Người đàn ông nửa nằm trên giường lớn, thân hình trần trụi hoàn mỹ có lực, tỉ lệ dáng người thon dài, hoàn mỹ gợi cảm như thần thái dương Apolo.
Trong cổ họng anh phát ra hơi thở thô ráp, ánh mắt y hệt hai đốm lửa chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang quỳ sát giữa hai chân anh, cô và anh đều thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ, da thịt mượt mà bóng loáng nhuộm lên một tầng hồng phấn xinh đẹp, cô quỳ ở đó, đang chuyên tâm mà ra sức “Hầu hạ” anh.
“Tiểu Vân...” Lôi Quân khẽ gọi, đưa tay vén mái tóc dài của cô lên, muốn nhìn rõ nơi cứng rắn lại nóng bỏng của mình được cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô bao trùm lấy như thế nào.
Cảnh tượng trước mắt khiến huyết mạch người ta trương hỏng.
Đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại cầm lấy phái nam kiêu ngạo của anh, chậm rãi, lôi kéo từ trên xuống dưới.
Sau đó, cái lưỡi thơm tho vô cùng tinh tế của cô, từng cái liếm đẩy đầu của anh, khi anh chịu hết nổi môi mỏng phát ra từng tiếng thở gấp, thì cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy thứ vừa nhẵn nhụi lại vừa ấm nóng.
Phương Tịnh Vân cố gắng liếm ʍúŧ, nhưng anh thật sự quá cường tráng, dù điều chỉnh tư thế như thế nào, vẫn không có cách nào ngậm hoàn toàn lửa nóng của anh vào môi anh đào của cô, đành phải mượn bàn tay nhỏ bé vuốt ve, “Chiếu cố” từng tấc của anh.
Thật thoải mái...
Đây thật sự là ђàภђ ђạ vừa đau đớn lại ngọt ngào.
Lôi Quân híp hai mắt lại, bàn tay to đã không kiềm chế được mà vuốt ve da thịt trơn nhẵn của cô.
“Tiểu Vân, ngồi lên.” Anh muốn cô, mỗi tế bào trên dưới toàn thân đều đang reo hò muốn cô! Muốn cô! Muốn cô! “Anh đợi không được rồi...”
Phương Tịnh Vân ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, khẽ đáp, bên môi chứa nụ cười đắc ý.
Thì ra, cô cũng có cách khiến người đàn ông kiêu ngạo này nhỏ giọng cầu xin cô sao?
“Anh là bệnh nhân, phải ngoan ngoãn, đừng lộn xộn đó.”
Mềm mại mà nỉ non, Phương Tịnh Vân nhẹ nhàng đẩy ngã người đàn ông trên giường lớn.
Đầu tiên cô dùng da thịt nhẵn nhụi toàn thân mát xa vì anh, cọ eo bụng và đùi anh, sau đó dùng иgự¢ đầy đặn dán lên thân thể an, trượt đến Ⱡồ₦g иgự¢ phái nam rộng lớn, khiến cho anh run rẩy một trận.
“Tiểu Vân... Thì ra em hư hỏng như vậy.” Lôi Quân cười gượng, phái nam vẫn bị cô cầm trong tay thiếu chút nữa vì cô khiêu khích mà phát tiết ra ngoài, “Em thật sự học xấu.”
Phương Tịnh Vân lại chớp chớp mắt với anh vô tội lại nhõng nhẽo, “Em biến thành người xấu, anh thích không?”
Môi mỏng phái nam nhếch lên, ánh mắt anh càng sâu, “Thích... Anh đương nhiên thích.”
Cô cười khẽ, tiếng cười gợi cảm dễ nghe, một bắp chân đột nhiên gác qua eo khỏe của anh.
“Quân, em cũng không muốn đợi thêm nữa, em cũng rất muốn anh...”
Hơi thở thơm như hoa lan mà nong nóng, mắt đẹp của cô tập trung nhìn thẳng anh, tay đã để phía dưới đỡ lấy cây cột lửa chống trời của anh.
Cô chậm rãi hạ ௱ôЛƓ đẹp, để miệng ngọt ướƭ áƭ bao lấy anh, theo eo nhỏ nhắn hạ xuống, trong tiếng ՐêՈ Րỉ cau mày của cô và tiếng thở gấp thô ráp của anh, hai người cuối cùng kết hợp thành một thể.
Anh xâm chiếm cô, mà cô nghênh đón anh, nước tình xuân triều chảy ra, thấm ướt lẫn nhau.
“Trời ạ... Tiểu Vân, sao em vẫn căng như vậy?” Căng chặt vây quanh khiến toàn thân Lôi Quân phát run.
“Người ta... A a... Người ta cũng hết cách rồi..” Phương Tịnh Vân ngồi thẳng lưng, tư thế này khiến cho anh càng xuyên qua cô, tiếng rên quyến rũ chịu hết nổi bật ra khỏi môi mềm, mà vách hoa bị lấp đầy của cô càng vừa ướt vừa nóng, phía trong giống như có lực lượng mải mê ʍúŧ lấy tráng kiện của anh, không cho anh bỏ chạy.
Vuốt ve hai đùi trắng như tuyết của cô, Lôi Quân chịu hết nổi mà nhấc eo, khiến Phương Tịnh Vân lại ՐêՈ Րỉ yêu kiều ra.
“Quân...” Hai tay cô chống lên Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của anh, bắt đầu đong đưa ௱ôЛƓ eo, giống như bị cô cưỡi ở phía dưới là một con tuấn mã.
Tóc dài bay ra, vô cùng gợi cảm mà trùm lên da thịt trắng nõn, hai çặק √ú tươi tốt lắc lư ra sóng sữa mê người, Lôi Quân chỉ dùng ngón tay vuốt ve, trêu chọc, đã không cách nào thỏa mãn.
Vốn đã quên vết thương trên vai, anh nâng nửa người trên lên, một tay ôm chặt cô, một tay đỡ lấy bầu ✓ú cô, há mồm ngậm lấy nụ hoa, say sưa liếm ʍúŧ.
“Quân... A a -” Hai tay Phương Tịnh Vân chống ra phía sau, ưỡn иgự¢ để cho anh nếm triệt để hơn, chỗ hai người kết hợp ẩm ướt mà chặt chẽ không rời, lực lượng của anh đã sớm ngang nhiên xuyên qua linh hồn cô.
Tình thế giống như bắt đầu đảo ngược, không biết từ lúc nào “Chủ quyền” của Phương Tịnh Vân đã chuyển đến trong tay người đàn ông.
Cô khẽ thở dốc, nói đứt quãng: “Vai anh có vết thương... Cẩn thận, anh không được dùng quá sức, vết thương sẽ đau... A -”
Mới kêu anh đừng dùng quá sức, anh đột nhiên đẩy cô ngã xuống giường, đè lên hai chân ngọc của cô, tách hai đầu gối ra, đột nhiên mãnh liệt kiên quyết đưa đến, gần như giày vò mà giữ lấy cô.
Phương Tịnh Vân thét chói tai, hai tay nắm chặt cánh tay cường tráng của anh, yếu ớt nói: “Cục cưng... A a – trong bụng người ta có cục cưng...”
Qua nhắc nhở như vậy, lý trí của Lôi Quân thoáng kéo về chút xíu.
“Xin lỗi...” Cúi đầu hôn lên vành tai ửng hồng của cô, anh thở dốc nói, hành động xâm chiếm quả nhiên chậm dần lại, đổi thành chậm chạp đẩy đưa, sâu xa mà giữ lấy, mỗi một cái ra vào giống như muốn lấy tất cả trong cơ thể cô.
“Quân, vết thương của anh...” Trong mê say, Phương Tịnh Vân vẫn quan tâm vết thương trên vai anh.
Lôi Quân lộ ra nụ cười sung sướng, cho cô một nụ hôn nóng bỏng triền miên.
“Đừng lo lắng, anh rất tốt.” Tóc đen như mực dính trên trán, khuôn mặt của anh nhìn có vẻ nam tính như thế, tiếng nói trầm lắng lại dễ nghe như vậy, kêu: “Tiểu Vân..”
“Hả?” Cô chớp chớp đôi mắt mơ màng, hai chân không tự chủ khóa chặt eo khỏe của anh, phối hợp với hành động của anh, cô nâng cao eo lưng, khiến hai người quấn lấy nhau hoàn toàn hơn.
“Anh yêu em.” Người đàn ông chậm rãi ném ra một câu như vậy.
Vừa mới đầu, Phương Tịnh Vân giống như không hiểu anh đang nói gì.
Sau vài giây, bánh răng bị kẹt trong đầu nhỏ của cô cuối cùng chuyển động, đột nhiên hiểu ra, anh nói một câu quan trọng, một câu thật quan trọng.
Anh nói... Anh nói...
“Anh nói gì? Anh... Có thể nói lại lần nữa không?” Giọng của cô giống như sắp khóc, trong nháy mắt tim đập nhanh như bão tố, giống như sắp bắn ra khỏi cổ họng.
Lôi Quân chỉ cười không nói, ánh mắt thành nồng đậm.
Anh đột nhiên giữ chặt eo cô tiến hành đút vào dày đặc, cô gái nhỏ phía dưới thoáng cái đánh mất năng lực ngôn ngữ, chỉ có thể không ngừng thét chói tai, vặn vẹo, thích nghi.
Đột nhiên, hai người cùng nhau xông lên đám mây, tình cảm mãnh liệt nổ ra.
“A a -” Phương Tịnh Vân hôn mê, kích thích cực đoan mang theo vui sướng mãnh liệt, thân thể của cô được lấy lòng, thỏa mãn trong khi người đàn ông mãnh liệt mà có lực phóng thích.
“Quân...” Em yêu anh... Môi son bị hôn đến sưng lặng lẽ lẩm bẩm, eo thon căng chặt và huyệt nhỏ ngọt ngào không ngừng co rút của cô cuối cùng chậm rãi thư giãn, yếu ớt mà nằm trên giường.
Trong mơ mơ màng màng, cô cảm giác môi lưỡi người đàn ông Lเế๓ láק mồ hôi trên khuôn mặt ẩm ướt, tiếng nói trầm thấp dễ nghe dốc bầu tâm sự, cô muốn nghe rõ ràng một chút, lại mệt mỏi, chỉ có thể khiến ý thức chìm vào tầng thấp nhất, nhẹ nhàng lay động trong thủy triều ấm áp...
Cô ngủ thật lâu sao? Chỉ mất đi ý thức trong thời gian ngắn ngủi, hồn vía bị ném lên không trung thoáng cái bay ra khỏi cảnh trong mơ, trở lại sự thật, đang dừng lại trong khuỷu tay người đàn ông cô yêu?
“Ừ hừ...” Phương Tịnh Vân phát ra tiếng rên như mèo con kêu, chân mày cau lại, lông mi dài yếu ớt mở lên, mở mắt ra, vừa vặn đối diện với cặp mắt phái nam vô cùng thâm thúy.
Không biết Lôi Quân đã yên lặng ngắm cô bao lâu.
“A...” Cô bỗng dưng đỏ ửng mặt. Bị anh lẳng lặng nhìn ngó như vậy, có cảm giác kỳ dị từ lòng bàn chân chạy lên, tê tê Huống chi, bầu иgự¢ tròn đầy của cô còn vô cùng thân mật mà được bàn tay thô ráp của anh khẽ che phủ.
“Anh... Ừ...” Hơi động một chút, mới cảm giác được anh vẫn giữ lấy cô, một bộ phận vẫn còn chôn ɠιữα đùι cô mỗi khi cùng cô lên cao trào không ngừng, bụng dưới bằng phẳng của anh căng chặt đỡ lấy cô.
“Quân, chúng ta... A, vết thương của anh!”
Nhớ tới vừa rồi anh ra nhiều lực như vậy, chắc chắn kéo đau vết thương trên vai, lo lắng trong nháy mắt hiện ra, cô vội vàng bò lên định kiểm tra vết thương của anh.
“Đừng động.” Lôi Quân bỗng nhiên đè cô lại xuống giường, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng mà hô hấp nặng nề cho thấy anh đang chịu đựng Dụς ∀ọηg tra tấn người.
Ánh mắt anh âm u, chóp mũi yêu thương mà liếm cô, hơi thở phái nam vây quanh cô.
“Em lộn xộn nữa, anh lại muốn em rồi.”
“Anh... Anh người này thật là.” Khuôn mặt nhỏ của Phương Tịnh Vân nóng hừng hực, thật sự không dám cử động, sợ anh “Vận động” quá mức sẽ khiến vết thương nặng thêm, “Vậy... Vậy anh đi ra ngoài trước, anh cứ ở bên trong như vậy, rất dễ dàng... Rất dễ dàng có cảm giác.” Trời ạ! Đỉnh đầu của cô có tám phần muốn bốc khói trắng rồi.
“Không cần.” Lôi Quân cười lớn, ngũ quan tràn ngập lực lượng quyến rũ, “Anh thích tư thế này.”
Phương Tịnh Vân nhìn chằm chằm vào người đàn ông chơi xấu, hơi không hiểu được nên làm sao mới tốt.
Anh nhếch môi cười, “Tiểu Vân, em cũng biết.”
Chân mày thanh tú nhảy lên, cô lúng ta lúng túng hỏi, “Em biết cái gì?”
“Anh đã nói, em rõ ràng nghe thấy được.”
“Em nghe thấy cái gì?” Anh đang chơi trò đoán chữ với cô sao?
Lôi Quân thở dài, hôn lên môi son của cô, “Anh nói... Anh yêu em.”
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Lần này, ý thức của Phương Tịnh Vân cực kỳ rõ ràng, không hề hôn mê bồng bềnh, cô thật sự nghe được, ba chữ tuyệt vời bật ra từ đôi môi mỏng của người đàn ông điển trai này, anh nói –
Anh yêu em.
Giống như một luồng điện chạy từ xương sống lên não, cô không kiềm chế được mà run rẩy.
Cái miệng nhỏ nhắn ngây ngốc khẽ mở, cô kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh dán sát mình, lòng bỗng chốc căng thẳng, lại bỗng chốc thả lỏng, hoàn toàn mất năng lực nói chuyện.
“Có kinh khủng như vậy sao?” Lôi Quân cười cười nói, lại mổ lên miệng nhỏ nhắn của cô, “Bị sợ đến không nói ra lời?”
Hốc mắt ấp áp rồi, hai giọt lệ cứ im hơi lặng tiếng chảy ra từ hốc mắt như vậy, sau đó giọt nọ nối tiếp giọt kia, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ướƭ áƭ gương mặt dịu dàng.
Lôi Quân hoảng hốt, “Tại sao khóc?”
Miệng anh dán lên những giọt nước mắt kia, иgự¢ cũng nhéo đau, thở dài, “Đừng khóc, tiểu Vân của anh, đừng khóc... Em thế nào? Haizzz...”
Mất không ít thời gian, cuối cùng Phương Tịnh Vân thở ra khí nóng trong Ⱡồ₦g иgự¢, khẽ nấc nặn ra âm thanh, “Em... Hu hu... Anh nói... Anh nói anh yêu người ta...” Cô chưa bao giờ nghĩ tới, anh sẽ thật sự nói ra ba chữ ngọt ngào này với cô.
“Đáng để ngạc nhiên như vậy sao?” Lôi Quân nhướn cao mày rậm, “Anh cho rằng em đã sớm cảm nhận được.”
“Hu hu hu... Anh không nói, người ta làm sao biết? Anh người kiêu ngạo nhất, vốn không coi trọng tình cảm, hu hu hu...”
“Không phải chúng ta đều muốn kết hôn, sao anh có thể lấy một người phụ nữ không yêu làm bà xã?”
“Người ta cho rằng... Bởi vì trong bụng người ta có cục cưng nên anh mới cầu hôn. Hu...”
Chân mày tuấn tú của người đàn ông nhíu lại.
“Em cảm thấy anh không yêu em, chỉ cần cục cưng, cho nên khi đó mới có thể cao hứng định rời khỏi anh?” Kết quả chọc cho anh nổi giận lôi đình, tức giận đến tóc suýt nữa biến thành trắng.
“Anh không yêu em! Hu... Anh không yêu em! Hu hu hu...” Phương Tịnh Vân nhớ tới quá khứ đau lòng, cùng với nỗi lo được mất, tâm hồn thiếu nữ không xác định, đột nhiên tùy hứng mà giở tính khí con nít, nước mắt càng chảy càng hăng, nhận định anh chính là không yêu cô.
Cô khóc vô cùng thảm thiết, khuôn mặt đáng thương đáng thương đỏ ửng thật đáng yêu.
Lôi Quân thở dài thật sâu, chịu hết nổi hôn cô hết lần này tới lần khác, nhỏ giọng dụ dỗ, “Được rồi được rồi, là anh sai, đều là anh không đúng, anh không nên nói điều không nên nói với em. Ngoan, đừng khóc... Em muốn nghe, anh sẽ nói – Tiểu Vân, anh yêu em. Em muốn anh nói bao nhiêu lần cũng được, anh yêu em, yêu nụ cười của em, yêu mềm mại của em, yêu trái tim lương thiện của em, còn có, anh cũng yêu thân thể xinh đẹp của em, yêu ôm em nhất, yêu chuyện mặc sức ℓàм тìин cùng em, yêu đè lên thân thể trắng trẻo non mềm của em, thích nhìn dáng vẻ em đạt tới cao trào, thích nghe tiếng thét chói tai mãnh liệt của em... Tiểu Vân, anh yêu em rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến mức em không thể tưởng tượng.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng của anh càng ngày càng trầm thấp, ánh mắt càng lúc càng sâu đậm, làm hại Phương Tịnh Vân càng nghe càng mặt đỏ tim đập loạn xạ, thân thể mềm mại không xương giống như đầy bủn rủn khó nói nên lời.
“Anh đừng nói nữa...” Haizzz, người đàn ông ghê tởm này.. Sao cô yêu anh thương anh sâu như vậy.
Lôi Quân cười khẽ, “Là em muốn nghe, sao giờ lại không cho đến anh nói? Quả nhiên lòng dạ đàn bà, như kim dưới đáy biển.”
“Anh chỉ biết ức Hi*p em mà thôi...” Hít hít mũi, cô mắc cỡ không thôi mà nghiêng mặt sang, trái tim lại bay bổng vì lời tỏ tình của anh.
Lôi Quân không cho cô né tránh, môi như hình với bóng mà giữ lấy cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô, lưỡi ấm áp tinh xảo không bị cản trở mà vô cùng quấn quýt lấy, và ʍúŧ lấy.
Bàn tay to ráp cứng rắn của anh vuốt ve ✓ú cô, khi cô ՐêՈ Րỉ tinh tế, anh đặt lên môi cô dốc bầu tâm sự hết một lần nữa.
“Tiểu Vân, anh yêu em. Anh muốn em gả cho anh, sinh con cho anh.”
“Ừ... Quân...” Phương Tịnh Vân vui sướng rơi lệ, cô cảm giác sâu sắc được anh thức tỉnh, lực lượng của anh tràn đầy cô lần nữa.
“Quân, em yêu anh! Rất yêu, rất yêu anh...” Cô yêu anh thật, cô muốn gả cho người trong lòng, mang thai cục cưng của người đàn ông mình yêu! “Quân, em thật vui vẻ...”
“Bảo bối, tin tưởng anh, chờ một chút anh sẽ cho em sung sướng hơn.”
Lời thề son sắt của người đàn ông đảm bảo, môi mỏng nhếch lên nụ cười yêu thương, eo khỏe lại tiến lên, vùi thật sâu, quấn chặt lấy cô một chỗ không phân biệt nữa.
Theo vận động cổ xưa này, to khỏe của anh vuốt ve cô cẩn thận, hết lần này tới lần khác, Phương Tịnh Vân mừng quá mà ứa nước mắt rồi, ở trong lòng anh, lại đam mê điên cuồng một lần nữa.
Bọn họ yêu lẫn nhau, khắc sâu mà yêu.
Cho dù thân thể hay linh hồn, bọn họ đều là một đôi hoàn mỹ nhất, hai trái tim kề sát chặt, vĩnh viễn không xa rời nhau.
Hạnh phúc đã lặng lẽ phủ xuống...
Một tuần lễ sau, Phương Tịnh Vân cuối cùng đã được như nguyện mà gả cho người đàn ông yêu mến.
Lôi Quân cử hành một hôn lễ cực kỳ long trọng vì cô, giống như cố ý để cho mọi người đều biết, chú ý đến từng chi tiết, mọi thứ đều phải tốt nhất, hoàn mỹ nhất, anh muốn mọi người biết rõ, anh cưới một người vợ xinh đẹp lại động lòng người.
Hôn lễ chấm dứt, Lôi Quân mang theo bà xã thân yêu đến đảo nhỏ tư nhân ở biển Aegean châu Âu hưởng tuần trăng mật.
Đảo nhỏ lãng mạn ở biển Aegean thật sự là thiên đường của tình nhân, ôm bà xã, Lôi Quân phát hiện mình bắt đầu nảy sinh cách nghĩ cả đời ru rú trên đảo nhỏ.
“Cảm giác như thế nào? Hôm nay cục cưng có ngoan không?”
Ánh mặt trời vui vẻ, một người đẹp nằm trên ghế ngồi bên bể bơi, Lôi Quân lặng lẽ ngồi bên cạnh người đẹp, bàn tay yêu thương mà vỗ nhẹ lên khuôn mặt mềm mại của cô, Phương Tịnh Vân đang giả vờ ngủ mở mắt, điềm tĩnh cười với anh.
“Cục cưng rất ngoan. Chỉ có điều mấy ngày nay cứ muốn ngủ, hơi mệt.”
Lôi Quân hôn cô một cái, “Khổ cực, bà xã.”
Cô thích anh dùng xưng hô đáng yêu “Bà xã” gọi cô, cảm giác thật thân mật, mỗi lần nghe, là mỗi lần lòng cô rung động. Cô nghĩ, cô yêu anh, vĩnh viễn không có lúc nào ngừng lại.
“Anh yêu em, em không khổ cực.”
Ánh mắt của anh sâu hơn, hơi thở ấm áp phả lên má cô, “Anh yêu em, bà xã.”
“Em cũng yêu anh, ông xã.”
Anh cười, thoải mái khom người ôm lấy cô, bế cô vào trong phòng ngủ.
Được yên ổn thả lên giường lớn, Phương Tịnh Vân yếu ớt nói, “Bên Đài Loan không có việc gì chứ?” Vừa rồi anh vào nhà nhận điện thoại vượt biển, một cuộc chính là nửa giờ, cô cho rằng tập đoàn Kim Khống của anh tạm thời không có việc gì khẩn cấp cần anh.
“Không sao.” Anh thản nhiên lắc đầu.
Theo đó, anh nằm bên cạnh cô, dùng tư thế bảo vệ ôm lấy cả thân thể cô, lại nói: “Là luật sư Triệu gọi điện thoại tới, nói luật sư bào chữa cho Tina đưa ra chứng minh có sức thuyết phục của bác sỹ, chứng minh Tina có bệnh về tâm thần, có lẽ cô ta sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần điều trị.”
Nghe thế, trái tim mềm mại của Phương Tịnh Vân hơi đau, tiếc nuối khi nghe kết quả như vậy.
Tina cũng là cô gái thật xinh đẹp, vốn tiền đồ xán lạn, không ngờ lại phát sinh chuyện như thế.
Cô khẽ thở dài.
“Hy vọng cô ấy tiếp nhận điều trị, có thể thuận lợi khống chế bệnh tình.”
Cô gái nhỏ của anh luôn đồng cảm quá tràn lan, mềm lòng không thể tưởng tượng nổi. Cô hiền lành và anh lạnh lùng thật sự là đối lập mãnh liệt, nhưng lần nào cũng vậy cô cứ yêu anh kẻ xấu xa.
Lôi Quân khẽ nâng môi mỏng, cảm giác mình thật may mắn, có thể kịp thời nhận ra tình cảm sâu đậm với cô, hiểu được tầm quan trọng của anh với cô.
Anh sẽ dùng thời gian một đời, yêu quý cô.
“Tiểu Vân...”
“Hả?”
“Em là của anh.”
“A?”
Sao đột nhiên nhắc tới việc này? Cô quay mặt muốn nhìn rõ mặt anh, nghênh đón lại là nụ hôn nhiệt tình của anh, hôn cô đến toàn thân mềm yếu.
“Nói, nói em là của anh...” Anh ςướק lấy hô hấp của cô, vẫn không quên dỗ dành cô, nói ra lời anh muốn nghe, “Nói đi, tiểu Vân, anh muốn nghe em nói...”
“Ưm... Quân, em là của anh... Một mình anh...”
Phương Tịnh Vân nhanh chóng ngã vào trong tấm lưới ngọt ngào anh bện, cam tâm tình nguyện để cho anh bắt được, mặc anh nuốt chửng.
Cô quả thật là của anh, bởi vì –
“Quân, anh cũng là của em, một mình em...”
Lôi Quân nở nụ cười, cánh tay cường tráng mà có lực ôm cô chặt hơn.
Bọn họ thuộc về nhau, tìm được Thiên đường trong lòng nhau...
HOÀN