Tuấn trên mặt tràn ngập ý cười, cực lực biện giải .
「 Đi thôi!」 Miễn Tử Tuấn rõ nắm lấy bàn tay nhỏ bé, 「còn tiếp tục đứng yên như vậy thì trời sẽ tối đen.」 hắn vừa nói vừa nắm tay nàng dung nhập vào trong đoàn người tới lui không ngừng.
「 Đến, nói cho ta biết, nàng muốn xem cái gì trước? Thế nào, bên kia có một sạp hàng bán đồ trang sức của nữ nhân, nàng muốn hay không…」 hắn bỗng dưng đình chỉ lời nói, nhìn thấy Cừu Y Nùng hai mắt tỏa sáng, nhìn về phía một quầy hàng bán bánh ngọt phía bên trái.
Miễn Tử Tuấn nhịn không được, bật cười ra tiếng, thầm mắng chính mình ngu ngốc. Mấy ngày qua, hắn không phải đã sớm phát hiện, cô gái nhỏ này rất “thiên vị” những món điểm tâm ngọt sao? Thậm chí nàng cũng thẳng thắn thừa nhận, nàng chính là bởi vì quá thích ăn những món điểm tâm ngọt, mới có thể lại rơi vào cạm bẫy của đường huynh, uống chén canh “rất ngọt” có hạ độc của hắn.
「 Đã đói bụng, muốn ăn điểm tâm sao?」 tiếng nói sủng nịch, mang theo vài phần trêu chọc vang lên, hắn nhìn giai nhân đôi mắt lung liếng, tròn xoe đáng yêu, bộ dáng này khiến cho tâm của hắn nhôn nhạo không yên.
Cừu Y Nùng lập tức gật đầu như giả tỏi, ánh mắt long lnh.「 có thể chứ? Tuấn ca ca.」
Di, ánh mắt của Tuấn ca ca có chút kỳ quái nha…… Nàng khó hiểu, trát động hai mắt, иgự¢ phút chốc loạn nhảy dựng lên. (:D tỷ cũng nhạy cảm ghê nha ^^)
「 đi thôi!」 Miễn Tử Tuấn lắc lắc đầu, áp chế một cỗ nóng bức trong lòng đang tăng vọt, thầm mắng chính mình, cớ gì cứ mỗi lần nhìn thấy nàng thì ngây người, còn có những ý nghĩ “linh tinh, kỳ quái” trong đầu nữa.
Chậc! Hắn là không phải lâu lắm không có tiếp xúc với nữ nhân, mới có thể luôn đối một tiểu nữ oa hồn nhiên như nàng phát sinh ý nghĩ kỳ quái!
Sau một lúc –
Cừu Y Nùng cảm thấy mỹ mãn nuốt xuống một ngụm bánh ngọt cuối cùng, cũng còn luyến tiếc, liếm liếm khóe môi.
Bỗng dưng, một cái khăn tay sạch sẽ lập tức được nhét vào tay nàng, nàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Miễn Tử Tuấn không hiểu vì sao lại tức giận đến mặt nhăn máy nhíu.
「 Điểm tâm kia ăn thực sự ngon như vậy sao?」 ૮ɦếƭ tiệt, chẳng lẽ nàng không biết nơi này là đường lớn, nàng căn bản là không nên làm ra động tác phiến tình như vậy!
「 A!」 nàng hô nhỏ. Không phải vì nàng quên đem điểm tâm chia cho Tuấn ca ca mới làm hắn tức giận như vậy chứ? ( :]]]] )
「 Thực xin lỗi, Tuấn ca ca, ta đã quên đem bánh ngọt chia cho ngươi .」 nàng quyết định nhận sai trước rồi tính.
Cảm xúc của nàng thật dễ dàng nhìn thấu, tức giận trong mắt Miễn Tử Tuấn rút đi, bất đắc dĩ lắc đầu, thật không thể nào trách nàng được.
「 Yên tâm, ta tuyệt không thích ăn cái mấy loại điểm tâm ngot ngấy như vậy.」 còn không bằng mỹ tưởu bồ đào, độc ẩm còn có vẻ thống khoái hơn.
「 Như vậy đi! Nàng muốn ăn cái gì liền nói cho ta biết, ta …」
「 cái kia, Tuấn ca ca!」 Cừu Y Nùng hai mắt tỏa sáng, lập tức đánh gãy lời nói của hắn, 「 ta muốn ăn cái kia!」 ngón tay bạch ngọc chỉ chỉ về phía một hàng nhỏ phía xa xa.
Miễn Tử Tuấn nhìn theo hướng ngón tay của nàng, bất giác đại thán một tiếng.
Lại là bánh ngọt! Nàng như thế nào ăn hoài không ngấy nha!
Miễn Tử Tuấn “nhận mệnh”, lại lần nữa kéo bàn tay nhỏ bé, hướng về tiểu thương phía trước mà đi.
***
Một ánh mắt ô tà, dâm dục nhìn theo thân ảnh đáng yêu lại tuyệt mỹ đang dần di chuyển, dõi theo từng nhất cử nhất động của nàng.
Một tiểu mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn nha! Cái gã nam nhân đang nắm tay nàng tuy là dáng người cũng tạm được, nhưng bộ dạng tục tằng như vậy, vừa thấy liền biết là hạng người thô lỗ, làm sao có tư cách sánh đôi với một mỹ nhân khuynh nước khuynh thành như vậy!
「 Nàng là ai?」
Một thân hoa phục, diện mạo âm nhu, ánh mắt ᴆục ngầu, một nam tử đứng ở phía sau một hành lang bằng gỗ, tầm mắt tràn đầy Dụς ∀ọηg nhìn về phía thân ảnh hai người; một nam nhân cường tráng, một tiểu mỹ nhân xinh đẹp lại toát ra khí chất thanh thoát đáng yêu, nắm tay nhau bước đi trên đường lớn.
「 thiếu gia……」
Phía sau nam tử một thân hoa phục là một tiểu đồng, vẻ mặt đau khổ,「 nơi này là Phượng Khâu trấn, không phải là Long Hoa trấn của chúng ta, tiểu nhân……tiểu nhân……」
Nam tử mặc hoa phục hừ một tiếng
「 Nếu không biết, vậy ngươi còn đứng đây làm cái gì, còn không mau phái người đi thăm dò rõ ràng, điều tra xem tiểu cô nương kia là khuê nữ nhà ai!」 hai mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào thân ảnh dần dần xa khuất.
「 Vâng, thiếu gia.」 tiểu đồng kinh sợ đáp lại, sau, hắn thuần thục xoay người, hướng về bốn thủ vệ phía sau nháy mắt, truyền đạt tâm ý của chủ tử .
Bốn tên thủ vệ lập tức hiểu ý, xoay người, bước nhnh ra ngoài, hòa vào dòng người, theo sát mục tiêu mà chủ tử đã chỉ định.
「 Trở về!」 nam tử mặc hoa phục không còn nhìn thấy tiểu thân ảnh xinh đẹp đáng yêu nữa, lập tức xoay người, hướng một hướng khác, rời đi.
「 Chờ đã điều tra xong, liền đem mang người đến cho ta.」 bỏ lại mệnh lệnh, hắn cũng không quay đầu lại, ngạo nghễ bước đi.
「 thiếu gia……」 tiểu động nhìn nam nhân mặc hoa phục bằng ánh mắt kinh ngạc sửng sốt,「 Lần này sao lại gấp gáp như vậy a?」