Vũ Văn Bác Cực Kỳ Khó Chịu!Vũ Văn Bác cực kỳ khó chịu, không biết vì sao, anh chính là không ưa con gái mình cầm tiền của người khác. Cảm giác kia so với lúc bị trúng đạn còn khó chịu hơn, con gái anh rất thiếu tiền sao? Tại sao không hỏi anh? Chẳng lẽ trong mắt Hi Nhi, một khi có chuyện không nghĩ đến anh trước sao? Mặt âm trầm, Vũ Văn Bác nhìn Đoan Mộc Thác, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề , âm sâm sâm hỏi: "Cậu rất rảnh rỗi sao?"
Đột nhiên cảm thấy lão đại trở nên âm trầm kinh khủng, Đoan Mộc Thác cười nói: "Lão đại, không rảnh, tôi không phải có chuyện tới tìm anh sao?" Nói xong, lấy ra một cái hộp đưa cho Vũ Văn Bác.
Y Hi Nhi ngẩng đầu nhìn hai người, nhìn thấy Vũ Văn Bác cầm chi phiếu của mình, còn nữa, một chiếc hộp? Bên trong là cái gì? Đĩa phim?
Chi phiếu quan trọng hay nhiệm vụ quan trọng?
Chưa hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị Nữ Ma Đầu đánh, nhưng không có chi phiếu sẽ bỏ lỡ cuộc sống nhàn nhã cả đời! Cho nên, chi phiếu quan trọng nhất. Tháp nhu cầu cũng đã chỉ rõ, thỏa mãn nhu cầu sinh lý cá nhân là cơ bản nhất. Không có chi phiếu cô lấy tiền đâu mua đồ ăn uống, không ăn uống cô làm thế nào sống tiếp tục? Sống không nổi, còn nói nhiệm vụ chó má gì.
Ý tưởng trong đầu chợt lóe lên, Y Hi Nhi quyết định thật nhanh, nhảy dựng lên đoạt lấy chi phiếu trong tay Vũ Văn Bác, cơ hội chỉ có một lần!
Trống không? Xem tay mình, Y Hi Nhi lập tức uất ức quay đầu nhìn Vũ Văn Bác, "Cha, đó là tiền của con. . . . . ." Nhanh trả lại cho ta!
Đoan Mộc Thác nhìn nha đầu này không đưa ra đáp án đã quảng cáo rùm beng là tiền của mình, chỉ sợ cô đổi ý không nói, vội vàng cắt đứt, "Con còn chưa nói đáp án."
"Hí!" thanh âm tờ giấy bị xé rách vang lên.
Vũ Văn Bác trực tiếp xé rách chi phiếu của Đoan Mộc Thác, sắc mặt không tốt trở về trước bàn đọc sách của mình.
"A! Đó là tiền của con, con còn muốn lấy đi mua phòng, mua LV, mua váy, mua nước hoa, mua son môi, mua thật nhiều đồ, ô ô. . . . . . Tiền của con, cái này là đang cắt thịt của con a!" Y Hi Nhi vô cùng đau đớn, vỗ иgự¢ liên tục, cuộc sống tốt đẹp giống như trong khoảnh khắc hóa thành bụi rồi.
"Cho con!"
Trong khi Y Hi Nhi đang gạt lệ, trước mắt xuất hiện một tờ chi phiếu, nháy mắt mấy cái, nháy mắt mấy cái nữa, ngân phiếu khống a!
Vội vàng nhận lấy, cẩn thận nghiên cứu một phen, sau khi xác định thiệt giả, chỉ sợ Vũ Văn Bác đổi ý, vội vàng giấu ở trong áo lót.
Vũ Văn Bác lần thứ hai nhìn thấy Y Hi Nhi đem chi phiếu giấu ở vị trí kia, khóe miệng co giật một chút. Đó không phải là hành động của những phụ nữ không đứng đắn sao? Tại sao con gái đáng của anh cũng dính vào thói xấu này?
Vũ Văn Bác cầm lấy chi phiếu trước иgự¢ Y Hi Nhi, giáo dục nói: "Không cho phép để ở đó, con từ chỗ nào học được thói xấu này?"
Đôi mắt Y Hi Nhi nhìn chằm chằm chi phiếu trong tay Vũ Văn Bác, chỉ sợ lại bay, trong miệng vội vàng nói: "Không cất không cất, con để chỗ khác." Vừa đưa tay lấy chi phiếu.
Đem chi phiếu trả lại cho Y Hi Nhi, nhìn cô nghiêm túc đem chi phiếu cất trong túi áo, sắc mặt của Vũ Văn Bác mới khẽ hòa hoãn một chút.
Vũ Văn Bác nhúng tay như vậy, Đoan Mộc Thác không đồng ý, thì thầm : "Hừ? Đây là chuyện gì xảy ra? Cháu gái, đáp án đâu?"
Giảo hoạt chuyển mắt, nhìn chiếc hộp trong tay Vũ Văn Bác, làm bộ như không thể làm gì khác hơn nói: "Chú không cho con tiền, con thế nào cho chú đáp án. Nếu chú nói cho con biết nội dung bên trong cái hộp kia, con sẽ suy nghĩ nói cho chú biết, như thế nào?"
Cuối cùng, Y Hi Nhi cũng biết được nội dung bên trong cái hộp. Chỉ là hiệp ước đã chỉnh sửa thu mua công ty của một người mẫu Italy, hơn nữa bên trong đều là những thứ Y Hi Nhi không hiểu.
Ủ rũ cúi đầu nói: "Cảm giác, mùi vị. Hai người mặc dù dáng dấp, thanh âm giống nhau, nhưng mỗi người đều tồn tại độc nhất trên thế giới, hai người có mùi vị khác nhau."
Ảo não nhìn một vòng căn phòng mình đã nỗ lực tìm kiếm, ai! Nếu có duyên nhất định có thể thấy, vô duyên thì mãi mãi cũng không tìm được!
Ôm tâm tình lo lắng, Y Hi Nhi rốt cuộc nhịn đến buổi tối tham gia hôn lễ .
Vũ Văn Bác chọn cho Y Hi Nhi một bộ lễ phục xanh dương nhạt, trên đầu vương miện nhỏ bằng bạch kim nạm ngọc bích. Giờ này Y Hi Nhi đang thấp thỏm lo âu liếc hội trường hôn lễ, nghĩ tới Nữ Ma Đầu lần này sẽ lấy thân phận gì xuất hiện? Lần đầu tiên là nhân viên phục vụ, lần thứ hai là một bà cô có bộ иgự¢ quỷ dị, vậy lần này? Cha xứ sao?
Cẩn thận nhìn chằm chằm cha xứ, không giống! Kỹ thuật dịch dung của cô ấy khá tốt, không thể biến thành một ông chú xấu xí. Nói thật, Y Hi Nhi cảm thấy ánh mắt thẩm mỹ người phương Tây cùng người Trung Quốc thật sự khác rất nhiều. bộ dạng cha xứ này lớn lên có thể hù dọa con nít khóc, tân nương gặp nhiều về sau sinh con cũng sẽ bị dị dạng.
Khách bên trong không phải, cha xứ cũng không phải, nhân viên phục vụ nghiên cứu một lần cũng không giống, chẳng lẽ là hoa đồng?
Nhìn mười hai hoa đồng đi theo phía sau cô dâu, Y Hi Nhi dễ nổi nóng rồi.
Hoa đồng 1m73 ? Má ơi, Nữ Ma Đầu thật đúng là đủ chọn, những người đó mắt cũng mù sao? Tìm một hoa đồng như vậy? Hoa đồng so với cô dâu còn cao hơn, Y Hi Nhi lần đầu tiên nhìn thấy.
Chỉ là, một thân Tuxedo màu trắng đúng là rất hợp với vóc người đậu cô ve xào của Nữ Ma Đầu, tối thiểu so với quần áo bình thường cô mặc đẹp hơn nhiều, còn có cảm giác chút xíu ngọc thụ lâm phong .
Ngũ quan như cũ hóa trang thành người phương Tây, hôm nay Cố Á Thuần giả trang thành một đứa bé trai mười sáu tuổi. Mái tóc vốn dài đến bả vai lại bị cắt thành tóc ngắn, nhuộm màu cà phê. Đồng tử thâm thúy màu rượu đỏ xinh đẹp hợp với ngũ quan, không cẩn thận đúng là sẽ mê đảo trái tim thiếu nữ.
"Oa, anh chàng phía sau rất đẹp trai a."
"Cậu nói tớ tỏ tình với anh ta như thế nào?"
" Là đứa bé nhà ai? Dáng dấp thật tuấn, con gái ngoan nhanh đi bắt lấy hắn, về sau sinh con di truyền gien!"
Y Hi Nhi nhốn nháo, đây là tình huống gì? Nữ Ma Đầu ăn mặc thành ra như vậy lại có thể thu hút rất nhiều cô gái thiên chân vô tà. Hơn nữa, còn có một cô nhóc mới mừoi hai, mười ba tuổi nói muốn bắt Nữ Ma Đầu? Thế giới này thật sự là quá điên cuồng, quả nhiên cô không thích hợp ở chỗ này, đầu óc người nơi này cấu tạo không giống cô.
Nhạo Báng Lâm Hựu LậtNgồi ở hàng ghế thứ nhất, không ít âm thanh truyền đến từ sau lưng , tất cả đều là nhiều chuyện. Hôm nay chú rễ cũng đã bốn mươi tám tuổi rồi, tuổi không lớn lắm nhưng nhìn cứ như đã 60. Đây là lần kết hôn thứ tám, trong lòng Y Hi Nhi suy đoán, chắc vì buổi tối quá mệt nhọc, tân nương tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp như thế. Lại nhìn bảy quý phụ (vợ trước) ngồi ở bên kia, mỗi người đều như lang như hổ, đoán chừng là "Tinh" lực không đủ dồi dào, vì vậy thận hư nên trông có vẻ già rồi.
"Elise, cô có nguyện ý trở thành vợ của người đàn ông này? Cho dù nghèo khó hay giàu sang, hay vì bất cứ lý do cũng thương anh ấy, chăm sóc, tôn trọng anh ấy, vĩnh viễn trung trinh không đổi cho đến phút cuối cùng?"
Tân nương trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện, có khả năng là cha cô, lạnh giọng trả lời: "Tôi nguyện ý."
"Bào Bang Luân, anh có nguyện ý trở thành chồng của cô gái này? Cho dù nghèo khó hay giàu sang, hoặc bất cứ lý do gì, cũng yêu cô ấy, bảo vệ, tôn trọng cô ấy, vĩnh viễn trung trinh không đổi cho đến phút cuối cùng?"
Lão chú rễ bỉ ổi liếc mắt nhìn tân nương, mặt mừng rỡ cũng có thể nở hoa, hưng phấn trả lời: "Tôi nguyện ý."
Nhìn một màn này, Y Hi Nhi nổi nóng. Rõ ràng tân nương tử không vui vẻ kết hôn? Những người này mắt bị mù sao? Còn luôn miệng chúc phúc? Nếu ở Trung Quốc cổ đại, rõ ràng chính là tiết mục ác bá ςướק cô dâu?
Không được, cô làm một công dân tốt đẹp, quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra, quá ghê tởm!
"Không được náo!"
Trong khi Y Hi Nhi vỗ án bất bình, tay đã bị người cầm thật chặt, vừa quay đầu, là ánh mắt cảnh cáo của Vũ Văn Bác.
Nhưng đã quá chậm, Y Hi Nhi đã đứng lên, giáo đường to như vậy, thời khắc trang nghiêm thần thánh, tân lang và tân nương đang trao đổi nhẫn, mọi người đều an tĩnh ngồi trên ghế, chỉ có mình đứng thẳng thật cao.
Chợt, một ánh mắt sắc bén càn quét tới phía cô.
Mặc dù không quay đầu nhìn Nữ Ma Đầu, nhưng Y Hi Nhi biết, đó là Nữ Ma Đầu đang cảnh cáo mình không được dính vào. Đây là Italy, chú rễ là Mafia Italy - lão đại tổ chức sát thủ lớn nhất, mà cô, chỉ là một nằm vùng Trung Quốc nho nhỏ mà thôi. Gây chuyện ở chỗ này, là ngại mạng mình quá dài, cuộc sống không có ý nghĩa, tìm ૮ɦếƭ tới nơi.
"Hắc hắc, nhẫn cưới thật đẹp mắt. Thật đẹp, rất thích hợp với đôi uyên ương như hai người, ai nha, nhìn đã cảm thấy hạnh phúc muốn chảy nước mắt rồi. Hai người cứ tiếp tục, tôi chỉ cảm khái, về sau cũng muốn gả cho người có tình, sau đó thành thân thuộc." Lau chùi nước mắt, Y Hi Nhi cảm động nói.
Hóa giải lúng túng, Y Hi Nhi thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên người Vũ Văn Bác chưa tỉnh hồn, Ⱡồ₦g иgự¢ còn run rẩy, cố gắng lộ ra nụ cười cảm động.
Cha xứ khẽ mỉm cười, kéo tay phải cô dâu và chú rễ , chúc phúc nói: "Cô dâu chú rễ đã trao chiếc nhẫn. Ta nhân danh Cha – Con – Thánh thần tuyên bố hai người kết làm vợ chồng. Thượng Đế kết hợp , không ai có thể tách ra."
Mọi người làm lễ xong, cúi đầu nói thầm: "Amen."
Nghi thức chấm dứt, bên trong nhà thờ lớn, mọi người đang dời bước. Giáo đường St. Peter là tác phẩm ưu tú nhất của kiến trúc sư Bra Manter, Michelangelo, Diklah • Ba Nhĩ Tháp và Carlo • Martel cùng thiết kế và thi công. Nhà thờ lớn là một giáo đường hình chữ nhật, cả kiến trúc dựa theo kết cấu Thập Tự Giá, tạo hình vô cùng truyền thống mà thần thánh. Địa phương thần thánh như vậy lại chứng kiến một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, tâm tình Y Hi Nhi liền bắt đầu buồn bực.
Nhìn hội trường xanh vàng rực rỡ, từng người mặc lễ phục tinh xảo xinh đẹp, Y Hi Nhi lặng lẽ lui về một góc không có ai tránh đi.
Vũ Văn Bác cho Lâm Hựu Lật đi theo bên người Y Hi Nhi, để ngừa bệnh phát, vốn Y Hi Nhi đã rất không vui, nhưng lại nghĩ Lâm Hựu Lật mặc dù không nói rõ phải trợ giúp mình, nhưng tối thiểu cũng không bán họ, địch nhân của địch nhân là cái gì? Đó chính là bằng hữu a!
Vũ Văn Bác uy Hi*p Lâm Hựu Lật, đó chính là kẻ địch. Vũ Văn Bác là người xấu, Y Hi Nhi là cảnh sát, cho nên bọn họ cũng là kẻ địch. Mặc dù tầng quan hệ này bị phủ thêm lớp áo khoác cha con, nhưng xuyên thấu qua bản chất, Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi thủy chung là quan hệ đối lập, cho nên, Lâm Hựu Lật không có lý do gì bán mình, thay vì để người khác đi theo, chẳng thà để Lâm Hựu Lật đi theo.
Vòng tới vòng lui, vẫn không thấy Cố Á Thuần, Y Hi Nhi có chút nóng nảy.
Bộ mặt buồn bực nhìn Lâm Hựu Lật không hề lo lắng, Y Hi Nhi tức giận bất bình, cái đầu nhỏ lại bộc phát, choáng nha, cô thì như kiến bỏ trên chảo nóng, Lâm Hựu Lật này lại còn nhàn nhã như vậy.
"Tôi nói, cô giúp tôi tìm một chút cũng không mất miếng thịt nào, cô không phải rất ghét Vũ Văn Bác sao? Không phải người ta nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè sao? Làm sao cô thấy ૮ɦếƭ mà không cứu, cô nhất định là cầm tinh con rắn , động vật máu lạnh!"
"Tôi vốn là cầm tinh con rắn ."
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Hựu Lật, Y Hi Nhi nghẹn họng nhìn trân trối. Thật sự cô không còn cách nào, lại bắt đầu lấy lòng nói: "Cô! Cô giúp tôi một lần nha, nơi này lớn như vậy, người nhiều như vậy, mắt tôi nhìn không tới. Cô cao to, nhìn được xa, giúp tôi nhìn xem hoa đồng cao nhất, cô ấy chính là Cố Á Thuần, cô giúp tôi tìm một chút đi."
Khinh bỉ liếc mắt nhìn Y Hi Nhi lùn hơn mình nửa cái đầu , Lâm Hựu Lật không chịu nổi nói: "Cô đứng ngay ngắn, nếu không phải cô chạy tới chạy lui , đoán chừng Cố Á Thuần đã tìm đến cô rồi." Không có bản lãnh thì không cần đi tìm, tránh lãng phí thời gian.
Cũng đúng, lúc không tìm được Nữ Ma Đầu, Nữ Ma Đầu đã tìm ra cô rồi, suy nghĩ một chút thực lực của mình cùng và Cố Á Thuần cách xa, Y Hi Nhi quyết định vẫn là ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, chờ Cố Á Thuần tìm được mình.
Nhìn vẻ mặt khốc khốc của Lâm Hựu Lật, Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy thật ra rất đáng yêu, mặc dù rất khó chịu, nhưng vẫn nguyện ý chỉ điểm cho mình.
Kéo kéo tay áo Lâm Hựu Lật, Y Hi Nhi ngượng ngùng nói: "Cám ơn cô a, tôi vừa rồi gấp gáp, nói chuyện hơi quá, cô đừng so đo."
"Tôi không cùng kẻ ngốc so đo."
"Ai. . . . . . Được rồi, dù sao ở chỗ này cũng không có gì, chúng ta tâm sự thôi."
". . . . . ."
"Vậy trước tiên cô nói đi, , cô cùng người mẫu Đài Loan Lâm Lại Lập có quan hệ như thế nào?"
". . . . . ."
"Cô lấy tên y chang không khác, có phải là chị em song sinh lưu lạc bên ngoài không? Tôi nhìn dáng dấp của cô cũng khá giống mà."
Lâm Hựu Lật vốn không thèm quan tâm đến Y Hi Nhi , nhưng lời của cô thật sự không thể khiến người ta bình tĩnh, từ trong kẽ răng nặn ra: "Chỉ là đồng âm mà thôi!"
"Nha. . . . . . Hiểu, nhưng cô là Lật à? Tiểu Lệ Lệ sao? "
"Hạt dẻ lật!" Đúng là có cái có thể nhịn, có cái không thể nhịn, định lực Vũ Văn Bác sao có thể tốt như vậy, cư nhiên không một chưởng đánh ૮ɦếƭ người phụ nữ này!
Hít thở sâu một hơi, Lâm Hựu Lật quyết định rời đi, cô thật sự không chịu nổi.
"Ai, cô chờ một chút, chúng ta còn chưa tán gẫu xong đâu, tôi. . . . . . A. . . . . ." Mới vừa muốn chạy ra, lại bị người bên cạnh lôi kéo, quay đầu nhìn lại, không phải chính là Cố Á Thuần cô vẫn tìm kiếm sao?