Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ - Chương 46

Tác giả: Trần Tiểu Na

Âm nhạc thâm tình và đẹp đẽ được tấu lên, toàn thế giới trong nháy mắt hình như yên tĩnh lại, chỉ còn lại thứ âm nhạc này giống như có thể xâm nhập đến linh hồn quanh quẩn bên tai. Văn chữ TXT hạ năm (câu này hoàn toàn không hiểu)
Đây là Hoa Cách Nạp ca kịch 《 La Ân Green 》 trong 《 hôn lễ hợp ca 》(*), được công ty chuẩn bị hôn lễ cao cấp nhất thế giới dùng để biểu diễn mở màng trong hôn lễ của Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi, lúc này bắt đầu vui vẻ cũng vừa lúc "Tân nương tới" (cô dâu tới).
(*) cả câu này hình như chỉ đến tác phẩm của nhà soạn nhạc vĩ đại Richard Wagner đã được tấu lên trong buổi lễ, tại không chắc nên không dám dịch bừa.
Y Hi Nhi mặc lễ phục màu trắng xinh đẹp, áo cưới hiện lên trong suốt màu xám tro toàn thân, đơn giản tinh xảo, vừa lộ ra sự hoa lệ lại thanh lịch say mê hấp dẫn, làm người ta chỉ xem đến thế là đủ rồi.
Không khí lãng mạn tuyệt đẹp, cảnh tượng xa hoa tinh xảo, một đôi tình nhân như được ông trời tác hợp cho. Đáng tiếc, điểm không hòa hài duy nhất là cô dâu buồn ngủ như thể không cần buổi hôn lễ này chút nào, làm tại cho khách mời cảm thấy rất nghi ngờ, nhưng lại ngại không dám hỏi.
Y Hi Nhi là một cô gái Trung quốc truyền thống, là một cô gái Trung quốc truyền thống thì quan trọng nhất là cái gì? Đó chính là chú trọng vào hôn lễ của chính cuộc đời mình a!
Nhưng là, Y Hi Nhi tại sao phải ở thời khắc quan trọng như thế trong cuộc đời của cô lại buồn ngủ đến nổi mí mắt không mở ra được đây?
Nếu nói, sẽ phải nói đến một tháng trước rồi. . . . . .
Nhớ đến khi đó là một ngày trời trong nắng ấm, nhật lệ phong thanh, gió mát quang đãng.
Đáng tiếc, thời tiết tốt thật tốt nhưng không mang đến cho Vũ Văn Bác một tâm tình xinh đẹp rực rỡ, Vũ Văn Bác lại một lần nữa cầu hôn thất bại, bất chợt thế giới của anh nổi lên một trận bão tuyết, trong người cơ hồ rất rét lạnh.
Ôm một tâm tình buồn bực, Vũ Văn Bác có thể nói như gió thảm mưa sầu.
"Ai ôi, em nói lão đại nha, em đây là tiểu cô nương như nước trong veo năm nay như mới 18, loại chuyện như lập gia đình quá sớm á..., nếu như bị người không biết sẽ nói anh lừa bán thiếu nữ vị thành niên, vậy chẳng phải là phá hủy hình tượng của anh sao?" Y Hi Nhi nhìn mặt của Vũ Văn Bác, lần nữa cảm nhận bên cạnh rõ ràng đang mùa hè mà lại có nhiệt độ băng hàn thấu xương, mở miệng nói.
Thật ra thì, Y Hi Nhi không nói thì cũng thôi đi nhưng vừa nói, Vũ Văn Bác càng thêm buồn bực, tâm tình có thể kêu là ngã vào chỗ thấp nhất trong đáy cốc.
Hung hăng đem Y Hi Nhi từ ghế mây đè xuống dưới, đem người cô nhấn vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, mặc cho Y Hi Nhi lấy một loại tư thế rất giống chó nằm trên đùi anh, sau đó cả khuôn mặt cô dán vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, điều đó làm cho tâm tình củaVũ Văn Bác hơi tốt lên một chút xíu, nhiệt độ cũng theo đó tăng lên từng chút.
"Em cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, cách tuổi 18 đã chuyện rất xa xôi, mà cho dù em 18 cũng đã trưởng thành rồi, cuối cùng là muốn Vũ Văn Bác anh có cái hình tượng gì nữa, em gặp qua xã hội đen nào muốn có hình tượng?" Vũ Văn Bác giọng bất mãn nói.
Y Hi Nhi nghe, cũng bất giác đỏ mặt, càng thêm có cảm giác mình đã nói ra lời khôi hài, ngây ngô mà cười cũng không trả lời.
Đúng vậy, cô có bệnh sợ hãi trước khi kết hôn rồi.
Mặc dù cùng Vũ Văn Bác tình cảm rất tốt cực kì vững vàng, người này có thể mỗi buổi tối lúc ngủ làm giường lay động nhìn rõ tần suất, nhưng thật sự muốn kết hôn với cô, cô thật đúng là có chút sợ sệt.
Mỗi người một cuộc sống thật tốt, làm gì cần phải bị một tờ giấy chứng hôn trói buộc chứ?
"Nói!" Vũ Văn Bác nhìn cô ngây ngốc cười, cô gái này rõ ràng đang chuẩn bị lẩn tránh trọng tâm đề tài, nhưng trong lòng thủy chung vẫn không cách nào tiếp tục cứng rắn, thậm chí còn bất tri bất giác mềm mại phối hợp.
"Nói gì?" Y Hi Nhi có chút không giải thích được, muốn cô nói cái gì đây?
Không phải đâu? Gần đây Vũ Văn Bác mặc kệ cô luôn quản thúc trông nom cô, chẳng lẽ muốn nhân việc này để cho cô nói ra 1500 chữ đã khắc sâu vào nhận thức, sau đó nói mình về sau tuyệt đối không tái phạm, cuối cùng van xin Vũ Văn Bác đại nam nhân này nói cô là cô gái nho nhỏ không hiểu chuyện, cô là vi phạm lần đầu nên hãy bỏ qua sao?
Đây cũng không phải trường học, làm ơn!
Y Hi Nhi bĩu môi, trong lòng trăm lần nghĩ ngợi liền muốn đem cô điểm tâm địa gian giảo phát sinh quấn quanh thành bánh quai chèo Thiên Tân rồi, nhưng trên thực tế chỉ qua mười giây đồng hồ.
Vũ Văn Bác thấy Y Hi Nhi ngây ngốc, quả nhiên là vẻ mặt không rõ chân tướng biểu tình, thở dài.
"Cho anh lý do, nếu không ngày mai anh sẽ trực tiếp dẫn em đến lễ đường kết hôn." Không gả cho anh, thì cũng phải cho anh một lý do chứ, cái nha đầu này đúng là không có tim không có phổi.
"A không được nữa không được á..., không thể kết hôn, em. . . . . ." Y Hi Nhi gấp đến độ thiếu chút nữa từ trên đùi Vũ Văn Bác lăn xuống, thật may là tay mắt Vũ Văn Bác lanh lẹ, một tay kéo hông của Y Hi Nhi lại, mới khiến Y Hi Nhi may mắn thoát nạn.
"Em làm sao vậy?" Vũ Văn Bác chau chau mày, anh chờ.
"Em. . . . . . em. . . . . . em cảm thấy anh không coi trọng hôn lễ, người ta kết hôn đều có cầu hôn , anh không có, em mới không cần gả cho anh, không có thành ý." Y Hi Nhi lập tức tìm cho mình một lý do, cô nói rồi đó, cô chính là một người rất cơ trí khôn vặt.
"Anh đã cầu hôn hai lần rồi." Vũ Văn Bác xụ mặt xuống, chẳng lẽ hai lần này cô đều đang ngủ sao? Không có nghe được lời cầu hôn của anh?
"Này lúc đó cũng tính sao, anh căn bản là ra lệnh cho em không phải sao? Chính anh lặp lại lần nữa, anh cầu hôn như thế sao?" Y Hi Nhi khó chịu nói, vốn là chỉ là cưỡng từ đoạt lý (già mồm át lẽ phải), nhưng vừa nghĩ tới Vũ Văn Bác không coi trọng hôn lễ, trong lòng lại khó chịu rồi.
Cho nên nói, lòng của phụ nữ, như kim dưới đáy biển a.
Lúc này Y Hi Nhi rất rối rắm, vừa không muốn gả cho Vũ Văn Bác, vừa là ghét bỏ Vũ Văn Bác không đủ thành ý.
Cái hộp này, Vũ Văn Bác bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cầu hôn lại lần nữa, đưa đến trước mặt của Y Hi Nhi vẫn còn đang bĩu môi nghiêng đầu, xoay mặt quay về phía mình, trịnh trọng nói: "Chúng ta kết hôn đi."
Y Hi Nhi nhìn qua xem lại, sau đó khóe miệng giật giật, chân mày run lên.
Đúng vậy, đây chính là Vũ Văn Bác đang cầu hôn rồi, lời tuy không dễ nghe, nhưng miễn miễn cưỡng cưỡng cũng xem như là được. Nhưng là, chẳng qua các từ ngữ cộng với nét mặt và giọng nói của Vũ Văn Bác, rõ ràng như đang ra lệnh cho người ta.
Đây quả thực là quá khinh người, Y Hi Nhi chuẩn bị khởi nghĩa vũ trang rồi.
"Anh xem, anh xem, chính anh thử coi lại lương tâm một chút, lời này của anh nghe ra được một chút xíu thành ý nào sao? Không có chứ gì? Chính anh cũng cảm thấy không có, vậy một cô gái rụt rè quen được chiều chuộng như tôi đây sao lại có thể đồng ý chứ? Tôi dù muốn đồng ý thì trời cao cũng sẽ không đồng ý." Y Hi Nhi tức giận quát, không nói không sao nhưng vừa nói thì thật đúng là chuyện trẻ con rồi.
Không được không được, cô phải rời khỏi Vũ Văn Bác, nếu không vừa nhìn thấy anh tâm tình liền bị kích động.
Vì vậy, Y Hi Nhi lấy một loại tốc độ tựa hỏa tiễn, bay thẳng mà chạy đi.
Vũ Văn Bác còn lại một bên tự hỏi, đến tột cùng muốn cầu hôn thế nào mới là có thành ý đây?
Vì vậy, buổi tối hôm đó Vũ Văn Bác lần nữa mở máy vi tính của anh ra, Bách khoa vừa nhập vào có đề cập đến nhiều mấu chốt quan trọng của từ cầu hôn.
Dĩ nhiên, nó cho ra kết luận trước sau như một rất nhiều nhiều nữa..., vì vậy anh lại một lần nữa phải phiền não.
Chỉ là, tối thiểu anh cũng không có uổng phí hơi sức, biết cầu hôn phải có chiếc nhẫn kim cương mới được, vì vậy anh lập tức tìm người thiết kế một chiếc nhẫn kim cương cực kỳ thích hợp với Y Hi Nhi .
Vì vậy, ba tuần trước. . . . . .
Vũ Văn Bác đang đầy nhiệt tình cầm một cái hộp giống hộp đựng chau báu màu đỏ của hiệu Cartier đi tới bên người Y Hi Nhi, đáng tiếc, ngay lúc đó Y Hi Nhi mới vừa từ trong hoa viên chui ra khắp người bẩn thỉu, bất quá Vũ Văn Bác căn bản cũng không để ý.
Chiếc nhẫn kim cương hoa lệ, mang đầy một cam kết rằng cuộc đời này không đổi, ánh sáng lộng lẫy vây quanh xuyên qua chiếc nhẫn kim cương.
Vũ Văn Bác tin tưởng, lần này cầu hôn nhất định có thể thành công, vì vậy, anh lộ ra nụ cười ưu nhã và tự tin.
Một gối quỳ xuống, đùi phải trước chạm đất, sau đó, chân trái xoay 90 độ, thân trên rất thẳng, cằm khẽ nâng, hai mắt ẩn tình, trong biểu cảm lộ ra nhẹ nhõm rồi lại mang theo nghiêm túc, nghiêm túc rồi lại mang theo thâm tình khẩn thiết, thâm tình khẩn thiết rồi lại mang theo đầy nhiệt tình, quan trọng nhất là bên trong đôi mắt tràn đầy chân thành, sau đó tay phải cầm chiếc hộp, hướng lên thành góc 50 độ.
Tất cả tất cả động tác cùng vẻ mặt đều là căn cứ vào Vũ Văn Bác nhiều ngày tâm huyết nghiên cứu đúc kết ra được, chính anh cũng cảm thấy đã có thể nói là hoàn mỹ, nhất định có thể cầu hôn thành công.
Dĩ nhiên, một mỹ nam cực kì hấp dẫn, trong tay đang cầm một chiếc nhẫn kim cương vượt qua cả cực hạn của vẻ đẹp, một chiếc nhẫn được thiết kế không chút nào có thể nghi ngờ về giá trị, viên kim cương của chiếc nhẫn còn sáng chói mắt, ánh sáng lóng lánh, chỉ cần là phụ nữ thì đều sẽ say lòng.
Vì vậy, Y Hi Nhi mặt tràn đầy lệ nóng ( nhưng thật ra là mới vừa từ vườn hoa bò ra không cẩn thận khiến cho đóa hoa chạm vào trong mắt) nhận lấy chiếc nhẫn kim cương.
Vũ Văn Bác cho là lần này thành công, trong lòng bach sắc tinh ranh hô to"Vui vẻ vô cùng vui vẻ", đáng tiếc, Vũ Văn Bác không còn kịp vui mừng, liền lại muốn khóc.
Thì ra là, Y Hi Nhi sau khi nhìn một chút, vốn đã bị hấp dẫn, thiếu chút nữa liền thần chí không rõ mà chuẩn bị đón nhận, có điều đến cuối cùng một tia lý trí làm cho cô nhất thời tỉnh táo lại, dữ dội gặm gặm chiếc nhẫn kim cương.
Nhìn động tác của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác vẻ mặt đầy vạch đen, người len lén núp ở phía sau xem trò vui càng thêm nổi vạch đen đầy khuôn mặt, nhất là lấy Cố Nhã Thuần làm tiêu biểu.
Chỉ thấy cách sau lưng Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi mười mét ngoại trừ phía sau một cây đa đại cổ thụ, Đoan Mộc Thác chặn ngang ôm lấy Cố Nhã Thuần lùi về phía sau, nhưng Cố Nhã Thuần lại đang giương nanh múa vuốt một lòng muốn trước mặt của Y Hi Nhi kích động, sau đó cạy đầu của cô ta ra, xem một chút dáng dấp bên trong là vật gì.
"Thật, thật đắt chứ?" Y Hi Nhi cố ý ngu ngốc và vật chất hỏi.
Trời mới biết, viên kim cương này trải qua tay bao nhiêu người thợ, dơ bẩn cũng chắc đều đã ૮ɦếƭ sạch, chỉ là vì chán và muốn phá hư không khí, cô vẫn dằn lòng yêu chiều mở miệng của cô ra gặm hai cái, cũng không biết có tồn tại chất khoáng gì có hại trong đó không.
Có điều kim cương loại này nếu nói đắt giá xa xỉ phẩm, sẽ không có thôi.
Y Hi Nhi vẻ mặt phong phú nhìn tới trước kim cương trong tay, trên mặt chuyển đổi nhiều loại vẻ mặt.
Không có cách nào a, ai kêu cô từ nhỏ đã là cô nhi, về sau lớn lên cũng không có cái chí khí gì, đừng nói loại kim cương đắt tiền này, dù là nhẫn vàng cô cũng đều không chịu mua cho mình một chiếc làm sao có thể biết kim cương đến tột cùng là cái thứ gì, nhiều lắm chỉ biết là cái thứ xa xỉ phẩm là đủ rồi, bên trong có chất khoáng, cô đi chỗ nào biết đây.
Thật vất vả gặp được Vũ Văn Bác cuộc sống mới cải thiện, nhưng cô căn bản cũng không có cơ hội tiêu tiền, dù sao muốn cái gì thì có cái đó, không cần cô mở miệng, Vũ Văn Bác đã giúp cô làm cho ngay ngắn rõ ràng rồi, cô chính là một phế nhân.
"Mắc như vậy, có thể đổi được không ít tiền chứ? Không bằng. . . . . . Anh cho em tiền mặt thì như thế nào?" Y Hi Nhi lại một lần nữa không có khí tiết lôi tiếng người nói ra khỏi miệng.
Tâm ý Vũ Văn Bác nguội lạnh, chỉ là rất nhanh ý chí chiến đấu liền lại lần nữa bốc cháy lên.
"Gả cho anh được không? Thâи áι, anh sẽ cả đời. . . . . ."
"Ghê tởm ૮ɦếƭ em, cái gì mà thâи áι, anh cũng không phải là phục vụ khách hàng mua đồ." Không cho Vũ Văn Bác nói xong, Y Hi Nhi đánh trước cắt đứt lời nói của Vũ Văn Bác, thuận tiện đem Vũ Văn Bác từ dưới đất đỡ dậy.
Nhưng Vũ Văn Bác không muốn đứng dậy, Y Hi Nhi nào có thể di chuyển được Vũ Văn Bác đây?
Cho nên, chỉ thấy trong hoa viên lớn như vậy, hai người Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi cứ lôi lôi kéo kéo, so tài chơi trò kéo co.
"Y Hi Nhi!" Vũ Văn Bác nổi giận gầm lên một tiếng.
"Đến!" Y Hi Nhi lập tức buông tay, tư thế đứng chào của quân quân.
"A a. . . . . ." Y Hi Nhi quên mất mình đang cùng Vũ Văn Bác tranh tài kéo co, thân thể còn không đứng vững liền vội vã chào theo nghi lễ quân đội, cả người trực tiếp tráng lệ nhào xuống. Vũ Văn Bác vì không muốn Y Hi Nhi bị thương, không thể làm gì khác hơn là ném hộp trang sức trong tay, đưa tay đỡ lấy thân thể Y Hi Nhi.
Vì vậy, một màn cầu hôn lại lần nữa ảo não kết thúc rồi.
Cũng bởi thế, buổi tối hôm đó Vũ Văn Bác vì phát tiết lửa giận trong lòng, khiến Y Hi Nhi ba ngày không xuống giường được, nằm trên giường kêu rên đủ các kiểu.
Ống kính cắt lần nữa, hai tuần lễ trước. . . . . .
Vũ Văn Bác lần này không thể nhịn được nữa, lần này anh không thèm chú ý thân phận của mình nữa, triệu tập mọi người cùng nhau họp, bày ra cho anh một kế hoạch, nếu lại không lấy được Y Hi Nhi, anh cảm giác mình nhất định sẽ ngã bệnh, bị Y Hi Nhi tức ૮ɦếƭ, tức tức , anh sẽ muốn hộc máu bỏ mình.
Chỉ thấy trong phòng họp tập đoàn điện tử to lớn của hội Liệt Diễm đang hội nghị, cực kỳ náo nhiệt.
Cố Nhã Thuần cảm xúc cao dữ dội, các loại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, các loại đề nghị khẩu vị nặng kịch liệt cùng bày ra, các loại hận không thể đem mình thành đại diện của Vũ Văn Bác đi uy Hi*p Y Hi Nhi kết hôn.
Đoan Mộc Triển vẫn yên tĩnh, nhưng cũng sẽ cho ra vài ý kiến có tính xây dựng. Anh bây giờ cũng rất phiền não, mà ngọn nguồn phiền não chính là Đinh Tiểu Vũ cái cô nàng không tim không phổi quên anh sạch sẽ không còn một mảnh.
Đoan Mộc Thác cảm xúc cũng không đủ khiêm tốn, tại sao? Bởi vì đấu tranh giữa anh và Cố Nhã Thuần vẫn chưa kết thúc. Nếu lần này đề nghị của người nào thành công được sử dụng, vậy chẳng phải người đó là người thắng cuộc, cho nên anh cũng ở đây vắt hết óc suy nghĩ.
Tây Môn Dật cơ hồ chính là một người tàng hình, anh lần này ngoài tới đáp ứng lời triệu tập ra, quan trọng nhất là muốn tìm được cái cô gái mất tích đó, Lâm Hựu Lật, can đảm dám mất tích dưới con mắt của anh. Anh hầu như đã tìm khắp tất cả các nơi cô có thể tìm đến, nhưng Lâm Hựu Lật giống như là biến mất trên thế giới này một dạng, khiến cho anh vừa yêu vừa hận.
Dịch Đình không có mặt trực tiếp ở đây, bởi vì bây giờ Dịch Đình là người đứng thứ hai của hội Liệt Diễm rồi. Tây Môn Dật rời đi, bỏ lại đại cục cho một mình cô, cho nên cô chỉ có thể thông qua video điện tử tới tham gia lần hội nghị cầu hôn này.
Dịch Đình trong sự nghiệp nổi lên làm tất cả mọi người rất bất ngờ. Cũng không có ai nghĩ đến Dịch Đình lại có tư chất thiên bẩm như thế, giống như bẩm sinh đã là thích hợp sinh trưởng trong giới xã hội đen. Cũng có thể nói Dịch Đình khát máu đến mức liều mạng, hay là Dịch Đình thật sự lãnh huyết làm cho người khác phải sợ, hoặc là nói cô tiêu chuẩn tương đối lớn. Tóm lại cô thành công trong vài tháng ngắn ngủn ,nhảy một cái liền trở thành người hội đứng thứ hai Liệt Diễm, còn làm cho mọi người cảm phục, đây là bản lãnh cô không muốn người biết .
Mà giờ khắc này, Dịch Đình đang cùng Lam Lăng Thiên hai người đấu đến một mất một còn, hận không thể đem đối phương cắt thành 18 khúc rồi nấu.
Đoan Mộc Triển, Đoan Mộc Thác mặc dù vẫn còn mang thân phận trong hội Liệt Diễm, nhưng trên thực tế bọn họ đã mặc kệ không để ý gì đến hội Liệt Diễm rồi, toàn tâm toàn ý trên bạch đạo khai sáng sự nghiệp tập đoàn của Vũ Văn.
"Không cần phải nói cái gì nữa, trực tiếp đem cái người Y Hi Nhi đáng ૮ɦếƭ đó đánh bất tỉnh kéo vào hôn lễ, gọn gàng." Cố Nhã Thuần nói xong miệng lưỡi đều đã khô, sau khi uống vô số chén nước, cũng không chịu được nữa.
"Hừ hừ, cô gặp qua cái hôn lễ nào có cô dâu hôn mê bất tỉnh sao?" Đoan Mộc Thác lập tức châm chọc.
"Vậy không thì anh nói phải làm thế nào? Cái gì cũng không được, dứt khoát không cần kết hôn luôn đi, dù sao nha đầu ૮ɦếƭ tiệt nhà tôi vốn cũng đang sợ, không kết hôn là tốt nhất, lão đại nhà anh gấp gáp cũng không liên quan gì tới tôi." Cố Nhã Thuần giận đến nói hết lời thô tục ra.
"Này này, cô có ý tứ gì? Chúng ta tụ hội mục đích là cái gì cô không quên chứ? Chính là nha đầu nhà cô quá khó khăn nên chúng ta mới ở chỗ này, cô bỏ cuộc trực tiếp tuyên bố đầu hàng cũng được, tôi không ngại." Đoan Mộc Thác lưu manh nói.
Lập tức, bên trong phòng họp chỉ còn lại Cố Nhã Thuần cùng Đoan Mộc Thác cãi nhau, những người khác yên lặng nghe bọn họ nói chuyện, hoặc là có đăm chiêu riêng.
Video kia đột ngột tắt, hình ảnh Dịch Đình chợt biến mất một lát.
"Ai ai. . . . . . An tĩnh một chút, hãy nghe tôi nói." Dịch Đình hưng phấn giơ lên cái gì đó trong tay cô, vui vẻ nói, trên mặt có thể kêu là làm một bộ ngây thơ trong sáng, cũng được xem là một thiên thần hồn nhiên đáng yêu a.
Nếu lúc này Lam Lăng Thiên nhìn thấy cô gái cùng mình tranh đấu có qua có lại cư nhiên không phải có dáng vẻ độc ác sắc bén giống như anh nghĩ lại cũng không phải là mạnh mẽ giống như Cố Nhã Thuần đến đàn ông đều phải yếu đuối dưới chân, đoán chừng trong lòng đã muốn ૮ɦếƭ.
"Cô nghĩ cũng rất ngây thơ, trực tiếp bị loại." Đoan Mộc Thác trực tiếp ngắt lời. Dịch Đình kia nói cực kỳ không đáng tin cậy.
"Anh mới không đáng tin cậy, lão nương đây nói thì tuyệt đối là bày ra kế sách vô địch vũ trụ, đừng nói là cái nha đầu hư Y Hi Nhi này, mười người cũng làm cho hắn chỉ có tới chớ không có lui." Dịch Đình nói xong hả hê cười.
Những người khác còn lại giật giật. . . . . .
Cái gì gọi là chỉ có tới chớ không có lui? Đây cũng không phải ở hội Liệt Diễm tranh địa bàn, đoán chừng cô gần đây tranh rất nhiều địa bàn.
"Nói!" Vũ Văn Bác rốt cuộc nâng mí mắt.
Chỉ cần có thể khiến Y Hi Nhi cam tâm tình nguyện gả cho anh, cái gì cũng không thành vấn đề.
Chỉ là. . . . . . Kế tiếp khi Dịch Đình nói, khiến tất cả nam nhân đều đỏ bừng cả mặt, Cố Nhã Thuần được gọi là bà già xử nữ đã sớm chạy trốn như một làn khói vô ảnh vô tung (không bóng không dáng).
Vì vậy. . . . . . Vũ Văn Bác cuối cùng sử dụng cái đề nghị khẩu vị nặng tới cực điểm này.
Chỉ thấy, một đêm khuya gió lớn, vạn vật yên tĩnh, toàn bộ mọi thứ đều rất im lặng, không một tiếng động.
Một màn tràn đầy mập mờ, trên chiếc giường lớn một nam một nữ đang kịch liệt vận động, thanh âm kia quả thật làm người ta nghe xong xương cũng mềm nhũn ra.
Ở thời điểm cực kỳ cực điểm, Vũ Văn Bác ra sức, Y Hi Nhi bắt đầu phiêu phiêu dục tiên (chắc không cần giải thích), ý chí đã không còn tỉnh táo, ánh mắt mơ màng, đại não ngừng suy nghĩ, lúc này Vũ Văn Bác trong thời gian ngắn ngủi mở máy ghi âm giấu dưới cái gối ra.
"Có muốn hay không?"
"Muốn."
"Muốn gả cho anh chứ?"
"Muốn."
Đối thoại ngắn gọn, Vũ Văn Bác hài lòng cười, tiếp tục phục vụ nâng niu cô gái nhỏ của anh, ban đêm, cũng tại nơi đây mập mờ từ từ trôi qua.
Vì thế, ba ngày trước. . . . . .
Vũ Văn Bác cầm máy ghi âm mở cho Y Hi Nhi nghe, Y Hi Nhi ở đỏ bừng cả mặt, bên trong đôi mắt cũng văng tia lửa Gi*t người ra khắp nơi.
Loại chuyện như vậy, không thể thừa nhận, thừa nhận thì xong rồi, cả đời này sẽ bị phá hủy.
Sau này về sau, nếu là con cháu cô hỏi"Mẹ (bà nội), năm đó ba (ông nội) con cầu hôn như thế nào?" (lại lôi con cháu ra)
Chẳng lẽ muốn cô nhìn các con cháu như thiên thần hồn nhiên đáng yêu nói là tại thời điểm kịch liệt vận động nào đấy cầu hôn sao?
Má ơi, nghĩ đến cảnh tượng đó, Y Hi Nhi trước hết đã lạnh mình.
Loại chuyện như vậy, kiên quyết không thể xảy ra, một khi xảy ra, đó chính là bi kịch cuộc đời của cô nha.
"Hừ! Ai biết đây là người nào đang nói chuyện? Em không có ấn tượng, có phải là anh ghi âm người khác nói không?" Tóm lại, Y Hi Nhi quyết định, đổ thừa tới cùng là được.
Vũ Văn Bác thở dài, anh biết Y Hi Nhi tuyệt đối sẽ không thừa nhận, thật may là anh sớm có chuẩn bị.
Lặng lẽ xoay người, rời đi, đi về phía phòng khách bật TV.
Y Hi Nhi cười, cô đã thành công.
"A a. . . . . ."
"Ừm. . . . . ."
Nghe được âm thanh mập mờ, da Y Hi Nhi đều muốn nổ tung, lấy tốc độ ánh sáng đi tới bên người Vũ Văn Bác, chắn TV lại, sau đó nhanh chóng ra sức nhấn vào nút tắt.
"Anh. . . . . . anh đồ vô sỉ này!" Người nào đã đem loại chuyện đó ghi lại rồi.
"Là em không thừa nhận, hiện tại anh chỉ cho em xem chứng cớ mà thôi." Vũ Văn Bác vô tội nói. Anh cũng chỉ là cho xem chứng cớ mà thôi a, có làm chuyện gì tội ác đầy trời sao? Nhưng mà gương mặt tiểu bảo bối của anh hồng hồng thật đúng là đáng yêu, làm người ta không nhịn được nghĩ đến muốn cắn một cái.
"Em. . . . . . em. . . . . ." Y Hi Nhi giận đến nói không ra lời, cái này nếu thừa nhận thì phải kết hôn, không thừa nhận thì còn không biết Vũ Văn Bác sẽ cầm cái băng ghi hình này đi làm gì đây?
"Hôn lễ là ba ngày sau, cô vợ nhỏ của anh." Vũ Văn Bác vui vẻ ôm thân thể mềm mại của Y Hi Nhi .
"Ba ngày. . . . . . Anh. . . . . ." Y Hi Nhi vô cùng tức giận, cái gì mà ba ngày. Đây rõ ràng chính là sớm đã có âm mưu, chỉ có cô là cô dâu mà thật sự chẳng hay biết gì.
"Đừng kích động, em kích động, anh cũng kích động vậy." Mới vừa thấy hình ảnh mê người của Y Hi Nhi trong băng ghi hình, anh sớm đã ở nổi lên một ngọn lửa trong lòng rồi.
Nghĩ đến là liền làm, Vũ Văn Bác mở đôi môi nóng như lửa, ngậm vành tai Y Hi Nhi . . . . . .
Như thế, tất cả mọi chuyện cũng thuận nước đẩy thuyền tiến hành.
Một ngày trước. . . . . .
Y Hi Nhi xấu hổ cả một buổi tối không ngủ ngon giấc, cô quyết định cùng Vũ Văn Bác giữ một khoảng cách, thời gian là ba năm, nếu không, thể diện của cô ném đi được rồi.
Thật ra thì, thể diện của cô cùng chuyện này căn bản không có nửa xu quan hệ, thật ra là tức giận vì hành động việc làm của Vũ Văn Bác, nhưng cô lại không thể phản kháng cho nên chỉ có thể phát tiết một chút trong tư tưởng như vậy mà thôi.
Đêm đó, không phải là nguyệt hắc phong cao dạ (thích hợp làm chuyện xấu), mà là đêm trăng sáng sao thưa.
Y Hi Nhi tự cho là mình trốn trong thư phòng là đã an toàn, Vũ Văn Bác cũng sẽ không thể quấy rầy cô, vì vậy cô liền yên tâm.
Nhưng mà trong thư phòng căn bản không có chuẩn bị áo ngủ, vì vậy khi cô tắm xong trần trụi đứng ở trong phòng tắm, trong lòng rất muốn khóc.
Bên ngoài chằng chịt là người của hội Liệt Diễm, Vũ Văn Bác vì phòng ngừa cô đào hôn nên triệu tập một trăm người thay phiên canh gác, ngay cả con ruồi cũng không thể ra vào.
Hiện tại cô nên làm gì? Lớn tiếng la lên thật không có có mặt mũi, không la lên thì buổi tối cô không thế ngủ.
Chỉ là, Y Hi Nhi căn bản không cần lo lắng, bởi vì Vũ Văn Bác rất nhanh liền giải cứu lúc cô lúng túng, dĩ nhiên, giá cao là cả đêm N lần.
Thiếu một đoạn...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc