Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ - Chương 09

Tác giả: Trần Tiểu Na

Tính Khí Vũ Văn Bác ---- Nhìn Tâm Tình
"Chủ tử, tôi đã điều tra xong, Tứ Đại Trưởng Lão bang Lam cũng sớm không chịu nổi Lam Đế phách lối, một lòng muốn thay thế hắn, bất đắc dĩ mấy năm này vẫn không tìm được người ra hồn. Cho đến hai năm trước Lam Ưng qua đời đưa con riêng về bang Lam, Tứ Đại Trưởng Lão liền nhìn trúng đứa con này." Itou Sachiko nói đồng thời mở máy vi tính, chỉ vào tấm hình một người đàn ông nói.
Đó là một người tóc màu vàng kim cùng với tròng mắt màu xanh dương, mặc dù tấm hình kia bị ánh mặt trời bên bờ biển che khuất, nhưng người hơi thở người đó vẫn rất nồng nặng.
"Hắn tên là Lam Lăng Thiên, mẹ là một vũ công người Mĩ, sinh Lam Lăng Thiên không tới ba năm thì ૮ɦếƭ. Sau hắn ở Quảng trường 19 lớn lên, nhận hết nhân tình lạnh ấm, cho đến năm mười lăm tuổi mới bị Lam Ưng thừa nhận. Hai năm trước trở lại hành dinh bang Lam ở Nhật Bản, dưới sự chủ trì của Tứ Đại Trưởng Lão tiếp nhận không ít buôn bán của bang Lam. Lam Đế vì cũng cố thế lực mình ở bang Lam nên một lòng muốn lập công, bắt đầu bày ra sự kiện mưu sát, nhưng bây giờ dư đảng bang Lam toàn bộ đã bị tiêu diệt hoặc bị hợp nhất, chỉ có thế lực dòng chính vẫn còn."
Bằng thời gian nhanh nhất góp nhặt tài liệu. Itou Sachiko biết mình làm sai, nhưng quy củ hội Liệt Diễm không phải muốn hắn đối mặt với thất bại, cũng không cần bọn họ trả tiền, hội Liệt Diễm cần chính là bằng tốc độ nhanh nhất đền bù sai lầm. Đây mới là quan trọng nhất.
Gật đầu một cái, Vũ Văn Bác nhìn hình chiếu của Lam Lăng Thiên, ánh mắt sắc bén lên.
"Đem tất cả chuyện Lam Lăng Thiên ở Mĩ điều tra cẩn thận, lấy đầu Lam Đế căn bản không thể đưa ra kế hoạch mưu sát tinh mật như dậy, chắc chắn đã bị Lam Lăng Thiên lợi dụng. Sau khi Lam Ưng ૮ɦếƭ, bang Lam dưới sự hướng dẫn của Lam Đế không có dấu hiệu suy sụp, đây là vì cái gì?" Vũ Văn Bác hỏi.
Một người lãnh đạo nông cạn như thế nào duy trì một thế lực hắc đạo? Trong xã hội nhược nhục cường thực (kẻ mạnh thì sống) căn bản không có người thiện lương, ai cũng muốn vượt qua thế lực bang Lam. Lam Ưng sau khi ૮ɦếƭ, lấy năng lực Lam Đế, căn bản không có thể chủ trì được cục diện bang Lam, mặc dù có Tứ Đại Trưởng Lão ở đây, nhưng những lão già kia không thể gây sợ hãi.
Mà một người giữ thế lực hai năm vẫn có thể duy trì thế lực vốn có của bang Lam, như vậy tên Lam Lăng Thiên cũng không vừa.
Mặc dù kinh doanh chính của Lam Bang là Mα túч, cùng hội Liệt Diễm buôn bán súng ống không xung đột, nhưng trong hắc đạo, không xung đột không có nghĩa sẽ biến thành bằng hữu.
Một khi bang Lam lớn mạnh, như vậy sẽ χâм нạι hội Liệt Diễm, ngược lại, hội Liệt Diễm cũng quyết không cho phép bang Lam có cơ hội bành chướng phạm vi thế lực của mình.
"Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm." Itou Sachiko nhận được trọng điểm của Vũ Văn Bác, không nói hai lời lập tức gọi điện thoại thông tri một chút.
Nhìn Itou Sachiko thu tập tài liệu, tâm lý Vũ Văn Bác nắm chắc, chậm rãi đứng dậy, "Bên Nhật Bản cậu tạm thời tạm dừng buôn bán νũ кнí, đưa ngành giải trí đi lên, đừng nhìn bang Lam, ngàn vạn lần không thể thư giãn."
"Hiểu, chủ tử." Itou Sachiko kính cẩn lễ phép cúi đầu như cũ nhìn Vũ Văn Bác, nói năng có khí phách.
Sau Itou Sachiko, những người khác tất cả đều đứng kiểu tiêu chuẩn, trăm miệng một lời nói: "Hiểu, chủ tử!"
Gật đầu một cái, hài lòng rời đi, một buổi chiều đi qua, Vũ Văn Bác lại không nhịn được nghĩ đên Y Hi Nhi bị chính mình nhốt ở trong phòng.
Đến thời gian ăn cơm rồi, một ngày đói bụng nha đầu rốt cuộc đã nghĩ rõ chưa?
Phân phó người đi phòng bếp lấy một chút cháo trắng, bàn chân Vũ Văn Bác chuyển một cái về phòng Y Hi Nhi, đứa bé không thể đói quá lâu, nếu không không thể lớn.
Đợi đến khi Vũ Văn Bác lần nữa tới bên cạnh Y Hi Nhi, Y Hi Nhi đã thoi thóp một hơi rồi.
Các loại ầm ĩ đều không hữu dụng, những người trông chừng ngoài cửa không hề nhúc nhích. Y Hi Nhi nhìn mặt hồ, xem ra không phải quá sâu, không đến nỗi ૮ɦếƭ chìm chứ? Mặc dù nói khắp nơi đều có người canh giữ, nhưng trong hồ sẽ không có Ninja đọt ngột bò lên chứ?
Vì vậy, Y Hi Nhi mắt nhắm lại, "Đông" một tiếng nhảy vào.
Một phút đồng hồ sau, bị người từ trong hồ xách ra ngoài, từ cửa sổ ném về phòng. Mặc dù ném lên Tatami không đau không nhột, nhưng lòng Y Hi Nhi đang chảy máu càng thêm chảy nước mắt, trong hồ thật sự có người leo ra!
Đây thật là quá cẩu huyết rồi.
"Bì bõm!" Cửa mở ra.
Y Hi Nhi kinh hỉ cực kỳ quay đầu lại, đây chính là khổ nhục kế a, thấy mình ướt đẫm cho nên có người quan tâm cô, chỉ cần có người đến gần, cô sẽ có biện pháp.
Trong khi Y Hi Nhi vui mừng, cửa lại bị đóng lại.
Nháy mắt mấy cái, một bộ đồ thường ở ngay trước mắt, người kia, chỉ cầm một bộ y phục đi vào mà thôi, không phải tới hầu hạ a. Giống như là bị cô lập, Y Hi Nhi cũng không cảm thấy hứng thú nữa.
Khi Vũ Văn Bác xuất hiện lần nữa, nàng đã hồn nhiên không còn cảm giác rồi, vui mừng hay hi vọng sau đó đều tan biến, cô không còn ôm hy vọng.
Thẳng đến khi nhìn Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi đang suy nghĩ, người đàn ông này dù thời điểm nào đều đẹp như thế! Nhưng vấn đề anh cũng là người mà biến hoá nhiều nhất mà cô gặp.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không còn sức sống, mặc dù hồng hồng như cũ, tuy nhiên nó đã không sáng rỡ như trước, Vũ Văn Bác có chút đau lòng ngồi xổm xuống, vuốt ve gò má của Y Hi Nhi, "Nghĩ rõ chưa?"
Không còn hơi sức cãi vả, đồ ăn tối hôm qua sớm đã bị ói cạn sạch. Bình thường nấu cá thịt đều phải hầm cách thủy một lát mới dám ăn, lập tức muốn cô ăn toàn bộ cá sống thật sự khiến cô buồn nôn, nhốt trong phòng bắt đầu nôn mửa, giờ phút này cô đã sớm đói đến nỗi иgự¢ dán vào lưng, đâu còn hơi sức, "Tôi thật sự không biết nghĩ cái gì, anh nói cho tôi biết không phải trực tiếp hơn sao?"
"Cô không phải không biết, mà là không muốn biết." ánh mắt Vũ Văn Bác híp lại, quan tâm trong mắt đã sớm bị một mảnh lạnh nhạt thay thế.
Biến hóa của Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi đều nhìn trong mắt, nhưng cô thật không hiểu mình đến tột cùng làm sai chỗ nào. Trơ mắt nhìn một người ૮ɦếƭ trước mắt mình, mà người ૮ɦếƭ kia còn nắm chặt chân mình, cái loại cảm giác sợ hãi đó cả đời này cô không thể quên được, mà đối với Vũ Văn Bác, cô càng có hiểu sâu hơn.
Vũ Văn Bác, chính là một con yêu tinh ngàn năm, anh ta có thể ưu nhã, có thể từ ái vỗ vỗ đầu mình, có thể cao quý ngồi bất động như núi ở chỗ đó, nhưng anh ta đồng thời cũng là một ma quỷ Gi*t người không chớp mắt. Người này nhìn như không có tính khí, trên thực tế lại vô cùng có tính khí, mà nguyên tắc tính tình của anh ta chính là ba chữ ——"Nhìn tâm tình" .
Trường Đấu Thú Thời La Mã Cổ Đại
Chỉ cần tâm tình của anh tốt, thì trời sẽ trong xanh, nếu như tâm tình của anh không tốt, giống như tối hôm qua, thì thế giới của cô sẽ lâm vào địa ngục.
Nếu như nói trước đó Y Hi Nhi vẫn còn cà lơ phất phơ, thì hiện tại cô đã hiểu, bởi vì giờ phút này cô mới biết mình căn bản là một món đồ chơi, Vũ Văn Bác vui mừng thì mình có thể là con gái, nếu Vũ Văn Bác là không vui thì kết quả của cô sẽ là máu thịt be bét, có lẽ đầu sẽ nở hoa giống như Lam Đế.
"Cha, con thật sự không biết, nhưng con biết rõ con không muốn ૮ɦếƭ, con muốn ở cạnh cha, con không dám chạy trốn nữa." mắt của Y Hi Nhi hơi ướƭ áƭ, nhớ tới dáng vẻ ૮ɦếƭ của Lam Đế, cô thật sợ.
Vũ Văn Bác đang cảnh cáo mình không được chạy trốn, kế hoạch nhảy ra khỏi Hạ Môn trước kia, còn có chuyện nhảy hồ hôm nay, chắc là Vũ Văn Bác đều biết.
Anh ta đang cảnh cáo mình, đừng vọng tưởng trốn đi.
Nhìn cô vẫn đứng đó sợ hãi mình, Vũ Văn Bác rất muốn hất tay tránh ra, nhưng lại không nỡ, ánh mắt đó thật sáng ngời, giống như là một bàn tay vô hình nắm thật chặt người yêu nhất của chính mình, loại cảm giác đó, giống như sự yêu thương mà mẹ dàn cho anh, "Không muốn ૮ɦếƭ thì theo sát bước chân của tôi, tôi chỉ cho em một cơ hội, bỏ lỡ chính là địa ngục tan xương nát thịt."
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Vũ Văn Bác biến mất, đổi lại vẻ u ám thâm trầm không thấy đáy.
Y Hi Nhi nhìn không hiểu, nhưng cô lại biết mình tránh được một kiếp rồi, tối thiểu, không cần ở một mình tại địa phương đáng sợ này nữa, hiện tại, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh Vũ Văn Bác, đợi đến sau khi Vũ Văn Bác chơi chán trò cha con thân tình, còn phải xem tâm tình của Vũ Văn Bác, xem xem sẽ ban thưởng cho mình một cái ૮ɦếƭ hay đá một cước cho văng ra.
Nhưng, dựa vào sự thông minh tài trí của cô, chạy trốn khỏi miệng hổ cũng không có vấn đề gì.
Tự tin nắm chặt quả đấm, trên mặt Y Hi Nhi tản ra ánh sáng tự tin lần nữa.
Mà lực lượng vươn lên và vẻ mặt tự tin đó khiến Vũ Văn Bác yêu thích không buông tay, chính là vẻ không sợ hãi này, chính là ánh sáng này khiến anh yên tâm không buông tay.
Tốt nhất là có thể giữ vững, nếu không, anh sợ có một ngày mình sẽ tự bẻ gãy cánh của cô gái này, đóng cô thành một quyển sách torng lòng mình, biến thành một tiêu bản không có mạng sống.
Mặc áo đầm màu lửa đỏ, Y Hi Nhi theo thật sát sau lưng Vũ Văn Bác, một đôi con ngươi to đen bóng loạn chuyển chung quanh.
Đây là trường đấu thú thời La Mã cổ đại, mùi máu tanh lan tràn trong không khí, làm Y Hi Nhi không nhịn được nhíu lại lông mày xinh đẹp.
Sau hôm ấy, Vũ Văn Bác cũng không trở về Hạ Môn, mà là bay thẳng đến Italy.
Mặc dù ngốc, nhưng Y Hi Nhi cũng biết thế lực của hội Liệt Diễm là ở Đông Nam Á và Đông Âu, hôm nay đi tới Italy là vì cái gì? Cô đã biết chi nhánh ở Italy của bang Lam đã bị Vũ Văn Bác hợp nhất hết rồi, vậy bây giờ là sao? Hội Liệt Diễm muốn khuếch trương thế lực đến Nam Âu rồi sao?
Nghi vấn ở trong đầu Y Hi Nhi, nhưng cô không dám hỏi ra, hiện tại cô chính là phạm nhân, cô không có quyền đó, ngộ nhỡ chọc Vũ Văn Bác mất hứng, nói không chừng mình cũng sẽ bị ném vào trường đấu thú làm mồi cho sư tử.
Đang trò chuyện thật vui với Vũ Văn Bác là mấy người Italy, ngôn ngữ mà bọn họ nói Y Hi Nhi hoàn toàn không hiểu, cho nên cô chỉ có thể ngẩn người, bởi vì cô cũng không dám nhìn trường đấu thú, kể từ sau khi Lam Đế ૮ɦếƭ, mỗi đêm cô đều ngủ không ngon, còn sợ nhìn thấy hình ảnh máu tanh, vừa nghĩ tới đã cảm thấy khủng hoảng, huống chi là trường hợp người thú đấu nhau máu dầm dề này, cô càng không dám nhìn.
Mặc dù Vũ Văn Bác không tiếp tục hỏi mình, nhưng vấn đề về thân phận mình vẫn ở trong lòng Y Hi Nhi không xua đi được, cô thật không biết mình còn có thân phận gì, chẳng lẽ nói thân thế của mình đã bị Vũ Văn Bác biết được sao?
Lắc đầu một cái, không thể nào, chính mình cũng không biết, Vũ Văn Bác làm sao biết, trừ phi Vũ Văn Bác thật sự là cha ruột của mình, nhưng Vũ Văn Bác mới ba mươi mốt tuổi, không sanh được một cô con gái lớn như cô, cho nên vấn đề này vẫn không giải được.
Không biết qua bao lâu, Y Hi Nhi cảm thấy cằm mình chợt đau, bất mãn tức giận trợn trừng mắt nhìn người nắm cằm cô, kết quả bắt gặp một đôi tròng mắt băng hàn và uy Hi*p.
"Hì hì. . . . Ngày hôm qua con ngủ không được ngon giấc, con sẽ xem, xem ngay!" Mặc dù không có hiểu rõ Vũ Văn Bác rốt cuộc muốn làm gì, nhưng cô hiểu ánh mắt của Vũ Văn Bác, rõ là đang bức cô xem người thú đấu nhau.
Cảm thấy thuộc hạ hình người khéo léo xoay đầu nhìn trường đấu thú, lúc này Vũ Văn Bác mới hài lòng buông tay ra, tiếp tục bàn bạc chuyện mua bán quân hỏa với Antony.
Mấy năm nay hội Liệt Diễm ở Đông Âu phát triển vô cùng rất mạnh, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn ở Đông Âu, vẫn không thể thỏa mãn dã tâm của Vũ Văn Bác, Nam Âu cũng là một khối thịt béo anh cần lấy, hợp nhất chi nhánh bang Lam chỉ là bắt đầu mà thôi.
Trên trường đấu thú có một con sư tử dữ dằn đang đấu với một người đàn ông, người đàn ông kia đã bị cắn đến máu thịt be bét rồi, không thấy rõ diện mạo cũng không biết mấy tuổi, mặc dù thoạt nhìn lảo đảo muốn ngã sắp xuống đất, nhưng vẫn có thể chạy trốn khỏi miệng sư tử vào thời khắc mấu chốt.
Nhưng lần này hắn ta hình như không có may mắn như thế, một chân bị sư tử cắn, hắn vô lực chạy trốn gần như tuyệt vọng.
Nhìn đôi mắt tuyệt vọng khép hờ, Y Hi Nhi không nhịn được, yên lặng nhắm mắt lại.
"Nhìn rõ ràng!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Y Hi Nhi làm như không có nghe được, cô không dám nhìn, vậy quá tàn nhẫn.
Nhiệt độ trong đôi mắt của Vũ Văn Bác giảm vài lần, lạnh lẽo mà thấu xương, tuyên bố giống như là một Satan: "Nhìn rõ ràng, nếu không người vào sân sẽ là cô."
Đối mặt uy Hi*p như vậy, Y Hi Nhi không có lựa chọn nào khác, cái tay gầy cái chân gầy của cô mà xuống đó cũng không đủ cho con sư tử cắn mấy cái, mặc dù cô không đành lòng nhìn người ta bị cắn ૮ɦếƭ, nhưng cô càng thêm không nỡ nhìn mạng mình đưa đến miệng sư tử.
Như kỳ tích, người đàn ông kia lại không bị cắn ૮ɦếƭ, ngược lại vào lúc nguy hiểm nhất lại đấm một quyền làm gãy răng sư tử, con sư tử bị công kích nổi điên tán loạn, mượn khoảng cách gần, người đàn ông kia lập tức móc mắt sư tử ra, máu tươi phun lên mặt hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười chói mắt.
Sư tử mất mắt rồi chỉ có thể làm con thú cắn bậy, chỉ chốc lát sau liền bị người đàn ông kia đánh ngã trên mặt đất, nhưng người đàn ông kia cuối cùng cũng là mạng treo lơ lửng rồi, mất máu quá nhiều khiến thể lực hắn cạn kiệt ngã xuống đất, nằm ngửa ở giữa trường đấu thú, xuyên qua đám người, nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy lo lắng, sáng ngời giống như sao trên bầu trời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc