Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ - Chương 20

Tác giả: Trần Tiểu Na

Cha, Có Thể Không Ở Chung?
Sau buổi hôn lễ, Tây Môn Dật bị triệu hồi khẩn cấp về Italy, trong hai ngày Vũ Văn Bác toàn bộ mọi chuyện giao lại cho Tây Môn Dật, sau đó đi thẳng tới Hạ Môn. Nhưng Vũ Văn Bác không vội vã đi tìm Y Hi Nhi, mà thông qua hội Liệt Diễm thu thập tất cả tư liệu liên quan đến Y Hi Nhi.
Trước đây, Tây Môn Dật đã từng điều tra Y Hi Nhi, nhưng lại bị Vũ Văn Bác cản lại. Cho nên chỉ biết Y Hi Nhi là cảnh sát Trung quốc, những thứ khác cũng không biết, lần này, tư liệu Vũ Văn Bác lấy được bao gồm quá trình từ nhỏ đến lớn của cô. Thậm chí đã bị bệnh gì dùng thuốc gì, từng học thi mấy lần, thậm chí bạn bè thân mật nhất cũng bị liệt vào đối tượng điều tra.
Sau đó, Vũ Văn Bác mới đến trước mặt Y Hi Nhi, lần này, sẽ không buông tay.
Cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên, Y Hi Nhi nuốt nước miếng, thanh âm có chút suy yếu: "Con. . . . . . Đói bụng rồi."
Mặc dù biểu hiện lần này của Vũ Văn Bác dịu dàng hơn những lần trước, nhưng Y Hi Nhi lại cảm thấy Vũ Văn Bác sắp sửa phun trào lửa giận.
Người đàn ông này, càng tức giận, càng dễ nói chuyện.
Cảnh báo nguy hiểm trong lòng Y Hi Nhi nhấp nháy đèn đỏ, có chút lo sợ.
Nhìn giường mềm mại của mình bị thân thể cao lớn của Vũ Văn Bác chiếm cứ, Y Hi Nhi máu nóng xông lên đầu.
Muốn lấy chổi đuổi đánh Vũ Văn Bác ra khỏi cửa, còn không thì đóng cửa thả chó. Chỉ tiếc cây chổi hôm trước vừa bị hư chưa kịp mua, trong nhà cũng có một con chó, nhưng chỉ là thú ngồi bông, là fan của Dịch Đình tặng. Mà Dịch Đình không cần, vì vậy đến phiên cô.
Vũ Văn Bác nhàn nhã ngồi trên giường màu hồng, hai chân bắt chéo, nhìn gian phòng nhỏ ấm áp, không biết suy nghĩ cái gì.
Thở dài, Y Hi Nhi đứng thẳng cung kính dâng lên một ly cà phê, như đứa trẻ làm việc sai.
Nhận lấy cà phê, ngửi mùi vị khẽ nhíu mày, loại cà phê loãng anh không uống, nhưng nếu là con gái đưa lên , Vũ Văn Bác rất nể mặt uống một hớp.
Ánh mắt Y Hi Nhi vẫn không dời khỏi Vũ Văn Bác, thói quen nghề nghiệp bắt cô dưới mọi tình huống đều phải giữ tỉnh táo quan sát cẩn thận, cho nên không bỏ sót bất cứ vẻ mặt nào của Vũ Văn Bác.
Cũng đúng, người ta cao cao tại thượng, làm sao lại uống loại cà phê loãng này?" Cà phê bình dân rất khó uống? Nếu không ngài ra quán cà phê uống đi, xuống lầu quẹo trái 30m, rồi quẹo phải 200m thì có một quán cà phê, ngài đi thong thả, không tiễn!"
Vũ Văn Bác nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn Y Hi Nhi thật sâu, Y Hi Nhi sợ đến mức tay chân hốt hoảng, chỉ sợ không đuổi được vị Đại Phật này.
Vũ Văn Bác buông cái ly trong tay, hướng Y Hi Nhi ngoắc ngoắc.
Nhìn ánh mắt không cho phép kháng cự, Y Hi Nhi ngoan ngoãn đến gần.
Đưa tay vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác mỉm cười nói: "Hiểu rõ sai lầm rồi chưa?"
Lỗi? Cái gì lỗi? Mẹ, lão nương làm gì sai? Chẳng lẽ trở về nhà mình cũng sai lầm sao? Y Hi Nhi nổi giận, trong mắt bốc lên ngọn lửa nhỏ hừng hực.
Vũ Văn Bác lạnh nhạt nhìn thoáng qua Y Hi Nhi, khẽ nheo lại phượng nhãn(mắt phượng) hẹp dài, ngọn lửa nhỏ trong mắt Y Hi Nhi lập tức dập tắt.
Cúi đầu, Y Hi Nhi trong lòng len lén thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Vũ Văn Bác , sau đó mới giương lên mỉm cười ngọt ngào , "Biết cha, con về sau nhất định nghe lời, cố gắng làm việc, khiến tất cả mọi người yêu thích con."
Y Hi Nhi thông minh lập tức đổi mặt lấy lòng Vũ Văn Bác, lại gải thích lập trường kiên định ở lại Hạ Môn. Nói giỡn, Cố Nhã Thuần thiên tân vạn khổ mới cứu mình ra khỏi hội Liệt Diễm, nếu không hảo hảo quý trọng, Nữ Ma Đầu nhất định sẽ đem mình róc xương lóc thịt .
Nhướng mày, Vũ Văn Bác lần nữa cầm cà phê nhẹ nhàng lướt qua một cái, giống như vô ý hỏi: "Vậy sao?"
"Uh, Đúng vậy, con dùng lòng yếu ớt của phụ nữ thề, nếu con nói láo sẽ bị trời giáng năm. . . . . ."
Y Hi Nhi vỗ иgự¢ chuẩn bị thề, liền bị Vũ Văn Bác bụm miệng, kéo đến trên đùi bền chắc của anh .
Ôm lo sợ trong lòng, da đầu Y Hi Nhi có chút căng lên, cô không phải lần đầu tiên ngồi trên đùi Vũ Văn Bác, nhưng nhớ đến lời nói thị uy của Cố Nhã Thuần lúc trước, Y Hi Nhi vẫn cảm thấy sợ hãi.
Lúc ấy mặc dù cô bị bệnh tình của mình hù doạ, nhưng lời nói Cố Nhã Thuần cô vẫn nghe rõ ràng.
Mặc dù thời gian đi theo bên cạnh Vũ Văn Bác không phải rất dài, nhưng nó đã đem tính tình Vũ Văn Bác hiểu rõ, hành vi này của Cố Nhã Thuần căn bản là tìm ૮ɦếƭ.
"Không phải nói đói bụng rồi sao?" Vũ Văn Bác sờ sờ bụng Y Hi Nhi , động tác không chút nào chậm lại, như chuyện đương nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới bụng con gái không thể sờ loạn .
Y Hi Nhi quệt mồm muốn bày tỏ bất mãn, nhưng vẫn bỏ qua. Chuyện Vũ Văn Bác muốn làm dù cô phản đối cũng vô ích, giống như rõ ràng mình đang nói láo, Vũ Văn Bác có thể làm như không biết, vậy thì tạm thời cứ xem mình như con gái đi, hoặc là. . . . . . thành đứa trẻ.
"Dạ, Lão Nhân Gia chờ chốc lát, tiểu nhân chuẩn bị bữa ăn." Cúi gằm đầu, Y Hi Nhi từ trên đùi Vũ Văn Bác nhảy xuống, ra khỏi phòng vào phòng bếp chuẩn bị bữa ăn tối.
Năm phút sau.
"Cha, bữa ăn tối tốt lắm, mau di dời tôn giá đến phòng ăn đi." Nhìn mỳ ăn liền nóng hổi , Y Hi Nhi ngồi xếp bằng trên sàn nhà, chuẩn bị cùng ăn. Đây là trứng tráng, hơn nữa bảo đảm ăn sẽ không đau bụng.
Nhìn Y Hi Nhi ngồi trên đất, trên mặt Vũ Văn Bác có chút xanh mét, "Đây là bữa ăn tối của con?"
Y Hi Nhi nuốt thức ăn trong miệng, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Bác, "Trong nhà chúng ta chỉ có mỳ ăn liền, không có cái gì khác, con không muốn lừa dối cha, không tin cah vào phòng bếp em thử."
Biết Vũ Văn Bác sống an nhàn sung sướng, loại đồ ăn bình dân này anh khẳng định không tiếp thụ nổi , hừ! Này tốt nhất, sớm đi đi, khỏi mất công cô chuẩn bị thêm một phần, cô hiện tại nghèo rớt, vật giá lại leo thang, một thùng mỳ ăn liền đã 4 đồng rồi.
"Con bình thường cứ ăn như vậy?" Vũ Văn Bác ghét bỏ nhìn mì ăn liền trước mặt, dù tản ra mùi thơm nhưng thật ra không tốt cho sức khỏe.
"Không có biện pháp, con đã nói trước, ở nhà chỉ có thể ăn cái này, con nghèo lắm, không có tiền dư tiêu xài , muốn ăn ngon tự đi khách sạn."
Y Hi Nhi nói xong tiếp tục cúi đầu chuẩn bị chiến đấu với bát mỳ, kết quả nĩa còn không cầm chắc, thân thể đã cảm thấy nhẹ bẫng.
"A. . . . . . Làm sao?" Y Hi Nhi bị Vũ Văn Bác một tay xách lên, đi ra ngoài cửa.
"Đi ăn cơm!" sắc mặt Vũ Văn Bác không tốt lắm, khó trách cảm thấy nha đầu này giống như gầy đi. Ăn loại thức ăn không có dinh dưỡng sao có thể mập lên, thì ra không có mình bên cạnh cuộc sống của cô như thế này, xem ra, sau này không cho phép cô rời khỏi.
"Con không có tiền!" Y Hi Nhi lập tức nói tiếp.
Vũ Văn Bác quay đầu hung hăng trừng mắt, Y Hi Nhi lập tức sợ đến á khẩu, lấy chìa khóa trên bàn liền theo Vũ Văn Bác.
Nói giỡn, đi theo Vũ Văn Bác đồ tốt ăn. Cô đã ăn mỳ mấy ngày liền, tiếp tục như vậy nữa cô cũng cảm thấy dinh dưỡng không đầy đủ, nhất là hôm qua gội đầu phát hiện tóc rụng.
Cô duy trì nhân viên công vụ đến tận bây giờ , thật đúng là đáng thương a!
Đi theo Vũ Văn Bác vào khách sạn, Y Hi Nhi chỉ nhìn trang hoàng đã bắt đầu chảy nước miếng, nơi cao cấp như vậy đầu bếp khẳng định rất cao tay, một bữa ăn cũng đặc biệt xa hoa.
"Hắc hắc. . . . . ." Y Hi Nhi cười khúc khích.
Xem xét thực đơn, Vũ Văn Bác lúc này mới nhìn qua Y Hi Nhi, cau mày, cầm khăn lông trừ độc lau hai tay của Y Hi Nhi, "Tiền cha đưa cho con đâu?" Không phải cho cô chi phiếu sao?
"Con. . . . . . Quên ở Italy rồi, đi gấp nên. . . . . ." Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi rất tức giận, mình chẳng lẽ không có số phát tài sao?
Nghe hai người nói chuyện, nhân viên khách sạn một bên hầu hạ vừa len lén liếc Y Hi Nhi một cái. Hắn vốn tưởng rằng không bị phát hiện, nhưng không nghĩ tới Y Hi Nhi thấy rất rõ ràng, một người nằm vùng lâu dài trong hoàn cảnh không hoàn cảnh quen thuộc vẫn rất nhạy cảm.
"Cho con, nhớ giữ kỹ." Vũ Văn Bác từ trong ví móc chi phiếu hoàng đưa cho Y Hi Nhi. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)
Nhận lấy chi phiếu, nhìn sợi tổng hợp vàng óng, cảm thụ sức nặng truyền tới, Y Hi Nhi không nhịn được cắn một cái.
Còn chưa kịp cắn lên, cằm Y Hi Nhi liền bị Vũ Văn Bác giữ lại, giống như một con con ếch đang há hốc mồm, không nhắm lại được.
"Cha. . . . . . Cha. . . . . ."
"Là chi phiếu." Vũ Văn Bác bất đắc dĩ giải thích, nếu anh không nói nha đầu này có thể sẽ nghĩ là kim phiếu bình thường rồi? Nhìn Y Hi Nhi gật đầu, Vũ Văn Bác lúc này mới buông tay.
Y Hi Nhi một câu"Cha" làm phục vụ cũng nghe được, không khỏi liếc nhìn Vũ Văn Bác, không nghĩ tới còn trẻ đã có con gái lớn như vậy.
Mặc dù Y Hi Nhi nhìn như con nít, nhưng hôm nay cô mặc đồ công sở, nên khiến phục vụ hiểu lầm Y Hi Nhi là tiểu tam.
Chỉ là, Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi đều không để ý ánh mắt của người khác, cũng không thèm để ý.
Vui vẻ ăn xong bữa tối phong phú, Y Hi Nhi ợ một cái. Trước khi rời khỏi, Y Hi Nhi còn đi một chuyến toilet, trong thời gian này, Vũ Văn Bác lại gọi điện thoại cho thuộc hạ, chờ Y Hi Nhi làm xong mọi việc, phục vụ đã biến mất không thấy.
Vũ Văn Bác không để ý ánh mắt người khác, chỉ là, dám can đảm mang theo sắc nhãn nhìn con gái anh, đừng nghĩ có ngày tốt!
Đuổi việc hắn là còn chút lòng thành rồi.
Ra khỏi khách sạn, Y Hi Nhi liền đi sang một bên.
Kéo tay Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác không vui cau mày, kéo đến trên xe.
Vô lực phản kháng, không thể làm gì khác hơn là theo Vũ Văn Bác, chỉ là, cái này không đại biểu trong lòng cô không có khó chịu.
Ha ha cười , " Làm sao không biết xấu hổ như vậy, ăn của ngài còn phải đưa tôi về nhà. Dù sao cũng không thuận đường, nếu không tôi tự bắt xe? Hiện tại mới mười giờ, xe rất nhiều, không làm phiền ngài rồi."
Nói xong chuẩn bị mở cửa xuống xe.
Tôi đi! Tôi đi! Kỳ quái? Như thế nào không thể mở cửa xe đây?
Xem ra, hôm nay lão cha thích chiếm tiện nghi này không tính bỏ qua cho mình. Nghĩ tới điểm này, thể lực mới vừa ăn no cũng tan thành mây khói, vẻ mặt đưa đám, nhìn Vũ Văn Bác, "Cha, ngài buổi tối định ở đâu? Nếu không. . . . . . Hay là con đưa cha đi, sau đó nói tài xế đưa con về nhà cũng không muộn."
"Chúng ta cùng nhau về nhà." Vũ Văn Bác trong mắt tươi cười.
"A ha ha. . . . . ."
Vũ Văn Bác biết cười sao? Còn dịu dàng như vậy ? Dĩ nhiên sẽ không rồi, anh ta nhất định đang rất không vui! Nhưng mình hình như không chọc tới hắn đi! Thôi, dù sao Dịch Đình vẫn chưa về, tối nay ở phòng Dịch Đình thôi.
Vũ Văn Bác từ lúc nhìn thấy Y Hi Nhi, trong lòng chưa hề có điểm sáng sủa, nha đầu này, một đầu ý định chỉ muốn vạch rõ giới tuyến với mình. Nhà con? Hừ!
Lấy ra một báo cáo bất động sản đưa cho Y Hi Nhi, "Trên thẻ ghi tên của con, đây là lễ ra mắt cha đưa cho con, thích không?" Nói xong, đem 乃út máy đặt trong tay Y Hi Nhi.
Nhìn kỹ, đó không phải căn phòng hiện tại của họ sao? Lúc nào thì chuyển nhượng cho Vũ Văn Bác rồi? Tại sao chủ thuê nhà không thông báo cho mình? Nhìn thời gian là ba ngày trước, người chủ kia đã ký cho Vũ Văn Bác rồi.
"Thích thì thích, thế nhưng không phải của cha sao? Của cha, con không dám." Đẩy đẩy tay, Y Hi Nhi cười nói, nói giỡn, nếu thực sự ký đời này đều sẽ dây dưa không dứt .
Tâm tình Vũ Văn Bác thật tốt, nắm tay Y Hi Nhi, "Cha đưa cho con, con cứ cầm, nếu cha không cho phép, con tốt nhất đừng nghĩ sẽ tiếp tục đi làm, biết không?" Nói xong, nửa ép buộc Y Hi Nhi ký tên lên phần chủ sở hữu còn trống, sau đó hài lòng thu lại.
"Biết, cha." Vẻ mặt đưa đám, Y Hi Nhi chỉ cầu trời cao phù hộ mình sống lâu trăm tuổi, hi vọng Cố Nhã Thuần không biết chuyện này, cho dù có biết cũng không quát to nói nhỏ với mình.
Thu hối lộ của lão đại, đây là tội gì? Phòng này hình như rất đắt tiền, thế nào cũng phải trăm vạn đi, trời ạ, đây chính là hối lộ kếch xù a!
Cư nhiên mình còn ký, vậy cùng Khế Ước Bán Thân không khác biệt a!
"Ngoan!" Vũ Văn Bác rất hài lòng vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi , tâm tình thật sáng sủa, đem Y Hi Nhi ôm vào trong иgự¢, vỗ vỗ sau lưng, chỉ thiếu chút nữa hát nhạc đồng dao dụ dỗ con gái.
Về đến nhà, nhìn ánh đèn truyền tới trong khe cửa, Y Hi Nhi có chút nghi ngờ, rõ ràng trước khi đi đã tắt đèn? Làm sao vẫn sáng?
Mở cửa, rương hành lý đầy đất, tối thiểu cũng có năm sáu cái, ngổn ngang trên sàn nhà, còn có một đôi cao gót màu lửa đỏ rực 11 centi mét, một người mặc áo tím bó sát, tóc tai bù xù ngồi chồm hỗm trên sàn nhà ăn mỳ ăn liền, đó không phải là Dịch Đình sao?
Mới vừa xuống máy bay đói bụng đến gần ૮ɦếƭ, Dịch Đình về nhà liền ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của mỳ ăn liền. Bất chấp tất cả mở ra ăn, đột nhiên cảm thấy nhà mình vẫn ấm áp, ngẩng đầu nhìn lên, không phải là bạn cùng phòng của mình sao.
Vui mừng nhảy lên, hai chân thon dài hai ba bước đã đến trước mặt Y Hi Nhi, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh Y Hi Nhi, sau đó dùng sức vỗ bả vai Y Hi Nhi một cái , "Được a, gần đây có chí khí, cư nhiên mang đàn ông qua đêm."
Y Hi Nhi đã sớm biết Dịch Đình sẽ đánh mình, khẽ lách thân thể, khiến cái đánh của Dịch Đình không trúng mục tiêu.
"Cậu trở lại sao không nói cho tớ biết?" Người kỳ quái này, còn tưởng cô không có ở đây, buổi tối nay phải làm thế nào? Dịch Đình ૮ɦếƭ tiệt, ban đầu vì giữ vóc người mảnh mai, cư nhiên chỉ mua giường đơn, hơn nữa còn là loại nhỏ.
Tại sao? Bởi vì cô như vậy sẽ ép buộc mình gầy đi, hơn nữa còn có thể có chỗ trống để tủ treo quần áo, một công đôi việc.
Cho nên. . . . . . giường của Dịch Đình căn bản không có biện pháp ngủ hai người!
Vừa nghĩ tới buổi tối phải ngủ phòng khách, mặt Y Hi Nhi suy sụp rồi.
Lời nói của Y Hi Nhi khiến Dịch Đình buồn bực, "Cậu nha, tớ còn muốn hỏi cậu đâu rồi, tại sao gọi điện cho cậu đều không liên lạc được? Còn dám hỏi tớ? Có phải lúc tớ gọi điện cậu lại núp ở trong cái động nào đó?"
Điện thoại di động của Y Hi Nhi sớm đã bị Tây Môn Dật ném, mới mua điện thoại di động quên nói cho Dịch Đình.
"Tớ . . . . . Điện thoại di động bị một con hồ ly nuốt, mới vừa mua cái mới không kịp nữa nói cho cậu biết." Nhớ tới mặt cười hồ ly của Tây Môn Dật, cô liền cắn răng nghiến lợi, cư nhiên cho cô một đêm chuyện xưa kinh khủng.
"Hồ ly?" Dịch Đình nghi ngờ hỏi.
Chuyện của mình không có cách nhiều lời, dù sao nhân viên công vụ quốc gia, những chuyện này là bảo mật, vì vậy Y Hi Nhi cười ha hả, "Tớ đi vườn thú gặp một con hồ ly nghịch ngợm á."
Nắm tay, Dịch Đình nghi ngờ nhìn Vũ Văn Bác.
Mặc dù chuyện điện thoại di động có thể lừa dối, nhưng Vũ Văn Bác sống sờ sờ ở trước mắt không thể trốn tránh được.
"Vậy anh ta là ai?" Dịch Đình nheo mắt, quan sát Vũ Văn Bác, nghĩ thầm dáng vẻ Y Hi Nhi có thể đem về mặt hàng tốt vậy sao?
"Tôi là. . . . . ." Vũ Văn Bác cực kỳ khó chịu khi bị người chăm chú nhìn như vậy, nếu không phải biết cô ta là bạn tốt nhiều năm của con gái, anh đã trực tiếp ném cô ra ngoài.
"Aha. . . . . . cậu vừa trở lại nhất định mệt ૮ɦếƭ đi, tớ đưa cậu về phòng, đừng ăn mỳ ăn liền nữa, nếu không ngày mai cậu lại tập Gym cả ngày. Đi đi!" Y Hi Nhi cuống quít áp tiếng Vũ Văn Bác, cắt đứt lời nói của anh, sau đó lôi kéo Dịch Đình vào phòng.
Nói giỡn, cả thế giới chỉ có Vũ Văn Bác coi thanh niên lớn tuổi như mình thành đứa nhỏ, hơn nữa còn khi thế hào hùng, hoàn toàn làm mình làm mẩy. Người khác không biết coi như xong, có thể dựa vào bề ngoài của mình lừa dối được, nhưng Dịch Đình ngay cả trên người mình có mấy nốt ruồi cũng biết, làm sao có thể đồng ý quan điểm của Vũ Văn Bác, đến lúc đó đem Vũ Văn Bác chọc giận, ngay cả mình cũng không cứu được.
Đem Dịch Đình đẩy mạnh vào phòng, trở tay đóng lại, sau đó lấy lòng cười, "Ha ha ha. . . . . . Dịch Đình nhà con rất thú vị, cô ấy thích nhất nói giỡn."
Đi tới bên người Vũ Văn Bác, cảm thụ trên người Vũ Văn Bác đã bắt đầu hình thành bão tố lãnh khí. Quả nhiên, Dịch Đình ૮ɦếƭ tiệt đã chọc tới vị Đại Phật rồi, cô nàng thiếu đầu óc còn không phát hiện, dám can đảm nói chuyện như vậy cùng Vũ Văn Bác.
Thật may là cô cơ trí!
"Này! Khoan đã!" Y Hi Nhi nghe được tiếng mở cửa, Dịch Đình vừa nói chuyện, vừa ném cái gì tới.
"Vốn là tớ mua chuẩn bị dùng trên đường đi diễn, nhưng không dùng đến, cho cậu." Dịch Đình mập mờ nhìn Y Hi Nhi, sau khi nói xong trực tiếp đóng cửa phòng mình.
Dịch Đình vừa nói như thế, Y Hi Nhi cũng biết là thứ gì, không phải là bao cao su vì kế hoạch hoá gia đình sao?
Chỉ là. . . . . . Có ý tứ gì? Tiện nghi cho cô?
Len lén để tay phía sau, Y Hi Nhi cười chỉ chỉ phòng mình, "Cha vào trước, con đi trải giường chiếu."
Vũ Văn Bác chẳng những không vào phòng, ngược lại ỷ vào ưu thế chiều cao, liền lấy bao cao su bị Y Hi Nhi dấu phía sau. Sắc mặt xanh mét, tức giận trợn trừng mắt nhìn cửa phòng Dịch Đình, "Nói, con dùng qua chưa?" thanh âm Vũ Văn Bác âm u, làm người ta cảm thấy một cỗ hơi thở đè nén đập vào mặt.
Y Hi Nhi lập tức bị sợ đến mức ném bao cao su phải thật xa, cà lăm nói: "Không có, chưa dùng. . . . . . con chưa dùng." Chính là cô muốn dùng, cũng không có vật kia a. Đàn ông dùng là được rồi, phụ nữ chỉ cần một viên thuốc là xong, cần gì dùng phiền phức như vậy.
Nghe Y Hi Nhi nói như vậy, sắc mặt Vũ Văn Bác hơi hòa hoãn một chút, xem ra, Dịch Đình này quá nguy hiểm, không thể để cho con gái đáng yêu đơn thuần của mình đi theo người phụ nữ nguy hiểm này.
Bực bội đem Y Hi Nhi chặn ngang ôm lấy, Vũ Văn Bác sải bước tiến vào phòng.
Phòng của Y Hi Nhi là phòng ngủ chính, có phòng tắm riêng, thuộc hạ Vũ Văn Bác đã sớm chuẩn bị áo ngủ và đồ dùng rửa mặt cho anh rồi.
Mặc quần ngủ thỏ lưu manh, Y Hi Nhi nỗ lực trải giường chiếu.
Ôm chăn, nhìn Vũ Văn Bác vẫn là vẻ mặt mưa gió sắp đến, nuốt vài ngụm nước miếng, "Cha, con trải tốt rồi, ngài. . . . . . Ngủ ngon. Bái bai. Ngày mai gặp!" Nói xong nhanh như chớp từ trên giường lăn xuống, chuẩn bị bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến phòng khách, bởi vì, cô đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên! Còn chưa lăn đến đáy giường, tay Vũ Văn Bác chụp tới, Y Hi Nhi liền vững vàng bị Vũ Văn Bác đặt trước иgự¢ rồi.
"Ngủ! Đừng có chạy lung tung!" Vũ Văn Bác nói xong, đem Y Hi Nhi thả lại trong mền.
"Nhưng con. . . . . ." Cô không muốn cùng anh ta ngủ a! Cô cũng không phải là con gái thật của anh ta, anh ta không phải biết rõ sao? Một người đàn ông khoẻ mạnh nằm ngủ bên cạnh cô, còn thể thống gì? Chẳng lẽ không sợ người khác sẽ nghĩ lệch sao?
Vũ Văn Bác cảm nhận được giọng nói phản kháng và giãy giụa của Y Hi Nhi, trong lòng rất buồn bực, vốn nhìn thấy người phụ nữ kia đưa đồ này nọ cho con gái mình đã cực kỳ khó chịu rồi, cư nhiên bây giờ ngay cả con gái khéo léo cũng phản kháng mình, uy nghiêm của anh ở chỗ nào?
Vì vậy, giọng nói không tốt nói: "Thế nào?"
Nhìn ánh mắt Vũ Văn Bác sẽ ăn thịt người, Y Hi Nhi rất sợ ૮ɦếƭ rụt trở về, "Con tắt đèn!"
Không trả lời Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác tắt đèn, lên giường đắp kín mền, bắt được Y Hi Nhi đang lẫn xa xa vào trong иgự¢.
Qua mười phút, Y Hi Nhi bị ép tới thở không nổi, không nhịn được muốn lật người.
Kết quả, nỗ lực nửa ngày, cánh tay Vũ Văn Bác to lớn khiến cô căn bản không thoát được, chặt chẽ đem Y Hi Nhi cố định trước иgự¢.
Bỏ qua giãy giụa, Y Hi Nhi bình phục hô hấp, "Cha, chúng ta thương lượng một chút đi, có thể không ngủ chung hay không? Con ra ghế sa lon ngủ?"
Trời đánh, bộ dáng như vậy cô làm sao có thể ngủ được? Áo lót còn chưa cởi ra, lại bị đè, hô hấp căn bản không thông suốt, dầu gì cô cũng là một bệnh nhân đi, Vũ Văn Bác cũng không phải không biết, cư nhiên đem tức giận với Dịch Đình ném trên người cô, thật là tức ૮ɦếƭ người đi!
Y Hi Nhi ở trong lòng bố trí , mặc dù thân thể của cô bị khống chế, chỉ là nội tâm của cô còn tự do, cho nên, cô lại một lần nữa đem tổ tông mười tám đời của Vũ Văn Bác thăm hỏi một lần.
Cảm thấy Y Hi Nhi nói chuyện hình như có chút lao lực, Vũ Văn Bác ở trong bóng tối cau mày, đem Y Hi Nhi lật qua, kéo váy, đôi tay vòng qua sau lưng của Y Hi Nhi.
Vũ Văn Bác cử động, khiến Y Hi Nhi ưỡn cong thân thể, bị sợ đến không dám thở mạnh!
Đây là ý gì? Chẳng lẽ bao cao su của Dịch Đình có tác dụng? Hiện tại người đàn ông này không có ý định chơi trò phụ nữ chứ?
Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi bị sợ không nhẹ, run rẩy đôi môi, "Cha đại nhân a, con về sau nhất định làm theo lệnh ngài. Con sẽ không chống đối ngài, Lão Nhân Gia ngàn vạn lần buông tha con gái đi. Thật ra con rất khéo léo, hơn nữa đặc biệt nghe lời, ngài nếu phá hư quan hệ này nhất định sẽ hối hận. Thật, phụ nữ xinh đẹp còn nhiều mà, con đây có chút vẻ thùy mị sao có thể lọt vào mắt xanh của ngài."
Theo luân lý, sự trong sạch tương đối quan trọng! Dù sao đã kêu cha rồi, về sau nhất định sẽ trở thành thói quen. Nếu hôm nay cùng anh ta OOXX, cho dù tầng mô kia không có gì to tát, nhưng dầu gì cũng là lần đầu tiên a, thế nào cũng phải tranh thủ.
Vũ Văn Bác buồn cười nhìn Y Hi Nhi, chỉ là trong bóng đêm, Y Hi Nhi không có phát hiện.
Nhìn phản ứng của Y Hi Nhi , Vũ Văn Bác cố ý đưa tay đến trước иgự¢ cô, Ϧóþ một cái, thành công đưa tới phản ứng kịch liệt của Y Hi Nhi , cả người nhảy bắn lên, may là Vũ Văn Bác kịp giữ chặt.
"Con như cây đậu cô-ve, còn chưa trổ mã thành thục đâu, ngài nếu cần sinh lý, ra bên ngoài đi, con bồi ngài đi, có được không?" Y Hi Nhi run rẩy nói.
Trời ơi! Chẳng lẽ tối hôm nay là ngày thanh bạch cuối cùng của cô sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc