Chúng Ta Cùng Đi Gây TôiY Hi Nhi còn chưa kịp ngồi xuống, Vũ Văn Bác đã kéo cô vào trong lòng, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo, cái cảm giác đó, làm người ta khó chịu tới cực điểm, nhất là bây giờ Y Hi Nhi cư nhiên bị người khác nhạo báng.
Cảm giác khó chịu làm cô muốn nổ tung, cắn không tới người đang lái máy bay kia, chẳng lẽ gần ngay trước mắt cô còn không cắn tới sao?
Nghĩ tới đó, Y Hi Nhi hung hăng cắn vào cổ của Vũ Văn Bác.
Vũ Văn Bác không nghĩ tới Y Hi Nhi sẽ hạ thấp đến như vậy, lập tức không có phản ứng, đến lúc kịp hiểu ra, Y Hi Nhi đã cắn tới cổ, ૮ɦếƭ vẫn còn lắm miệng, Vũ Văn Bác không dám dùng sức đẩy, không thể làm gì khác hơn là để mặc cho Y Hi Nhi giống như ma cà rồng đang cắn xuống vai anh.
Nếm có mùi vị của máu, Y Hi Nhi lúc này mới hài lòng buông ra.
"Hài lòng chứ? Mùi vị thế nào?" Vũ Văn Bác có chút hăng hái hỏi, nhận thấy xung quanh yên lặng nhân viên phục vụ đưa băng gạc tới, dán chỗ vết thương vừa bị Y Hi Nhi cắn.
Sợ rằng trên thế giới chỉ có Vũ Văn Bác bị cắn trực tiếp phun máu tươi còn hỏi đối phương mùi vị như thế nào, Vũ Văn Bác cũng cảm thấy mình nhất định là điên rồi, lại còn cảm giác máu tươi dính ở trên môi Y Hi Nhi rất xinh đẹp, rất mê hoặc lẳng lơ.
Một tay đè ép vết thương trên cổ vẫn còn ứa máu, một tay kia ngón tay chậm rãi ᴆụng vào đôi môi mềm mại của Y Hi Nhi, mắt lộ tinh quang.
Bị Vũ Văn Bác nhìn như vậy, Y Hi Nhi sợ đến muốn trốn, giờ phút này Vũ Văn Bác thoạt nhìn rất nguy hiểm, nhưng nói không ra được là lạ ở chỗ nào, ánh mắt đó giống như là vừa ý với con thú, hơn nữa tuyệt đối là mãnh thú.
"Rất. . . . . . Ngon ." Trả lời như vậy, Vũ Văn Bác sẽ hài lòng chứ? Nghĩ mà sợ, Y Hi Nhi vâng dạ nói, co người lên , tránh ngón tay của Vũ Văn Bác.
"Vậy sao?" Vũ Văn Bác tròng mắt hơi híp lại, lấy máu tươi ở trên môi của Y Hi Nhi dính trên ngón tay đặt ở trong miệng, liếm xuống.
Lần này, thiếu chút nữa khiến Y Hi Nhi lên cơn sốc, con mẹ nó thật sự là quá dụ dỗ, Y Hi Nhi thậm chí cảm thấy một luồng nhiệt xông lên đầu, lần này đi theo lại cảm thấy hành động của Vũ Văn Bác lần này vô cùng quỷ dị, có một cảm giác nguy hiểm từ trong đáy lòng bắt đầu phát ra, không có bất kỳ dấu hiệu và lý do, Y Hi Nhi chân mềm nhũn, giống như phản ứng tự nhiên của Tiểu Bạch Thỏ khi gặp phải mãnh hổ.
"Con sai rồi con sai rồi, con không nên cám ơn cả nhà Tây Môn Dật, càng không nên thăm hỏi thân thích nhà người ta, con sửa! Nếu không cha khiến Tây Môn Dật cám ơn cả nhà con cũng được, chỉ là nhà chúng ta giờ chỉ còn lại mình con, thực sự muốn cám ơn chỉ cần cho bạc là được." Y Hi Nhi nhắm mắt lại hô to một trận.
Sau một lúc lâu, Vũ Văn Bác bật cười đầu tiên, tiếp theo là Tây Môn Dật cười ha hả.
Y Hi Nhi này, thật đúng là rất thú vị, vốn cho là nhắm mắt lại đọc mật mã ngân hàng đã rất tuyệt, bây giờ còn đến cám ơn cả nhà, Tây Môn Dật cười sắp ૮ɦếƭ rồi, thật may là, máy bay đã hạ cánh an toàn, bằng không anh còn phải kìm nén.
Y Hi Nhi mở thêm cửa sổ để hóa giải tức giận và yêu khí của Vũ Văn Bác, chỉ là chuyện tiền bạc bị Tây Môn Dật cười nhạo suốt ba ngày.
Một ngày, trời trong nắng ấm, mây xa vạn dặm.
Y Hi Nhi gối đầu trên cánh tay, trong miệng cắn một cọng cỏ, mặc áo da màu trắng dài, nhàn nhã nằm trên bãi cỏ bên trong biệt thự, Kuala Lumpur là thành phố có bốn mùa đều là mùa xuân, cho dù là tháng Mười Hai cũng không quá lạnh.
Biết mình may mắn thoát khỏi khảo hạch, nhưng Cố Nhã Thuần thì không chắc có may mắn như vậy, một mình tác chiến, bên cạnh lại không có người quen biết, Y Hi Nhi bắt đầu cảm thấy đau lòng, dù sao Cố Nhã Thuần cũng vì mình mới có yêu cầu tham gia khảo hạch trước, nếu như theo kế hoạch ban đầu, Cố Nhã Thuần ít nhất bên cạnh còn có một người quen biết có thể giúp đỡ lẫn nhau, chỉ là đau lòng và tự trách rất nhanh liền bị thực tế tốt đẹp phá vỡ, hiện tại Y Hi Nhi nhàn nhã nghỉ phép, thành công vỗ béo được hai kí lô, làn da trắng cũng rất nhanh trở lại, nhưng vì cô luôn đỏ mặt, không nhìn rõ là đen hay trắng.
"Ah, núi sông thật tốt, thật là thích hợp để phạm tội." Y Hi Nhi vô ý thức nói, dưới tình huống bình thường Y Hi Nhi nói đều không trải qua suy nghĩ, lại càng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Chỉ là, Vũ Văn Bác bên cạnh đang cúi đầu vào máy vi tính lại tưởng thật.
Khép lại máy vi tính, Vũ Văn Bác đi tới bên cạnh Y Hi Nhi, khẽ cong eo xách người lên.
"Làm sao? Con đang hưởng thụ đấy, cha vội vàng tìm công việc kiếm tiền nuôi gia đình, chờ con nghỉ ngơi tốt liền chuẩn bị đi ra ngoài xúc tiến phát triển kinh tế, kéo GPA, mặc dù nơi này là Malaysia, chỉ là tiền của cha cũng có một phần là kiếm lời từ những người dân ở đây, cho nên con cũng không tính là sính ngoại." Y Hi Nhi ung dung lười biếng nói, Vũ Văn Bác mất hứng xách Y Hi Nhi tựa như xách 乃úp bê đi tới đi lui.
Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi liền nổi đóa, 1m58 căn bản không coi là rất lùn, dĩ nhiên ở Trung Quốc chỉ có thể không coi là kế cuối, nhưng cô cũng đâu nhỏ bé đến nỗi bị người xách đến mức như vậy? Được rồi, do cô xui xẻo, vừa khéo những người cô biết đều là người cao, không phải cô lùn, mà là người khác quá cao.
"Con không phải muốn phạm tội sao? Vậy chúng ta đi gây tội." Vũ Văn Bác thanh âm không có nửa điểm phập phồng, phảng phất như đang nói thời tiết hôm nay rất tốt ....
"Khụ!" Y Hi Nhi sợ đến mức bị sặc bởi một cọng cỏ.
Đi phạm tội? Nói có vẻ dễ ợt vậy sao?
"Yên tâm, tuyệt đối là phạm tội lớn, tội này bắt được phải ngồi tù..., bảo đảm rất thỏa mãn." Bỗng nhiên trên ven đường chui ra một người, cười híp mắt nói, trong mắt tiết ra một tia sáng giảo hoạt.
Y Hi Nhi tròng mắt hơi híp, sau khi thấy rõ ràng người vừa tới, bất đắc dĩ nói: "Đoan Mộc Triển, anh xuất hiện bất thình lình như vậy thêm cách nói chuyện rất đáng yêu, làm cho tôi rất khó tiêu hóa."
Tại sao bất đắc dĩ? Bởi vì từ khi bắt đầu cặp song sinh này, bọn họ biết được không thể một lần chơi trò chơi "Đoán một chút tôi là ai".
"Oa oa, tôi đã nói rồi khẳng định một cái liền nhận ra, quả nhiên bị tôi đoán trúng." Lúc này, con đường bên kia nhảy ra một người giống nhau như đúc người vừa nãy, ngay cả quần áo cũng mặc giống nhau.
"Các anh nhàm chán không có người tán gẫu với các anh sao? Đùa vậy thú vị sao?" Y Hi Nhi không chịu được liếc mắt, không nhìn thẳng cặp song sinh này.
Hoàng hôn, nắng chiều ngã về tây.
Thủ đô Kuala Lumpur nằm ở gần đường xích đạo, nên thành phố này có thời tiết ấm áp mang tính chất nhiệt đới biển, thời tiết nóng ẩm quanh năm. Trong ngày nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch khá nhiều, ban ngày nóng bức còn ban đêm hơi se lạnh, cho nên lúc này Y Hi Nhi mặc quần dài áo da thêm một cái khăn choàng ô vuông màu vàng đất rộng thùng thình, nhìn cô có cảm giác như người phương tây.
Kuala Lumpur được thành lập từ năm 1857 tại hợp lưu sông Gombak và sông Klang, khi đó một đội thám hiểm (người Hoa) đi đào thiếc đã đến sông Klang và bắt đầu khai thác ở khu vực Ampang - lúc đó còn là rừng rậm, một mỏ thiếc phát đạt đã được thiết lập. Và điều này đã đương nhiên thu hút các nhà buôn đến khu vực này buôn bán thiếc và các hàng hóa khác. Các nhà buôn xây dựng cửa hiệu tại hợp lưu hai con sông Klang và Gombak - từ đó thành phố này được khai sinh.
Cho đến ngày nay, mỏ thiếc đã sớm cạn kiệt, tuy nhiên sự phát triển của Kuala Lumpur không vì vậy mà dừng lại, khi hoàng hôn đến cũng là lúc trong thành phố bắt đầu rực rỡ ánh đèn, khiến thành phố như được bao phủ một sắc màu đầy sức mê hoặc của đồng tiền.
Không Tưởng Tượng Sẽ Gặp Hai NgườiY Hi Nhi đi theo Vũ Văn Bác cùng cặp song sinh đứng ở tầng chót của Tháp đôi Petronas, tòa tháp đôi này đã từng là tòa nhà cao nhất thế giới khi đo từ tầng trệt lên đến đỉnh cao nhất của tháp trước khi bị Taipei 101 qua mặt về chiều cao vào ngày 17 tháng 10 năm 2003, cũng là tòa tháp cao thứ tư thế giới.
Tại lầu cuối của Tòa tháp đôi lúc này bên ngoài bố trí như lễ đường, ánh đèn, rượu ngon, dàn nhạc, nhìn qua tựa như một party, dĩ nhiên, đây cũng chỉ là một bữa tiệc tư nhân bình thường tổ chức để đối ngoại.
Trên thực tế, nơi này chỉ có người đặc biệt mới có thể tới, mà chỉ có một bộ phận rất nhỏ được đặc biệt cho phép mới có thể tiến vào trung tâm phòng khách quý. Những người nhận được lời mời phải là những tên lừa đảo, sát thủ, kẻ phản bội hướng tới sự hòa hảo, hơn nữa người đứng đầu phải là người giỏi nhất so với những người kia, nói cách khác, đây là một trại tập trung của Hắc lão đại .
Bữa tiệc đã bắt đầu được 20 phút, một người đàn ông khoảng 60 tuổi khí độ bất phàm đứng ở phía trước, có rất nhiều người không ngừng đi tới chúc mừng ông ta, vẻ mặt a dua có kính nể có, người đàn ông đó đối với khách chỉ hơi gật đầu, mà không nói gì, mắt hướng vào người tới xem như là đáp lễ rồi.
"Này, Lão đầu kia là ai vậy? Dáng vẻ có cảm giác rất áp bức, không xem ai ở trong mắt." Y Hi Nhi nghiêng đầu tựa vào bả vai của Đoan Mộc Thác hỏi.
"Ông ta là thủ lĩnh hai nhà hắc bạch ở Bắc Mĩ, độc quyền thuốc lá và buôn bán Mα túч, cô nói hắn trâu bò không?" Đoan Mộc Thác uống một hớp sâm banh, mỉm cười nói.
Không thể không nói, ở trước mặt người khác, cặp song sinh Đoan Mộc rất có sức quyến rũ, Đoan Mộc Thác giống như trời sinh đã là quý tộc, thân sĩ ưu nhã, nói chuyện từ trước đến nay đều là mỉm cười lễ phép.
"Mẹ nó! Hắc bạch ăn sạch, cũng quá lớn lối đi, cảnh sát Bắc Mĩ đều là rắm à!" Y Hi Nhi hơi kinh ngạc, hắc bạch hai nhà đều có thể dính vào, Hắc lão đại rất nhiều, nhưng làm được như vậy là rất hiếm.
Vũ Văn Bác trong lòng có chút tức giận, nhưng lại dịu dàng nhìn Y Hi Nhi một cái, trong mắt ý cảnh cáo thoáng qua rồi biến mất, chỉ có Y Hi Nhi tinh tường nhìn thấy, hắn không thích con gái khả ái khéo léo của mình nói tục.
Y Hi Nhi lè lưỡi, lo lắng nhưng cũng may mắn đây là nơi công cộng, bình thường Vũ Văn Bác ở trước mặt người khác rất lãnh khốc, thân phận của anh giống như vương giả, mà một vương giả sẽ không tùy ý biểu hiện hỉ nộ ái ố trên mặt.
Tiếng người nói chuyện bỗng nhiên nhỏ đi rất nhiều, chỉ còn lại tiếng nhạc du dương.
"Vũ Văn đương gia, đã lâu không gặp!" Thanh âm của Johnny Dell nghe qua không giống như vẻ bề ngoài già nua của ông ta, thanh âm sang sảng tràn đầy sức sống.
Vũ Văn Bác đứng lên, bắt tay Johnny Dell, mỉm cười nói: "Hoan nghênh ông đã tới."
Ở Châu Á, Vũ Văn Bác chính là người đứng đầu trong bóng tối Johnny Dell cho dù có uy vọng cao hơn nữa, thì ở Malaysia cũng chỉ là khách, còn Vũ Văn Bác mới là chủ nhân.
"Kuala Lumpur vẫn là có sức quyến rũ, Newyork quá phồn hoa, Paris quá hương diễm, Hongkong quá bận rộn, Luân Đôn lại cổ xưa, chỉ có Thủ đô Kuala Lumpur vừa mang nét truyền thống lại kết hợp với hiện đại, khó trách Vũ Văn gia đặt tổng bộ ở chỗ này." Johnny Dell như lão già hiền lành, lời nói êm tai, đánh giá rất cao thành phố này.
"Nếu Johnny tiên sinh thích, không bằng ở lâu vài ngày, để hội Liệt Diễm có cơ hội chiêu đãi thật tốt." Vũ Văn Bác nói, đồng thời giơ ly rượu lên.
Johnny Dell uống một hơi cạn sạch, sau đó mới lên tiếng: "Lớn tuổi, chỗ ở của chính mình mới có cảm giác an toàn."
Vũ Văn Bác nghe vậy chỉ cười nhạt, Đoan Mộc Thác thông minh lấy một chiếc laptop mở ra.
"Johnny tiên sinh rõ ràng hay nói đùa, ai chẳng biết Johnny tiên sinh thân thể mạnh mẽ tráng kiện, nhất là kỹ thuật bắn súng càng làm người ta thêm cảm phục." Đoan Mộc Thác vừa vừa mở máy vi tính.
Y Hi Nhi trải qua mấy tháng huấn luyện, đối với các loại súng trên thế giới cũng có hiểu biết, nhìn bản vẽ cảnh đã được sắp xếp trên máy vi tính, kinh hãi không thôi.
Đây là loại súng kết hợp giữa súng máy tốc xạ GAU - 2B/A của không quân Mỹ với súng bắn tỉa xuyên giáp Barrett XM - 109, chức năng công kích mở rộng thêm 25 millimet đường kính, chịu đựng súng bắn tỉa hữu hiệu, trong khi giao chiến có thể nhanh chóng phá hủy áo giáp của kẻ địch, đường đạn có thể điều chỉnh, hỏa lực lại hoàn toàn không chịu kết hợp.
Loại này nếu như được đưa vào chiến trường, một khi bộc phát chiến tranh thì rất đáng sợ, bởi vì nó có thể nâng cao sức chiến đấu của một chiến sĩ lên gấp mấy lần bình thường, rất nhanh có thể phá hủy một quốc gia.
Johnny Dell mắt tỏa sáng, giống như là nhìn thấy một người phụ nữ đep quyến rũ tinh tế nhất trên thế giới
Không sai, Y Hi Nhi cảm thấy Johnny Dell nhìn bản vẽ kết cấu khẩu súng ánh mắt của ông ta quả thật giống như đang xem một tuyệt sắc giai nhân ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ.
"Quả nhiên bảo bối này làm cho người ta rất có cảm giác an toàn, Đoan Mộc tiên sinh quả nhiên là người sáng tạo súng tuyệt đỉnh." Johnny Dell nhìn Đoan Mộc Thác ánh mắt tràn đầy thưởng thức, tối nay trong ánh mắt của ông ta lộ ra cực kỳ có nhân tính.
Johnny Dell đã tuổi gần 70 rồi, con người vốn rất sợ ૮ɦếƭ đó là điểm chung của loài người, đặc biệt khi người đó càng nắm nhiều quyền lực, bởi vì để có thể lên cao, ông ta càng muốn nhiều người phải ૮ɦếƭ, số tuổi ngày càng tăng, ông ta càng cần nhiều thứ để có thể bảo vệ mình được an toàn.
"Vũ Văn gia, chúng ta sẽ đi thẳng vào vấn đề, bảo bối này có bao nhiêu tôi muốn lấy hết." Johnny Dell khi nói, vẫn nhìn chằm chằm bản vẽ kết cấu trên máy vi tính.
"Kiểu súng tự động mới có một tên gọi là ‘ Benihime ’ (hồng cơ), một khi bắn ra nhất định máu nhuộm cả vùng đất, khả năng và tên gọi của nó như nhau đều rất đẹp, giống như là một cực phẩm làm trí mạng mỹ nhân." Đoan Mộc Thác không đợi Vũ Văn Bác mở miệng, liền giới thiệu.
Đối với lần buôn bán này, Vũ Văn Bác toàn quyền giao cho Đoan Mộc Thác, dĩ nhiên là để tự mình Đoan Mộc Thác phụ trách, dù sao hôm nay Vũ Văn Bác chỉ có mục đích mang con gái tới xem một chút, thuận tiện bổ sung thêm kiến thức mà thôi.
" Ý của Đoan Mộc tiên sinh. . . . . ." Johnny Dell cũng không có mất hứng.
"Cực phẩm mỹ nhân dĩ nhiên là vật phẩm quý hiếm, chỉ là, hội Liệt Diễm chúng tôi còn chế tạo được tám thứ cực phẩm ‘ Benihime ’, không biết Johnny tiên sinh có thích hay không." Đoan Mộc Thác thu hồi Laptop, nhướng cao lông mày hỏi.
"Tôi luôn luôn không nhúng tay vào quân hỏa, chính là biết một ngày còn có hội Liệt Diễm, thì tôi cũng không có đất đặt chân, hôm nay thấy hội Liệt Diễm nhân tài xuất hiện, quả nhiên quyết định lúc đầu của tôi cùng hội Liệt Diễm kết giao bằng hữu không có tính sai." Johnny Dell hiển nhiên thật vui mừng, thấy rõ vẻ tính toán rất phức tạp ‘ Benihime ’, có tám thứ đã đủ rồi.
"Đã như vậy, chúng ta vì tình bằng hữu lâu dài cạn một ly." Vũ Văn Bác đúng lúc giơ ly rượu lên.
Toàn hội trường một không khí hoà thuận vui vẻ, nhìn qua không giống như là cuộc hội ngội của các Lão đại Xã Hội Đen, ngược lại giống như là một đám người tinh anh trong xã hội đang tụ họp.
Y Hi Nhi không nghĩ tới xã hội đen nói chuyện làm ăn sẽ đơn giản như vậy, đơn giản đến mức cô có chút kinh ngạc, sao không giống như trong phim xã hội đen Hồng Kông cầm dao và súng liều mạng sao?
Chín trăm vạn Đô-la một khẩu súng, khái niệm gì vậy?
72 triệu Đô-la! Trời! Khó trách tất cả mọi người đều muốn giả mạo xã hội đen, xem người ta kiếm tiền thế nào, nhìn lại mình liều sống liều ૮ɦếƭ kiếm tiền lại được quá ít!
Y Hi Nhi nghĩ đến mấy con số kia bắt đầu nhụt trí.
Y Hi Nhi vốn không thích dùng đại não để suy nghĩ, nhất là khi tâm tình xuống thấp mắt liền biến thành trắng dã.
Mới vừa từ nhà vệ sinh nữ đi ra, Y Hi Nhi vừa quay đầu cư nhiên trực tiếp tiến sát vào trong nhà vệ sinh nam.
May mắn chỉ có một người đàn ông, cô biết người đó, không may nhà vệ sinh nam trừ mấy người đàn ông ở ngoài còn lại là một phụ nữ, mà người phụ nữ này cô cũng biết.
Gác mọi chuyện qua một bên, chỉ riêng chuyện ở nước ngoài có thể ᴆụng phải hai người quen biết thật ra là một niềm kiêu hãnh, nhưng vấn đề hiện tại là hai người này đang làm một động tác dường như có độ khó rất cao, hình như cô gái đó đem chân vòng ngang hông người đàn ông, nửa người trên ngửa ra sau trực tiếp nằm ngang ở trên bồn rửa tay.